Đa Danh Chi Hậu

Hoàng Phủ Minh Phong lập tức giật mình tỉnh giấc:

“Ngươi nói gì?”

Lý công công cũng đang run giọng không thôi:

“Hồi điện hạ… phủ thượng thư truyền tin, Quách Toàn đó, không biết vì sao lại cầm dao đâm chết thê tử của mình, khi nô bộc xông vào, nàng ấy… đã chết rồi!”

Hoàng Phủ Minh Phong lập tức lao ra ngoài nhanh như chớp, Lý công công cũng lật đật ôm lấy y phục của hắn chạy theo.

Mà Cố Tịch Hy vẫn còn khiếp sợ, ngồi ngây ở trên giường.

Quận chúa tộc Miêu đã chết?

Tại sao Quách Toàn lại đột ngột đâm chết nàng ta?

Nàng liên tục lắc đầu, không đúng, chuyện này thật quá vô lý.

Quách Toàn, con trai của Quách Can xưa nay có tiếng bất tài, làm chuyện gì cũng chết nhát. Trường Khánh Diên cũng từng nói với nàng, thà không có con trai, còn hơn có một đứa con trai như y.

Một kẻ như vậy, lại có gan cầm dao giết người?


Nàng vô thức tung chăn ngồi dậy, cả giày cũng không kịp đi, nện gót chân trần bước ra ngoài. Khi đi tới cửa liền đúng lúc gặp Chương Hằng.

“Nương nương, người muốn đi đâu?”

Đúng vậy, nàng muốn đi đâu chứ? Chuyện này căn bản không tới tay nàng động vào.

Cố Tịch Hy đưa tay xoa xoa mi tâm, quay bước vào trong, nàng thả người xuống ghế, dây thần kinh vẫn căng chặt như dây đàn.

Chương Hằng lo lắng đi tới trước mặt nàng:

“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng mím môi, nói khẽ:

“Cô cô, quận chúa hòa thân của Miêu tộc bị giết chết rồi.”

Phải, nàng ta bị chính con trai của Lễ bộ thượng thư giết chết, chết ngay trong kinh thành của Đại Sở.

Cố Tịch Hy cuối cùng cũng hiểu, vai trò của vị quận chúa này đến kinh thành để làm gì. Như nàng và Hoàng Phủ Minh Phong từng suy đoán, nàng ta đến đây không phải để làm gián điệp, cũng không phải để xuất bài mỹ nhân kế với bất kỳ một ai.

Nhưng nàng và hắn không thể ngờ tới được, quận chúa đó đến đây để tìm cái chết.

Đúng vậy, Miêu tộc vốn dĩ chỉ cần một cái chết của họ trên mảnh đất Đại Sở, vậy thì một cuộc trở mình tấn công vào quốc thổ đã cực kỳ danh chính ngôn thuận.

Bọn họ đưa nàng ta đến đây, chính là để cái chết của nàng ta trở thành lý do cho họ xuất binh!

Nói như vậy, cũng rất có khả năng nàng ta căn bản không phải là quận chúa gì cả, chỉ là một con tốt thí mạng cho một cuộc chiến tranh mà thôi.

Suy nghĩ này bất giác khiến Cố Tịch Hy lạnh toát cả sống lưng.

Cuối cùng Cố Tịch Hy cũng hiểu được cuộc gặp gỡ bí mật giữa nàng ta và Hoàng Phủ Bắc Trì là như thế nào, cũng hiểu lý do vì sao nàng ta từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện.

Nàng nghiến răng, hay thật…

Hoàng Phủ Bắc Trì đúng là khiến nàng phải khiếp sợ tột cùng!

Đến tận sáng hôm sau, sau khi buổi thượng triều kết thúc Cố Tịch Hy vẫn không trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong quay lại. Đã rất nhiều lần nàng muốn tự mình sang Thừa Chính điện tìm hắn, nhưng đôi chân đi tới cửa vẫn kịp ngừng lại.


Nàng biết hiện tại triều cục đang rối tinh rối mù. Với dã tâm của Miêu tộc, chỉ cần tin tức quận chúa hòa thân bị giết chết truyền đi, bọn họ chắc chắn sẽ xuất binh.

Đánh nhau với tộc Miêu không phải là vấn đề, nhưng đánh nhau trong thời điểm thái tử và Nhị vương gia đối đầu lại là chuyện đáng lo.

Hơn nữa, đây còn là tình huống nằm trong kế hoạch của Hoàng Phủ Bắc Trì.

Từ lúc nghe tin tới lúc này, Cố Tịch Hy vẫn luôn ong đầu suy nghĩ, rốt cục vì sao Quách Toàn lại làm ra hành vi giết người này.

Là Hoàng Phủ Bắc Trì xui khiến y?

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì làm sao để xui khiến y kia chứ?

Tuy nói Quách Toàn là kẻ bất tài, nhưng y không thể nào không biết nữ nhân mà mình cưới về là quận chúa Miêu tộc, Quách Can ít nhiều cũng phải cảnh cáo y, không được tổn hại nàng ta…

Quách Toàn gần như hoàn toàn không có lý do để tiếp tay cho Hoàng Phủ Bắc Trì.

Hơn nữa trong chuyện này, dù có Miêu tộc có xuất binh hay không, Quách Toàn làm ra chuyện tày đình như vậy sẽ cầm chắc cái chết.

Tại sao y lại làm như thế?

Cố Tịch Hy ngồi yên trong phòng đến quá trưa, Chương Hằng dọn thức ăn lên, nàng cũng chỉ miễn cưỡng cầm đũa lên lấy lệ. Tâm trạng khiến khẩu vị nàng trở nên đắng chát.

Mãi đến tận khi trời tối mịt, Cố Tịch Hy còn chưa đi tìm Hoàng Phủ Minh Phong, Lý công công đã sang Tựu Nguyệt điện tìm nàng.

Ông ta nói:


“Nương nương, từ lúc nghị triều tới giờ, điện hạ vẫn chưa ăn gì… Nương nương, nô tài đáng chết, nhờ người sang khuyên ngài ấy một chút.”

Cố Tịch Hy lập tức đứng dậy, sai Trữ Nhi chuẩn bị một ít thức ăn rồi lập tức sang Thừa Chính điện.

Khi tới trước cửa điện, nàng lại có chút chần chừ. Những nội thị khác trông thấy nàng cũng không dám ngăn cản, theo ánh mắt của Lý công công đều đứng dạt hết sang một bên.

Cố Tịch Hy hít một hơi thật sâu, cầm lấy hộp gỗ từ tay Trữ Nhi, đẩy cửa bước vào chính điện.

Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi bên bàn, xung quanh hắn la liệt rất nhiều tấu chương có vài thứ còn bị quăng xuống sàn.

Nàng khẽ gọi hắn một tiếng.

Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, sự thâm trầm trong ánh mắt đó trong thoáng chốc khiến nàng giật mình, tới mức phải vô thức lùi về sau nửa bước.

“Nàng qua đây!” Hắn khàn giọng nói.

Cố Tịch Hy gật đầu, thận trọng bước tới, không để mình va vào những tấu sớ bằng tre. Sau khi đặt hộp thức ăn xuống bàn thì bước tới bên cạnh hắn.

Khi nàng vừa bước tới, Hoàng Phủ Minh Phong lập tức chộp lấy tay nàng, một chút lực đã có thể kéo nàng ngồi lên đùi mình

Cố Tịch Hy ngơ ngẩn, để yên cho hắn vòng tay ôm cứng lấy mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận