Đa Dạng Sắc Tình

Ngôi nhà nhỏ, gia cụ đều có thâm niên lịch sử, tủ gỗ, giá sách, bàn ghế, không gian rất là niên đại 80. Chiếc điện thoại cảm ứng thời thượng đặt lên mặt bàn, tạo cho người ta cảm giác rất vượt thời gian. Hoàn toàn không hòa hợp, lại không hề bài xích. Phòng ngủ chỉ có một gian, hoàn toàn ăn khớp tình trạng độc thân của chủ nhân nó. Chỉ nhìn đến đây, Phùng Mạn dường như không xương sống dựa vào lưng ghế, ghế có lót, không mềm nhũn nhưng thoải mái.

"Triệu lão sư, đêm nay học sinh ngủ đâu ni?"

Giọng điệu mười phần đại gia.

"Phùng Mạn đồng học, không phải em nói chỉ cần nơi sạch sẽ có ghế là được sao."

Triệu lão sư vô cùng bình thản đáp, kết hợp với ánh mắt nhìn qua, hoàn toàn đang nói rõ. Nơi cô đang ngồi chính là chỗ ngủ đêm nay của cô. Hoàn toàn không có một chút ý niệm sẽ nhường phòng ngủ của mình cho nữ học sinh yếu ớt như cô.

"Sách!"

Xoa xoa bụng nhỏ, Phùng yếu ớt ngửa đầu nhìn xuống dưới nhà, chép chép miệng.

"Lão sư, học sinh đáng thương phải ngủ ghế đêm nay bây giờ rất đói."

Triệu lão sư vừa cất đồ xong, đi lên nhà nhìn ai đó, vẫn rất nhẫn nại hỏi.

"Phùng Mạn đồng học có mẫn cảm với thức ăn gì không?"


"Không có."

"Tốt."

Thế là Phùng Mạn nằm ngửa trên ghế, chờ đợi Triệu lão sư nấu ăn cho, hoàn toàn không có ý tứ phụ bưng đồ bưng chén. Dọn thức ăn xong, Triệu lão sư gọi một tiếng, cô vang giọng đáp, nhưng lưng vẫn dính chặt vào ghế, ánh mắt nhìn trần đèn màu cam, tư tưởng phóng không.

Đến khi bóng ma che đi ánh sáng, Phùng Mạn mới hồi thần, nhớ ra Triệu lão sư gọi cô xuống ăn cơm đã rất lâu. Cười cười làm lành, Phùng Mạn tung mình chạy xuống trước, bỏ lại Triệu lão sư bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cô.

Đang chè chén ăn cơm, Triệu lão sư đột ngột nói một câu.

"Là do không ai khiến lão sư đồng thời có hứng thú lẫn tình thú."

Phùng Mạn có chút load không kịp suy nghĩ của Triệu lão sư, cô đăm chiêu nhìn vẻ mặt bình thản nhai cơm của ai kia. Trong đầu dần dần hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, hình như là cô đã hỏi một câu.

À.

"Không hợp về lý luận còn là về cách sống?"

Lúc đó Triệu lão sư có tiết nên không trả lời, hẹn lại vào lần gặp mặt lần sau. Load xong, Phùng Mạn lại cảm thấy Triệu lão sư quả thật là người rất nghiêm túc, nhưng câu trả lời lại có chút gì đó rất là ba chấm.


"Vậy là từ trước đến nay lão sư chưa gặp được ai có thể khiến lão sư cảm thấy hứng thú lẫn tình thú?"

Triệu lão sư ăn xong cơm trong chén, húp một hớp nước lọc, hai tay chéo nhau đặt lên bàn ăn, trạng thái như đang trả lời câu hỏi trên lớp.

"Trước kia chưa gặp."

Di~

Câu trả lời này có chỗ trống nha. Phùng Mạn ám trạc trạc tiểu quỷ nhỏ trong lòng.

"Còn hiện tại?"

Triệu lão sư đưa đôi mắt trầm lắng nhìn cô, giống như xác định điều gì rồi mới không nhanh không chậm nói.

"Hiện tại có gặp một người cảm thấy có chút hứng thú lẫn tình thú."

Ánh mắt vừa xong của Triệu lão sư, Phùng Mạn đương nhiên cũng để ý. Cô chắt lưỡi một cái, đưa hai tay chống bàn, chồm hơn nửa người qua, cười đến rất là ngây thơ vô tội.

"Triệu lão sư đừng nói. Người con gái lão sư cảm thấy hứng thú lẫn tình thú là người ta nha."

Triệu lão sư nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt, tiểu cô nương dạng, lệ khí lại thích đùa dai. Đưa một ngón tay ấn vào trán cô, đẩy cô ngồi trở về vị trí. Triệu lão sư không hề dao động đứng lên.

"Ăn xong thì kêu lão sư."

Sau đó đi lên nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui