Đa Dạng Sắc Tình

"Tiểu Uyển, cậu đừng có lơ là với cô ta. Cậu không biết chứ, bữa trước mình còn thấy cô ta đánh nhau với đám người bất lương ở sau hẻm."

"Có chuyện đó nữa sao? Chị ấy bình thường mặt lạnh với mình. Mình không biết làm sao để chị ấy có thể đừng hiểu lầm A Thành. Tất cả đều là do mình." Nữ sinh tiểu Uyển cắn môi buồn rầu nói.

Sách! Đi nhà xí cũng không xong. Đúng là âm hồn bất tán. Phùng Mạn nắm chặt giấy vệ sinh, nhíu đầu lông mày sắc bén.

"Chuyện giữa cậu và Thành học trưởng rõ ràng là Thành học trưởng không thích cô ta nên hủy hôn ước, sau đó mới công khai theo đuổi cậu. Chẳng lẽ vì cô ta là chị, cậu phải cự tuyệt Thành học trưởng? Cũng là tiểu thư Phùng gia, một chút khí chất tiểu thư cũng không có. Hẹp hòi thô lỗ, chắc chắn là di truyền từ bà mẹ đoản mệnh của cô ta."

Nữ sinh vừa dứt lời, cửa phòng vệ sinh "rầm" một tiếng bật mở ra. Nữ sinh và Phùng Uyển hốt hoảng quay đầu. Thấy là Phùng Mạn, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, nữ sinh nhớ lại vẻ mặt hung tàn khi đánh nhau của cô, chân vô ý thức lùi lại.

"Sao? Biết sợ? Biết sợ lại nhịn không được há cái miệng ăn phân của mày ra nói xấu người khác." Ánh mắt Phùng Mạn tiêu điều xơ xác, thật giống như muốn giết nữ sinh, nữ sinh trụ không được trước ánh mắt của cô, nước mắt lăn dài, túm chặt lấy áo Phùng Uyển xin cầu cứu.


Phùng Uyển bình thường ở đều có người giúp việc và cha mẹ yêu thương cô, đương nhiên tráng lá gan, nhưng ở phòng vệ sinh vắng vẻ như vầy. Phùng Uyển chỉ dám mắng thầm, còn oán trách luôn nữ sinh lắm mồm.

"Chị..."

Phùng Mạn liếc qua một cái, Phùng Uyển lập tức im như ve sầu mùa đông. Cô càng đi đến gần, nữ sinh càng lùi, đến khi sau lưng chạm đến vách tường lạnh băng, nữ sinh không cấm đánh cái rùng mình, tan vỡ nức nở.

"Chuyện tình cảm chó má gì gì Thành học trưởng của chúng mày tao méo quan tâm. Nhưng mày, nếu lần sau tao chỉ cần nghe ai nói xấu tiếng nào về mẹ tao. Tao cho mày chọn địa điểm hoả táng." Đưa tay lên vỗ vỗ má nữ sinh, Phùng Mạn cười đến thị huyết.

Đến khi Phùng Mạn rời đi rất lâu, nữ sinh mới hoãn hoãn tinh thần, rùng mình lấy hai tay ôm chặt cơ thể.

Trong đầu không ngừng spam hai chữ.

Đáng sợ!

Cả buổi chiều hôm ấy, Phùng Mạn đều nằm ngủ trên sân thượng, đến khi trời sụp tối, gió lạnh phớt qua mặt, cô mới không nhanh không chậm đút tay túi vào quần, không có mục đích đi ra khỏi trường học.

"Phùng Mạn đồng học."

Nghe được giọng nói bình thản thong dong ấy gọi lên tên mình, Phùng Mạn đột nhiên cảm thấy tâm trạng căng chặt thoáng thả lỏng. Phùng Mạn quay người đi đến tựa vào xe hơi cũ kỹ của Triệu lão sư, kéo kéo khoé môi cười.

"Triệu lão sư, có thể cho học sinh đi có giang."


Triệu lão sư đưa mắt nhìn vẻ mặt của cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay cất cặp táp ra phía sau ghế.

"Em tự mở cửa vào ngồi đi."

Phùng Mạn cũng không khách khí, mở cửa ngồi xuống, thắt dây an toàn, động tác nước chảy mây trôi, soái khí.

"Nhà của em ở đâu?"

Phùng có giang liếc mắt nhìn Triệu lão sư một cái, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, rung đùi, nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính, thờ ơ nói.

"Triệu lão sư muốn thả đâu cũng được."

Triệu lão sư hơi nhếch môi, đôi mắt vẫn chuyên chú lái xe.


"Không về nhà?"

"Mẹ mất. Không còn cảm thấy nhà là nhà nữa. Không có nhà để về. Triệu lão sư tùy tiện chạy đến nơi nào sạch sẽ có băng ghế là được."

Lần này Triệu lão sư không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe. Phùng Mạn cũng chả có tâm trạng, tiếp tục thờ ơ nhìn bên ngoài, không hề quan tâm Triệu lão sư sẽ thả cô ở đâu.

Xe ngừng lại, Triệu lão sư ra hiệu cho cô đi xuống, Phùng Mạn nhìn căn nhà nhỏ trước mắt, không xác định nói.

"Nhà của lão sư?"

Triệu lão sư gật đầu, cầm cặp táp dẫn đầu đi vô, Phùng Mạn cũng lững thững đi theo. Cô cần chỗ ngủ, Triệu lão sư ý tứ rất rõ ràng, không yên lòng để cô ngủ ngoài đường, cho nên đưa cô về nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui