Đôi khi một nỗi đau không phải một người chịu mà có đến trăm người người chịu.Đôi khi một niềm vui lại giúp trăm người vui.
Nỗi sợ hãi rồi cũng sẽ qua đi khi xung quanh luôn có những người yêu thương ta.
Ngọn lửa đỏ rực bốc lên nghi ngút, một vùng trời nóng bức. Ánh chiều
sắp buông xuống, chi còn vài tia nắng ló dạng. Gió thổi mạnh, bụi khói
bay tứ tung khắp một vùng, hơi khói lãng đãng xộc vào cánh mũi khiến
người ta sợ hãi. Sự đe dọa của ngọn lửa khiến tim bất kì ai cũng đập
loạn xạ.
Ngôi biệt thự đang bốc cháy. Cháy, cháy toàn bộ, thiêu rụi tất cả. Thiên Tư suy sụp kêu vang, nhưng không có bất kì ai đi ra
khỏi biệt thự. Cả Tử Phong cũng ở trong đó, cô thật sự rất sợ hãi. Tất
cả những người thân của cô đều vì một ngọn lửa mà ra đi. Thiên Trầm cũng biến mất trong ngọn lửa đó, ngọn lửa bỏng da bỏng thịt.
Rồi
tất cả cũng thoát ra khỏi biển lửa, chỉ tiếc còn chưa đầy vài bước đã
thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng có lẽ số trời đã an bài như vậy, chỉ một
tiếng nổ vang trời. Ngọn lửa đỏ càng cháy cao hơn, cột tường siêu vẹo,
tất cả trở thành đống đổ nát. Ngọn lửa cháy lan, cháy dữ dội đến không
ai có thể dập tắt. Tất cả chỉ có thể đứng nhìn ngọn lửa nuốt chửng mấy
con người. Vụ nổ lớn đã gây xôn xao dư luận, biệt thự nhà họ Diệp sau
bao năm gìn giữ bỗng tan hoang. Giờ nhìn lại cũng chỉ là đống đổ nát.
- Không! Tử Phong!_Thiên Tư giật mình tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn.
-Anh đây! Không sao rồi, không sao rồi._Tử Phong ở một bên ôm chặt lấy Thiên Tư.
Đã qua một đêm, Thiên Tư mê man bất tỉnh. Sự việc tiến triển quá nhanh
khiến người ta trở tay không kịp. Chính Tử Phong cũng không ngờ mọi
chuyện lại tiến triển đến mức này. Cũng không muốn chuyện này xảy ra
nhưng nó đã thật sự xảy ra. Rất may là cũng không ai bị tổn hại.
- Tử Phong! Thiên Trầm như thế nào rồi?_Thiên Tư tung chăn ra khỏi người liền muốn xuống giường đi tìm Thiên Trầm.
- Không sao, cũng chỉ bị bỏng một chút thôi.
- Em muốn đi thăm Thiên Trầm
-Không cần em cũng bị cũng bị thương, tinh thần lại không tốt. Khi nào
khỏe anh đưa em đi._Tử Phong lại ôm cô chặt hơn không cho cô bước khỏi
giường.
- Có thật là Thiên Trầm không sao không? Còn những
người khác thì sao?_Thiên Tư thân thể hơi run rẩy, đôi mắt lo lắng nhìn
Tử Phong chờ đợi câu trả lời.
Tử Phong cứng đờ người không biết phải nói như thế nào nhưng có lẽ vẫn nên giấu cô một chút.
- Tất cả mọi người đều không sao, chỉ là biệt thự đã không còn._Tử
Phong khẽ thở dài, tựa cằm lên đỉnh đầu Thiên Tư nhẹ giọng nói.
Quả thật đó là một nỗi sợ với bất kì ai, vụ nổ quá lớn hầu như ai cũng
bị trầy xước, bỏng nhẹ. Nhưng còn có một người nặng nhất, e rằng cũng là số mạng.
Trên gương mặt Thiên Tư vẫn còn miếng băng trắng,
băng lấy vết thương do cô bị ép gây ra. Vết thương không sâu lắm, nếu
tịnh dưỡng kĩ càng biết kiêng cử trong mấy tháng có thể liền sẹo. Tuy
vậy lúc thoát khỏi biệt thự, biệt thự nổ tung vì không chạy kịp nên cả
Tử Phong và cô đều bị bỏng ở tay cũng may không nguy hiểm tính mạng.
Ngay sau đó, Thiên Tư cũng ngất đi trong hoảng sợ.Trong số những người
chạy ra có thể nói cũng chỉ có Thiên Ân và Tiểu Kì bị bỏng nhẹ nhất. Nói đúng ra người kích nổ biệt thự theo dõi rất rõ tình cảnh lúc đó. Chỉ
chờ Hạo Minh bước khỏi biệt thự một khoảng xa liền kích nổ. Sự thật quá
rõ ràng người kích nổ không hề nhắm vào Hạo Minh. Cậu ta bị bỏng cũng là do hơi không may mắn một chút thôi vì lúc đó cậu ta một lần nữa chạy
trở lại cứu Hạnh Nghi. Cũng may Hạo Minh chờ mọi người ra rồi mới đi
theo sau, nếu cậu tar a trước chỉ e không ai còn sống.
- Không
sao thì tốt rồi, biệt thự cũng là nơi đau buồn đáng lẽ ra nó không nên
tồn tại từ lâu rồi._Thiên Tư thả lỏng một chút vòng tay ôm lấy anh.
- Là do anh sai không nên giữ lại, nếu không sẽ không có chuyện xảy ra như hôm nay.
- Anh không sai là do số phận hoặc do ba mẹ vẫn còn quanh quẩn đâu đó
trong biệt thự muốn gặp lại em và Thiên Trầm. Có lẽ bây giờ đã gặp được
nên họ đã yên lòng ra đi. Biệt thự bị phá hủy âu cũng là đã đến lúc.
Tử Phong hơi cười khi nghe Thiên Tư nghĩ thoáng như vậy. Đúng như lời
cô nói có thể ông bà Diệp xui khiến anh giữ lại để mong muốn gặp lại hai đứa con tại ngôi nhà cũ. Hiện tại có lẽ họ đã hoàn thành tâm nguyện,
thấy được hai người con gái bình an vô sự nên cũng an lòng lên thiên
đường rồi.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Tử Phong nghiêng
người nhìn ra ngoài. Nắng đã lên khá cao, gió thổi nhè nhẹ đưa rèm the
phất phơ.
- Em đói chưa để anh gọi người mang chút thức ăn vào.
- Không cần phiền phức, em cùng anh ra ngoài đi._Thiên Tư mỉm cười nắm vạt áo anh.
- Được, anh bế em xuống._Tử Phong cong môi cười giảo hoạt.
Nói thôi chưa đủ anh lập tức bế bỏng cô lên, làm Thiên Tư hoảng sợ ôm chặt lấy cổ anh.
- Không cần, bỏ em xuống đi! Em có thể tự đi.
- Chân của em còn có vết bỏng ít đi lại một chút đi!
- Em không sao, mau thả em xuống đi!_Thiên Tư không ngừng nói nhưng cũng không dám nới lỏng tay khỏi cổ anh.
Anh bế cô đã không ít lần nhưng cô vẫn cảm thấy đây là chuyện xấu hổ
trước đám đông. Dù Thiên Tư có trừng mắt đe dọa Tử Phong cũng chỉ cười
không hề thả xuống.
- Mở cửa đi, nếu không anh sẽ bế em mãi như thế này._Tử Phong nheo mắt nhìn khuôn mặt tức giận của Thiên Tư.
- Mặt anh dày thật!_Thiên Tư bĩu môi khinh thường cũng cố với một tay mở cửa.
- Ha ha, em lần đầu biết sao vậy phải tập từ từ rồi._Tử Phong cười lớn một tiếng, tinh thần rõ ràng rất thoải mái.
Tử Phong bế cô xuống lầu trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nhưng rồi trong mắt cũng chuyển sang ý cười trêu chọc.
- A, Thiên Tư bà không sao rồi làm tôi sợ mãi._Tiểu Kì vừa thấy Tử Phong bế Thiên Tư đi xuống đã vui mừng hỏi thăm.
Mới sáng sớm vì sợ Thiên Tư xảy ra chuyện nên Tiểu Kì đã gọi điện bảo
Thiên Ân đưa cô đến nhà Tử Phong muốn xem tình hình như thế nào.
- Không sao, chỉ bỏng một chút thôi._Thiên Tư có chút không tự nhiên trong vòng tay anh trả lời.
Tử Phong chỉ cười gật đầu chào mọi người mới nhẹ nhàng đặt Thiên Tư
ngồi lên sô pha. Anh cũng ngồi xuống cạnh cô như lẽ đương nhiên.
- Ba, mẹ, hai bác mọi người khỏe ạ?_Thiên Tư lễ phép chào người lớn trong nhà.
- Mọi người khỏe, sức khỏe con như thế nào rồi?_ông Tử Nhạc mỉm cười gật đầu đại diện đáp lại.
- Cũng tốt hơn rồi ạ, nghỉ thêm vài ngày chắc có thể chạy nhảy rồi._Thiên Tư cười đùa một chút.
- Tâm..à không phải bây giờ phải gọi là Thiên Tư rồi, con làm mẹ lo
quá!_bà Ngọc Hoa đi lại nắm lấy tay cô khóe mắt đã đỏ rõ ràng vui đến
phát khóc.
- Mẹ, mẹ không cần quan tâm con là ai cứ xem con như Tâm Di trước đây của mẹ thì được rồi._Thiên Tư vui mừng ôm bà Ngọc Hoa.
Trong lòng cô vô cùng biết ơn người mẹ này, nếu không có bà có thể có
cô ngày hôm nay sao. Chính vì thế, trong lòng cô bà cũng đã trở thành mẹ ruột của cô từ lâu rồi.
- Ngoan, ngoan con gái ngoan!_bà Ngọc Hoa không kìm được xúc động một giọt lệ nhẹ rơi xuống.
Tất cả mọi người nhìn một màn này mà không khỏi xúc động. Ông Dương Thanh cũng vui mừng không kém nhìn hai mẹ con ôm nhau.
- Ba, ba cũng đến đây đi! Con cũng muốn ôm ba một cái._Thiên Tư ngẩng mặt hướng ông Dương Thanh giơ hai cánh tay muốn ông ôm.
Mọi người không khỏi phì cười vì hành động trẻ con của Thiên Tư. Tử
Phong khẽ cười cốc vào đầu cô một cái, đứng dậy nhường chỗ cho ông Dương Thanh.
- Nhõng nhẽo!_Tử Phong mắng cô một cái liền đi vào bếp muốn lấy gì đó cho cô ăn.
- A, anh là không được em ôm nên ghen tị sao?_Thiên Tư xoa đầu đau nhức vì bị anh cốc.
Bước chân Tử Phong thoáng một cái khựng lại. Mọi người cũng vì vậy mà cười trêu ghẹo anh.
- Anh hai, anh cũng nhỏ nhen quá đi như vậy mà cũng ghen tị, haha._Tử
An được nước trêu chọc ông anh cao cao tại thượng, khoái chí cười vang.
- Haizz…biết làm sao đây anh yêu Thiên Tư quá mà._Tử Phong không thấy
ngượng một chút nào thở dài vứt lại một câu khiến Thiên Tư đứng hình rồi đi thẳng.
Thiên Tư trợn mắt liếc theo sau anh, mọi người cũng
vì vậy mà không thể không cười. Thiên Tư tự nhủ cô không bao giờ trêu
chọc anh nữa, bởi vì mặt anh dày hơn mặt cô. Cho dù có ngượng cũng không đỏ mặt còn có khả năng phản bác lại, cô thì da mặt mỏng thật không chịu nổi sự sát thương từ câu nói của anh. Tuy vậy cô vẫn sẽ nhớ kĩ đây có
thể xem là câu tỏ tình hay không nhỉ?
- Em trai lại đây, chị
cũng muốn ôm hôn em một cái._Thiên Tư ôm ông Dương Thanh xong liền lớn
tiếng nói hướng Kỳ Quân tỏ tình chị em thân thiết.
- Chị hai, không cần đâu. Em thấy hay là chị ôm anh Tử Phong đi để em đỡ khổ._Kỳ Quân ngồi cạnh Tử An mặt mày nhăn nhó.
Chuyện gì chứ chuyện này không thể, hai anh em nhà họ Du tốt nhất đừng
đụng đến nếu không sẽ rất khó sống. Nhìn vào ánh mắt của người đi từ
trong bếp ra lông tóc của Kỳ Quân đã dựng đứng hết rồi.
- Đành vậy, xem như em không có phước được chị ôm._Thiên Tư thở dài.
Chỉ thấy Tử Phong từ trong bếp đi ra cong môi cười hài lòng. Anh lại đưa một cốc sữa cho Thiên Tư, kèm theo một cái sandwich.
- Uống một chút đi, em còn yếu lắm đừng nhiều lời nữa.
Thiên Tư gật đầu nhận lấy, nhưng rõ ràng có chút không cam tâm vì bị
anh chèn ép. Đừng tưởng cô không biết, Kỳ Quân không dám ôm cô còn không phải do anh sao? Lúc trước hai chị em cũng đâu có xa cách như vậy.
- Chị hai, chị còn chưa biết em là Thiên An có phải không?_Kỳ Quân nhàn nhạt mở miệng.
Thiên Tư vừa uống được một ngụm sữa, cố nuốt xong nhưng lại ho sặc sụa. Cô ngất bao lâu mà có chuyện này xảy ra đây?
Tử Phong lắc đầu bất lực, ngồi bên cạnh cô vỗ vỗ lưng.
- Chỉ là chuyện nhỏ em không cần xúc động như vậy.
- Khụ…khụ, chuyện này là thật sao?
- Đúng vậy vừa công bố trước khi con nhớ ra nhưng vẫn chưa kịp nói đã xảy ra chuyện này rồi._ông Tử Nhạc mở miệng giải thích.
Thiên Tư gật gật đầu có chút thấu hiểu. Đúng là có một khoảng thời gian cô không nhớ gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn có lẽ vì vậy nên mọi người không có
nói cho cô biết.
- Vậy thì tốt quá rồi._Thiên Tư bây giờ chuyển sang thái độ tươi cười.
Cô vẫn luôn sợ Kỳ Quân vì nghĩ mình là cô nhi mà mặc cảm. Bây giờ thì
không cần lo lắng nữa. Nhưng thật ra chuyện này cũng làm cô vô cùng bất
ngờ.
- Em cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy._Kỳ Quân gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng.
- Thật xin lỗi mọi người vì đã giấu lâu như vậy_Thiên Ân cũng nói một lời xin lỗi
- Xem như đây là chuyện vui, mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều._bà Nhã Nhàn khóe mắt cũng ửng đỏ vì xúc động.
Tất cả mọi người hiện tại cũng nở nụ cười vui mừng. Mừng cho những ngày tháng lưu lạc của Thiên Tư và Thiên An cuối cùng cũng đã trở về vi trí
vốn có của mình. Thiên Tư ngước mặt nhìn Tử Phong, chỉ thấy anh mỉm cười nhìn cô. Mọi thứ giống như chưa hề có gì nghiêm trọng xảy ra.
Điện thoại Thiên Ân reo lên, anh ra hiệu xin phép mọi người đi ra ngoài
nghe điện thoại. Thái độ của Thiên Ân có chút thay đổi sau khi nghe điện thoại, gương mặt anh giống như có một sự bất đắc dĩ khó nói.
- Tử Phong chúng ta có việc rồi._Thiên Ân nhẹ giọng nói.
Lúc này Tử Phong đang vuốt tóc Thiên Tư, tay anh hơi ngừng lại một chút mới ngẩng lên nhìn Thiên Ân. Anh khẽ thở dài chắc cũng đến lúc giải
quyết rồi.
- Có chuyện gì nghiêm trọng sao?_Thiên Tư nhìn Tử Phong rõ ràng thấy sắc mặt anh hơi không bình thường.
- Không có gì, chuyện nhỏ thôi em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Anh đi giải
quyết xong lập tức trở về._Tử Phong đứng dậy mỉm cười xoa đầu cô.
- Được. Cẩn thận một chút._cô mỉm cười không muốn truy hỏi.
Cô biết những chuyện Tử Phong không muốn nói cô cũng không thể ép. Có
rất nhiều chuyện có thể cô không biết sẽ tốt hơn. Cũng giống như sự thật cái chết của ba mẹ cô, nếu cô không biết sẽ không gặp phải đại nạn. Ở
một góc độ nào đó, cô nhận xét rằng đôi khi quá nhiều chuyện sẽ tự rước
họa vào thân.
Tử Phong giống như không đành lòng rời đi, nhìn
gương mặt hơi nhợt nhạt của cô vẫn không thể không đau lòng. Khẽ cúi đầu hôn lên trán cô một cái trước mặt mọi người.
- Ngoan, ngủ một giấc đừng suy nghĩ nhiều sau khi thức anh đã về.
Nói xong Tử Phong lập tức đi ra ngoài.
- Tiểu Kì anh cũng muốn hôn._Thiên Ân nói giọng bỡn cợt, giương mắt long lanh nhìn Tiểu Kì.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Ân và Tiểu Kì với ánh mắt tràn ngập ý cười.
Tiểu Kì vừa xoay mặt còn chưa kịp trách móc anh, đã thấy anh hôn một cái lên mặt rồi chạy nhanh như bay.
- Nụ hôn này sẽ cổ vũ anh làm việc tốt đó bà xã._sau khi chạy còn bỏ lại một câu.
Tiểu Kì trợn mắt nhìn hành động của anh, sững sờ lời nào cũng không thể nói ra. Nhìn anh chạy đi ra ngoài chỉ có thể trách thầm, vừa bực vừa
buồn cười. Cũng không ít lần anh làm như thế rồi cho nên Tiểu Kì cũng
quen rồi. Chỉ là hiện tại có mặt người lớn nên không thể tránh khỏi
ngượng ngùng, cúi gằm mặt.
- Bọn trẻ bây giờ cũng thật lộ liễu, thôi chúng ta đi nghỉ ngơi thôi._ông Du nở nụ cười lắc đầu bất lực.
Ba người già còn lại cũng hiểu, họ chỉ mỉm cười rủ nhau đi ra vườn sau uống trà trò chuyện.
- Bao giờ thì ba mẹ Thiên Ân đến, chúng ta không phải hẹn nhau cùng
uống trà sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi còn chưa đến?_bà Nhã Nhàn cũng mở
miệng nói làm giảm sự ngượng ngùng của Tiểu Kì.
- Con cùng Kỳ Quân đi ra ngoài đây._Tử An cười cười nắm tay kéo Kỳ Quân rời biệt thự.
Không gian phòng khách bỗng trở nên im lặng, khi Tiểu Kì ngẩng đầu lên
thì tất cả mọi người đã đi cả rồi chỉ còn Thiên Tư ngồi đối diện nhẹ
nhàng uống hết sữa mà Tử Phong đưa cho cô.
- Da mặt bà cũng thật mỏng._Thiên Tư môi cong lên cười trêu chọc.
- Bà thật giỏi ha còn dám trêu tôi. Nếu không phải Tử Phong nhà bà thì
Thiên Ân cũng không làm như vậy._Tiểu Kì trừng mắt oán giận
Thiên Tư rụt cổ lại, đây gọi là mắng vốn sau? Bản tính Tử Phong từ trước đến giờ đâu phải không biết. Anh muốn làm gì liền làm cái đó, cũng
không phải do cô khống chế được.
- Được rồi, không cần tức giận đến vậy._Thiên Tư nhịn cười
- Hừ, nể bà còn đang bị thương nếu không là không xong với tôi đâu._Tiểu Kì liếc mắt cảnh cáo.
- Thôi không đùa nữa, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng
ta vừa ra khỏi biệt thự?_Thiên Tư chất giọng nghiêm túc nhìn Tiểu Kì.
Đáng lí chuyện này cô định hỏi Tử Phong từ khi mới tỉnh dậy kìa, nhưng
nhìn thần thái của anh rõ ràng không muốn nói cho cô biết nên cô cũng
chỉ có thể hỏi người khác mà thôi.
Tiểu Kì tròn xoe mắt nhìn
Thiên Tư một lúc mới thu hồi tầm mắt. Bị Thiên Tư khơi gợi lại Tiểu Kì
mới cảm nhận rằng chuyện xảy ra không phải mơ mà là thật. Vụ nổ quá lớn, chính bản thân cô cũng nhẫn tưởng bản thân không thể sống sót. Nhưng
ông trời chắc cũng còn một chút thương tiếc. Tiểu Kì gương mặt điềm tĩnh di chuyển chỗ ngồi đến bên cạnh Thiên Tư, nắm lấy bàn tay Thiên Tư.
Trên cánh tay cô vẫn còn dấu vết băng bó vì bỏng.
Lúc đó, sau
khi mọi người thấy Khả Chiêu và Y Ngân xuống đến bậc thang cuối cùng.
Mọi người vui mừng nhìn nhau, lập tức không chần chừ liền bước nhanh ra
khỏi biệt thự. Vì chờ đợi Khả Chiêu cùng đi nên Tử Phong và Thiên Ân
không hề bước ra khỏi biệt thự. Tử Phong thở dài trước đó đã nhờ Hạo
Minh đưa Thiên Tư đi ra trước, Tiểu Kì cũng vì vậy mà bị Thiên Ân đẩy ra theo. Lối ra có hơi khó khăn, chỉ là một lối do cửa kính bị vỡ mà thôi. 3K đi ra trước mở đường. Lúc mọi người tập trung trên sân thượng thì
tất cả cửa đã có người nhanh tay khóa lại tất cả rồi.Sự thật rõ ràng đã
chứng minh rằng có người thật cố ý muốn chôn bọn họ trong biệt thự nhà
họ Diệp.
Tình hình tệ hại hơn là do Thiên Tư cùng Tiểu Kì nhất
quyết không đi. Các cô thà chết cũng nắm chặt tay người mình yêu chứ
không thể bỏ đi như vậy. Một mực không muốn rời đi, cho đến khi Khả
Chiêu và Y Ngân đi xuống họ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến lúc đó đã
thực sự không còn kịp nữa. Tiếng nổ đôm đốp của thuốc nổ vang lên trong
khoảng cách gần khiến mọi người bây giờ mới choàng tỉnh. Hạo Minh không
chần chừ đẩy Tử Phong đi ra cùng Thiên Tư. Tử Phong không sợ chết chỉ là anh nhìn Thiên Tư đã sắp kiệt sức rồi nên nhanh chân muốn rời khỏi đó.
Hạo Minh có thể nhận ra Thiên Tư thà chết bên cạnh Tử Phong cũng không
cùng cậu ta sống vậy thì có cái gì phải mong đợi nữa đây.
Rồi
Thiên Ân cùng Tiểu Kì đi theo sau, tiếp đó là Khả Chiêu và Y Ngân, Hạnh
Nghi cùng theo sau. Hạo Minh là người ra cuối cùng. Mọi người cùng đồng
thời muốn chạy nhanh ra khỏi đó, nào ngờ đến phút quyết định có thể an
toàn. Hạnh Nghi lại vấp ngã, Hạo Minh quay lại cứu Hạnh Nghi.
- Thiên Trầm!_Thiên Tư hoảng sợ muốn chạy đến cứu Hạnh Nghi.
Ngay sau đó, phía sau, Hạo Minh và Hạnh Nghi cũng vang lên những tiếng nổ triệu hồn người về cõi chết.
Tuy vậy, mọi người cũng đã rời khỏi vòng nguy hiểm đến tính mạng, chỉ
có thể nằm úp sấp nghe tiếng nổ vang. Mọi thứ nổ tung, hơi nóng phả ra
ngoài. Những thuốc nổ được chất sẵn bên ngoài biệt thự cũng đồng loạt
nổ, văng tứ phía. Có một số đã văng đến chỗ mọi người vì vậy tất cả đều
không tránh khỏi bỏng. Vì quá hoảng sợ khi nhìn Hạnh Nghi bị vấp ngã sắp đe dọa tính mạng, thậm chí tay cô bị bỏng nặng nữa nên Thiên Tư ngất đi lúc đó. Mọi chuyện ở phía sau dĩ nhiên cô không biết.
Sau khi
Thiên Tư ngất, Tử Phong lo lắng cũng chỉ có thể bế cô lên muốn nhanh
chóng đưa đến bệnh viện. Nhưng mọi người đã quá khinh xuất, lượng thuốc
nổ còn sót lại chưa nổ hết hiện tại lại một lần nữa nổ. Lượng nổ này lại gần Khả Chiêu và Y Ngân nhất, nhưng Khả Chiêu lại không để ý, Y Ngân
đột ngột đẩy Khả Chiêu ra hứng chịu một mình. Chỉ thấy Y Ngân ngã xuống, đôi chân đang bị lửa thiêu đốt. Khả Chiêu cùng mọi người hoảng loạn cởi áo khoác ngoài dập tắt lửa. Nhưng sau đó, vì quá sợ hãi Y Ngân cũng lâm vào tình trạng hôn mê.
- Y Ngân!
Khả Chiêu run rẩy ôm Y Ngân, nước mắt mồ hôi hòa quyện trút xuống như mưa. Khả Chiêu thật sự không nghĩ ra một ngày cô gái này vì cậu ta đánh đổi sinh mạng mình.
Nhẫn tưởng Y Ngân chấp nhận rời khỏi cùng cậu ta sẽ có thể bắt đầu lại
từ đầu, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện kinh hoàng này. Tất cả mọi
người dù không thích Y Ngân, nhưng nhìn cảnh Khả Chiêu ôm Y Ngân kêu gào khóc thảm thiết như vậy họ cũng chỉ có thể nhắm mắt đau đớn thay cho
Khả Chiêu.
- Y Ngân em làm sao vậy, đừng rời bỏ anh. Y Ngân!
Mọi người đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, Tiểu Kì mặt mày tái
xanh. Thân thể cũng sắp mềm nhũn ra, hiện tại thân thể cô cũng chỉ có
thể dựa vào Thiên Ân để đứng vững. Tất cả mọi người đều mặt mày lem luốc vì tro bụi bay lả tả trong không khí.
Không lâu sau đó, xe cấp cứu đến mọi người cũng theo đó đi khỏi nơi kinh hoàng xém chút lấy đi mười mấy mạng người.
Bảo vệ được tính mạng là một chuyện nhưng không thương tích thì không
thể nào xảy ra. Ai cũng bị thương không ít cũng nhiều. Y Ngân được đưa
vào phòng cấp cứu thật lâu bác sĩ mới đi ra thông báo một tin khiến Khả
Chiêu sắp đứng không vững.
- Thật xin lỗi, tuy giữ được tính
mạng nhưng đôi chân của cô Tạ e rằng không đi lại được. Do lượng thuốc
nổ một số chưa nổ đã ngấm vào xương và bị nhiệt độ cao thiêu đốt xương
cốt không chịu được nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng.
Khả Chiêu
quần áo xộc xệch, cà vạt lệch lạc. Chiếc áo sơ mi trắng đã lấm lem bùn
đất cùng bụi khói vẫn chưa được thay. Cậu ta nghe xong mà như sét đánh
bên tai. Cậu ta không ngại cô có trở nên như thế nào, nhưng cậu ta biết Y Ngân coi trọng đôi chân đến mức nào. Là một người mẫu không còn đôi
chân thì không phải một đả kích nhỏ. Y Ngân có thể chịu nổi đả kích lớn
lao như vậy sao?
Mọi người cũng không thể làm gì khác chỉ có
thể an ủi Khả Chiêu bớt đau buồn mà thôi. Y tá đẩy Y Ngân từ phòng cấp
cứu ra, Khả Chiêu nhìn vào gương mặt say ngủ của cô mà tim co thắt đau
đớn.
Còn Hạnh Nghi bị bỏng nặng nơi cánh tay nên phải nằm lại
bệnh viện, Hạo Minh không có gì nghiêm trọng nên ở lại chăm sóc Hạnh
Nghi.
Thiên Tư nghe xong lời tường thuật lại mọi chuyện của
Tiểu Kì mà tim như có một tảng đá đè ép khó thở vô cùng. Y Ngân tổn
thương nặng nề. Đôi chân không còn có thể tiếp tục sự nghiệp sao? Cô có
thể hình dung được chuyện này đối với Y Ngân có bao nhiêu đả kích. Tay
Thiên Tư run rẩy nắm chặt tay Tiểu Kì.
- Là do tôi nên chị Y Ngân mới trở nên như vậy._Thiên Tư không kìm được rơi nước mắt.
- Bà ngốc quá, đó không phải lỗi do bà._Tiểu Kì lau nước mắt cho Thiên Tư.
- Nếu tôi không xuất hiện cứ như vậy sống hết cuộc đời của Tâm Di có phải mọi chuyện đã không phức tạp như vậy.
- Đã bảo không phải lỗi của bà. Bà nên nhớ lúc bà gặp anh Tử Phong cũng bằng thân phận Tâm Di không phải sao? Điều này chứng tỏ cho dù bà ở
cương vị nào, sống với thân phận nào thì cũng không tránh khỏi chuyện
này được.
Thiên Tư gật gật đầu nhưng lại không kìm được tiếp
tục khóc ôm lấy Tiểu Kì mà khóc. Cô khóc cho niềm hạnh phúc của mình,
cũng khóc cho nỗi bất hạnh của người khác mà cô đã gián tiếp gây nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...