Đợi! Anh đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng em trở lại. Tim anh đè
nén nỗi đau mất em, nỗi đau càng ngày càng lớn. Anh làm sao mới có thể
mang em trở về?
Chờ! Em chờ đến khi anh đến nhưng mãi vẫn không thấy, cô gái ấy tốt hơn em đúng không?
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng vốn âm u băng lãnh, làm cho căn
phòng mang chút sức sống. Tiếng gió nhảy múa làm lá cây va chạm xào xạc
bên khung cửa sổ.
Ánh mắt Tử Phong sâu lắng chứa đựng sự mệt
mỏi. Sắc mặt anh mang chút nhợt nhạt, dáng người tuấn lãng nhẹ tựa người lên ghế. Đôi môi mím chặt cố kìm nén sự quặng thắt đau đớn cùng lo lắng cho Tâm Di.
Cả đêm không ngủ.
Chính xác là anh không
chợp mắt được, mỗi khi nhắm mắt gương mặt Tâm Di lập tức hiện lên. Anh
làm sao tìm được cô đây? Cô hiện giờ có an toàn hay không?
Tử
Phong hít sâu một cái, anh không thể gục ngã cũng không được yếu đuối.
Anh nhất định phải tìm được cô trong thời gian ngắn nhất. Tử Phong đem
khung ảnh của cô và anh đặt trên bàn, nhìn vào đó anh mỉm cười một cái.
\" Tâm Di anh sẽ lại đưa em về lại bên anh.\"
Nhìn vào tư liệu chính mình điều ta được anh đột nhiên tức giận muốn đem cô gái kia bóp chết không thương tiếc.
Tử Phong chuẩn bị một chút, lập tức rời khỏi phòng. Nếu không tìm được
Tâm Di anh cũng không thể tự tìm tuyệt vọng. Cô đang chờ anh đến anh
không thể bất lực như vậy.
--------------------------
Tâm Di thức dậy tinh thần mệt mỏi, thần sắc cũng tái nhợt. Nhìn vào
gương xuýt chút Tâm Di không nhận ra chính mình, thế nào mới một đêm cô
lại trở nên xuống sắc như vậy.
Tâm Di thở dài một cái rồi rửa
mặt, chải chuốc lại mái tóc thay lại bộ đồ mới cảm thấy tinh thần tốt
lên một chút, sắc mặt cũng hồng hào lên.
Cả một đêm, Tâm Di cầm điện thoại mong một chút tín hiệu để có thể gọi điện báo cho Kỳ Quân
biết nhưng không có. Tâm Di muốn ngủ nhưng không được, cô vẫn nhớ Tử
Phong. Nhớ đến từng lời nói, từng nụ cười của anh. Tâm Di nhìn vào điện
thoại thấy được hình ảnh của anh tim cô càng đau đớn. Người cô yêu có
thể nào đang bên cạnh người con gái khác?
Tâm Di cứ như vậy nhớ nhung Tử Phong nước mắt lại lặng lẽ rơi cho đến gần sáng cô mới có thể
chợp mắt. Cứ tưởng trốn Tử Phong cô có thể bình tĩnh lại nhưng càng xa
anh tâm trí cô càng rối loạn.
Cô rất muốn biết giờ này anh như
thế nào? Cô không thể vứt bỏ tình yêu kia được, cô đã lún quá sâu rồi
không thể rút chân ra được.
Tâm Di mở toang cửa sổ để cho gió
biển ùa vào, gió mang theo hơi nước có sự lãnh lẽo, bàn tay Tâm Di run
rẩy nắm chặt bậu cửa sổ. Cô không dám đối diện sự thật, mặc dù biết cô
không thể mãi ở nơi này trốn Tử Phong nhưng cô thật sự không có can đảm.
- Cô Tâm Di đã có điểm tâm sáng._tiếng người hầu vang lên bên ngoài cửa phòng.
- Được tôi xuống ngay.
Tâm Di mỉm cười một cái thôi suy nghĩ, nếu cô quyết định rời xa anh thì phải cố gắng trấn tĩnh bản thân. Trên thực tế, mọi thứ đang đi trái với ý định của cô.
Tâm Di nhanh chân rời khỏi phòng theo sau người hầu xuống dùng điểm tâm sáng. Căn biệt thự quá rộng trong đây chỉ có
bốn người nên Tâm Di có cảm giác lạnh lẽo. Nhưng Tâm Di nhìn tới nhìn
lui hình như chỉ thấy cô và cô hầu gái còn Hạo Minh và người cận vệ kia
thì không thấy.
Cô hầu gái đi trước kéo ghế cho Tâm Di, cô gật đầu cảm ơn liền ngồi vào bàn nhưng lại hiếu kì:
-Anh Hạo Minh đâu?
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt có chút buồn ảm đạm, đôi môi cười ngây ngô của Tâm Di cô hầu gái nhất thời không biết nên nói như thế
nào. Cô hầu gái biết rõ là Tâm Di vốn bị giam cầm nhưng chính bản thân
cô lại không biết. Cô hầu gái từ trước đến giờ làm việc cho Hạo Minh đã
lâu, cô cũng là người chăm sóc mẹ của Hạo Minh. Vì sợ Hạo Minh xảy ra
chuyện nên bà đã xin cho Hạo Minh mang cô sang Việt Nam để chăm sóc cho
cậu ta. Ở đây không phải thiếu người hầu nhưng để tìm được một người
trung thành làm việc thì vô cùng khó.
Hạo Minh vì để mẹ yên tâm nên mới đồng ý mang cô gái này theo, thật ra ở đây cậu ta cũng không
tìm được cô gái nào có khả năng đảm đương những việc hệ trọng. Ngoài
Hạnh Nghi ra thì cô gái này là cậu ta tin tưởng nhất.
- Cô cứ dùng điểm tâm đi, cậu chủ vì có việc trong thành phố phải xử lí
nên từ đêm hôm qua đã về thành phố._cô hầu gái mỉm cười chuẩn bị điểm
tâm trước mặt Tâm Di.
- Về thành phố rồi? Tại sao anh ấy không cho em biết?_Tâm Di có chút hoảng giương đôi mắt trong veo nhìn cô hầu gái.
Nơi đây không gần thành phố cũng không có người quen nên Tâm Di lo
lắng. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó khác thường xảy ra xung quanh cô mà bản thân cô không nhận thức được.
- Đêm qua vì thấy cô ngủ nên cậu chủ không dám đánh thức, khi nào cô muốn về lại thành phố thì cứ
nói sẽ có người đưa về._cô hầu gái giải thích.
- Được rồi, tạm thời em cũng chưa muốn về._Tâm Di hơi thả lỏng dùng điểm tâm.
Nhưng có ai nói cho cô biết rằng lòng cô đắng nên ngay cả vị ngon của điểm tâm cũng không cảm nhận được.
- Chị ngồi xuống đây ăn với em đi._Tâm Di cười ra hiệu cho cô hầu gái.
- Không cần đâu, cô cứ tự nhiên tôi còn có việc.
Cô người hầu cúi đầu liền rời khỏi đó. Tâm Di thở dài một cái, cô nhớ
đến Tiểu Kì chắc cũng đang rất lo lắng cho cô. Càng nghĩ Tâm Di càng
muốn về sớm, dù sao cô cũng kìm nén đau đớn không được. Càng kìm nén chỉ thấy nó càng dâng trào đau buốt tim gan.
Tâm Di vừa ăn vừa suy nghĩ, cô còn chưa thông báo cho ba mẹ biết. Cô tại sao lại ngu ngốc vì
chuyện tình cảm của bản thân lại làm cho ba mẹ lo lắng được. Tâm Di mỗi
lúc suy nghĩ thì ý thức trở về lại càng lớn.
Tâm Di còn chưa
kết thúc bữa ăn đã vội đứng dậy đổi ý muốn đi về. Nhưng cô ý thức được
thì quá chậm rồi, đầu óc Tâm Di choáng váng một màu đen dần bao phủ.
Ngay sau đó cơn buồn ngủ đánh úp,Tâm Di đã rơi vào hôn mê.
Người cận vệ đưa Tâm Di lên phòng sau đó giao lại cho cô hầu gái chăm
sóc. Cô hầu gái gật đầu ra hiệu cho người cận vệ ra ngoài, nhìn gương
mặt say ngủ của Tâm Di cô hầu gái thở dài một cái. Hạo Minh trước khi đi đã căn dặn cô hầu gái rất kĩ không để Tâm Di có cơ hội đi ra ngoài để
tránh việc Tâm Di nghĩ ngợi lung tung lại đòi về.
Cách tốt nhất vẫn là để Tâm Di ngủ một giấc dài, như vậy cô sẽ không suy nghĩ vẩn vơ
mà đòi về. Cô hầu gái đắp chăn cẩn thận cho Tâm Di rồi đi ra ngoài. Cửa
phòng cũng bị khóa chặt sau khi bóng cô hầu gái khuất phía sau cánh cửa.
Cửa sổ không khóa, những tia nắng cùng cơn gió hòa quyện cùng
nhau ở bên ngoài. Thiên nhiên vẫn đẹp vẫn cùng phối hợp tô điểm cho mặt
biển thêm đẹp thêm lung linh. Sóng biển vỗ mạnh để chào đón ngày mới.
Nhưng sóng biển không thể đánh thức Tâm Di, gió cũng không mang Tâm Di
về bên cạnh Tử Phong được.
--------------------------------
Không gian phòng điều tra FA có chút ngưng động, hiện tại ngay cả một cây kim rơi xuống sàn e rằng cũng có thể nghe thấy.
Hiện tại trong phòng cũng chỉ có ba người, những người khác đều dẫn
người đi tìm Tâm Di. Theo lệnh của Tử Phong bất cứ ngõ ngách nào cũng
không được bỏ sót.
Tử Phong không tức giận nhưng ánh mắt thâm
trầm cùng giá lạnh vẫn quét lên người Hạnh Nghi đang ngồi một bên. Hạnh
Nghi không tỏ ra sợ hãi nhưng từng động tác đều cho thấy cô đang chột
dạ, sắc mặt tái nhợt có chút bất lực.
Thiên Ân khẽ thở dài một
cái, có hỏi trăm nghìn lần cô gái này vẫn cứng nhắc cố chấp không chịu
nói mục đích của mình khi vào nhà họ Du.
- Cô vẫn muốn che đậy thân phận của mình sao?_Tử Phong không khách khí hướng Hạnh Nghi chờ đáp án.
- Em không có, em muốn gặp hai bác em muốn nói chuyện với họ._Hạnh Nghi nắm chặt tay cơ hồ móng tay đã ghim sâu vào da thịt.
- Vậy để tôi nói cho cô biết. Cô có gặp họ cũng vô dụng thôi._Tử Phong
từng bước tiến tới trước mặt Hạnh Nghi nhẹ giọng nói đôi môi khẽ nhếch.
- Anh...anh biết cái gì?_Hạnh Nghi biến sắc thân thể cứng ngắc sợ hãi dâng trào.
Nhìn vào gương mặt mang hàn ý cùng thân thể toát lên vẻ băng lãnh càng
ngày càng tiến sát mình, Hạnh Nghi toàn thân run rẩy trong nhất thời đầu lưỡi cứng đờ muốn phản bác cũng không thể đưa lời muốn nói ra khỏi
miệng.
- Doãn tiểu thư con nuôi ông Doãn Hạo Ưng có đúng hay không?_Tử Phong dừng ở một khoảng cách giọng nói không lớn.
Nhưng chất giọng hiện tại của anh chính là bức bách người khác, đôi môi lập tức mím chặt, nhãn thần sâu lắng hiện lên sự vô tình. Tử Phong xoay người về chỗ cũ cũng không nói thêm lời nào. Sắc mặt Hạnh Nghi cũng vì
một câu nói này của anh mà trở nên trắng bệch. Sự thật vẫn bị anh nhìn
thấy, sự che giấu của ông Hạo Ưng cũng không có tác dụng.
Thông tin này chính Tử Phong đã tự điều tra được, anh đã thức suốt một đêm để xác nhận rằng cô gái này có quan hệ gì với Hạo Minh. Rốt cuộc đã để anh phát hiện được Hạnh Nghi đúng là có quan hệ với nhà họ Doãn. Như vậy
thì không cần nghi ngờ Tâm Di chắc chắn bị bọn họ đưa đi, nếu bọn họ đưa đi chắc chắn muốn trao đổi điều kiện với anh.
- Nói đi! Các người có điều kiện gì để đổi Tâm Di trở về?_Thiên Ân nhíu mày có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Nghĩ thôi cũng đủ biết ông Hạo Ưng đã dày công như thế nào để sắp đặt
những chuyện này. Ngoài mục đích vì tập đoàn ra thì không còn mục đích
nào khác. Nhưng để Hạnh Nghi đi vào nhà họ Du với danh phận Thiên Tư quả thật cũng là một sắp xếp phi thường. Nếu Tử Phong không phát hiện ra
chuyện này tin chắc rất dễ dàng nhiều tài liệu mật của tập đoàn sẽ lọt
ra ngoài.
- Em thật sự không hiểu các anh đang nói gì._Hạnh Nghi chống lại sợ hãi cố biện bạch.
Hạnh Nghi thầm nghĩ hiện tại cô không thể rời nơi này, nếu rời khỏi đây công sức bao năm của cô sẽ đổ sông đổ biển. Bằng mọi giá cô cũng phải
trụ lại nơi này.
Tử Phong vì một câu này mà quay đầu trừng mắt
tức giận nhìn Hạnh Nghi, một tay cầm hết đống giấy điều tra về Hạnh Nghi trên bàn vứt trước mặt Hạnh Nghi. Sấp giấy đầy tư liệu bay tứ tung,
giọng nói băng lãnh quát lớn một tiếng:
- Không cần tiếp tục giả vờ, các người đã đem Tâm Di đi đâu hả?
Đáng giận!
Anh thật sự căm giận muốn lập tức khiến cô gái này biến khỏi tầm mắt mình.
Hạnh Nghi nhìn sự tức giận của Tử Phong mà không kìm được đáy mắt kinh
ngạc cùng khiếp sợ. So với sự bình tĩnh ngày trước thì hôm nay anh như
trở thành một con người khác. Hạnh Nghi hít sâu một cái nhìn những tờ
giấy bay đến cạnh mình mà run rẩy nhặt lên xem. Từng thông tin một đều
không sai lệch, Hạnh Nghi gương mặt xanh mét toàn thân chấn động. Nhất
thời đôi môi run rẩy cũng không biết nên nói gì.
- Cô đừng
tưởng một mực không nói thì sẽ được yên. Nếu trong hôm nay Tâm Di không
trở về bằng mọi cách tôi sẽ kéo tập đoàn nhà họ Doãn các người một bước
cũng không ngốc đầu trở lại được._lời nói trầm thấp lại tiếp tuc vang
vọng khắp căn phòng.
Căn phòng trở nên ngột ngạt vô cùng, Tử
Phong từng lời đều dứt khoát nhưng trong tim lại đau đớn vô cùng khi
nhắc đến Tâm Di đang trong tay Hạo Minh. Sự đau đớn này anh không thể
biểu lộ ra bên ngoài chỉ có thể che giấu.
\" Cạch\"_cánh cửa phòng bật mở, 3K mang trầm mặc bước vào phòng.
- Có tin của Tâm Di._3K hít sâu một cái đi nhanh báo tin cho Tử Phong.
- Ở đâu?_Tử Phong giật mình bắt lấy hai vai của 3K.
- Hạo Minh nói cậu mở điện lên sẽ biết._3K cũng sắp không bình tĩnh.
Hạo Minh cư nhiên gọi điện thoại đến phòng làm việc của Tử Phong, 3K vì tin này mà chạy bán sống bán chết báo tin.
Tử Phong nhắm chặt mắt, bàn tay nắm chặt có chút run rẩy. Anh không
muốn nghĩ đến những gì sắp tới mình nghe được sẽ là tin Tâm Di có bất
trắc. Cố giữ bình tĩnh Tử Phong lấy điện thoại mở nguồn, bình thường khi vào phòng điều tra nếu mang điện thoại cá nhân đều phải tắt điện thoại.
Điện thoại Tử Phong mở , anh đi đến bên cửa sổ vén tấm rèm ra. Tấm rèm vốn ngăn ánh sáng vào căn phòng làm nó trở nên âm u băng lãnh.
Cũng vì tấm rèm vén ra mà làm cho người trong phòng có chút chói mắt. Tử Phong xoay lưng về phía mọi người chờ điện thoại ánh nắng chiếu xuống
bóng anh đổ dài trên mặt sàn có nét uy vũ,không lâu liền có người gọi
đến.
- Cậu lại muốn cái gì? Đã đưa Tâm Di đi đâu hả?_Tử Phong không kiên nhẫn nắm chặt điện thoại.
- Cậu có gì phải gấp gáp như vậy? Tâm Di hiện tại rất an toàn._Hạo Minh nhẹ giọng cười một cái tỏ thái độ đắc ý.
Nhưng thật ra trong tâm trạng hiện tại của Hạo Minh không khác gì Tử
Phong. Vì lo sợ Hạnh Nghi xảy ra chuyện ngay trong đêm cậu ta lập tức
trở về thành phố, Hạo Minh giao Tâm Di cho cô hầu gái chăm sóc. Hạo Minh tìm cách liên lạc với Hạnh Nghi nhưng không được, ông Hạo Ưng tức giận
vì mất liên lạc với Hạnh Nghi nên muốn Hạo Minh lập tức dùng Tâm Di trao đổi điều kiện.
Hạo Minh vốn muốn đưa Tâm Di trở về nhưng Hạnh
Nghi hiện tại không có tin tức nên cậu ta đành tiếp tục bảo người hầu
gái giữ chân Tâm Di ở lại nơi đó càng lâu càng tốt. Vừa không tổn hại
đến cô vừa có thể đưa ra điều kiện với Tử Phong.
- Muốn gì cứ nói thẳng không cần vòng vo._Tử Phong dứt khoát không muốn nghe giọng điệu kiêu ngạo bên kia đầu dây.
- Cậu chắc hẳn đang giữ Hạnh Nghi?_Hạo Minh cũng có chút gấp gáp khi nhắc đến Hạnh Nghi.
Mặc dù hiện tại ông Hạo Ưng muốn Hạo Minh dùng Tâm Di để tra đổi cổ
phần nhà họ Diệp nhưng cậu ta lại không muốn. Điều Hạo Minh muốn bây giờ là thấy Hạnh Nghi an toàn trở về. Đột nhiên biết Hạnh Nghi xảy ra
chuyện tâm trạng Hạo Minh cũng trở nên rối bời. Cậu ta đã quên mất một
cô gái cũng đang cần cậu ta ở bên cạnh. Ngày cậu ta đuổi theo Tâm Di đã
không trở lại không biết trong mắt Hạnh Nghi đã có bao nhiêu tuyệt vọng
cùng đau lòng. Hạo Minh không biết lúc cậu ta rời đi cũng có một trái
tim đang rỉ máu bất đắc dĩ phải kiên cường chống đỡ.
Nghe nhắc
đến Hạnh Nghi, Tử Phong liếc mắt nhìn Hạnh Nghi đang ngồi bất động gương mặt tái nhợt, anh đột nhiên muốn nổi giận lại không thể làm gì khác.
- Đúng vậy.
- Chúng ta trao đổi._Hạo Minh đưa ra điều kiện.
- Trao đổi thế nào?_Tử Phong trầm giọng
Tử Phong đang nghĩ Hạo Minh không chỉ đơn giản muốn trao đổi Hạnh Nghi
cùng Tâm Di mà còn trao đổi một thứ khác. Nếu thật sự có bất cứ thứ gì
đáng giá đánh đổi Tâm Di anh cũng bằng lòng.
- Cổ phần nhà họ Diệp và Hạnh Nghi._Hạo Minh không thừa sức nói nhiều.
Ánh mắt Tử Phong hiện nét lạnh giá, quả nhiên anh đoán không sai. Nhưng anh kinh ngạc chính là vì sao Hạo Minh biết được trong tay anh có cổ
phần nhà họ Diệp. Trong khi mọi chuyện cũng là khi anh du học trở về mới biết.
Một điều Tử Phong cũng không biết rằng lúc ông Diệp nhờ
người sang tên cổ phần cho hai đứa con gái cả hai cô con gái đều biết,
nhưng người biết rõ nhất nguyên do cũng chỉ có Thiên Tư.
- Cổ phần nhà họ Diệp không phải của tôi nên tôi không có quyền chuyển nhượng hay làm bất cứ điều gì._Tử Phong hạ giọng.
- Cậu muốn lừa gạt thì cũng nên lựa chọn lí do nào khá một chút. Một
người đan tâm chiếm đoạt tài sản của hôn thê mình lại nói số cổ phần đó
không phải của mình có ai tin hay không?
Tử Phong nhíu mày cố
nuốt trôi những lời Hạo Minh vừa nói, hóa ra cậu ta vì nghĩ anh đã chiếm cổ phần nhà họ Diệp. Chắc chắn vụ hỏa hoạng đó cậu ta cũng sẽ nghĩ do
chính gia đình anh nhúng tay vào nên mới chất chứa hận thù với anh như
vậy. Nhưng những lần anh điều tra bị mất manh mối lại dính vào người của cậu ta thì tính như thế nào? Đừng nói với anh cậu ta cũng không biết
chuyện này!
- Số cổ phần đó vẫn mang tên Thiên Tư cùng Thiên Trầm._Tử Phong không thể để số tài sản duy nhất của nhà họ Diệp biến mất.
Một câu này làm cho Hạo Minh khó tin, vì sao cổ phần vẫn còn tên của hai người đó? Chẳng lẽ cậu ta đã hiểu lầm chuyện gì sao?
Hạnh Nghi ngồi một bên nghe Tử Phong nói mà toàn thân bất động cực lực
run rẩy. Chẳng lẽ cô đã hiểu sai nhà họ Du, họ vốn không hề chiếm đoạt
cổ phần của gia đình cô. Vậy mọi chuyện là như thế nào?
- Cậu nói dối._Hạo Minh phản bác.
- Tôi không nói dối là do cậu hiểu sai, nếu không ngại tôi vẫn có thể
để chính mắt cậu kiểm chứng._Tử Phong không kiên nhẫn nhấn mạnh thức
tỉnh Hạo Minh.
- Chuyện này..._Hạo Minh nắm chặt điện thoại không muốn tin.
Đã có ai chiếm cổ phần người khác mà không tìm thủ đoạn sang tên mình
chưa? Tử Phong cư nhiên giữ lại tên của Thiên Tư cùng Thiên Trầm dĩ
nhiên không có khả năng đụng đến số cổ phần đó. Vậy những điều cậu ta
biết được hoàn toàn trái sự thật sao?
- Cậu không tin tôi cũng
không có cách khác. Nếu cậu không thả Tâm Di cậu sẽ hối hận cả đời._Tử
Phong tức giận con người ngu ngốc kia.
Anh bây giờ đã biết Hạo
Minh đối với Thiên Tư thật sự có tình cảm nên muốn tìm cách trả thù thay cô. Nhưng những điều cậu ta nghe được đều không phải sự thật thì lấy gì để trả thù. Hiện tại Tử Phong không cần biết nhiều chỉ cần biết Tâm Di
không sao thì anh đã an tâm phần nào.
- Có gì tôi phải hối hận, người hối hận phải là cậu mới đúng. Nếu cậu không giao số cổ phần cùng
Hạnh Nghi ra tôi sẽ không khách khí để Tâm Di mãi mãi không thể trở về
bên cạnh cậu._Hạo Minh cười lạnh tỏ rõ sự âm hiểm mà cậu ta có thể làm.
Mãi mãi không thể trở về.
Mãi mãi không thể trỏ về.
Tử Phong có chút mất bình tĩnh khi nghe đến cụm từ này, cổ họng anh có
chút khô khốc. Tâm Di thế nào lại không thể trở về bên cạnh anh, chỉ
nghĩ thôi đã khiến anh như nghìn lưỡi dao đâm xuyên da thịt đau đớn cùng cực. Anh tuyệt đối không thể mang mạng sống Tâm Di ra đùa giỡn.
- Được, tôi đồng ý. Trao đổi nơi nào?
- Ngày mai khắc biết._Hạo Minh không nói thêm từ nào nữa.
- Khoan đã tôi muốn biết Tâm Di có thật sự an toàn hay không?_Tử Phong cố nén sự lo lắng đã không thể nào vơi đi.
- Không cần thiết.
Hạo Minh không cho Tử Phong bất cứ ân huệ nào để có thể nhìn thấy Tâm
Di. Cậu ta đã đưa Tâm Di đi chính là muốn Tử Phong không nhìn thấy cô.
Dĩ nhiên hiện tại cậu ta không có khả năng để anh thấy cô. Nếu Hạnh Nghi không gặp chuyện cậu ta tuyệt đối không giao Tâm Di ra, đột nhiên cậu
ta muốn giữ Tâm Di bên cạnh. Những lần nhìn thấy Tâm Di cùng Tử Phong đi bên cạnh nhau không biết đã bao lần cậu ta dâng lên cảm giác khó chịu.
Chỉ cần tách được Tử Phong cùng Tâm Di thì cậu ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ cần nhìn thấy Tử Phong sụp đổ thì cái gì cậu ta làm cũng thỏa
đáng.
Màn hình điện thoại tối đen, nỗi thất vọng trong Tử Phong thật lớn.
Tâm Di!
Cho đến bây giờ anh vẫn không tìm được Tâm Di, có phải anh vô dụng quá
rồi không? Ngay cả người con gái anh yêu hiện tại an nguy thế nào anh
cũng không nắm được.
\" Choang\"
Cửa kính vỡ, mảnh kính vỡ rơi xuống. Chỉ thấy Tử Phong đứng đó gương mặt không có huyết
sắc, một tay nắm chặt điện thoại, một tay máu nhỏ giọt thi nhau rơi trên sàn.
- Tử Phong!_Thiên Ân vì tiếng vỡ kính mà hốt hoảng.
3K cùng Hạnh Nghi cũng bị dọa cho toàn thân chấn động, cơ hồ qua cả nửa ngày mới có thể định thần lại. 3K thở dài một cái, lần nào Tử Phong tự
trách cũng lấy cửa kính ra hành hạ, rốt cuộc vẫn là bản thân bị thương.
- Tay mày bị thương rồi._Thiên Ân đi đến bên cạnh Tử Phong giương mắt
lo lắng hỏi, tia nhìn rơi trên bàn tay đang nắm chặt, máu theo kẽ tay
nhỏ giọt.
- Tao không sao._Tử Phong nhìn chằm chằm cửa kính vỡ ánh mắt trở nên sắc lạnh.
\" Hạo Minh! Tôi nhất định sẽ đưa Tâm Di an toàn trở về cứ chờ xem\"
- Cậu ta nói như thế nào?_Thiên Ân buông xuống sự lo lắng, dây thần kinh căng cứng nãy giờ cũng giãn ra.
- Ngày mai trao đổi._Tử Phong xoay người đáy mắt nhiều tia phức tạp, ánh mắt sâu thẳm cũng không biết là anh đang nghĩ gì.
Thiên Ân nhíu mày định thắc mắc vì sao Tử Phong đồng ý điều kiện trao đổi kia nhưng lại thôi dẹp bỏ.
Quên đi! Dù sao mọi chuyện cũng nằm trong sự quyết định của Hạo Minh.
Nếu không nghe theo cậu ta hiển nhiên Tâm Di có nguy hiểm.
Tử
Phong nhìn bàn tay đang rướm máu, trong lòng anh lại có chút chua xót.
Anh nhớ đến bàn tay Tâm Di cũng rướm máu, anh còn chưa kịp nhìn đến vết
thương của cô thì cô đã biến mất. Vết thương này sẽ nhắc nhở anh đừng
bao giờ ngu ngốc rời xa cô. Cả hai lần anh rời xa cô liền rời xa rất
lâu, anh không thể chịu nổi cảm giác đau đớn này.
Tử Phong nhấc bước muốn rời khỏi phòng liền bị giọng nói nhỏ nhẹ có chút run rẩy gọi.
- Anh...Tử Phong!
- Sự thật đã quá rõ cô còn cái gì để nói?_Tử Phong liếc mắt đánh giá Hạnh Nghi.
- Em...em muốn biết cổ phần nhà họ Diệp có phải giống như lời anh nói?_Hạnh Nghi đứng dậy đáy mắt nghi ngờ nhìn Tử Phong.
Tử Phong nhíu mày có chút khó hiểu cô gái này thật sự là ai lại quan tâm đến vấn đề này như vậy.
- Cô biết vấn đề này để làm gì?
- Em..._Hạnh Nghi nghẹn giọng không biết nên nói như thế nào.
Cô muốn nói ra thân phận nhưng cô muốn xác minh sự thật rồi mới nói. Dù sao Tử Phong cũng đã đồng ý điều kiện trao đổi cổ phần, như vậy cô cũng không cần hao tổn trí lực ở lại nơi này,
- Chỉ cần Tâm Di bình an thì thứ gì tôi cũng có thể đánh đổi._Tử Phong nói xong liếc cũng
không liếc Hạnh Nghi một cái liền rời đi.
Hạnh Nghi nghe xong
cũng đứng không vững, Tử Phong yêu Tâm Di đến như vậy, thứ gì cũng có
thể đánh đổi. Ngay cả tài sản của hôn thê mình cũng có thể đánh đổi cứu
cô gái khác.
Đáng hận!
Hạnh Nghi vốn định gỡ bỏ sự tức giận trong lòng nhưng một câu này càng làm cho cô tức giận hơn. Tử
Phong cư nhiên đem cổ phần nhà họ Diệp đi đánh đổi sự an toàn của Tâm
Di, anh cũng hào phóng quá đi. Mặc dù biết người nhận số cổ phần đó là
bản thân cô Diệp Thiên Trầm. Nhưng nếu người nhận không phải là cô thì
sao? Số cổ phần kia hiển nhiên rơi vào tay người khác vì sự an toàn của
một cô gái khác. Càng nghĩ Hạnh Nghi càng tức giận Tử Phong quả nhiên
quên Thiên Tư không còn một mảnh.
Hạnh Nghi ngồi lại trên ghế bàn tay nắm chặt phẫn hận càng tăng.
Thiên Ân cùng 3K cũng theo sau Tử Phong rời khỏi căn phòng vốn đè nén hơi thở người khác.
- 3K tôi nghĩ anh nên cho người sửa lại cửa kính. Lần sau nhớ thay cửa
kính dày một chút._Thiên Ân thản nhiên nói nhếch môi cười.
- Đã rõ!
3K cố nén cười, anh ta sao lại không nghe ra sự châm chọc của Thiên Ân
dành cho Tử Phong. Không biết từ khi nào anh ta lại đảm đương việc đi
gọi người sửa cửa kính. Không biết cái cửa kính đó thay mấy lần rồi
nhưng nó vốn không chịu nổi một cú đấm của Tử Phong.
Tử Phong
trong lòng không thoải mái nhưng nghe hai người này lảm nhảm khóe môi co giật cũng không biết nên khóc hay nên cười. Khóc anh không có khả năng, cười càng không nổi. Anh cũng nhận thức rằng cửa kính kia thật sự đã vỡ rất nhiều lần, hầu hết đều vì manh mối tìm Thiên Tư bị mất gây ra. Lần
này cũng tương tự nên khó trách hai con người kia buông lời bông đùa.
Dĩ nhiên họ chỉ nói cho vui để giảm áp lực bấy lâu, trong tình trạng
hiện tại cũng không có ai rãnh rỗi đi nghĩ đến chuyện thay kính hay đếm
đã bao nhiêu lần nó vỡ. Điều họ cần làm hiện giờ chính là tìm cách đưa
Tâm Di trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...