Muốn ôm em trong tay nhưng khó quá, muốn thấy em cười nhưng anh không tìm thấy em.
Muốn có anh để xua tan giá lạnh nhưng anh xa em rồi, muốn anh nắm lấy tay em nhưng anh đã có một bàn tay khác.
Con đường ngoằn ngoèo, uốn khúc quanh co đi đến một biệt thự cạnh biển. Biệt thự ẩn sâu dưới chân núi hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Ở đây
không có sóng điện thoại. Dĩ nhiên các sóng điện từ có liên quan đến các thiết bị cài đặt theo dõi cũng không có tác dụng đối với nơi này. Chính vì vậy muốn dùng các thiết bị điện tử để điều tra tin tức cũng không có hiệu quả.
Gió biển thổi dữ dội, sóng biển vỗ liên hồi, chung
quanh đây cách hai mươi cây số hoàn toàn không có người sinh sống, thêm
vài chục cây mới thấy một căn nhà. Nơi này cách thành phố cả mấy trăm
cây số trong nhất thời không thể tìm đến được.
Nơi này chỉ có
thể hình dung là hoang vu, heo hút. Nếu muốn con người ta không sinh
buồn chán thật khó. Trái lại hiện tại tâm trạng Tâm Di lại rất thích hợp với nơi này.
Suốt cả quãng đường cô ngủ quên, Hạo Minh cũng
không có đánh thức cô. Nên con đường dẫn đến đây cô hoàn toàn không
biết, chỉ biết đến nơi Hạo Minh mới tươi cười gọi cô dậy. Ban đầu cô cảm thấy có chút ngạc nhiên lẫn lo lắng vì nơi đây quả thật rất hoang vu.
Tâm Di tò mò đi theo sau Hạo Minh tiến vào biệt thự, cô nhìn trước nhìn sau lại nhìn trái nhìn phải không nhịn được liền hỏi.
- Anh Hạo Minh, ở đây sao không thấy ngôi nhà nào nữa vậy?
- Cách đây hai mươi cây số mới có một căn._Hạo Minh tiến vào phòng khách nhẹ giọng nói.
Tâm Di kinh ngạc, đừng nói với cô rằng nơi đây cũng chỉ có Hạo Minh và cô đi.
- Nơi đây còn những ai?_Tâm Di nhìn quanh.
- Còn một người hầu và một cận vệ, tổng cộng hiện tại có bốn người._Hạo Minh ngồi xuống sô pha liền tiện tay vứt chìa khóa xe lên bàn.
Sau câu nói của Hạo Minh thì hai người vừa nói lập tức xuất hiện. Hai
người họ cười gật đầu chào hai người. Tâm Di cũng chào lại nhưng cô
không có cảm giác thoải mái cho lắm.
- Đưa tiểu thư đây về phòng nghỉ ngơi._Hạo Minh ra hiệu cho cô hầu gái.
- Tiểu thư mời đi theo tôi._cô hầu gái ra hiệu mời liền đi trước dẫn đường.
Tâm Di đi theo sau có chút không tự nhiên, cô ngoái lại nhìn Hạo Minh
chỉ thấy cậu ta cười cười khoát tay ra hiệu cho cô đi không cần để ý đến cậu ta. Biệt thự này của cậu ta căn bản cậu ta có thể làm bất cứ chuyện gì cũng không phiền đến cô lo lắng.
Người cận vệ đợi khi Tâm
Di khuất bóng mới tiến đến cạnh Hạo Minh chờ lệnh. Mỗi lần Hạo Minh đến
đây đều không ở lại lâu hôm nay lại mang theo một cô gái rõ ràng có việc cần xử lí.
- Nhớ xem chừng cô ấy thật cẩn thận nhưng không cho cô ấy hoảng sợ._Hạo Minh lơ đãng nhẹ khép mắt dưỡng thần.
Hạo Minh muốn bắt Tâm Di nhưng không muốn cô hoảng sợ. Nếu cô hoảng sợ
sẽ tìm cách rời khỏi đây sớm hơn dự định. Cậu ta phải cam đoan rằng
trong mấy ngày tới Hạnh Nghi không gặp chuyện nếu Hạnh Nghi gặp chuyện
thì cậu ta sẽ dùng Tâm Di làm điều kiện để trao đổi với Tử Phong. Tâm Di cũng là hạ sách để trao đổi lại Hạnh Nghi.
----------------------
Căn biệt thự họ Du, trong thư phòng ông Tử Nhạc có chút trầm tư suy
nghĩ. Ngay khi Hạnh Nghi đến ông Tử Nhạc cũng cho người điều tra nhưng
vẫn là số không. Mọi tin tức đều chính xác giống như lời Hạnh Nghi đã
nói. Dù cảm thấy thông tin nhận được không đáng tin cậy nhưng ông vẫn
phải tin. Cô gái này nói bí ẩn không bí ẩn, nói đơn giản cũng không đơn
giản.
Ông Tử Nhạc đột nhiên nhớ đến những chuyện ngày xưa, trong lòng lại có chút tiếc nuối cùng buồn phiền.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, ông nhanh tay cất tập tư liệu về Hạnh Nghi vào ngăn bàn.
- Vào đi!
- Ba, con có chuyện muốn nói._cửa phòng bật mở Tử Phong bước vào.
- Con ngồi đi, đã gặp Thiên Tư chưa?_ông Tử Nhạc nhìn Tử Phong có gì đó không bình thường.
- Đã gặp nhưng cô gái đó không phải Thiên Tư._Tử Phong thần sắc có chút mệt mỏi.
Đã qua một ngày rồi mà tin tức về Tâm Di cũng không có tiến triển. Tử
Phong trở về nhà cũng chưa nói cho mọi người biết chuyện Tâm Di mất
tích. Anh đã tìm khắp nơi, tìm đến từng phương tiện đi lại cũng không có dấu vết của cô. Về Hạnh Nghi anh tuyệt đối không bỏ qua.
- Con chắc chứ?_ông Tử Nhạc đáy mắt nghi ngờ.
Tử Phong bỏ chuyến công tác trở về trước dự định ông đã cảm thấy không
bình thường. Khi bà Nhã Nhàn nhắc đến cô gái mang tên Thiên Tư trước mặt anh, thần sắc anh thay đổi nhưng không phải vui mừng mà là thờ ơ, ánh
mắt chứa tia oán giận. Anh không nói mọi người cứ cho rằng anh nhất thời không thể chấp nhận nên cũng không ai dám nhắc đến nữa.
- Chắc, bởi vì Thiên Tư đã trở về bên cạnh con từ rất lâu rồi._Tử Phong thở dài một cái.
Cô đã trở về bên cạnh anh từ rất lâu nhưng anh lại một lần nữa chậm
chạp để cô rời đi. Nếu cô gặp bất trắc gì, anh sẽ cảm thấy bản thân là
người gây lỗi lớn nhất. Mãi mãi anh cũng không thể tha thứ cho chính
mình.
- Đã về khi nào? Là ai?_ông Tử Nhạc cho đến bây giờ còn chưa hiểu hết lời anh nói.
- Là Tâm Di._Tử Phong khó nhọc nhắc đến tên cô.
Cái tên anh đã gọi không biết bao nhiêu lần vẫn không thể tìm thấy cô.
Nhắc đến tên cô sự đau xót lại dâng trào. Nhắc đến tên cô như có bàn tay bóp nghẹn trái tim anh. Người con gái ấy là đang lảng tránh anh hay
thật sự đã xảy ra chuyện?
- Con có nhầm lẫn nào hay không?_ông Tử Nhạc không thể giấu được sự ngạc nhiên.
- Không có. Con đã điều tra rất kĩ chỉ tiếc cô ấy đã mất hết kí ức.
Người nuôi dưỡng cô ấy chính là quản gia Dương Thanh ngày đó. Ba nghĩ
xem có thể nhầm lẫn hay không?
Ông Tử Nhạc nghe được mà có chút ngồi không vững, người con gái kia thế
nào lại là Thiên Tư. Tử Phong khăng khăng tìm được Thiên Tư mới chịu
buông tay. Ông cũng không thể ngờ chưa bao lâu anh lập tức chấp nhận Tâm Di. Ông đã từng đề cập đến chuyện này với anh nhưng anh bảo sẽ thật
lòng yêu Tâm Di nên ông không cần lo. Rốt cuộc cho đến bây giờ ông đã
hiểu vì sao anh yêu Tâm Di mà không phải cô gái khác.
- Vì sao lại che giấu chuyện này?_ông Tử Nhạc chuyển sang nét mặt nghiêm nghị có chút không vui.
- Vì con muốn bảo vệ Tâm Di. Cho đến bây giờ thì không thể giấu nữa._Tử Phong đang nghĩ sự che giấu của anh đúng là một sai lầm
Che
giấu nữa cũng không có ích, cũng vì anh nghĩ che giấu sẽ làm cô vui vẻ
mà sống tốt nhưng rốt cuộc cô vẫn phải chịu uất ức ra đi. Càng nghĩ sự
tức giận trong anh không ngừng trào dâng, nếu Tâm Di gặp chuyện thì Hạnh Nghi cũng không cần phải sống tiếp.
- Vậy con phải lập tức mang Tâm Di trở về đây cho ba._ông Tử Nhạc tức giận ra lệnh.
Ông thật sự không ngờ lần này Tử Phong lại hành động ngu ngốc che đậy
thân phận Tâm Di. Nếu ngay từ đầu anh nói ra có phải đã chẳng xảy ra
chuyện mạo danh này. Nhưng trong lòng ông cũng vui mừng không kém khi
tìm được Thiên Tư.
- Nhưng...Tâm Di mất tích rồi._Tử Phong căng thẳng khi thấy sự tức giận của ông Tử Nhạc.
Anh biết ông hiện tại cũng vô cùng yêu quý Tâm Di, nay lại biết thân
phận của cô dĩ nhiên sẽ lập tức đón cô về. Nhưng hiện tại anh biết Tâm
Di ở đâu để đón về đây.
Ông Tử Nhạc nhíu mày nhăn trán. Ông vui mừng vì tìm được đứa con gái của người bạn thân, là hôn thê của con
trai ông. Nhưng vui mừng chưa bao lâu lại nghe tin động trời này ông
không biết nên trách Tử Phong như thế nào.
- Con...có thật là Tử Phong hay không? Sao lại sơ suất như vậy?
- Con xin lỗi! Nhất định còn sẽ tìm được Tâm Di trở về._Tử Phong hít sâu hứa với ông Tử Nhạc.
- Nếu để Tâm Di mất sợi tóc nào con liệu mà ăn nói với mẹ con, cả ta cũng sẽ không tha cho sự thất trách của con.
- Nhất định Tâm Di sẽ không sao.
- Được rồi đừng chậm trễ._ông Tử Nhạc bóp trán, khoát tay cho Tử Phong ra ngoài.
Tử Phong hiểu ý cúi đầu đi ra ngoài, còn chưa khỏi cửa lại nghe ông Tử Nhạc hỏi:
- Khoan đã, còn cô gái kia con tính như thế nào?
- Tạm thời con giữ lại đến khi tìm thấy Tâm Di sẽ tính tiếp.
Sự việc quả thật không đơn giản chỉ là giữ lại mà chính là \" mạng
đổi mạng\" như anh đã nói. Những gì Tử Phong đã quyết định thì sẽ
không thay đổi.
Tử Phong trở về phòng, tinh thần anh đã xuống
mức tệ nhất. Tử Phong đứng trước gương hất nước vào mặt không ngừng. Chỉ bây giờ, chỉ khi một mình đứng trước gương đối diện với chính anh, anh
mới nhận ra anh đang bất lực đến mức nào. Sự lãnh đạm bên ngoài cũng là
để che đậy sự sợ hãi trong anh. Có lẽ chỉ có cô mới có thể xua đi nỗi sợ hãi đó.
Cho đến khi nào cô thôi đau khổ, anh thôi lo lắng? Cho đến khi nào anh mới cùng cô có thể hạnh phúc? Khoảng thời gian hạnh
phúc vừa qua thật ngắn ngủi. Anh đi khắp con đường cũng không tìm được
cô. Nhưng đâu đâu trong mắt anh mỗi nơi đều có bước chân của Tâm Di.
Ngay cả căn phòng của anh mỗi góc đều có hình ảnh của Tâm Di.
\"Anh nhớ em, Tâm Di!\"
Đôi môi Tử Phong mím chặt cố chống đỡ sự đau đớn trong lòng có thể đánh anh gục ngã. Vì sao có chút mặn mặn nơi khóe môi?
Điện thoại anh lại reo lên, tiếng reo xé tan sự im lặng. Tiếng reo cắt
đứt suy nghĩ cùng nỗi sợ hãi sâu kín trong anh. Anh chỉ ấn nút nghe
không nói chuyện.
- Thủ lĩnh, Hạo Minh cũng không còn trong thành phố._người cận vệ gấp gáp thông báo tin tức.
Tử Phong khép chặt mắt, tay nắm chặt điện thoại. Điều anh không muốn
xảy ra lại xảy ra nữa rồi. Người con trai đó một mực không buông tha Tâm Di. Anh đang suy nghĩ liệu Hạo Minh có thể làm hại Tâm Di hay không?
Nếu Hạo Minh biết Tâm Di chính là Thiên Tư thì cậu ta sẽ cư xử như thế
nào?
- Được rồi.
Tử Phong tắt máy, thật không biết
dùng từ gì để diễn tả tâm trạng hỗn tạp trong anh. Anh có lo lắng nhưng
cũng có an tâm. Cũng không rõ vì sao, nhưng anh tuyệt đối không để Tâm
Di ở bên cạnh Hạo Minh.
Tử Phong có chút hít thở không thông
khi nghĩ đến Tâm Di đang ở bên cạnh Hạo Minh. Lần trước khi không có anh ở đây Hạo Minh đã cứu Tâm Di là thật lòng hay giả tạo anh cũng không
nắm rõ.
-----------------------
Thiên Ân ngồi nhìn vào màn hình vi tính mà vẫn vô dụng không điều tra được gì, cho đến bây giờ anh và Tử Phong thật sự tin rằng Tâm Di đã bị bắt. Tử Phong giữ lại
Hạnh Nghi có lẽ là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Tiểu Kì
cũng sốt ruột không kém, vừa nghe Tâm Di mất tích cô cũng gọi điện cho
Tâm Di, hỏi thăm người quen nhưng không có kết quả. Tiểu Kì không biết
nên tìm Tâm Di ở đâu.
Tiểu Kì đứng trong phòng của Thiên Ân
liếc mắt qua cửa sổ nhìn xuống dưới. Thành phố đã lên đèn, Tiểu Kì khẽ
thở dài Tâm Di lại biến mất. Cô đã cảnh báo từ đầu
Hạnh Nghi không
đáng tin nhưng sống chết Tâm Di vẫn tin tưởng, cô cũng đâu có cách nào
khác để ngăn cản Tâm Di giao du với Hạnh Nghi.
Một vòng tay thật ấm ôm Tiểu Kì từ phía sau, hơi thở của Thiên Ân rất gần Tiểu Kì mỉm cười một cái.
- Đang lo lắng cho Tâm Di sao?_Thiên Ân nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy, không biết bây giờ Tâm Di ra sao nữa thật sự em rất lo
lắng. Nếu giống như lần trước..._Tiểu Kì không dám nghĩ đến.
- Chắc chắn Tâm Di không sao đừng quá lo lắng._Thiên Ân siết chặt vòng tay.
- Mong là như vậy._Tiểu Kì không phản bác.
Thiên Ân nhắm mắt cũng không dám nghĩ tới, Tâm Di gặp chuyện thì chính
là Tử Phong gặp chuyện. Thiên Ân chưa bao giờ thấy Tử Phong tức giận đến mức này cùng lúc trừng phạt hai cô gái. Thiên Ân chợt nghĩ nếu thật sự
Hạo Minh đã bắt Tâm Di đi thì có tổn hại gì đến Tâm Di hay không?
- À, em có chuyện này muốn nói với anh._Tiểu Kì xoay mặt đối diện với Thiên Ân nắm lấy tay anh.
- Là chuyện gì?_Thiên Ân nhíu mày một cái.
- Em vừa thu mua thành công nhãn hàng thời trang nhà họ Tạ. Nhãn hàng
đó thật sự có chất lượng em không muốn nó rơi vào tay người khác._Tiểu
Kì mỉm cười.
Nhà họ Tạ nợ nần chồng chất nên bị ngân hàng thu mua nhưng Tiểu Kì lại chọn mua lại.
Trong khi đó, sắc mặt Thiên Ân có chút không tốt, anh không phản đối cô thu mua nhãn hàng thời trang đó nhưng đụng đến Y Ngân anh thật sự rất
không an tâm.
- Em có thể chuyển nhượng lại cho người khác hay không?
Đối với Tiểu Kì chuyện này thật sự không tốt chút nào. Khả Chiêu biết được chuyện này cũng sẽ không vui.
- Không thể nào, em rất vất vả mới giành được không có khả năng nhường
lại cho người khác._Tiểu Kì bĩu môi rời Thiên Ân đi đến ghế xoay nơi bàn làm việc của anh.
Thiên Ân hít sâu một cái lại đi theo sau Tiểu Kì, xoay cả người cô lại đối diện với anh nhẹ giọng khuyên.
- Anh biết nhưng đụng đến Y Ngân thật sự không tốt.
Thiên Ân không sợ quyền lực của Y Ngân mà là sợ sự điên cuồng của cô
ta. Một người bị ép đến đường cùng chuyện gì cũng có thể làm, thậm chí
là tổn hại đến tính mạng người khác. Nếu Y Ngân biết được sự sụp đổ của
gia đình cô ta có liên quan đến Tiểu Kì sẽ dễ dàng buông tha cho cô sao?
- Y Ngân? Chị ta có còn cái gì đâu mà em phải sợ, hơn nữa nếu
em sợ ngay từ đầu em đã không làm._Tiểu Kì kiên quyết không buông tha.
Tiểu Kì làm chuyện này còn là trả thù cho Tâm Di. Tâm Di hiền lành
không có quyền lực cái gì cũng phải nhịn nhục, cứ để mặc Y Ngân được một bước tiến một thước. Tiểu Kì lại có quyền lực hơn hà cớ gì để yên cho Y Ngân, thấy cô ta lâm vào tình trạng này cô thấy thật hả dạ.
-
Cô gái của tôi ơi! Em có phải cố chấp quá rồi không? Em đã từng nghĩ đến cảm giác của Khả Chiêu hay chưa?_Thiên Ân bất lực, ánh mắt cầu xin đem
Tiểu Kì khóa người cô trên ghế xoay bởi vòng tay anh.
- Em
không cố chấp, em làm việc công không muốn biết nhiều. Về phần anh Khả
Chiêu anh ấy sẽ không trách em làm như vậy đâu, em cũng muốn anh ấy từ
bỏ Y Ngân._Tiểu Kì quàng tay qua cổ Thiên Ân cười một cái.
Thiên Ân đứng thẳng người xoa đầu Tiểu Kì một cái, nụ cười có chút bất
đắc dĩ. Thiên Ân lại theo dõi màn hình vi tính chờ đợi tin tức của Tâm
Di.
Chưa bao lâu Thiên Ân lập tức nhận được một cuộc điện thoại.
- Thiên Ân nghe đây!_Thiên Ân lơ đãng không quan tâm lắm.
- Đã có kết quả xét nghiệm ADN, sáng mai cậu đến nhận nhé.
----------------------
Kỳ Quân sốt ruột cả ngày gọi điện thoại cho Tâm Di cũng không có tín
hiệu trả lời. Ngay cả với cậu cô cũng không thèm liên lạc. Kỳ Quân hiện
tại cũng không biết Tâm Di ở nơi nào, cậu có gọi về nhà họ Dương nhưng
cô không có về đó. Ông bà Dương vì tin này mà cũng như ngồi trên đống
lửa.
Nhà họ Du cũng không ai có thể ngủ, chắc chắn một điều họ sẽ thức suốt đêm để chờ tin tức của Tâm Di.
Kỳ Quân cũng ở nhà Tử Phong một bước không rời, cậu muốn chỉ cần Tử Phong có tin tức của Tâm Di thì cậu cũng lập tức biết.
- Con đừng quá lo lắng Tâm Di sẽ không sao đâu._bà Nhã Nhàn nhìn mặt Kỳ Quân nhẹ giọng an ủi.
Bà Nhã Nhàn có chút hối hận khi vội vàng tin tưởng Hạnh Nghi để xảy ra
cớ sự như bây giờ. Cô gái kia thế nào lại gạt bà. Bà biết được Tâm Di là Thiên Tư không biết có bao nhiêu vui mừng lại tiếp tục nghe tin cô biến mất. Sự đời thật khó đoán.
- Con biết là chị ấy sẽ không sao,
chị ấy đã vượt qua tai nạn lớn như vậy lẽ nào một chút trở ngại này lại
không vượt qua._Kỳ Quân có ý cười khen ngợi.
- Con đã nói rồi
cô gái đó không đáng tin. Nhưng cũng không ngờ rằng chị Tâm Di lại đúng
là chị dâu của con._Tử An có chút hứng thú khi nhắc đến Tâm Di.
- Mẹ cũng không ngờ.
- Đúng rồi tại sao cậu nghe chị Tâm Di chính là chị Thiên Tư cũng không có chút phản ứng nào vậy?_Tử An quay sang Kỳ Quân thắc mắc.
- Phản ứng cái gì?_Kỳ Quân nhếch môi cười.
- Thì ngạc nhiên hay không tin chẳng hạn._Tử An liếc liếc Kỳ Quân có chút kì quái.
- Đã biết có gì phải ngạc nhiên.
Tử An có chút không tin, tia nhìn về Kỳ Quân có chút phức tạp. Người
con trai trước mắt cô là người như thế nào ngay cả chị của mình là con
của người khác cũng không quan tâm.
Vô tâm!
- Ý cậu là gì?_Tử An hỏi lại.
- Chuyện này tôi đã biết, rất dài tôi sẽ kể cho cậu nghe sau._Kỳ Quân từ chối trả lời.
- Đã biết vì sao không nói cho tôi biết?_Tử An kéo kéo áo Kỳ Quân.
- Anh Tử Phong không cho phép nói tôi cũng không thể làm trái._Kỳ Quân thở dài một cái.
Giữ bí mật lớn như vậy trong lòng Kỳ Quân cũng thật khó chịu nhưng
không có cách khác. Đến bây giờ không cần che giấu nữa thì cảm giác thật nhẹ nhõm. Tuy vậy bây giờ an nguy của Tâm Di bị đe dọa, muốn nhẹ người
cũng phải chờ biết tin tức của Tâm Di.
Tử An im lặng không hỏi nữa, nghĩ sao cô vẫn cảm thấy quyết định của Tử Phong có chút mất lí trí.
Tử Phong cùng ông Tử Nhạc từ trên phòng bước xuống, dáng vẻ Tử Phong thất thần, tâm trạng của anh thật sự không tốt.
- Anh Tử Phong đã có tin gì của chị Tâm Di chưa?_Kỳ Quân gấp gáp.
- Vẫn chưa, có thể đã không còn trong thành phố.
Sau câu nói của Tử Phong không gian lập tức trầm xuống, ai cũng bất
lực. Tử Phong không thể hiện rõ sự đau đớn cùng bất lực nhưng ai cũng
biết rõ người lo lắng nhất vẫn là anh. Anh đã bỏ chuyến công tác mong
trở về nhìn thấy sự an toàn của Tâm Di nhưng vẫn không kịp.
-
Anh hai đừng quá lo lắng, anh phải sáng suốt một chút không được gục ngã chị dâu đang cần anh._Tử An mỉm cười chạy đến ôm tay Tử Phong cổ vũ.
Tử Phong không nói mỉm cười xoa đầu Tử An. Anh cũng rất muốn như lời Tử An nói nhưng biết làm sao đây? Anh đúng là sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Tử Phong cũng vào chỗ ngồi cạnh Kỳ Quân. Sự căng thẳng cũng không thể
nào giúp anh tìm lại Tâm Di. Đúng như lời Tử An nói anh càng phải giữ
vững lí trí trong lúc này.
- Có điều mẹ vẫn không nghĩ ra cô gái kia là ai lại có thể có kỉ vật của nhà họ Diệp?_bà Nhã Nhàn lại suy nghĩ không thông.
- Con nghĩ có khi nào là chị Thiên Trầm hay không?_Tử An nhíu mày suy nghĩ.
Mọi người đột nhiên trầm mặc không nói tiếp. Chưa ai từng nghĩ đến cô
gái mang tên Thiên Trầm có thể đột nhiên xuất hiện. Nhưng đã xuất hiện
vì sao không dùng thân phận thật lại giả dạng Thiên Tư có ý gì? Hơn nữa
nếu là Thiên Trầm thì hình hài phải giống Tâm Di.
Không có khả năng là Thiên Trầm.
- Không thể nào._bà Nhã Nhàn phủ nhận.
- Tại sao không thể? Nhưng cũng không hẳn như con nói, đó chỉ là cảm
giác của riêng con dành cho cô gái đó._Tử An ngồi lại cạnh bà Nhã Nhàn.
Tử Phong tiếp tục im lặng, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến Thiên Trầm.
Nếu Hạnh Nghi thật sự là Thiên Trầm thì mục đích của cô bước vào nhà họ
Du tại sao còn che đậy thân phận. Ngoại hình lại quá khác Tâm Di có thể
nào lại có khác biệt lớn đến như vậy. Ông Tử Nhạc cũng im lặng không
nói, ông đúng là phải suy nghĩ điều này một chút.
--------------------
Tâm Di sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, cô đi dọc bãi biển nhìn ra bờ biển
phía xa. Biển đêm đen kịt cô không thể thấy gì. Cô chỉ có thể nghe sóng
biển vỗ mạnh, tiếng sóng biển có chút ai oán như lòng cô hiện tại. Mấy
ngày yên tĩnh có đủ giúp cô lấy lại tinh thần. Cô nhớ Tử Phong quá, cô
nhớ đến từng hơi thở của anh. Gió biển thổi làm Tâm Di lạnh giá co ro ôm lấy hai vai. Nếu có Tử Phong ở đây cô sẽ không phải chịu lạnh như thế
này. Bởi vì nụ cười của anh chính là ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô.
Tâm Di đi được một lát lại quên không điện thoại cho Kỳ Quân biết, chắc cậu rất lo lắng. Tâm Di lấy điện thoại mở nguồn muốn gọi cho Kỳ Quân
nhưng không có tín hiệu. Tâm Di nhăn mặt đưa điện thoại lên xuống huơ
huơ khắp nơi cũng không có sóng.
Xui xẻo!
Tâm Di rủa
một tiếng, ngay cả cách liên lạc cuối cùng cô cũng không liên lạc được.
Tâm Di cứ như vậy vẫy vẫy điện thoại mong một chút tín hiệu nhưng không
có. Cô thật bực lập tức muốn vứt điện thoại xuống biển.
Một cái áo khoác được khoác lên người Tâm Di khiến cô giật mình ngẩng mặt nhìn, xuýt chút thì điện thoại đúng là rơi xuống nền cát.
- Em vào nhà đi ngoài này rất lạnh!_Hạo Minh cười một cái.
Mái tóc cậu ta có chút rối loạn vì gió thổi, dáng vẻ này đúng là có nét đẹp khiến người khác có chút bị mê hoặc. Trời tối, Tâm Di không thể
nhìn thấy rõ nét mặt của Hạo Minh nhưng cô có nhìn cũng vô dụng vì ở đâu cô cũng thấy gương mặt của Tử Phong.
- Em muốn ngắm biển thêm một chút, à nơi này không có sóng điện thoại sao?_Tâm Di nhìn nhìn điện thoại lơ đãng hỏi.
Hạo Minh nhíu mày sau đó giãn ra đáy mắt mang theo ý cười, lúc nãy khi
đi ra cậu ta đã thấy cô đưa điện thoại lên xuống không ngừng cũng biết
cô muốn gọi điện thoại. Nhưng ở nơi này nếu gọi điện thoại được thì cậu
ta đã không đưa cô đến.
- Không có. Rất thuận tiện để không bị làm phiền._Hạo Minh thuận miệng trả lời.
- Em muốn gọi điện thoại cho Kỳ Quân._Tâm Di phiền lòng.
- Kỳ Quân biết, Tử Phong cũng sẽ biết._Hạo Minh nhắc nhở.
Tâm Di giật mình một cái, đúng là như vậy. Kỳ Quân sẽ nói cho Tử Phong
biết. Cô không thể trốn vẫn là không thể trốn. Tâm Di im lặng không nói, thất vọng xoay người đi vào trong biệt thự.
Hạo Minh đi theo
sau có chút buồn cười khi nhìn vào gương mặt thất vọng của Tâm Di. Cậu
ta chưa bao giờ có cảm giác đặc biệt như bây giờ, cảm giác dành cho Tâm
Di hoàn toàn khác với cảm giác dành cho Hạnh Nghi. Hạo Minh nhớ đến
Thiên Tư.
Hạo Minh từng thấy Thiên Tư thất vọng giống như bộ
dạng vừa rồi của Tâm Di, mỗi lần Thiên Trầm bám lấy Tử Phong cô gái nhỏ
đó lại bày ra bộ dạng này. Lúc đó không biết cậu ta có bao nhiêu buồn bã cùng đau lòng. Hôm nay đột nhiên cảm giác đó lại trở về, phải chăng Tử
Phong cũng giống như cậu ta yêu Tâm Di vì cô và Thiên Tư đặc biệt giống
nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...