Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

“Lâm Anh làm bạn gái tôi nhé!”

“Tớ… là con gái thì là bạn gái… chứ là con gà mái à?”

Sau hai phút tôi mới đáp lại, chừng đó thời gian mới đủ tiêu lên não, có lẽ vậy, nên chỉ kịp nhắc lại lời chị bán kem.

“Không. Tôi nói Lâm Anh làm bạn gái… đặc biệt của tôi.”

Tôi toát mồ hôi nhìn Vũ.

Nếu định nghĩa của từ “đặc biệt” là cảm giác vui vui khi ở bên, lắm lúc ngại ngùng, bối rối, không vui khi không được quan tâm là đặc biệt, thì hình như tôi có được cảm giác đó bên Vũ.

Một giọng nam cất lên trên sân khấu cùng tiếng đàn ghi-ta, vọng lại giai điệu của bài hát:

“Ngày xưa ấy nói dối cha thường đánh roi mây

Mẹ thường hay bênh tôi cho dù tôi dối thế nào

Có khi đi đâu ko thèm nói với ai

Nên càng la to bao nhiêu lại càng chịu đánh bấy nhiêu... ố ồ

Ngày ấy qua đi thật mau bây giờ xa thấy nhớ

Chuyện ngày xưa vẫn đấy đã không còn bé con,

Trời đã qua bao mùa đông bao mùa thu đã tàn

Chuyện ngày hôm qua đó sẽ trở về với tôi,…”

Là Phong Anh, tôi nghe được tiếng lòng của cậu ấy, một bài hát được hát chậm rãi, với tiếng đàn như kéo tôi về quá khứ,…


Phong vẫn còn nhớ, cậu ấy không quên tôi được mà,…

“Tớ… tớ… muốn cứ thế này thôi…”

Cái nắm tay không của Vũ bị thả lỏng, như cậu ấy vừa buông một thứ quý giá, để mặc nó rơi lăn lóc dưới đất.

“Đây là lần cuối tôi hỏi Lâm Anh, sau lần này bạn đừng hối hận.”

Tôi thì vẫn nắm chặt cổ tay mình, Phong là nỗi nhớ của tôi, là một mảnh ghép sắc màu trong bức tranh của tôi. Tôi biết rồi, vì cậu ấy phải sống tự lập từ nhỏ, mẹ làm nghiên cứu nên đi suốt, khi sang nước ngoài, ở một môi trường khác, phải tự thích ứng, tự bươn trải, gia đình chia rẽ, lại chịu nhiều áp lực giành học bổng nên đâu có vô lo vô nghĩ như tôi và Vũ. Tôi biết cậu ấy cần tôi hơn tôi cần cậu ấy.

“Vũ đừng bắt tớ nghĩ tới chuyện này được không? Tớ chưa muốn… còn Ph…”

Tôi lắp bắp chẳng ra tiếng.

“Với tôi mọi thứ phải rõ ràng. Nếu Lâm Anh chọn Phong, tôi sẽ vẫn là bạn của nó, và ngược lại. Nhưng nếu Lâm Anh không thuộc về tôi, tôi và Lâm Anh sẽ không thể là bạn.”

“Tại sao… chứ?”

Tôi vẫn sợ khi nhìn vào ánh mắt của Vũ mỗi lúc cậu ấy giận dữ.

“Đó là cách để tôi xóa tên bạn.”

Tôi sợ sự ích kỷ của Vũ, cũng như sợ sự ích kỷ của mình nếu không còn cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ xóa tôi đi thật ư?

“… Thôi, chào Lâm Anh!”

Vũ thậm chí còn biết rõ tình cảm của tôi hơn chính tôi, cậu ấy ngoảnh đi, có chào bằng tay có chiếc vòng, rồi lẫn trong dòng người, mặc kệ tôi với hai hàng nước mắt lăn dài.

Tôi trở về trại của lớp, Thịnh trông hàng chứ không còn là cậu thiếu niên em Vũ nữa. Cậu ấy có hỏi vài câu nhưng tôi chỉ trả lời qua loa. Lúc này đông người mua hơn vì mọi người đã bắt đầu thấm mệt, cần nước để giải khát. Tôi có đứng bán hàng tiếp nhưng không được, bị Thịnh đẩy ra ngồi nghỉ. Chắc trông tôi lúc này rầu rĩ chẳng ma nào thèm mua.

Đến hơn mười giờ thì chúng tôi thu dọn, kết thúc việc mua bán, sau đó sẽ đốt lửa trại qua đêm, bạn nào ở lại được thì ở lại, còn không sáng mai lại tới, hầu hết con gái tụi tôi đi về, trừ các bạn gần trường. Bố tới tận nơi đón vì sợ tôi trời tối qua đường vắng nguy hiểm.


Tôi để xe lại trường, để bố cài quai mũ cho. Bố nói sướng nhất tôi, được cưng như trứng, trong khi đó Mai Mít đi về cùng với đám bạn lớp nó. Suốt quãng đường tôi ôm chặt bố mà không nói câu nào.

*

Sáng ngày 20.11 học sinh trong trường tiếp tục hát hò và nghe tổng kết tuần thi đua học tốt. Lớp tôi chuẩn bị lãng hoa để Thịnh và Lệ Quyên đại diện gửi lời chúc tới các thầy cô giáo.

Sau đó là màn thống kê số tiền thu được, lãi không nhiều, mỗi đứa làm cái kem thì hết. Nhưng tôi vẫn được tuyên dương vì có lớp khác còn lỗ chổng kềnh, ví dụ như bọn B1.

Quay trở lại với dàn karaoke, các bạn tranh giành hò hét, rồi nhớ ra muốn nghe giọng Vũ thì quay sang hỏi tôi. Ơ, tôi biết sao được, cả sáng nay tìm có thấy đâu? Hy vọng cậu ấy sớm hết giận và lại bắt nạt tôi nữa, tôi tình nguyện mà.

“Vũ đây!”

Vũ vừa đến đã nhập hội, ném cặp ra một góc. Cậu ấy mới cắt tóc, cụt lủn như quả chôm chôm, trông cứ ngầu ngầu, hát ầm ĩ khiến giáo viên lớp bên ra phản ánh.

Cậu ấy có vẻ phấn khích, lúc thì ở trong lớp tán chuyện với các bạn, lúc sang khối mười cười đùa. Song chẳng thèm hỏi tôi lấy một câu.

Loanh quanh trong lớp một lúc thì tôi nghĩ đến Mai Mít, nó là đứa tôi cần trút bầu tâm sự lúc này, vì hơn ai hết, nó biết về Phong, dầu không biết về Vũ.

Không gặp Mai Mít, tôi quay về nhưng lại bước quá sang lều trại lớp B1, đứng ì ở đấy chả biết để làm gì.

“Bạn tìm ai?”

Có một cậu đeo kính cận nhìn tôi từ trên xuống.

“À, tớ không tìm ai… Phong, tớ tìm Phong.”

Tôi nói mà không biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa.

“Phong Dương có gái tới tìm kìa.”


Lớp B1 có hai Phong, một bạn họ Trần, gọi là Phong Trần, Phong của tôi bị ghép với tên bố, còn tôi, thi thoảng vẫn hay bị ghép cùng tên ông nội. Nhưng sao cậu đeo kính biết tôi tìm Phong nào nhỉ?

Phong đang lúi húi giúp mấy bạn nữ, trông thấy tôi cậu ấy phủi tay qua loa rồi tiến tới. Ơ nhưng tôi gặp được Phong rồi thì sao nữa?

Phong đã đứng trước mặt, khuôn mặt lúc nào cũng ngời sáng, tràn đầy năng lượng.

“Lâm Anh tìm tớ?”

“Ừ… nhưng… tớ… quên mất để làm gì rồi?!”

Quên mất hay không biết? Thực ra chỉ cần trông thấy cậu ấy thôi, giờ nhìn thấy rồi, vậy là đủ.

“Cậu đợi một lát nhé, tớ sửa nốt cái ổ điện.”

“Ừ.”

Trước nay Phong đã làm gì thì phải làm cho xong, tôi đứng ra một góc đợi.

“Thôi tao làm thay cho.”

Lần này Phong nhờ cậu bạn đeo kính hoàn thành nốt để đi cùng tôi, nhưng tôi cần thời gian nghĩ tới điều sẽ nói với cậu ấy.

Phong không hề hỏi thêm, hai đứa cứ đi, đến cuối dãy lớp mười một thì vòng lên khối mười hai. Khỏi phải nói mặt tôi nóng bừng khi vừa đi qua chỗ mình đứng cùng Vũ hôm qua, rằng vì sao tôi lại từ chối Vũ?

Chính là vì Phong.

“Nước chanh của Lâm Anh ngon lắm.”

Phong lên tiếng phá tan im lặng, cậu nhắc đến hai cốc nước chanh khiến tôi nghĩ tới Lệ Quyên, rồi bao nhiêu chất chứa trong lòng cứ thế trào dâng.

“Tại… tại sao… cậu về nước lâu rồi mà không tìm tớ?”

Tôi nói bằng giọng trách móc, tại sao dù bao nhiêu năm cậu vẫn chỉ coi tôi như một con bé mà nếu không ai chơi cùng mới thèm để ý tới, trong khi với tôi Phong luôn là nhất.

“Cậu... cậu đã dặn… tớ sẽ… trở về mà.”

Tôi đã nói thế, đúng vậy, nhưng cậu ấy chỉ trở về chứ không tìm tôi, nếu biết tôi học B3, cậu ấy có tặng hoa cho Lệ Quyên nữa không? Hoặc nếu tôi không vào Hùng Vương, thì có bao giờ gặp lại nhau.


“Phong không còn coi tớ như ngày xưa nữa?!”

Ít ra hồi đó tôi còn được bao che giúp Phong khỏi bị đánh đòn.

“Không, không phải…”

Phong bấm hai tay dọc chỉ quần, do dự rồi đột nhiên kéo tôi lại gần, đưa cả bàn tay phải lên vò đầu tôi, vò rất mạnh và rất lâu, như thể không biết sẽ làm hành động gì tiếp đó.

“Cậu cứ thích bị bắt nạt mãi à?”

Tôi ngước lên nhìn Phong bằng cái đầu bú xù, lẽ nào lại nói tớ chỉ thích được cậu bắt nạt thôi ư?

Thế nên tôi gật đầu hai lần để ủng hộ cái vò đầu ấy.

“Tớ… tớ sợ sẽ ảnh hưởng tới… thứ tình cảm trong sáng của chúng ta… nếu như… tớ nói…”

Phong nhìn tôi bằng ánh mắt lấm lét, cánh tay vừa đặt trên đầu tôi giờ trở về dọc chỉ quần.

“Tớ… tớ… tớ… à, Mai Mít hẹn gặp tớ, tớ đi tìm nó.”

Cũng như Phong tôi sợ một thứ gì đó trên tình bạn sẽ phá hỏng thứ tình cảm thiêng liêng không gọi được thành tên giữa hai đứa.

“…”

Phong chọn sự im lặng, nhưng đó không phải tính cách của Phong, với Phong của quá khứ không có sự nhường nhịn, cậu ấy không có em và không phải nhường ai cả, cũng không… có Vũ trong sự lưỡng lự của cậu ấy. Hình ảnh của Vũ thoáng xuất hiện trong tâm trí tôi, đó là một cậu bạn hung hăng dúi túi xôi thịt vào tay tôi rồi chạy đi.

Tôi quên mất đang nhắc tới Mai Mít mà đưa tay lên khẽ chạm vào gò má của Phong, cái gò má đã từng bị Vũ đấm một cái rõ đau, giờ không còn dấu vết. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng sau quãng thời gian dài đằng đẵng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn luôn thân thiết như thế, không bao giờ và không có gì có thể thay thế được.

Phong siết lấy bàn tay tôi, tay cậu rất ấm, và nói:

“Tớ… lúc tớ trở về thì khu chung cư đã chẳng còn, khách sạn xây gần xong, xung quanh toàn những hàng xóm mới, không ai biết địa chỉ nhà cậu cả,… tớ đã tìm rất nhiều nơi… nhưng tớ không tìm được… tớ đã nghĩ rồi sẽ tìm thấy Chun của tớ thôi. Từ rất lâu rồi, tớ hoàn toàn không biết, tớ… tớ luôn nghĩ rằng sau này cậu phải nấu cơm cho tớ, cậu cứ bám tớ suốt cả ngày, cậu nuốt trứng vịt lộn giùm tớ và… tớ… tớ nghĩ mãi mãi là như thế… nhưng khi gặp lại cậu, lại là khi… một người bạn của tớ nói rằng sẽ giới thiệu… bạn gái,… cho tới lúc ấy, tớ…”

Tôi không cho Phong nói nữa bằng cái ôm ghì chặt lấy cậu, tôi đã nói giữa tôi và Vũ chỉ là bạn cùng bàn thôi mà,… chỉ là bạn thôi.

Phong để cho tôi khóc rất lâu, xong mới lấy tay áo quẹt nước mắt, nước mũi cho. Sau đó cậu đưa tôi về lớp, vậy là dù vẫn còn nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng tôi chỉ cần biết sau này có thể bắt Phong ăn cơm tôi nấu, vậy là đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận