Cuối tuần mọi người hẹn nhau đi chơi, kết quả một lần nữa chúng ta lại bị Đậu đậu cùng Phi ngư dắt tới quán Gay bar kia.
Hôm nay không biết ở đây chúc mừng ngày hội gì, mà trong quán bar có tổ chức hoạt động, có biểu diễn, may mà chúng ta đến sớm, vẫn còn chổ, những người sau đến chỉ có thể kê thêm bàn, so ra kém thoải mái hơn chúng ta rất nhiều.
Tiết mục đầu tiên là biểu diễn thời trang, một ít 0 hóa trang thành con gái đi lại biểu diễn trên sàn, vừa nhìn liền biết là gay, khung xương khá lớn, đường cong cũng có vẻ thô, nhưng nếu nhìn sơ qua thì cũng giống con gái, trông cũng không tới nỗi, họ vừa đi vừa gửi những cái hôn gió dưới khán đài, làm phía dưới từng đợt xôn xao, ồn ào không thôi.
Sau đó còn có mấy tiếc mục khác, tiểu phẩm gì đó, 2 nhóc 0 giả làm một đôi gái quê, lần đầu tiên lên thành thị, biểu diễn khoa trương đến buồn cười, trong đó một người giả giọng nữ, một người dùng giọng thật của bản thân, bất quá hắn rất bảnh, rất có nét, nhưng vì ăn mặc trang phục phụ nữ, làm cho ta cảm thấy hắn cùng giọng nói kia thật chẳng ăn ý.
Ta buồn cười nhìn bọn họ biểu diễn, không phát hiện Dạ cách ta càng ngày càng gần, cánh tay còn đặt trên vai ta, đem ta ôm vào lòng, ta không đẩy y ra, dù sao lực chú ý của mọi người đều hướng về sân khấu, không có người để ý đến bọn ta.
Ta thả lỏng thân thể, khẽ tựa vào Dạ, bên tai còn có thể nghe được mạch đập nơi cổ y. Dạ cúi đầu, hôn phớt lên môi ta một cái, ta liền ở trên đùi y thụi cho một quyền.
Xem xong tiết mục chúng ta liền chuyển qua ăn nhậu cùng nói chuyện nhảm, ta bị bọn họ nhồi không ít rượu, ngồi thì không sao, chứ đứng lên một cái liền thấy hoa hết mặt mày. Ta sợ bọn họ cười, làm bộ không có việc gì, rồi chạy vào WC ói.
Nôn xong vẫn thấy choáng váng, WC quán bar không lớn, thời điểm ta đi ra không cẩn thận đụng phải người.
“A, thực xin lỗi.” Ta cuống quít giải thích, lại phát hiện bản thân đã đụng vào ông thầy Lan hoa chỉ dạy môn văn học cổ. Hắn nhìn ta, dường như cảm thấy ta nhìn quen mắt, ta thật không biết có nên chào hắn hay giả vờ như không biết, trong đầu cứ quay mòng mòng, sinh viên hắn dạy nhiều như vậy hẳn sẽ không nhớ ra ta, vẫn là giả vờ không biết thì tốt hơn.
Ta xoay người muốn rời đi, lại nghe được hắn ở phía sau nói:“Mĩ viện?” Ta làm bộ cái gì cũng không nghe bước ra khỏi cửa, trở lại chỗ ngồi, trong lòng tự nói lần tới vào tiết hắn phải chui tuốt bàn cuối ngồi, miễn bị hắn phát hiện ra.
*Mĩ viện này ko phải thẩm mỹ viện nha, Mui đóa nó ý là tên đường or là tên trường của e Momo.
Mà ông giáo sư văn học cổ này, ta nhớ rõ hắn đã có vợ có con, mà con hắn cũng đã học tới trung học, tuy rằng cách nói chuyện của hắn có hơi đàn bà, nhưng ta không nghĩ hắn lại là gay.
Hiện tại quan hệ của ta và Dạ là gì, ta cũng không rõ, ta không nghĩ bản thân mình là gay hay vô tình bị biến thành gay, ta chỉ cảm thấy rất thích Dạ, cùng y ở chung một chổ rất thoải mái, nhưng còn về tình nhân gì đó thì hiện tại chưa phải, tình cảm đối với Dạ hẳn đã vượt qua tình bạn nhưng còn chưa phải là yêu. Tuy ta có thể cùng y hôn môi âu yếm, nhưng nếu phải đi tới bước cuối cùng thì, ta còn chưa tưởng tượng ra, tâm lý có phần không tiếp nhận được.
Từ quán bar đi ra vẫn chưa tới 1 giờ đêm, nhưng bởi vì chịu không nổi ánh mắt của ông giáo sư văn học cổ, ta sớm đã kéo cả đám chuồn mất. Bởi vì còn sớm, lại không thể quay về trường, cả đám bỏ ra quán net, cảm giác đã lâu rồi không online.
Bởi vì là cuối tuần, nên người lên mạng không ít, quạ đen cũng có ở đó, hắn nói bởi vì chúng ta vài ngày không lên, hắn cùng ca vũ trong đội phải ra ngoài tìm đội ngũ tạm thời, lập được 1 đội phải tốn rất nhiều thời gian, còn nói một ít chuyện xảy ra khi chúng ta không có mặt.
Bá V chủ gửi thông báo nói trở về tiếp tục chơi, cùng Hoàng tộc đánh nhau túi bụi, mỗi ngày gặp mặt chém giết không nói, còn phái cấp cao trong bang đi giết đối thủ, hồng danh cũng không sợ, rớt cái gì liền được Bá V chủ cấp lại. Trong nhất thời khiến lòng người hoảng sợ, song phương đều có không ít những cấp thấp không cách nào tăng cấp được, lựa chọn rời khỏi liên minh. Hoàng tộc Truy mệnh vì bận việc.. cùng Bá chủ tranh cao thấp, trên cơ bản là không có thời gian tìm liên minh chúng ta gây phiền phức, vì thế những thành viên trong liên minh của chúng tôi lại có thể luyện cấp 1 cách an toàn. Bá V chủ còn làm sáng tỏ chuyện hắn cùng Đậu đậu chỉ là hiểu lầm, hy vọng mọi người bỏ qua.
Bởi vì trước kia lúc còn chưa có chuyện ầm ĩ có add friend Bá chủ, cho nên khi ta login được một lúc thì hắn Pm: [ Mặc mặc, ngươi đến rồi.]
Ta ở trong liên minh cùng quạ đen nói chuyện phiếm, không có hồi âm, hơn nữa ngày hắn lại Pm ta, ta mới đáp lại một câu: [ Có chuyện gì?]
[ Ta muốn cùng Đậu đậu giải thích, trả tiền lại cho nàng ấy.]
[ Vậy ngươi tìm Đậu đậu a, nói cái này với ta làm gì.]
[ Đậu đậu đem ta vào sổ đen, ta không Pm được, ta gọi điện nàng cũng không nghe, ngươi giúp ta nói với nàng một tiếng.]
[ Chúng ta đã muốn đã quên chuyện này rồi, ngươi hiện tại lại muốn làm gì?] Ta một bên đánh chữ, một bên đem những lời của Bá chủ nói cho Đậu đậu. Đậu đậu trực tiếp nói, “Bảo hắn đi chết đi, ta không muốn nhìn đến hắn.”
[ Đậu đậu nói không muốn gặp ngươi, coi như đó là % lợi nhuận của ngươi đi.] Ta hướng Bá chủ nói.
[ Ta không hy vọng xa vời sẽ được Đậu đậu tha thứ, ta chỉ thấy hối hận, bằng không ta đi tìm ngươi, các ngươi ở Hồng thụ lâm bên cạnh Mĩ viện à?]
Ta hoảng sợ, bá chủ đang có ý tứ gì đây, Bá chủ đã không phải Bưu ca của trước đây nữa, sự đơn thuần lúc trước đã không còn, hắn hiện tại làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Nếu nói, bản thân lúc trước còn hoài niệm khoảng thời gian ở cùng hắn, lúc đó rời đi có chút không đành lòng, thì ở thời điểm hắn đem nhẫn Đậu đậu bẻ gãy trước mặt ta, kéo ta tới ghế sô pha, rất nhiều thứ đã tan tành rồi.
[ Không cần, ngươi đừng tới tìm chúng ta, chúng ta không muốn gặp ngươi.] Ta từ chối hắn, nhưng enter xong mới thấy hệ thống gửi thông báo [ Đối phương đã không còn trên mạng.] không biết hắn có thật sự đến tìm chúng ta hay không, đáng tiếc hiện tại chúng ta thật sự không ở Hồng thụ lâm, chúng ta ở tiệm net bên cạnh quán bar a.
“Mặc mặc, mấy ngày tới ngươi đừng ra net, bằng không ta đổi tiệm net đi.” Dạ lo lắng nhìn ta.
“Để làm gì? Ngươi sợ Bá chủ tìm ta gây phiền toái sao? Bản lĩnh cở ta ngươi còn lo sao? Hơn nữa, cũng không nhìn xem Mĩ viện là địa bàn của ai.” Ta khinh bỉ nhìn Dạ.
“Cẩn thận một chút, ta sắp tới đi công tác vài ngày, thời gian ở bên cạnh ngươi ít hơn nhiều, ta cũng không thể bỏ bê công việc được, mỗi lần đi là phải đi tỉnh này tỉnh nọ, gần nhất thì cũng là ngoại thành, ta thật sự lo lắng cho ngươi.”
“Ngươi đừng có như má ta được không, ta là đàn ông con trai, không cần ngươi bảo hộ.” Ta có điểm mất hứng, ánh mắt Dạ khi nghe ta nói không cần y bảo hộ có chút bi thương.
Chúng ta lại tiếp tục chơi, người vui vẻ nhất tối nay hẳn là Hoa khôi, tuy rằng bình thường hắn cùng lão Tam cũng hay gọi điện thoại nói chuyện qua lại, nhưng là hai người cùng nhau ở trong game chơi thì có cảm giác ở bên cạnh nhau hơn.
Hoa khôi tuổi không lớn, vừa mới qua 18 tuổi, đang học cấp 3, nghe chúng ta nói lão Tam là kẻ chuyên hủy hoại mầm non của đất nước. Hoa khôi lập tức muốn thi vào trường cao đẳng, một lòng muốn học chung một trường với chúng ta, cũng đã nói với người nhà. Điều kiện trong nhà hắn cũng tốt, hơn nữa gia đình có vẻ khá tôn trọng lựa chọn của hắn. Cho nên nếu đã quyết định, hẳn không tới vài ngày hắn sẽ đến trường học phụ cận để học bổ túc.
Trường học chúng ta thi cơ bản dựa trên chuyên ngành, yêu cầu với môn văn hóa tương đối thấp, chỉ cần tập trung hết vào vẽ vời, là ổn cả. Nếu trước cuộc thi học thêm lớp vẽ tăng cường, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Lão Tam đối với chuyện Hoa khôi sắp tới đây, có phần vừa mong chờ vừa lo sợ.
Điều khiến ta không ngờ là, vị giáo chủ Hoàng tộc, Khả ái đào tử Pm ta: [Có đó không?]
[Có.]
[Các ngươi còn chơi không?]
[Còn a, mấy hôm trước có chút việc, hiện tại ổn rồi.]
[Đậu đậu có chuyện? Ổn thỏa là tốt rồi!] Đào tử nói thẳng dự định của mình, [Ta định thiết lập kết minh, các ngươi tham gia không?]
[Thật là lợi hại, Liên minh của ngươi cấp 4 rồi à.] Ta cảm khái thực lực của Đào tử.
[Vô nghĩa, không phải cấp 4 thì làm sao thiết lập kết minh, tham gia hay không tham gia?] Đào tử tính tình quả thật nóng nãy.
Ta đang muốn đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới, Đào tử không phải cùng Hoàng tộc kết minh sao? Như thế nào lại tự mình mình thiết lập kết minh, mà lại tìm chúng ta nữa chứ. Chúng ta cùng Hoàng tộc là đối địch a, [Tham gia, các ngươi cùng Hoàng tộc chia cách rồi?]
[Ừ, các ngươi ở đâu? Ta tới tìm Minh chủ các ngươi.] Đào tử không trả lời vấn đề của ta chỉ nói muốn tới tìm chúng ta.
Làm cho ta giật mình là, Liên minh Đào tử thiết lập kết minh tên là [Mặc sát], Đào tử đại khái đoán được ta sẽ cảm thấy kỳ quái, liền nói với ta, “Tên thật của ta là Mặc, không có liên quan gì với tên của ngươi cả.”
Ta vã mồ hôi hột, tên Đào tử này nói chuyện thật thẳng thắng, ta đối với hắn nói “Khéo thật, tên thật của ta cũng vậy.”
“Ừ, cùng nhau cố gắng, hoan nghênh các ngươi” Đào tử tại kênh kết minh nói với chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...