Lấy chồng được 5 năm, cậu Ba nhà tôi vô cùng gấp gáp muốn sinh thêm đứa nữa nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không dám sinh.
Cũng không phải tôi sợ nuôi không nổi mà vì tôi sợ… con tôi cũng có được “Long mạch” trong người giống như tôi.
Lúc sinh ra nhóc Long, tôi cứ tưởng là con trai tôi không có long mạch, chưa mừng được bao nhiêu thì thầy Đạt đã chắc chắn với tôi rằng nhóc con là có long mạch trong người.
Mẹ ơi, một phen rầu rĩ sụt cân đến không khống chế được.
Nếu không phải chồng tôi ngày đêm bên cạnh hối thúc tôi ăn uống đàng hoàng thì chắc giờ đây tôi đã trở thành bà mẹ “suy dinh dưỡng” rồi quá.
Đêm xuống, hai vợ chồng nằm trên giường, Quý Lãnh cứ ôm ấp năn nỉ tôi:
– Sinh thêm cho anh một cô công chúa đi Mùa, bạn của anh đứa nào cũng có con gái.
Tôi nhìn anh, tôi hỏi:
– Giờ lại có thêm trào lưu sinh con gái cho bằng bạn bằng bè nữa à Quý Lãnh? Anh rảnh quá không có chuyện gì để làm á?
Chồng tôi cười khổ sở, anh nói:
– Không, cái này là anh muốn có con gái chứ có theo trào lưu gì đâu.
Đi, sinh đi em… sinh một đứa con gái dễ thương giống em vậy đó.
Tôi cau mày, khó xử nói:
– Nhưng ngộ nhỡ… không phải là con gái thì sao?
Chồng tôi hí hửng:
– Thì tiếp tục sinh nữa, anh giàu mà, anh nuôi 10 đứa cũng được.
Tôi nhìn anh nhưng không trả lời, chắc biết tôi đang lo lắng điều gì, anh khẽ ôm lấy tôi rồi nhẹ giọng trấn an:
– Thầy Đức cũng có nói… ông ấy phong ấn được cho bọn nhỏ mà.
Không phải em cũng đang được ông ấy phong ấn cho hay sao?
Tôi thở dài, rầu rĩ trả lời:
– Biết là thầy Đức có thể giấu được cho mẹ con em nhưng anh nghĩ thử đi, thầy ấy chả nhẽ sống hoài với mẹ con em đến hết đời hay sao.
Lỡ như có chuyện gì, em với anh biết phải làm sao để bảo vệ cho các con.
Em thấy… sinh cu Long là được rồi…
Quý Lãnh cũng thoáng buồn bã, anh ấy ngập ngừng nói:
– Chuyện này… để anh nghĩ thêm đã…
Tôi nhìn anh, tôi biết là anh buồn nhưng tôi cũng không còn cách nào khác nữa cả.
Cả tôi cả cu Long đều có long mạch trong người, long mạch của thằng bé còn mạnh hơn tôi gấp nhiều lần.
Thầy Đức từng nói với tôi, long mạch trong người tôi chỉ là ngoại lệ, có thể là do biến đổi gen di truyền nên mới truyền đến một nữ nhi chân yếu tay mềm như bà ngoại tôi, mẹ tôi rồi là tôi.
Nhưng long mạch đang chảy trong người cu Long thì lại khác, đó đích thị là “máu của rồng” không cách nào có thể chối bỏ được.
Thấy con trai tôi như vậy, tôi lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên, long mạch trong người thằng bé càng mạnh thì mức nguy hiểm vay xung quanh thằng bé càng nhiều.
Tôi sợ… con tôi lại phải giống như tôi…
Mấy ngày sau, Quý Lãnh sắp xếp lại công việc để đưa tôi và cu Long đến gặp thầy Đức.
À quên giới thiệu nữa, thầy Đức chính là thầy giấu tên đã giúp cho tôi, ông ấy chính là người gỡ bùa ngải cho tôi lần trước đó.
Đưa tôi đến gặp thầy Đức, nghe chính miệng ông ấy xác nhận, tôi mới có thể yên tâm phần nào.
Thầy Đức ôm cu Long vào người, ông nhàn nhạt nói với vợ chồng tôi:
– Tôi thấy cô đừng nên suy nghĩ nhiều quá, chẳng phải từ nhỏ đến giờ cô cũng đâu biết được thân phận thiệt sự của mình… rồi cô cũng được cha mẹ nuôi dưỡng đến lớn chẳng phải sao.
Thật ra… long mạch hay là người của Long tộc thì vẫn là người bình thường.
Họ cũng cần có nhu cầu ăn uống sinh hoạt rồi lấy chồng lấy vợ sinh con như những người bình thường khác thôi.
Có chăng… là trong người họ chảy dòng máu thần kỳ và huyền bí…
Tôi vẫn chưa hết lo lắng:
– Nhưng lỡ như xuất hiện một lão Dận thứ hai thì con biết làm sao hả thầy? Con đâu có sống đời sống kiếp để bảo vệ cho con của con mãi được.
Thầy Đức lại cười:
– Thì mẹ cô cũng có sống để bảo vệ cho cô đến cuối đời được đâu nhưng cô vẫn có người bảo vệ cho cô đấy thôi…
Dừng một chút, ông ấy lại nhàn nhạt nói tiếp:
– Thật ra… Long tộc bọn cô luôn có một thế lực đứng phía sau để bảo vệ cho bọn cô … đến một thời khắc nào đó nguy hiểm… sẽ có người đứng ra bảo vệ cho dòng tộc của cô.
Mà những người đó là những người được giao cho sứ mệnh bảo vệ truyền nhân của Long Tộc.
– Nói như vậy… vẫn có người âm thầm theo dõi bọn con?
Thầy Đức lắc đầu:
– Không phải là theo dõi, vì chả ai biết được cô là người của Long tộc nếu như cô không nói.
Cái tôi muốn nói ở đây là sự bảo vệ huyền diệu của những người có sứ mệnh phải bảo vệ cho dòng tộc của cô.
Tức là khi cô có nguy cơ gặp nguy hiểm thì những người đó chắc chắn sẽ xuất hiện.
Đó là sứ mệnh bao nhiêu đời của bọn họ rồi nên cô không cần phải quá lo lắng đến chuyện không có ai bảo vệ cho các con của cô.
Cô hiểu ý tôi nói không? Chưa chắc cô có thuật trường sinh bất tử mà đã bảo vệ được cho con của cô sau này…
Chuyện này… để tôi nghĩ thêm đã…
Ngồi trên xe, tay bồng cu Long đang ngủ say đến chảy cả nước miếng mà tôi không nhịn được phải cười khổ một phát.
Đúng là tấm lòng của người mẹ, cứ luôn lo được lo mất cho con mình nhiều đến như vậy.
Tôi thật ra cũng không muốn chỉ sinh một mình cu Long mà ngược lại tôi rất rất muốn sinh thêm nhiều đứa trẻ khác nữa.
Vì tôi cảm giác cu Long có một mình sẽ rất buồn, sức nặng con một sẽ làm thằng bé càng trở nên áp lực.
Chưa kể, cu Long giờ lại là cháu đích tôn của họ Quý, một nửa của cải sau này của ông nội sẽ giao lại hết cho thằng bé.
Nghĩ sơ qua thôi đã cảm thấy mệt dùm cho thằng bé rồi, nếu có thêm vài đứa nữa… gánh nặng của thằng bé sẽ giảm dần đi.
Chỉ có điều… nhưng mà thôi đi… thầy Đức đã nói như vậy rồi, tôi cũng đừng nên tự tạo áp lực cho mình quá.
Trời sinh voi sinh cỏ, nếu Ngài đã tạo ra dòng tộc huyền bí của bọn tôi thì ắt Ngài cũng đã có cách để bảo vệ cho giống loài không gặp nguy hiểm diệt vong… tôi tin là như vậy!
Hai năm sau, đúng như ước nguyện của Quý Lãnh, tôi sinh thêm được một cặp Long Phụng một gái một trai.
Thật không còn gì để nói, cả hai đứa đều chảy trong mình dòng máu của Long tộc, lại phải nhờ thầy Đức đến để phong ấn ngay khi vừa được sinh ra…
Eo ơi, khỏi cần nói cũng biết Quý Lãnh vui đến mức nào rồi, anh cười đến không khép được miệng, hai tay bồng hai đứa mà mắt đỏ hoe vì suиɠ sướиɠ.
Thật ra cả hai đứa anh đều thương nhưng tôi biết là anh thương con gái nhỏ hơn, đến bồng cũng là bồng “bánh bèo áo hồng” trước mới chịu.
Thiệt là tội nghiệp cho hai đứa con trai bé bỏng của tôi, cha bọn nó luôn thiên vị cho cô công chúa nhỏ này mà.
Rất rất lâu sau, khi cu Long tròn 15 tuổi, Quý Lãnh đưa cả gia đình bọn tôi sang nước ngoài định cư.
Vì anh nghĩ, một khi đã đi định cư nước ngoài, bọn tôi sẽ mang theo bí mật về Long tộc mà rời đi mãi mãi.
Tất cả những thứ cần trang bị cho con, anh đã trang bị kỹ càng cẩn thận hết rồi, đến cả đồ đệ duy nhất của thầy Đức anh cũng mang theo luôn.
Giờ thì chỉ còn chờ vào duyên kiếp của các con nữa mà thôi!
Long tộc… đối với tôi cuối cùng vẫn là một ẩn số huyền bí!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...