Đỗ Vi, anh chờ em

Chương 22: Tiệc 2
Một người luôn dùng đủ mọi cách để leo lên vị trí cao nhất, nhưng lại không biết rằng bản thân mình đang rơi tự do từ lúc nào. Như thế chẳng phải quá đáng thương?
Người con gái vừa mới nói giọng không mấy là lịch sự ấy, di chuyển chậm lại kéo tay người đàn ông đang nắm lấy cổ tay Đỗ Vi ra. Mặt mày đang tức giận cũng dần thay đổi, nói giọng nũng nịu: "Vũ, em chỉ đi vệ sinh chưa đầy năm phút thì đã có hồ ly lại dụ dỗ anh rồi."
Đỗ Vi vẫn đứng chết trân không nói cũng không di chuyển, nhìn Tuyết Nhung đang tựa cả người vào lồng ngực của người đàn ông gương mặt dâm dê, còn được gọi tên là Vũ. Trên người cô ta bây giờ chỉ mặc mỗi một chiếc váy, hở đến mức chẳng còn chỗ nào để che với chả giấu. Cô thật sự không biết, đó được gọi là gợi cảm hay phản cảm nữa.
“Lúc nào cũng tự ình là thanh cao, chẳng phải bản thân cũng là loại thích trèo cao như người khác?” Tuyết Nhung ngẩng cao đầu nói giọng phỉ báng.
Đỗ Vi nhìn Tuyết Nhung một hồi lâu, nở nụ cười thân thiện: “Người xưa quả nói không sai, chẳng phải chỉ có những kẻ xấu bụng mới luôn tự cho rằng người khác cũng như họ?”
Tuyết Nhung chột dạ khi nghe lời nói của Đỗ Vi. Một đứa sinh ra đã được tất cả như nó thì làm sao mà hiểu được cái gì tốt và xấu? Lúc nào cũng làm ra vẻ như đóa hoa tường vi để được người khác che chở. Cô ghét cái bộ mặt lúc nào cũng không ngó ngàng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh của nó. Dù cô có làm gì cũng chẳng thể nào làm nó ghen tức được, dù cô có làm gì thì cũng không thể hơn nó được.
Nhưng không sao, hiện tại cô đã có chỗ dựa vững chắc là người đàn ông này. Nói về tiền tài và thế lực lão hơn hẳn Anh Tuấn xa, lại còn rất si mê cô. Hầu như những gì cô muốn lão đều thực hiện. Hiện tại chỉ cần một lời nói của cô, cũng đủ khiến cho nó không còn có cơ hội nghênh ngang ngạo mạn nữa.
“Vũ, anh xem con hồ ly này đang ức hiếp em kìa.” Tuyết Nhung nói một chữ thì lại càng ôm chặt người đàn ông trong lòng thêm một chút.
Đỗ Vi lúc này chỉ thấy mắc ói. Cũng may cái bánh kẹp hồi sáng cô ăn đã tiêu hóa hết, không thì chắc cô phải nhợn tại chỗ.
“Tôi xin phép, hai người cứ từ từ mà diễn kịch.” Nói xong Đỗ Vi dời chân bước đi.
Lão Vũ cười khẩy đẩy tay Tuyết Nhung ra, bước nhanh kéo mạnh Đỗ Vi lại nói giọng đủ để mọi người xung quanh nghe được: “Bé cưng đừng giận, cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi..." Ngưng vài giây, ông ta cười ác ý nói tiếp: "Những yêu cầu của em, anh đều có thể chấp nhận được."
Tuyết Nhung nghe lời nói rõ mồn một lời thốt ra từ miệng Vũ Minh. Đúng thật là Đỗ Vi muốn quyến rũ người đàn ông của cô, máu nóng trong người lại sôi lên không cách nào kiềm lại được. Giơ tay lấy một ly rượu vang đỏ gần chỗ mình, Tuyết Nhung lao thẳng như người mất trí lại hướng Đỗ Vi đang đứng, miệng hét lớn: "Để tao xem, mày còn giả vờ thanh cao đến mức nào."
Đỗ Vi chưa kịp phản ứng trước lời nói khống của người đàn ông trước mặt. Thì chỉ trong chớp mắt, cả người cô đều nằm gọn trong lòng một người đàn ông khác, mà cô không thấy mặt. Chỉ ngửi được mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh mũi.
“Chát…”
Một tiếng bạt tay vang vọng trong không trung, làm mọi người xung quanh tập trung lại mỗi lúc một đông. Cảnh tượng trước mắt họ là Dương Hoàng đang ôm gọn Đỗ Vi trong lòng, còn người đàn ông gương mặt bặm trợn quần áo lấm bẩn vì vết rượu, thảm hơn là cô gái ăn mặc phản cảm đang ngồi bệt dưới đất, trên má hiện rõ năm ngón tay vì lực tát quá mạnh. Tiếng bàn tán xôn xao theo đó mà lớn dần.
Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực của người đàn ông tỏa ra, Đỗ Vi hai má ửng hồng ngước mặt lên nhìn. Sau đó đẩy nhẹ Dương Hoàng ra, chỉnh lại tư thế: "Cảm ơn."
Lão Vũ toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy Dương Hoàng đang bảo vệ Đỗ Vi. Miệng lắp bắp không nói thành lời: “X.. i… n… l… ỗ… i… tôi không biết cô ấy là người của..."
Chưa đợi ông ta nói hết, Tuyết Nhung ngồi bật dây la lớn: “Có gan cua gái mà không có gan nhận sao lão già kia?”
“Đàn bà điên kia, mày có im đi không hả…?” Lại thêm một bạt tay vào mặt Tuyết Nhung.
Đỗ Vi đau đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này. Là một người con gái mà để mình trở thành trò cười của thiên hạ, bị người khác chà đạp. Chẳng lẽ đây chính là điều mà Tuyết Nhung theo đuổi nhiều năm qua? Cố gắng dùng mọi cách để đứng lên đỉnh cao nhất, nhưng lại không biết mình đang rơi tự do từ lúc nào. Như thế chẳng phải quá đáng thương?
“Tuyết Nhung, cho tớ hỏi mặt cậu dày mấy lớp vậy? Hay do dày bằng mặt đường rồi nên không thể đo được?”
Thanh Vân không biết từ đâu xuất hiện hỏi một câu, tính ra hơi bị sốc. Mà cô cũng chẳng biết Tuyết Nhung có bị sốc hay không, vì cô ta hoàn toàn không có não mới lớn tiếng cãi nhau tại nơi này. Là một diễn viên nổi tiếng mà lại không biết giữ hình tượng, chẳng phải quá ngu ngốc?
Gương mặt trang điểm trở nên lem luốc do chảy nước mắt vì cái tát đau vừa rồi. Tuyết Nhung nhìn Thanh Vân bằng cặp mắt ai oán. Chưa kịp trả lời, thì đã bị giọng nói lạnh và đầy uy nghiêm của Dương Hoàng làm cho tắt ngủm: "Giải quyết gọn gàng vào."
Thế Nam đứng kế bên gật đầu hiểu ý.

Dương Hoàng choàng tay qua vai Đỗ Vi, đi thẳng vào phòng chờ có bảo vệ ở cửa, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Còn Đỗ Vi thì dường không có bất kì phản ứng gì, chỉ chậm rãi sải bước bên Dương Hoàng, rút khỏi màn kịch hài tệ hại này.
Chờ Đỗ Vi ngồi yên vị trí. Dương Hoàng đi lại bàn lấy một chiếc khăn màu trắng, cho vài viên đá vào rồi mới ngồi xuống cạnh Đỗ Vi. Cẩn thận chà nhẹ lên cổ tay đang đỏ tấy của cô.
“Xin lỗi, vì tôi mà buổi tiệc thành ra như thế.” Đỗ Vi nói giọng như trẻ em làm sai, xong lại nói tiếp: “Cũng cảm ơn, vì sếp đã ra mặt.”
Dương Hoàng không nói gì, tay vẫn chuyển động nhẹ nhàng, mắt không rời khỏi cổ tay của Đỗ Vi. Trong lòng cảm thấy khó chịu đến mức, nếu bây giờ anh phải ứng chỉ sợ điều đầu tiên là ôm chặt lấy cô vào lòng. Cứ hễ anh rời mắt một chút, là y như rằng cô ấy lại bị những tên đàn ông khác để mắt đến. Điều anh hận nhất chính là không thể chỉ thẳng vào mặt bọn họ bảo rằng: "Đỗ Vi là người con gái của Dương Hoàng này, các người đứng có hòng mon men mà dòm ngó đến. " Nhưng đáng tiếc, anh cũng nằm trong số những tên đang quấy nhiễu cô ấy mà thôi.
“Em định bù đắp thiệt hại bằng cách nào đây?” Dương Hoàng nói giọng trầm ấm.
“Vậy sếp muốn sao?” Đỗ Vi hỏi lại, vì cô chẳng giỏi đoán sắc mặt của người khác. Đặt thẳng vấn đề vẫn hay hơn.
Dương Hoàng cười ngụ ý nhìn thẳng vào mắt Đỗ Vi: “Đổi cách xưng hô, gọi Dương Hoàng hay Hoàng đều được.”
"Hở?" Miệng Đỗ Vi tròn như quả trứng, rồi lại ngượng nghịu vén một bên tóc lên vành tai, ho khan một tiếng: "Như vậy cũng được cho là bù đắp thiệt hại?"
Đỗ Vi vừa dứt lời, thì từ ngoài cửa giọng nói của Thế Nam vọng lớn vào: “Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, sếp có thể lên phát biểu.”
Năm phút sau, thấy sếp đại ca không hề có phản ứng gì trước lời nói của Thế Nam mà vẫn ngồi như tượng. Đỗ Vi mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Dương Hoàng, có thể lên phát biểu rồi.”
Ánh mắt Dương Hoàng lóe lên tia vui mừng trông thấy, bẹo nhẹ má Đỗ Vi cười ấm áp: “Anh nghe rồi.”
Dương Hoàng dời đi một hồi Đỗ Vi mới định hình trở lại. Đưa tay lên sờ sờ hai má đang nóng ran của mình, tự kỷ nói một mình: “Chẳng lẽ, triệu chứng mê trai của Khánh Như và Thanh Vân đã truyền sang người cô rồi nhỉ?”
Chương 23: Ca sĩ giấu mặt
Con trai muốn theo đuổi con gái là phải chủ động một cách mạnh mẽ, dùng hành động trước, rồi lời nói hãy theo sau.
Thế Nam nhẹ bước vào phòng làm việc của Dương Hoàng. Nhìn thấy sếp mình, mắt hướng về phía bàn làm việc không có bóng người bên cạnh. Thơ thẩn đến mức, ngay cả anh gõ cửa mấy lần cũng không nghe. Đặt tập văn kiện lên bàn, Thế Nam ho giọng nhẹ một cái.
“Sếp, chỉ một ngày thiếu bóng vợ mà lòng không đặng rồi à?”
Dương Hoàng xoay người. Nhìn Thế Nam, rồi đưa tay lấy tập văn kiện trên bàn. Nói giọng nghiêm nghị: “Cậu rất rảnh rỗi?”
Thế Nam trả lời thật thà: “Gần đây công việc tương đối ít.”
“Vậy thì cuối tuần, kêu gọi nhân viên đi làm từ thiện ở mái ấm Hạnh Phúc.” Dương Hoàng mắt vẫn nhìn vào tập văn kiện, rồi vừa đặt bút vào ký vừa nói.
Thế Nam uất ức. Những lần Đỗ Vi nói giỡn, sếp đều cười ấm áp và tung hứng theo những câu chuyện của cô ấy. Thế mà anh chỉ mới đùa một câu, lại bị bắt đi khổ phạt. Ông trời quả thật trêu người. Đỗ Vi ơi, sau này em cứ tự nhiên mà hành hạ sếp, càng nhiều càng tốt.
Thế Nam than thầm rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của Dương Hoàng, anh lại nói: “Sếp, có muốn em chỉ vài chiêu lấy lòng con gái?”
Thấy Dương Hoàng có phần dịu lại, Thế Nam càng thêm tự tin ưỡn ngực nói lớn: “Chẳng phải con gái ai cũng thích lãng mạn? Đợi một dịp đặc biệt nào đó, sếp bao cả khu nhà hàng, rồi rải đầy hoa hồng trên lối đi. Tỏ tình dưới ánh đèn cầy như thế, bảo đảm cô gái nào cũng xiêu lòng.”
“Thay vì dùng tiền mua hoa, thì mua thức ăn có vẻ thực tế hơn. Kiểu phong cách sến rệt này anh lôi từ trong tiểu thuyết nào ra thế.” Đó là câu trả lời của cô ấy.
Thế Nam day day cằm, đập mạnh hai tay: “Mua những thứ cô ấy thích, đàn cho cô ấy nghe, và quỳ gối tỏ tình dưới mưa.”

“Tôi không thiếu tiền, không cần những thứ anh ban bố. Tôi ghét những thứ theo khuôn khổ, đặc biệt là thứ tỏ tình trên tivi thường thấy này.” Dương Hoàng lại tiếp tục trả lời thay Đỗ Vi.
Ánh mắt Thế Nam ra vẻ bí hiểm, đưa đầu lại sát Dương Hoàng nói khẽ. Mặc dù hiện tại cũng chẳng có ai: “Con trai muốn theo đuổi con gái phải chủ động, hành động trước, rồi lời nói hãy theo sau.”
“Ý cậu là…” Dương Hoàng kéo dài trường âm.
Thế Nam đưa tay vuốt nhẹ môi mình, làm ra vẻ mặt gợi tình: “Chính là thế này.”
Dương Hoàng gật đầu, ném thẳng một câu lạnh ngắt: “À, ý cậu rất hay. Chỉ sợ nhiệm vụ chưa thành, đã nhận một bạt tai, xong vĩnh viễn không gặp lại.”
Thế Nam: "..."
Dương Hoàng rất hiểu rõ tính khí của Đỗ Vi. Những lời của Thế Nam anh cũng từng đọc qua mạng, nhưng chẳng cái nào áp dụng được. Tỏ tình không khéo, thì ngay cả mỗi ngày gặp mặt hay nói chuyện với cô ấy nhưng bây giờ cũng mất luôn. Anh không muốn mạo hiểm.
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông. Dương Hoàng hai mắt sáng lóe khi nhìn thấy tên người gọi: “Anh nghe!”
Thế Nam đứng kế bên da gà nổi liên hồi. Nghe sếp nói cái giọng ngọt chảy nước là cũng đủ biết, phía bên kia đầu dây là ai rồi. Sếp của anh đúng là không có tương lai, chiều và sợ vợ hiện rõ ra cả mặt. Làm thịt dư cũng không phải nghề của mình, Thế Nam lấy tập văn kiện tự động bấm biến.
“Dương Hoàng, anh xem trên bàn tôi có cuốn sổ hồng nào không?” Đỗ Vi phía bên kia đầu dây lo lắng hỏi.
Dương Hoàng đứng dậy, đi đến bàn làm việc của Đỗ Vi xem thử. Nhìn sơ một lượt, không thấy. Dùng tay mở ngăn tủ, thì thấy quyển sổ màu hồng phấn được để gọn trong đấy: “Có.”
Đỗ Vi thở phào: “Vậy xíu nữa tôi lên đó lấy, xin lỗi đã làm phiền anh, Dương Hoàng.”
Nghe Đỗ Vi gọi tên mình một cách tự nhiên, Dương Hoàng cười tươi đáp: “Sẵn tiện anh cũng có việc ra ngoài. Em ở đâu, để anh mang đến!”
***
“Ăn trái cây nè em gái.”
Một cô gái gương mặt đầy đặn, da hơi rám nắng, ăn mặc theo phong cách cá tính, đẹp theo kiểu quyến rũ mặn mà. Đặt dĩa trái cây lên người Đỗ Vi, nói giọng thân thiết.
Đỗ Vi cười khách sáo, lấy một miếng bưởi iệng. Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, lại là ngày được nghỉ ca nên cô ghé qua nhà một chị bạn thân chơi. Sẵn tiện bàn một số việc quan trọng.
Đặt đĩa trái cây sang bên cạnh, Đỗ Vi tay cầm điện thoại truy cập vào một trang xếp hạng âm nhạc trên mạng. Vị trí đầu tiên vẫn thuộc về nữ ca sĩ Susan, mặc dù bài hát đã được đăng cách đây ba tháng trước.
Cắn một miếng ổi, cô lại cười tươi rói. Cứ mỗi lần ca khúc nào của cô ca sĩ này tung ra cũng đều được yêu thích như thế, mặc dù cô ta chưa hề xuất hiện trên giới truyền thông. Dân tình trên mạng và báo chí cũng tò mò về cô ta không ít. Dời sang một trang mạng khác, cô lại bấm bấm trả lời một số bình luận gì đó.
“Em thật sự không muốn nhận hợp đồng này?”
Đỗ Vi vẫn không động tĩnh. Đung đưa trên xích đu vài cái, rồi mới đáp: “Chị Quyên biết em không thích lộ diện mà, em chỉ chấp nhận sáng tác và thu âm thôi.”
Người được gọi là chị Quyên thở dài: “Thôi được, để chị liên lạc lại với ông ta. Nếu được thì chúng ta sẽ thu âm ngay hôm nay luôn.”
Đỗ Vi gật đầu đồng ý. Đúng vậy, cô ca sĩ Susan đó là cô. Đây là công việc tay trái được bắt đầu từ thời đại học, khi cô gặp chị Quyên. Chị ấy vốn thích chất giọng của cô, và luôn mong cô gia nhập vào giới showbiz. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, cô không muốn vào làm việc tại môi trường phức tạp như thế, rồi thì cũng cương quyết từ chối.

Thế mà chị ấy cũng chẳng tha, khi lấy những bài thu âm của cô đăng lên blog của mình. Nhờ vậy cô có thêm một nghề để kiếm cơm, là ca sĩ giấu mặt. Một năm cô chỉ tung ra ba hoặc bốn bài hát, thường thì đều do chính cô sáng tác. May mắn cũng được nhiều người ủng hộ, nên sự việc này vẫn tiếp diễn đến ngày hôm nay.
“Ông ta đã đồng ý.” Chị Quyên từ trong nhà hét vọng ra.
Như đã đoán trước được kết quả, nên Đỗ Vi cũng không mấy ngạc nhiên. Bọn họ bỏ ra một món tiền lớn, nhằm muốn cô lộ diện. Những ca sĩ khác thì cô không biết, nhưng riêng cô thì điều đó chẳng ăn thua gì. Kiểu giống như họ là những người câu cá, muốn cá cắn câu thì phải dùng mồi. Cá nào đói thì sẽ tự động mắc câu, còn số phận những con cá mắc câu đó ra sao thì do một tay người câu quyết định. Cô chẳng phải là con cá đói ngu ngốc đó.
Rời khỏi xích đu, Đỗ Vi tiến về hướng cổng nhà. Mở chốt, rồi bước ra. Miệng tạo thành vòng cung: "Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ."
“Sao em biết anh đến?” Dương Hoàng từ trong xe bước ra, cười tươi hỏi.
“Tiếng nổ máy xe của anh rất đặc biệt.” Đỗ Vi trả lời theo phản xạ. Thính giác của cô tương đối tốt, nên có thể nhận biết được những âm thanh đặc biệt.
Dương Hoàng không nói gì, chỉ cười rồi đi thẳng vào bên trong nhà một cách tự nhiên như thể nhà mình.
Đỗ Vi giật mình phản ứng lẹ, kéo tay Dương Hoàng lại rồi nhìn xung quanh một lượt. Hỏi nhỏ: “Dương Hoàng, anh đi đâu thế?”
"Vào nhà." Dương Hoàng đáp, xong nắm ngược lấy tay Đỗ Vi kéo vào.
Đỗ Vi trưng gương mặt ngơ ngác, 'vào nhà' ý anh ta là sao?
Chương 24: Ấm áp
“Đại gia, hôm nay cơn bão số mấy thổi ngài đến đây thế?” Vừa thấy Dương Hoàng bước vào, thì chị Quyên đã tặng ột câu không mấy là vui vẻ.
Dương Hoàng không để ý đến thái độ của chị Quyên, đưa cuốn sổ màu hồng cho Đỗ Vi. Rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, hai chân đan chéo: “Chị lại mới đi phơi nắng ở đâu về thế?”
Quyên nhún vai, tiến lại ngồi đối diện: “Cậu vẫn còn nhớ đến cái người chị này ư?”
Đỗ Vi ngồi ở giữa, nhìn qua rồi lại nhìn lại. Thông qua cuộc nói chuyện của hai người, cô cũng đoán chừng chị Quyên và Dương Hoàng là dòng họ hay bà con xa nào đó. Cô chống tay lên cằm lắc đầu cảm thán: “Có cần phải trùng hợp vậy không?”
Trong lúc hai người đấu võ mồm. Đỗ Vi tranh thủ chép những nốt nhạc và lời bài hát, từ cuốn sổ hồng mà cô đã sáng tác vào hai tờ giấy phổ nhạc khác. Lúc cô dừng bút cũng là lúc hai người kết thúc cuộc thi. Đỗ Vi thở phào, nhìn chị Quyên hỏi: “Chúng ta có thể bắt đầu?”
Chị Quyên gãi đầu, tự giờ lo chém gió mà quyên mất việc quan trọng. Rồi ném một cái gối lại phía Dương Hoàng, lên giọng nói: “Ngồi đây chờ đi nhóc.”
Đỗ Vi phì cười. Thì ra ở nhà sếp tại thượng của chúng ta được gọi là "nhóc". Cứ tưởng tượng đến cảnh người khác nghe được, rồi đến gương mặt phản ứng của họ, là cô không thể nhịn cười.
Mặc cho Đỗ Vi cười, Dương Hoàng cũng vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Đỗ Vi có thể cười nói cởi mở với anh như thế là chuyện đáng mừng, chỉ là một cách gọi anh cũng chẳng để tâm.
“Hai đứa đang quen nhau à?” Bước vào phòng thu âm, chị Quyên hỏi Đỗ Vi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đỗ Vi lắc đầu, rồi lại đánh vào mông chị Quyên một phát: “Này, chị thấy em với anh ấy rất giống người yêu?"
Chị Quyên day day phần vừa bị đánh, rồi ngồi xuống trước bộ điều chỉnh âm thanh. Thì ra thằng em mình vẫn là tự mình đa tình. Đẹp trai sáng láng mà cua gái chẳng có tương lai. Chị Quyên lấy một chai nước gần đó, uống một ngụm lấy giọng: "Cái thằng nhóc này lúc trước cứ hễ nghe thấy tên em là hai mắt lại lóe sáng. Chưa kể đến lúc có một thời gian nó còn bị..."
“Bên ngoài rất chán, nên em vào đây ngồi chung.” Dương Hoàng đột ngột mở cửa phòng xen ngang lời chị Quyên đang nói.
Đang nghe ngon trớn bị cắt lời, làm Đỗ Vi cụt hứng. Lúc trước của chị Quyên ám chỉ từ khi nào nhỉ? Âm nhạc chợt phát lên làm ngắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô. Cơ mà tại sao Dương Hoàng lại ở đây? Vậy chẳng phải bí mật của cô sẽ bị lộ?
Như hiểu ý Đỗ Vi, chị Quyên tắt nhạc rồi nói lớn: “Em yên tâm, nếu có một tin đồn nào lọt ra. Chị sẽ vá miệng nó lại.”
Tuy có chút ngần ngại, nhưng giờ có bắt anh ta cũng chẳng chịu ra. Hít một hơi, Đỗ Vi tập trung vào công việc của mình.
***
“Chị Quyên, bình thường sếp rất hay xuống bếp?” Đỗ Vi nhìn vào hướng bếp, hỏi nhỏ.

Chị Quyên nằm dài ra ghế, tay cầm điều khiển ti vi chuyển hết kênh này rồi qua kênh khác: “Nó chỉ nấu cho vợ nó ăn thôi.”
Đỗ Vi bị sặc nước bọt. Trong đầu nhớ lại số lần sếp nấu ăn cho cô cũng không phải ít, mà cô thì cũng chẳng phải là vợ của anh. Tự nãy giờ những lời chị ấy nói như muốn ám chỉ điều gì đó. Dùng đại não suy nghĩ một hồi lâu, Đỗ Vi quyết định không để ý nữa. Chuyện gì đến thì sẽ đến, nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì.
“Chị Quyên, bột nêm hết rồi.” Tiếng Dương Hoàng từ bếp phát ra.
Thấy chị Quyên vẫn không có động tĩnh, Đỗ Vi dự là sẽ đi mua. Dù sao thì cô cũng là kẻ ăn chùa, làm chút việc ăn nhiều một chút cũng thoải mái. Nhưng lúc Đỗ Vi đứng dậy, thì đã bị chị Quyên bạo lực đẩy ngược trở lại: “Thôi để chị mua, cái bệnh mù đường của em chị rất sợ." Nói xong, chị ấy nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Đỗ Vi buồn chán, mon men vào trong bếp để xem có việc gì cho cô làm không. Ăn chùa quả thật trong lòng sẽ rất áy náy.
“Em vào đây làm gì, cứ ở ngoài xem ti vi thư giãn đi.” Dương Hoàng đang xăn tay áo, đeo thêm tạp dề, nói giọng ấm áp.
Đỗ Vi như không để ý lời của Dương Hoàng, lấy một bó rau bỏ vào rổ, rồi dùng tay nhặt những lá hư bỏ sang một bên: "Tôi muốn giúp một chút thôi, không làm phiền đến việc nấu nướng của anh đâu."
Dương Hoàng không nói gì nữa, cười tươi tiếp tục cắt miếng thịt trong tay một cách chuyên nghiệp. Gương mặt anh lúc này trông vô cùng hạnh phúc. Thái một cái thì anh lại mỉm cười một cái.
“Dương Hoàng, anh thích tôi?”
Câu hỏi của Đỗ Vi vang trong không trung. Dương Hoàng đang cầm dao, vì giật mình nên cắt trúng vào tay một phát. Nhìn thấy máu chảy Đỗ Vi tái xanh mặt, nắm tay Dương Hoàng chạy thẳng ra phòng khách, rồi chạy khắp nơi tìm bông băng thuốc đỏ. Thế là câu trả lời không được nhận, còn Đỗ Vi lại vô tình biến thành nữ anh hùng liệt sĩ được ghi tên vào sách sử.
“Đỗ Vi, đây là món gì thế?” Chị Quyên gương mặt nhăn nhó, khi nhìn thấy những món cháy đen trên bàn ăn. Cứ cảm giác như là đại hội đồ khét vậy.
Đỗ Vi ngượng ngùng. Vì tay Dương Hoàng bị thương nên không thể xuống bếp nữa, thế là cô xăn tay áo, xuống bếp nấu ăn. Tuy lần này không có tai nạn gì nghiêm trọng, nhưng thành quả của cô là những món ăn cô làm. Chỉ Cần nhìn thôi thì cũng nuốt không trôi.
“Cũng không đến nỗi tệ.” Dương Hoàng gắp một miếng đen đen không biết là gì, vừa ăn vừa nói.
Nhìn thấy Dương Hoàng chén một cách ngon lành, Đỗ Vi cảm động muốn rơi nước mắt. Lần đầu có người chịu ăn thức ăn của cô, lại không chê bai. Hai mũi cô phình to ra vẻ đắc ý, xem ra mùi vị cũng không tệ như bên ngoài. Thế là nữ anh hùng của ta đã lấy đũa, gắp một cục thịt đen bỏ vào miệng.
Một giây sau. Mặt Đỗ Vi sầm xuống, nhả cục thịt có mùi vị kinh - khủng - khiếp đó ra: “Dương Hoàng, vị giác của anh có vấn đề?”
Dương Hoàng không nói gì, vẫn ăn từng miếng, từng miếng một. Đâu dễ gì mà được Đỗ Vi nấu cho ăn, mùi vị hơi lạ một chút nhưng vẫn không phải là không nuốt trôi.
***
Về đến nhà, gương mặt Đỗ Vi trở nên lạnh ngắt khi nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa. Cảm ơn Dương Hoàng xong, cô xuống xe, rồi nhìn người đàn ông đó nói giọng khách khí: "Xin lỗi, tránh chỗ cho tôi mở cửa."
“Con vẫn khỏe chứ?” Người đàn ông đó nói giọng trầm ấm, mặc cho Đỗ Vi xem ông như người lạ.
Đỗ Vi nhìn ông ta. Gương mặt ông có thêm nhiều nếp nhăn hơn so về lần cuối cùng cô gặp, nhưng vẫn phong độ như ngày nào. Là người đàn ông bỏ mẹ con cô theo người phụ nữ khác suốt ngần ấy năm trời, chẳng có một lần thăm hỏi. Giờ đây quay lại tỏ vẻ quan tâm lo lắng? Cô chẳng cần thứ tình cảm ban bố đó. Trước khi vào nhà, cô ném lại một câu: "Tốt nhất ông không nên quay lại, tôi không muốn mẹ phải bẩn mắt khi nhìn thấy ông." Xong đóng mạnh cửa.
Vừa mới tắm ra, Đỗ Vi tiện tay chộp lấy cái điện thoại đang nhấp nháy tín hiệu báo tin nhắn, rồi bay thẳng lên giường.
“Vẫn ổn chứ?” Người gửi là Dương Hoàng.
Đỗ Vi suy nghĩ một hồi, rồi mới trả lời: “Về việc gì?”
“Người đàn ông lúc nãy." Dương Hoàng nhanh chóng hồi âm.
"Một người lạ không đáng bận tâm." Đỗ Vi lại gửi tiếp.
"Vậy thì tốt, đừng thức quá khuya. Buổi sáng sẽ mua gì đó ngon cho em!"
Đỗ Vi nhìn màn hình điện thoại tự kỷ một lúc lâu. Rồi cười ấm áp. Cảm giác được quan tâm, thật ra cũng chẳng tệ chút nào. Kéo chăn, tắt đèn, rồi gửi thêm một tin nhắn trước khi an giấc.
"Ngủ ngon!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận