Đế Quân

- Bịch!

Trong âm thanh va đập, thân thể Vân Thái Hư nhanh chóng bắn lui về phía sau. Sắc mặt kia của lão đã thấy có chỗ tái nhợt. Điều càng khủng bố hơn chính là, lão cảm giác được song chưởng của chính mình đã mơ hồ không phải của mình.

Điều này phải cần có lực lượng cường đại như thế nào a!

Mà giờ phút này nhìn thấy Thần Dạ vẫn còn không nhúc nhích, còn đạo bóng dáng màu đen phía trước kia vẫn không chịu buông tha mà lướt lại đây. Vân Thái Hư rốt cục có một chút hoảng hốt.

Thân là cảnh giới Thượng Huyền, đối với thực lực chênh lệch thì tất nhiên vô cùng mẫn cảm. Lão biết, mình không phải là đối thủ của đạo bóng dáng màu đen. Đồng thời cũng từ trên người nó lão cảm giác được, đây không phải là một người.

Lão lập tức hô to:

- Cùng tiến lên, giết Thần Dạ!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liền vào lúc âm thanh của Vân Thái Hư mới vang lên, một đạo tia sáng tím biếc lóng lánh giống như mặt trời đã từ trên bầu trời rọi xuống. Ánh sáng nhanh như điện, chỉ thoáng cái đã đến, liền bao bọc tấ cả các cao thủ Thiên Nhất Môn khác vào bên trong.


Lực của Cổ Đế Điện, mà ngay cả một khối Quỷ Thi, cũng có thể làm cho nó vô phương nhúc nhích. Nơi này người tuy nhiều, nhưng mọi người lại cũng không vượt qua cảnh giới Thượng Huyền. Coi như liên thủ công kích thì Thần Dạ cũng có tự tin, có khả năng vây khốn bọn họ để kéo dài thêm một chút thời gian. Mà một chút thời gian này đã đủ để Quỷ Thi giết chết Vân Thái Hư.

- Bồng bồng bịch!

Đồng thời với việc người của Thiên Nhất Môn bị nhốt, thì Quỷ Thi như một chiếc xe tăng vận hành với tốc độ cao, tiến hành công kích không biết mệt mỏi đối Vân Thái Hư. Bất kể lão có phòng ngự và tiến công như thế nào, thì Quỷ Thi đều phảng phất giống như không thấy, vòng đi vòng lại,cũng chỉ là một quyền kia.

Nhưng đúng là một quyền không có thay đổi chút nào này lại làm cho Vân Thái Hư khổ không thể tả !

Do Quỷ Thi có lực lượng phòng ngự cường đại, Vân Thái Hư dùng Huyền Khí tiến công đã vô phương gây tổn thương mảy may cho nó. Mà nói về tốc độ, Quỷ Thi cũng là hơn Vân Thái Hư. Cứ như thế, trong thời gian vẻn vẹn là tính ra còn chưa đến phút đồng hồ mà Vân Thái Hư thân tại cảnh giới Thượng Huyền đã thấy cảm giác bản thân đang hài lòng lại đã lâm vào trong khốn cảnh sinh tử.

Mặt khác ở một bên, đông đảo cao thủ Thiên Nhất Môn quả nhiên như Thần Dạ dự liệu. Sau khi trải qua kinh ngạc lúc ban đầu, mọi người đã liên thủ công kích về hướng tia sáng tím biếc kia.

Cổ Đế Điện tóm lại vẫn còn đang trong trạng thái trọng thương. Khi bị đông đảo người liên thủ công kích thì đạo tia sáng tím biếc lập tức không ngừng run rẩy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được bao lâu, những người này liền có khả năng thoát khỏi ràng buộc.

Nhưng Thần Dạ cũng không định dùng Huyền Khí của bản thân đi duy trì Cổ Đế Điện. Điều hắn muốn cũng không phải tất cả mọi người bị hãm đến chết ở bên trong. Với trạng thái hiện tại của Cổ Đế Điện thì vẫn còn vô phương làm được. Cứ thêm một lần thúc dục, đối với Cổ Đế Điện mà nói cũng là một lần chịu thương tổn khá lớn.

Nếu như không cần thiết, Thần Dạ căn bản không hề nghĩ tới phải vận dụng Cổ Đế Điện!

Mắt nhìn Vân Thái Hư đang bị Quỷ Thi không ngừng công kích, có vẻ càng ngày càng không chịu nổi, Thần Dạ nhe răng cười một tiếng như vậy. Rồi tay cầm Thiên Đao, hắn tung người nhảy lên, xuất hiện ở phía sau lão. Tức thì, đao mang xé gió phá không, nổi giận chém xuống!

Cảm thụ được phía sau có công kích hung dữ mãnh liệt đang ập đến, Vân Thái Hư vào giờ khắc này liền thể hiện ra sự tỉnh táo cùng kinh nghiệm chiến đấu của bản thân là cao thủ Thượng Huyền. Chỉ thấy, ánh mắt của lão có hơi lóe ra, thân thể sau khi hơi chút dừng lại trong một cái chớp mắt thì có một đạo hào quang đỏ như lửa bắn ra từ trong cơ thể lão. Sau đó nhanh như tia chớp bắn về phía đạo đao mang ở phía sau kia.

- Hỏa Thần Lệnh!

Thần Dạ mặt mày căng thẳng:

- Rốt cục đã bức được ngươi phải lấy nó ra. Quỷ Thi, toàn lực giết chết Vân Thái Hư!

Đã không có Hỏa Thần Lệnh trên tay, nên Vân Thái Hư cũng chỉ là một cao thủ cảnh giới Thượng Huyền. Đối với Quỷ Thi mà nói thì liền không có chút xíu uy hiếp!


Hào quang đỏ như lửa xé gió phá không, phảng phất một con Phượng Hoàng toàn thân phủ trong Hỏa Diễm. Nhiệt độ nóng rực độ đã trực tiếp nướng cả không gian trên lửa đỏ, trong nháy mắt đã mơ hồ đi rất nhiều.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hỏa Diễm Phượng Hoàng xé gió bay đến, trong khoảnh khắc nó va chạm cùng đao mang của Thiên Đao, thì phảng phất như nhiệt độ cao kia của núi lửa đã trực tiếp hòa tan đao mang. Bỗng nhiên, Hỏa Diễm mang theo biến hóa chưa từng từng có, tiếp tục nhằm về phía Thần Dạ!

Tiên Thiên Linh Bảo, quả nhiên là cường đại!

Thân hình Thần Dạ hơi cứng lại, hắn lập tức lui thật nhanh về phía sau. Hắn chỉ là muốn cho Vân Thái Hư không có bất cứ con bài chưa lật nào, chứ thực sự không phải là phải đánh cho tàn phế Tiên Thiên Linh Bảo này. Hiện tại hắn còn không có thực lực này.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liền vào lúc Thần Dạ vừa mới tránh né công kích của Hỏa Thần Lệnh thì, ở một chốn không gian khác đột nhiên như là có vụ nổ mạnh. Âm thanh động trời vang vọng khắp nơi. Các cao thủ Thiên Nhất Môn đang bị vây khốn đã phá được chướng ngại vật màu tím.

Thần Dạ vẻ mặt cứng lại. Dựa theo sự tưởng tượng của hắn thì không có khả năng nhanh như vậy.... Mà sự thật là, lớp chướng ngại vật màu tím do Cổ Đế Điện xây dựng nên, còn chưa bị đích thực phá tan hoang. Chỉ là, có một người ở trong đó đang mạnh mẽ lao ra!

Vào lúc người này vừa mới xuất hiện, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thần Dạ không chỉ có Sát Phạt sắc bén, mà còn có ngọn lửa tham lam. Bàn tay của hắn hướng tới Thần Dạ nhẹ nhàng nắm chặt, làm cho Hỏa Thần Lệnh vẫn còn tiếp tục đuổi giết Thần Dạ đột nhiên có tốc độ tăng vọt, rồi lấy tốc độ nhanh như chớp trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thần Dạ. Sau đó, Hỏa Diễm Phượng Hoàng, phô thiên cái địa chụp xuống!

Người thiếu niên ở phía dưới, chỉ ở trong mấy giây đã biến thành một Hỏa Nhân....


Bên ngoài thành phủ Đại Danh, phía trước là con đường lớn thông suốt theo hướng tới đế đô Hoàng Thành !

- Tiểu thư, cần phải đi thôi !

Trường Tôn Nhiên yên lặng gật đầu. Sau khi xoay người lại lần thứ hai nhìn về phủ Đại Danh, nàng dứt khoát xoay người, lay động xe lăn rồi bắt đầu di động hướng về phía trước.

Là tình là ái, là lẽ thường tình trong đời. Sinh ra ở trong thế giới, không có khả năng làm ra được chuyện không khát khao thèm muốn mong mỏi, càng không có khả năng coi thường tất cả tình cảm. Về điểm này, Trường Tôn Nhiên biết cực kì rõ ràng.

Tuy nhiên....

- Càn lão, lần này quay về đế đô, ngươi liền truyền tin về sư môn, để cho sư phụ tới đón ta đi!

Trường Tôn Nhiên khẽ thở dài mà nói.

Nghe vậy, gương mặt già nua của Càn lão căng thẳng, liền trầm giọng nói:

- Tiểu thư, có nghiêm trọng như thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui