- Thần Dạ, đến đây đi, để cho bổn tọa chứng kiến một phen, ở trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng xếp hạng ngươi ở vị trí đệ nhất. Đến tột cùng biến đổi ra chuyện truyền kỳ như thế nào !
- Ta sẽ toàn lực ứng phó, để ngươi bị chết mà không tiếc nuối chút nào!
- Ha ha, hảo!
Tôn Báo cười to, bóng dáng vừa động, trực tiếp xuyên qua màn ánh sáng vàng chói bắt đầu khởi động trong không gian kia. Chiến đao trong tay của lão xuất ra ánh đao hủy diệt, mang theo sát khí nồng đậm từ giữa trời đánh xuống về hướng tới Thần Dạ !
- Ô !
Trong không gian, lập tức vang vọng ra âm thanh chói tai. Vào lúc chiến đao hạ xuống đều có thể nhìn thấy một hình dáng hoàn toàn đen nhánh, phảng phất như không gian bị phá vỡ.
- Quả nhiên là cảnh giới Thượng Huyền!
Năm đó ở đế đô lúc bị Vân Thái Hư chặn giết, lão ta đồng dạng cũng làm được chuyện tương tự phát sinh!
Bàn tay vừa nhấc lên, thu hồi Kim Long Lệnh. Rồi chỉ trong một cái chớp mắt, Thiên Đao xuất hiện. Một loại khí tức bá đạo như sấm sét tuôn ra cuồn cuộn từ trong thân đao !
Cảnh giới Thượng Huyền, ngay cả là hiện tại Thần Dạ đã đạt tới Sơ Huyền Bát Trọng, thì hắn vẫn đang là không có chút xíu phần thắng. Thế nhưng, cũng không giống như lúc đánh một trận năm đó cùng Vân Thái Hư, khi ấy hắn không có chút xíu lực để đánh lại.
Mắt nhìn chiến đao hạ xuống, Thần Dạ nghiêng người nhanh chóng xuất kích. Đao mang của Thiên Đao sau khi lướt qua lực của chiến đao, lại độc dịa chém về hướng lưng phải của Tôn Báo.
- Bịch!
Tôn Báo một đao không trúng mục tiêu, thì ra lại làm cho chỗ ban đầu mà Thần Dạ đứng phải xuất hiện một vết nứt thật lớn. Cùng lúc đó, lão tung người dựng lên, khi nhảy vào giữa không trung thì chiến đao trong tay múa vù vù. Một vầng đao ảnh phô thiên cái địa ập xuống đã bao bọc tất cả đường lui đi bốn phương tám hướng của Thần Dạ vào bên trong.
Hiển nhiên là Tôn Báo là không muốn để cho Thần Dạ có được bất cứ không gian né tránh gì. Lão muốn một lần chính diện chiến đấu cùng với hắn !
- Tiểu thư, như vậy không được!
Cách đó không xa, Càn lão trầm giọng nói.
Tu vi của Tôn Báo hơn xa Thần Dạ, đừng nói đến chính diện chiến đấu, mặc dù là du đấu thì Thần Dạ cũng vẫn cứ không phải là đối thủ của lão.
Trường Tôn Nhiên cũng vẫn mỉm cười:
- Tôn Báo sẽ không giết Thần Dạ. Nếu không thì coi như dâng toàn bộ chi Đại Danh quân cho Thần gia, cũng không làm nguôi được cơn giận trong lòng lão Vương Gia. Hắn làm như vậy, là muốn trước khi chết dành cho chính hắn một sự tôn nghiêm. Đồng thời, cũng cho thấy thái độ chân thật nhất của hắn.
- Chết ở trong tay Thần Dạ, tất cả đường lui của hắn mới có thể tồn tại!
Chiến đao sắc bén mang theo vô số đao ảnh, như cuồng phong thổi quét ập xuống. Làm cho phiến không gian kia trong nháy mắt bị che lấp kín. Mọi người bao gồm cả Trường Tôn Nhiên trong đó thì giờ phút này, đều không thể nhìn xuyên thấu đao ảnh, để mà nắm được rõ ràng tình hình bên trong.
Chỉ có khí thế hung hãn kia như sóng triều, từng đạo từng đạo tản đi ra ngoài....
Đao ảnh chém xuống như sóng triều cuồn cuộn. Một kích toàn lực của cao thủ Thượng Huyền quả nhiên vô cùng cường đại. Ngay cả Thiên Đao bá đạo như thế mà vào đúng lúc này cũng bị buộc phải ảm đạm đi rất nhiều!
Trong cơn sóng cuộn mãnh liệt đó, bóng dáng Thần Dạ như một chiếc thuyền cô độc, không ngừng lắc lư phải trái, phảng phất như bất kì lúc nào cũng đều sẽ bị lật nhào. Tuy nhiên, hai chân của hắn lại giống như là đã cắm rễ vào đàn đá ở dưới chân mà nối liền thành một khối. Dẫu nhiều lần mưa to gió dữ kéo tới, mà con thuyền cô độc từ đầu đến cuối không bị lật !
Chiến đao hạ xuống, tất cả đao ảnh chỉ trong nháy mắt đã lại biến mất bặt vô âm tín, phảng phất mây đen tiêu tan, tái hiện bầu trời xanh lam thăm thẳm !
Chỉ là từ trên bầu trời xanh lam đó trút xuống, cũng là một đạo khí tức Sát Phạt nồng đậm !
Chiến đao trong nháy mắt lập tức đến, lực của Tôn Báo vào trong một khắc này đã được nhanh chóng tăng lên tới trình độ cao nhất. Chỉ sau một giây thì thanh chiến đao này đã trực tiếp nhằm vào đỉnh đầu của Thần Dạ mà nổi giận chém xuống !
- Ô!
Mắt nhìn chiến đao hạ xuống, Thần Dạ vẫn không nhúc nhích. Thiên Đao trong tay của hắn, giờ phút này cũng đang nhẹ nhàng rung rung.
Đột nhiên, sắc mặt Thần Dạ biến đổi. Hắn nhìn Tôn Báo gần ngay trước mắt kia mà nhỏ giọng quát:
- Mặc dù ngươi thi triển toàn lực, nhưng nếu mà ngươi sẽ phải chết thì đương nhiên ta sẽ để cho ngươi được chết mà không tiếc nuối chút nào.
Nghe vậy, Tôn Báo cười khẽ:
- Thần tiểu thiếu gia, không phải bổn tọa xem nhẹ ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi vẫn còn chưa có tư cách kêu gào gì hết cùng bổn tọa. Một đao kia, coi như là bổn tọa vì tất cả binh sĩ Đại Danh quân thỉnh cầu một sự đảm bảo !
- Không cần!
Thấy chiến đao kia có vẻ muốn chuyển hướng, thân thể Thần Dạ chuyển động mãnh liệt rồi trực tiếp xuất hiện ở dưới chiến đao. Tốc độ cực nhanh làm cho Tôn Báo cũng không còn kịp biến hóa đao thế nữa....
- Thần tiểu thiếu gia!
Tôn Báo đang muốn toàn lực thu hồi công kích thì lại nhìn thấy, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện, rồi chợt nặng nề bổ ra một quyền.
- Bịch!
Âm thanh to lớn như sấm sét vang vọng, một luồng kình phong điên cuồng mãnh liệt đánh sâu vào, trực tiếp khiến cho đàn đá đều bị bắn lên một tầng đá vụn đầy trời !
Mà chính ở trung tâm chỗ giao đấu kia có một đạo thân ảnh bắn mạnh mà quay về, âm thanh kêu rên phát ra từ miệng hắn. Còn sắc mặt hắn cũng đầy vẻ tái nhợt đáng sợ, một vết máu nhỏ dính ở bên trên khóe miệng đang không ngừng chảy ra. Cuối cùng, sau khi trượt đi trên mặt đất mà lui về phía sau hơn mười thước thì hắn mới chậm rãi ổn định!
Mà đạo thân ảnh này, đúng là Tôn Báo!
Ở phía dưới, trong thần sắc của đông đảo mọi người có sự rung động thật lớn!
- Tu vi của Thần Dạ, chẳng qua mới chỉ là Sơ Huyền Bát Trọng, sao có thể thi triển ra được công kích dũng mãnh như thế ?
Trường Tôn Nhiên kinh ngạc hỏi. Với tốc độ mau lẹ của Quỷ Thi thì không phải nhãn lực của nàng có khả năng đủ sức nhìn thấy rõ ràng. Mà ngay cả là Càn lão, giờ phút này cũng không cách nào hiểu được rõ ràng, đạo bóng dáng đen đen kia đến tột cùng là vật gì.
- Tiểu thư, vẫn là cái nhìn của ngươi độc đáo!
Càn lão nhỏ giọng thở dài một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...