Đế Quân

Nhìn chung xưa nay qua vô số năm, các triều các đời, coi như là vào những năm cuối của từng triều đại, vào lúc dân chúng lầm than muốn tạo phản, thì ở thời điểm lúc mới bắt đầu cũng là lén lút, nào lấy đâu ra lúc nào cũng hô trong miệng như vậy.

Muốn như vậy mà còn được người ta tin tưởng, thì Thần Dạ tự cũng hết chỗ nói rồi.

Thế nhưng có một số việc khó lòng mà nói, nhất là trong triều đình. Có lẽ, đương kim hoàng đế cần chỉ là dư luận, chỉ là một cơ hội có khả năng khống chế.

Trước mắt phủ Đại Danh đã loạn. Chỉ cần tác động đến một nửa xứ sở Đại Hoa hoàng triều, như vậy, loạn thế liền nổ ra. Đến lúc đó, liền không ai có khả năng ngăn cản nổi.

Chuyện kiểm tra khắp cả con phố lớn, kỳ thật không có gì đáng kể để mà kiểm tra, chắng qua chỉ là làm bộ mà thôi. Những binh lính này làm sao lại đó không biết, người ở chỗ này thì lấy đâu ra kẻ nào có thể là người khả nghi.

Bởi vậy, kiểm tra tốc độ cũng nhanh chóng. Vào lúc đến phiên Thần Dạ, cũng bởi vì hắn là một thiếu niên nên chỉ tùy ý hỏi mấy câu, rồi để cho hắn rời đi.

Qua phố lớn này, Thần Dạ cũng không hề đi hỏi những người khác. Dựa vào trí nhớ trong đầu, chả mấy chốc hắn đã đi tới trước mặt một tòa phủ đệ có vẻ bề thế.

Nơi này là chỗ ở của quan viên chính vụ cao nhất phủ Đại Danh, đó là nơi ở của Phủ Chủ.


Sau khi đã nhìn kĩ rõ ràng địa hình trước sau, Thần Dạ mới tìm chỗ nghỉ chân ở một nơi gàn đó, chờ đến lúc bầu trời tối đen !

Có lẽ là phủ Đại Danh quá mức hỗn loạn, làm cho ngay cả ban ngày đều không thể nào náo nhiệt. Vì thế đến lúc ban đêm, tự nhiên là trên đường cực kì vắng lạnh, làm cho lúc Thần Dạ xuất phát từ chỗ nghỉ chân tránh được rất nhiều phiền toái.

Phủ đệ Phủ Chủ vào ban đêm mới thể hiện ra đây là phủ đệ được đề phòng nghiêm ngặt không giống người thường. Trên bức tường cao ngất, cứ cách hơn mười thước lại có thiết lập chỗ tuần tra phòng ngự. Tại một số chỗ liên tiếp, Thần Dạ có thể mơ hồ phát hiện những mũi tên sắc bén, dưới ánh trăng chiếu rọi đang tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Linh Hồn Chi Lực cực kì nhanh chóng lướt qua trên vách tường. Thần Dạ nhận thấy, tại những nơi hẳn được xem như góc chết lại còn ẩn nấp một chút cao thủ. Căn cứ trang bị nơi này, trong phạm vi góc chết vừa vặn lại bị tất cả các chỗ chung quanh bao quát. Nói cách khác, ai mà muốn từ giữa không trung xẹt qua chỗ đó, như vậy, tất sẽ sớm bị công kích dữ dội nhất.

Đề phòng nghiêm mật như thế, coi như là linh hồn Thần Dạ có lực nhận biết kinh người nên có khả năng phát hiện sớm một chút nguy cơ, nhưng cũng không cách nào thần không biết quỷ không hay bía mật đi vào.

Không hổ là phủ đệ của Phủ Chủ, mà trong chỗ này đã nghiêm ngặt như thế, thiết nghĩ đương nhiên ở trong quân doanh kia hẳn là càng khủng bố hơn.... Nhớ lại nữ nhân áo đen lúc ban ngày bị bắt đi, Thần Dạ như có điều suy nghĩ cười cười. Quanhg cảnh hôm nay, là nàng cố ý gây ra sao ?

Sau khi nhìn một vòng, Thần Dạ đi vào một con đường nhỏ. Rồi sau khi đi đại khái vòng vo nửa vòng bên ngoài phủ đệ Phủ Chủ, hắn lập tức quẹo vào một chỗ hẻo lánh.

Nơi này đại khái là hậu viện phủ đệ, cách đó không xa chính là một hồ nước phong cảnh cũng đẹp. Bởi vì địa hình thiên nhiên có hơi phức tạp, bởi vậy, phòng thủ nơi này không được nghiêm ngặt như ở cửa chính.

Vào lúc ban ngày, Thần Dạ chính là đã dò xét một lần địa hình chung quanh.

Dừng ở chỗ này, ước chừng phải một hồi rất lâu, cho đến lúc đêm khuya thì thân hình Thần Dạ mới bật tung lên, lặng yên lao đi về hướng trong phủ đệ.

Vào canh giờ này, đúng là lúc mà người ta mệt mỏi nhất. Ngoại trừ Võ Giả có tu vi uyên thâm, thì trên cơ bản người ta ở trong canh giờ này cũng sẽ không có tập trung tinh thần cao độ.

Khu hậu viện tất nhiên phòng thủ không được nghiêm ngặt như vậy, nhưng cũng phải cẩn thận một chút. Lần này đến đây, Thần Dạ còn chưa tính toán để bại lộ thân phận quá sớm. Huống hồ, phủ Đại Danh loạn như thế, một khi để cho bọn họ phát hiện thân phận đích thực của mình thì chỉ sợ ý định giết người sẽ theo nhau mà đến.

Vào hậu viện, quả nhiên, sau khi dùng Linh Hồn Chi Lực điều tra, ở cách đó không xa liền có một trạm gác ngầm.

Thần Dạ che giấu khí tức bản thân, lặng lẽ đi tới chỗ trạm gác ngầm. Một lát sau, Quỷ Thi vẫn mang theo người vọt mạnh ra, nhằm phía hai người trong trạm gác ngầm.


Bởi vì nó đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tinh thần hai người ở trong trạm gác ngầm cũng không phải trong trạng thái cao. Bởi vậy, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không vang ra nổi. Một người trong đó liền nằm mềm nhũn ở trên mặt đất. Mà một người khác, chính là bị Thần Dạ gắt gao nắm chặt lấy cổ, làm hắn dẫu có muốn phát ra tín hiệu báo động mà đều không thể làm được.

- Phủ Chủ đại nhân của các ngươi, hiện tại đang ở chỗ nào? Đừng có nghĩ ta buông lỏng tay ngươi liền hô. Nếu thực sự như vậy, ta sẽ để hồn phách của ngươi hoàn toàn biến mất.

Trong âm thanh khàn khàn để lộ ra sự lạnh lùng, cùng với lời này thì bản thân uy hiếp, khiến cho suy tính trong lòng người bị kiềm chế thế này lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

Người này liên tục phẩy phẩy tay, đến khi bàn tay Thần Dạ có hơi nới lỏng ra một chút liền lập tức nói:

- Phủ Chủ đại nhân, hiện tại ngài ở phòng khách, đang bàn bạc đại sự cùng người khác.

- Lúc này còn không nghỉ ngơi, Phủ Chủ đại nhân của các ngươi quả nhiên là cần cù a!

Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay đột nhiên nắm chặt. Cùng lúc đó, một đạo Linh Hồn Chi Lực như tia chớp chui vào trong cơ thể người đó. Tức thì, thân thể hắn như là lên cơn co giật mà bắt đầu rung chuyển.

- Ta nói rồi, nếu như ngươi dám kêumột tiếng, ta tất để ngươi hồn phi phách tán. Hiện tại là một mình ngươi lại muốn có được kết cục này, vậy thì liền đừng trách ta.

- Đại, đại nhân.... Tha mạng a!

Người bị áp chế vội vàng khàn khàn hô:


- Đại nhân, Phủ Chủ đại nhân hiện tại đang ở tại hậu viện bên trái, ở một mật thất gần hồ nước. Ngài đang thương lượng đại sự cùng Long Uy tướng quân đóng quân ở chỗ này. Đừng, hãy cho ta thống khoái....

Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng nói:

- Như ngươi mong muốn, cho ngươi thống khoái!

Trong lòng bàn tay, kình khí phun mạnh ra, đánh tan sức sống của người trước mặt này.

Thu hồi tay lại, thông qua cánh cửa của trạm gác ngầm, Thần Dạ nhìn về phía một chỗ nào đó. Một lát sau, thì thầm nói nhỏ:

- Long Uy tướng quân phải không? Buổi tối hôm nay, để cho ta nhìn thật kĩ. Đến tột cùng là điều kiện như thế nào, để ngươi có khả năng phản bội Thần gia?

Mật thất đóng kín, mọi nơi không thấy lỗ thông gió. Thậm chí ngay cả cửa ngầm đều không hề phát hiện, phảng phất giống như một cái cũi bị bịt kín, không thể ra không thể vào!

Ở trong mật thất, có một người trung niên mặc Kim Giáp, hắn ngồi thẳng người đường bệ, trên người tản mát ra một cỗ khí tức Sát Phạt nồng đậm, giống như biển khơi mênh mông thực uy phong hiển hách, làm cho người ta liếc mắt liền biết, người này rất phi phàm, có được địa vị cao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui