Nhìn các đệ tử bị giết, cơn tức giận của Thu Chấn bốc lên ngập trời ! Tình thế đã định. Hôm nay, đã xem như ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nếu đã không chiếm được Khôi Lỗi, như vậy, nhất định phải giết chết Phong Tam Nương!
Với suy nghĩ như thế, Thu Chấn từ bỏ ý nghĩ muốn cứu viện đám người Thu gia. Tay áo bào vung lên, Huyền Khí hào hùng liền hóa thành những mũi tên nhọn đầy trời, điên cuồng thổi quét về hướng Phong Tam Nương!
Để cho một cao thủ Trung Huyền Tứ Trọng liều mạng nổi điên lên, uy lực như vậy, có thể nghĩ!
Dưới nhữ đợt công kích dồn dập như sóng biển, Phong Tam Nương liên tiếp bại lui. Mặc dù Ngũ Thải Ti Đái tay nàng nàng cực kỳ phi phàm, nhưng dưới thế tiến công của Thu Chấn thì cũng là cứ như vậy bị đánh rách tả tơi, rồi phảng phất như những cánh hoa loại bay lả tả xuống ở trong không gian.
- Lão phu giết ngươi!
Thu Chấn đã không kìm nổi tức giận. Lão đã sớm quên ý nghĩ muốn bắt giữ Phong Tam Nương. Sau khi một chưởng đánh tan Ngũ Thải Ti Đái, cả người tức thì như ma quỷ u linh loại mà xuất hiện ở phía sau Phong Tam Nương. Lão đổi chưởng thành trảo, hướng về phía sau đầu nàng mà hung hăng chụp xuống.
Móng tay nhọn hoắt kia, giờ phút này có Huyền Khí bao bọc trở thành thép tinh chém sắt như bùn. Khi nó cắt xuống thì ngay cả hư không đều là bị rạch ra làm xuất hiện vô số đạo dấu vết đen sì.
- Lão cẩu, ngươi cũng biết đau lòng ư ?
Phong Tam Nương hờ hững cười lạnh một tiếng, cùng lúc bàn tay trắng nõn bổ ra thì bước chân lại lui về phía sau cực kì nhanh chóng.
- Muốn chạy trốn?
Thu Chấn thấy vậy thì nhe răng cười khẽ, thân hình lướt đi như tia chớp trực tiếp xé rách không khí đang hỗn loạn ở phía trước. Như con chim ưng vồ xuống, song chưởng đan vào nhau, Huyền Khí hào hùng phảng phất như che khuất bầu trời. Nó hóa thành một bàn tay lớn, hướng tới chỗ của Phong Tam Nương mà nặng nề đè xuống!
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Hư không lập tức hơi bị chấn động. Dưới bàn tay lớn kia, bóng dáng Phong Tam Nương thật giống một chiếc thuyền cô độc trong mưa to gió dữ, tùy thời đều có khả năng bị ném đi.
- Tiểu oan gia, ở bên cạnh xem trò diễn hồi lâu. Tại sao đến lúc này mà còn không ra giúp tỷ tỷ một tay?
Người thiếu niên không khỏi hơi ngây ra, hắn tự nhận ẩn nấp phi thường tốt, ngay cả Thu Chấn đều không hề phát hiện được. Nhưng Phong Tam Nương này lại biết chính mình đang ở bên cạnh?
Cũng may đối tượng phải động thủ là Thu Chấn, coi như Phong Tam Nương không mở miệng thì người thiếu niên cũng không có lí do khoanh tay đứng nhìn. Nhưng có lẽ bị gọi một tiếng tiểu oan gia kia làm trong lòng dường như sợ hãi....
Một bóng người giờ phút này như viên đạn pháo lướt qua trong không gian. Tốc độ mau lẹ khiến cho người thiếu niên chỉ trong hô hấp đã tới phía sau Thu Chấn. Hắn tức thì nắm chưởng thành quyền, rồi hung hăng nện xuống.
- Thu gia chủ, tiếp một quyền của ta thử xem!
Cảm ứng được trong tốc độ của quyền kia có thoang thoảng xen lẫn khí tức nóng rực, trong mắt Thu Chấn không khỏi hơi xuất hiện một vẻ khiếp sợ. Bóng dáng vừa động, lão đã vội vàng vọt sang một bên.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Dám phạm đến Thu gia ta?
Lúc này, Phong Tam Nương cũng ngây ra một lát. Nàng nhìn thấy một người thiếu niên, nhưng trên gương mặt lại bịt một tầng vải mỏng !
- Tiểu oan gia, có đúng là ngươi lén vụng trộm với tiểu thiếp của Thu Chấn, làm sao phải che che dấu dấu?
Nghe vậy, người thiếu niên không khỏi cười khổ. Nữ nhân này, quả nhiên là mồm mép không chịu buông tha cho người nào a!
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?
Người thiếu niên đè thấp âm thanh mà cười hắc hắc một phen. Bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất mà phóng người đi cực kì nhanh chóng. Từ lúc rời khỏi thế giới trong lòng đất, mặc dù hắn đã xuất một chiêu với Thu Thành Thu Lôi. Nhưng mà thực lực hai người đó cũng không đỡ nổi một quyền của hắn. Do vậy vô phương cho hắn biết, với thực lực bây giờ của mình thì rốt cuộc liệu có thể đủ ứng phó một với vị cao thủ cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng trước mặt này hay không !
- Này, tiểu oan gia, thấy tốt rồi thì hãy dừng lại. Ngươi thật đúng là muốn liều mạng cùng Thu lão cẩu a!
Phong Tam Nương khoa trương gọi lớn, điệu bộ đứng là bức người không chết không bỏ qua.
Với thân phận của Thu Chấn, liên tiếp bị gọi là lão cẩu, làm cơn tức giận kia bốc thẳng lên đỉnh đầu:
- Tiện nhân, chờ lão phu giết tiểu tử này, nhất định phải cắt đứt đầu lưỡi của ngươi!
Bàn tay có hơi cong lại thành trảo, một vầng sáng xanh bất chợt tuôn trào dữ dội từ trong lòng bàn tay. Hiển nhiên, móng tay ở trên trảo kia của Thu Chấn chỉ một thoáng đã tăng trưởng dài ra. Giờ phút này nhìn lại, trông thật giống như ở trên đầu năm ngón tay có lắp thêm năm thanh Chủy Thủ sắc bén.
- Xoẹt !
Thủ trảo vươn ra như tia chớp a, một đạo kình phong xé gió vang lên chói tai, rồi rõ ràng vang vọng ra xa.
- Bịch!
Quyền trảo giao nhau, trong tiếng vang nặng nề trầm thấp, người thiếu niên lui về phía sau cực kì nhanh chóng. Bề mặt nắm đấm của hắn đã bị móng tay đang tản ra vệt sáng xanh kia xẹt qua, lập tức hoàn toàn bị máu thịt lẫn lộn.
Không hổ là cao thủ Trung Huyền Tứ Trọng. Chỉ dễ dàng như vậy, liền phá được Giao Long Thể của hắn!
- U Minh trảo!
Thu Chấn cũng là chiếm được thượng phong nên không buông tha cho người, nhanh như tia chớp lại vươn tay ra. Trảo ở trên không trung, lập tức tỏa ra tia sáng xanh mãnh liệt, bao phủ khắp người thiếu niên. Lập tức để cho hắn cảm giác được, khắp nơi trong không gian chung quanh đều là nhuộm một cảm giác vô cùng sắc bén!
- Thiên Đao!
Hào quang trắng lóe ra hiện lên. Người thiếu niên tay nâng thanh đao nhỏ đã rỉ sét loang lổ. Tức thì, một đao nặng nề đã đánh xuống!
Lưỡi dao hạ xuống, đao mang dài chừng mấy trượng, lấy khí thế chém sắt cứ như thế phá vầng hào quanh xanh ở phía trước. Sau đó, đao mang càng thêm mau lẹ. Nó cùng mấy trảo sắc bén đang tuôn trào dữ dội mà đến kia hung dữ công kích mãnh liệt oanh cùng một chỗ!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Có động tĩnh động trời xuất hiện, xung động năng lượng đáng sợ tràn ra, trực tiếp cắt nát những cây cổ thụ chung quanh.
Người thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân vững vàng lướt trên mặt đất mà liên tục lui về phía sau. Miệng hắn trào máu ra rơi xuống mặt đất ở phía trước hắn. Nhưng mà Thu Chấn kia ở trước mắt cũng thấy khí tức có chỗ hỗn loạn, đồng dạng cũng bị hắn bức lui vài bộ.
Cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng mà có thể làm được loại tình trạng này, người thiếu niên cũng đủ tự kiêu!
- Tiểu oan gia, đi!
- Đi được sao?
Thu Chấn tức giận không thôi, hai trảo nhất tề vươn ra. Chúng hoàn toàn được một vầng sáng xanh bao bọc. Khắp cả bầu trời, tất cả chỉ trong nháy mắt mà phảng phất bị giam cầm. Tức thì, hai trảo to lớn sắc bén như được nhuộm bởi vầng sáng xanh vô tậntừ trên trời giáng xuống. Chúng chia ra chụp vào Phong Tam Nương cùng người thiếu niên!
- Thu lão cẩu, ngươi thật bá đạo a, lại còn muốn lấy một địch hai? Ngũ Thải Thiết Tụ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...