Ánh mắt của Thần lão gia tử nhẹ nhàng ảm đạm nói:
- Chính là bởi vì ngươi quá hiểu chuyện, thế cho nên để cho lòng của ngươi cho tới bây giờ đều không ý thức được, ngươi làm như vậy có hay không để cho chúng ta lo lắng.
- Gia gia!
- Đem trách nhiệm gia tộc của ngươi, đem trách nhiệm tìm mẹ của ngươi tất cả đều đặt ở trên thân một mình ngươi, ở trong lòng của ngươi, những người chúng ta đến cùng có đúng là người nhà của ngươi hay không, có phải là người mà người tín nhiệm cùng lệ thuộc vào nhất hay không?
Thần lão gia tử gầm lên!
- Gia gia!
Thần Dạ đau khổ cười một tiếng, nhưng đối mặt với lửa giận của lão gia tử, ánh mắt của hắn chưa từng có nửa điểm lui bước, thần sức kiên định như cũ:
- Ngài nói những thứ này tôn nhi đều hiểu, tôn nhi cũng hiểu được mọi việc không thể quá mức, nếu không duyên phận rất nhanh sẽ hết. Bất quá những lời này đặt ở trên người của ta lại là một điểm đều không cần thiết.
- Ân?
Đuôi lông mày của Thần lão gia tử nhảy lên.
Thần Dạ cười nói:
- Sau khi tự mình tiếp xúc tu luyện cùng với căn cơ bị phế, thái độ mà hoàng thất biểu hiện ra đối với Thần gia chúng ta liền đã đủ để cho ta biets rõ, điểm mà hoàng thấy úy kỵ là ở chỗ nào! Cho nên ta không khách khí mà nói một tiếng, các ca ca ngay cả trong lòng không phục, đây cũng là sự thật, Thần gia trên dưới ngoại trừ gia gia cùng hai vị bá bá ra, ở trong đời thứ ba có thể khiến cho Thần gia có thể tiếp tục trung hưng thì không phải Thần Dạ ta liền không có người nào!
Bên trong mi vũ của Thần Dạ cố ý lướt qua vẻ ngạo nghễ, chợt nhẹ nhàng run lên nói:
- Ngay cả ứng phó với hoàng thất chèn ép, tác dụng của mấy vị ca ca cũng không bằng tôn nhi, thử hỏi gia gia, chuyện của mẫu thân ngoại trừ ta ra, mấy vị ca ca có thể giúp được ta bao nhiêu? Nếu như giúp được không nhiều lắm thì ta cần gì phải đem các ngươi liên lụy vào, mà tăng thêm rất nhiều biến số?
- Cho nên gia gia, ngài cũng không cần vì tôn nhi mà lo lắng, con đường tương lai mặc dù khó khăn, mặc dù cô đơn, tôn nhi đều sẽ thản nhiên đối mặt, bởi vì ta là đang tìm mẫu tahanac ảu ta, mà người một nhà chúng ta cần gì phải nói những lời này?
- Dạ nhi a!
Hiện tại đến phiên Thần lão gia tử cười khổ không dứt:
- Ngươi vẫn là chấp nhất như trước kia, cũng được, ngươi muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, gia gia vẫn là một câu nói kia, Thần gia vĩnh viễn sẽ không trở thành trói buộc đối với ngươi!
- Cảm ơn gia gia!
- Tốt lắm, không nói những thứ này, gia gia nói điểm khác với ngươi.
Nụ cười của Thần lão gia tử vừa thu lại, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng:
- Dạ nhi, lúc ngươi nói với gia gia giấc mộng kia có phải hay không còn có một câu không hỏi gia gia, ngươi có phải là muốn hỏi ở trong lòng gia gia rốt cuộc đang sợ những thứ gì hay không? Hôm nay gia gia sẽ nói cho ngươi biết!
Tâm thần Thần Dạ chấn động, cái nghi vấn này ở trong lòng hắn đã tồn tại quá lâu, quá lâu rồi...
Thần lão gia tử nhẹ thở ra, phảng phất là muốn đem tất cả tâm tình bất an ở trong lòng đều huy xuất ra ngoài, sau một lúc trầm mặc mới chậm rãi nói ra:
- Dạ nhi, Vân Thái Hư cao thủ bậc này ở trong đông đảo cao thủ của hoàng thất tuyệt đối là tồn tại dạng lông phượng sừng lân, nhưng mà nếu như hoàng thất có thể liên kết mà nói, cao thủ cường đại hơn vô số lần so với Vân Thái Hư còn có rất nhiều!
- Cái gì?
Thần Dạ thất kinh!
Cái gì gọi là cao thủ cường đại hơn vô số lần so với Vân Thái Hư, còn có rất nhiều? Nếu như hoàng thất liên kết được mà nói? Ý là nếu như hoàng thất có thể liên kết được, như vậy diệt Thần gia cơ hồ không cần tốn nhiều sức rồi?
Ý tứ trong những lời này của lão gia tử có phải hay không là đang nói cho mình biết sợ hãi trong lòng của lão nhân gia hắn chính là ở chỗ này?
Năm đó Thần gia bị diệt, lão gia tử trơ mắt nhìn, có phải hay không là lão gia tử biết cho dù phản kháng cũng là hành động vô dụng, như vậy không bằng chờ đợi tru diệt, như vậy mà nói còn có thể ở trong lòng dân chúng hoàng triều lưu lại một phần bi tráng?
- Ngươi cũng không cần lo lắng!
Thần lão gia tử mạnh mẽ cười cười nói:
- Ở trước mặt những cao thủ, hoàng thất cùng lão phu là tồn tại đồng đẳng, cho nên không cần phòng bị bọn họ, trên thực tế nếu như bọn họ thật muốn làm chuyện gì cũng là chúng ta không cách nào phòng bị được.
Lời này có đạo lý, đúng là như vậy, nhưng tâm của Thần Dạ đã không cách nào yên tĩnh được.
Lời của lão gia tử cuối cùng là để cho hắn mất đi cái nghi hoặc lớn nhất trong lòng, nhưng đồng thời cũng làm cho Thần Dạ lưng đeo áp lực lớn hơn nữa.
Thần Dạ từng bị diệt qua, cũng là ý nghĩa những cao thủ này đứng ở bên phía hoàng thất!
- Dạ nhi, gia gia nói cho ngươi biết những thứ này không phải là muốn gia tăng gánh nặng trong lòng ngươi, gia gia muốn nói là nước của Đại Hoa hoàng triều đã quá sâu rồi, có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường tới cân nhắc, theo cái này tới thời điểm ngươi làm việc phải càng thêm cẩn thận.
Thần lão gia tử cười nhạt nói:
- Những cao thủ kia gia gia đồng dạng có thể liên kết được, lợi thế của gia gia không nhỏ hơn so với hoàng thất.
Nói tới chỗ này, Thần lão gia tử vô cùng tự tin!
- Gia gia, bọn họ rốt cuộc là người nào?
Những thứ khác Thần Dạ cũng không muốn để ý tới, hắn chỉ muốn biết một phương thần bí cường địa này đến tột cùng là xuất ra từ chỗ nào?
- Những người đó? Ha hả!
Thần lão gia tử bất đắc dĩ cười một tiếng nói:
- Tạm thời gia gia không thể tiết lộ thân phận của bọn họ, liền giống như gia gia ở thời điểm tự thân Giao Long thể còn chưa đột phá tới tầng thứ hai đạt tới tầng thứ ba thì không thể đem tâm pháp tầng thứ hai nói cho ngươi biết, là đạo lý đồng dạng.
Nghe nói như thế, Thần Dạ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thế gian này thủy chung là quá lớn, lớn đến ngay cả một người muốn làm những chuyện gì, nói những thứ gì đều cần phải trước suy nghĩ kỹ càng, có cái hậu quả bất lợi gì hay không.
Bất quá lão gia tử cuối cùng là cho hắn một cái tin tức minh xác, mặc dù Thần Dạ không rõ ràng lắm quỹ tích của vận mệnh rốt cuộc biến hóa bao nhiêu, có ít nhất một chút là đã bất đồng rồi, đó liền là trọng tân quật khởi của chính mình.
Bởi vì một cái nguyên nhân này thay đổi quá nhiều, cho nên tạm thời liền giống như lão gia tử nói, hoàng thất cùng Thần gia sẽ xuất hiện một cái thăng bằng, như vậy...
Sau khi trầm mặc một hồi, Thần Dạ ngẩng đầu nhìn lão gia tử ói:
- Gia gia, nếu tình thế đế đô tạm thời bình tĩnh lại, có cao thủ trợ giúp bên cạnh Lăng nhi, Thần gia trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì, như vậy ta muốn rời đi một thời gian ngắn.
Đối với lời này Thần lão gia tử không có nửa điểm kinh ngạc, lấy ưu tú của Thần Dạ, đế đô hoàng thành nho nhỏ không đủ để cho Thần Dạ thi triển, bầu trời bao la càng rộng rãi hơn mới là võ đài chân chính của hắn!
- Trải qua càng nhiều mới có tiến bộ nhanh hơn! Dạ nhi, gia gia đối với ngươi rất yên tâm, cũng không cần cái dặn dò vô dụng gì, chỉ mong ngươi ở trong lúc lịch luyện nếu như có thể thì nên hết sức viết thư trở về, cho chúng ta biết ngươi còn tốt.
- Trời đất bao la, Đại Hoa hoàng triều chỉ là môt góc của băng sơn trên thế gian, tựa như hạt gạo so với mặt trăng, mà Thần gia ta nhìn như uy danh hiển hách lại cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, có quá nhiều thế lực chớ nhìn bọn họ chỉ là ở vùng ven ngoài, nhưng những thế lực này ở trong võ đạo mới được coi là cao thủ chân chính.
- Dạ nhi, nhớ kỹ một câu nói, thế lực cùng cao thủ trong thế tục vĩnh viễn không cách nào tranh phong được với những người này!
Thần Dạ nặng nề gật đầu.
Lúc này thần sắc của lão gia tử lần nữa thâm trầm một chút, thật lâu về sau mới chậm rãi nói ra một câu.
- Dạ nhi, ở trước khi rời đi, đi gặp... Phụ thân ngươi một lần đi!
Nghe vậy, Thần Dạ không chỉ có cả người chấn động, xuất hiện trong ánh mắt cũng là loại đau đớn quá nhiều kia... Phụ thân a!
- Đợi sau khi ta từ hoàng cung trở về, ta sẽ đến từ biệt với phụ thân.
Sau một hồi, Thần Dạ thở dài một hơi.
- Ngươi muốn đi hoàng cung?
Thần lão gia tử như có điều suy nghĩ, lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Cũng tốt, đi hoàng cung một lần, cùng Hoàng Đế tự mình gặp mặt một lần, bị đả thương nặng như vậy thiếu chút nữa bỏ mình, chỉ là một cái thuyết pháp cũng là xa xa không đủ.
Thần Dạ nhất thời cười nói:
- Có thể cho ta một cái thuyết pháp, hắn đã là rất hạ thấp tư thái rồi, ta tính toán vào cung không phải là tính toán để cho Hoàng Đế đối với ta nói cái gì, mà là có chút lời nói muốn nói cho hắn biết. Ở trước khi rời đi ta cũng muốn nói lời tạm biệt với Lăng nhi!
- Tốt, tốt, ngươi nhanh đi đi, vào hoàng cung liền dừng có trở về gấp, trò chuyện với Huyền Lăng nhiều một chút.
Lão gia tử mặt mày hớn hở, phảng phất ở trong lòng lão đã dự định Huyền Lăng chính là cháu dâu của lão... Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, liền hướng bên ngoài vương phủ đi tới.
Mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chợt xoay người lại, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng nói:
- Gia gia, đáp ứng ta một chuyện.
- Cái gì?
Thấy thần sắc của Thần Dạ biến hóa, Thần lão gia tử vội hỏi.
- Gia gia, trong mấy năm sau này, ở trước lúc ta vẫn chưa trở về, vô luận là Hoàng Đế dùng cái lý do gì để cho người Thần gia chúng ta mang binh đi đánh giặc, ngài đều không được đáp ứng!
Thần lão gia tử nhướng mày, không biết rõ ý tứ của lời này.
- Gia gia, hiện tại ta không có biện pháp giải thích với ngài, dù sao ngài theo lời của ta đi làm là được.
Thần Dạ thật không có cách nào giải thích, mặc dù nói có giấc mộng kia ở phía trước, nhưng Thần Dạ vẫn không cách nào mượn giấc mộng này tới nói cho lão gia tử tại sao không thể đáp ứng.
Sự kiện kia là đưa đến đầy đủ lý do cho hoàng thất hủy diệt Thần gia... Thần Dạ tin tưởng chỉ cần nói cái này ra, lấy khôn khéo của lão gia tử quả quyết sẽ không phát sinh thêm lần nữa, như vậy liền đã đủ rồi, không cần thiết giải thích thêm cái gì.
...
Sau Hoàng cung Kim Long điện, bên trong ngự thư phòng!
Nhìn Thần Dạ, thần sắc của Hoàng Đế hơi có chút ngưng trọng, hắn ngược lại là không có nghĩ qua người ở trước mắt này thế nhưng một thân một mình đi tới hoàng cung gặp hắn, chẳng lẽ không sợ chính mình thừa cơ hội này đem hắn giết đi sao?
- Dạ nhi, tới gặp trẫm có chuyện gì không?
Khóe miệng của Hoàng Đế hơi hơi vểnh lên, cười nói.
Không hổ là Hoàng Đế cao cao tại thượng, đối mặt với nhân vật chính ở trong sát lục cũng có thể làm ra vẻ không có chuyện gì phát sinh qua.
Thần Dạ cười một tiếng nói:
- Ta hôm nay lại tới đây là vì cái gì, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, cho nên cũng trực tiếp một chút đi. Còn có ngươi không cần bày ra một bộ khách khí, hoặc là thái độ hiền lành của trưởng bối, cái đó không cần thiết, làm như vậy sẽ chỉ khiến người ta càng thêm ghê tởm.
- Lớn mật, dám càn rỡ ở trước mặt bệ hạ!
Chân mày của Hoàng Đế hơi hơi nhíu lại, thủ hạ ở dưới bàn, tên lão thái giám lâu năm kia liền là quát lên một tiếng, thanh âm bén nhọn nhất thời vang dội bên tai không dứt!
- Cút!
Ánh mắt Thần Dạ lẫm liệt, đao ý của Thiên Đao trong cơ thể tuông ra ngoài, hóa thành đao mang mang tính thực chất hướng về phía lão thái giám lâu năm kia đánh xuống nhanh như tia chớp.
- Oành!
Lão thái giám lâu năm kia kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể nặng nề bị đánh bay lên vách tường...
- Bổn thiếu gia nói chuyện với Hoàng Đế cũng có phần để ngươi xen mồm vào sao?
Thần Dạ phủi tay cười nói:
- Hắn bây giờ không nghe thấy chúng ta nói gì rồi, cho nên chúng ta có thể tận tình kể một chút chuyện mà những người khác đều không biết.
- Nga?
Mày rậm của Hoàng Đế vừa nhấc, cũng không có bởi vì hành động đại bất kính lần này của Thần Dạ mà có điều không vui, lạnh nhạt nói:
- Không biết ngươi muốn nói với trẫm cái gì?
- Không phải là ta muốn nói cái gì, ta nếu tới, ngươi nên hiểu được là ngươi muốn nói với ta những cái gì.
Thần Dạ cười đáp.
Sắc mặt của Hoàng Đế bình tĩnh, dần dần có chút biến hóa, mục quang ở trong mắt cũng là nhàn nhạt lăng lệ hẳn lên:
- Năm đó lúc cùng Vân tiê sinh thương nghị bảng xếp hạng Tuấn Ngạn của đế đô, trẫm nói đem ngươi xếp hạng thứ nhất, Vân tiên sinh không có cùng ý kiến, nói tuổi của ngươi nhỏ nhất, sẽ để cho người ta nhìn ra được, bảng danh sách này nếu là cố ý làm như vậy thì sẽ không đưa tới tác dụng để ngươi bị vây ở chỗ đầu sóng ngọn gió. Nhưng mà trẫm nói cho hắn biết ngươi sẽ làm được rất tốt.
- Sự thật chứng minh ánh mắt của trẫm không tệ, ngươi quả thật là làm được rất tốt!
Từ sau khi Thần Dạ tiếp xúc với tu luyện, cho tới hôm nay đã kinh qua từng chuyện đúng như theo lời Hoàng Đế nói, hắn làm được rất tốt với danh hiệu xếp hàng thứ nhất trên đế đô Tuấn Ngạn bảng!
Thần Dạ cười mà không nói, tiếp tục nghe.
Hoàng Đế cũng tiếp tục nói:
- Lúc bắt đầu lên ngôi trẫm còn không có tính toán sẽ đối với Thần gia như thế nào, dù sao quan hệ của hai nhà còn ở đây, Thần Trung cũng là danh dương tứ hải, không tốt để động vào.
- Nhưng dần dần trẫm phát hiện, xa thì không nói, tiêng là trong triều đình này phảng phất như có hai vị Hoàng Đế, hết thảy quyết sách cho dù là ý của trẫm tựa hồ cũng phải sau khi được Thần Trung đồng ý mới có thể ban bố xuống.
- Trẫm sợ hãi, trẫm càng thêm cảm thấy bi ai, cứ thế tiếp tục đi xuống, giang sơn của trẫm có phải hay không liền của họ Thần rồi?
Ánh mắt của Hoàng Đế mờ mịt trong chốc lát, chợt lạnh lùng nói:
- Cho dù Thần Trung không có cái ý nghĩ này nhưng đám người Thần Thuận sẽ có người có ý nghĩ này hay không? Mà lúc trẫm tại thế có lẽ sẽ là kinh sợ được, nhưng nếu trẫm mất đi thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...