Chỉ cần để cho hoàng thất tạm thời cúi đầu, như vậy liền đã đầy đủ rồi, những thứ khác liền tạm gác lại phái sau, thời gian dần qua cùng bọn họ tính sổ là tốt rồi, về phần Vân Thái Hư...
Thần Dạ cười nhẹ nói:
- Gia gia, Vân Thái Hư hắn ta muốn lưu cho mình!
Thần Dạ cũng không phải là muốn thể hiện, mà là lấy tu vi của Vân Thái Hư, hắn nếu là ở lúc này bị lão gia tử đánh chết, có lẽ cũng chính là một đạo ngòi nổ hết sức to lớn.
Đợi ngày sau lúc chính mình cường thế mà đến, tất cả người nhằm vào Thần gia, chắc chắn...
- Lão Vương gia, Thần Dạ nói không sai, Vân Thái Hư trước hết giữ lại mới thỏa đáng!
Thiết Dịch Thiên lạnh lùng nói.
Diệp Thước cười một tiếng nói:
- Ba huynh đệ chúng ta không phải là những người ngoài, không cần gia tộc thời thời khắc khắc vì chúng ta ra mặt, những thức kia dám dẫm qua chúng ta, cố nhiên là khiến cho trong lòng chúng ta tức giận, nhưng tức giận này vừa lúc trở thành động lực cho chúng ta hướng về phía trước. Giữ lại Vân Thái Hư cũng là thời khắc nhắc nhở Hoàng Đế, khi nợ cũ đến thời điểm được lật lên cũng chính là thời điểm hắn phải vì tất cả mọi chuyện mà trả giá thật nhiều.
- Đây có lẽ là cho Hoàng Đế một cái nhắc nhở, nhưng càng kinh sợ hơn thậm chí là... Uy hiếp, lúc này phải để cho hắn lúc nào cũng bất an!
Thần Dạ tam huynh đệ nhìn nhau cười một cái, đều có tự tin vô cùng!
Mà nhìn ba người bọn họ, đám người Thần lão gia tử vui mừng cười to, trong mắt thế nhân mãnh hổ nhìn thấy cũng không đáng sợ, độc xà nấp ở trong rừng cây mới là đáng sợ nhất.
- Vương gia, Huyền Lăng công chúa đang ở bên ngoài phủ, còn có một cô nương tên là Thường Vị Nhiên, các nàng muốn gặp tiểu thiếu gia!
Hạ nhân bẩm báo, ngoài Thần Dạ ra, người còn lại đều là mi tâm căng thẳng!
Hoàng cung hôm nay, dưới sự vây quanh của Thần gia U Minh thiết vệ, mà trong hoàng cung còn có Lâm lão tự mình tọa trấn, tuy nói mục tiêu lớn nhất của lão là Vân Thái Hư, nhưng Huyền Lăng công chúa có thể ra khỏi hoàng cung, sau đó đi đến ngoài vương phủ, phần khả năng này là tương đối không sai!
Dĩ nhiên có lẽ Huyền Lăng công chúa cùng Thần Dạ có tình cảm lúc nhỏ, đưa đến chú ý của người Thần gia đối với nàng hơi ít hơn chút ít so với những hoàng tử công chúa khác!
- Dạ nhi, ngày đó sau khi ngươi bị Vân Thái Hư đánh đến bị thương hôn mê, có bốn người xuất hiện chạy tới cứu giúp, hai người trong đó cho đến hiện tại đều tra không ra bọn họ, một người khác trong hai người đó chính là Thường Vị Nhiên, ngươi đi hảo hảo cám ơn nàng, về phần Huyền Lăng công chúa có lẽ nàng hiện tại cũng không muốn nhìn thấy chúng ta.
Thần lão gia tử cười một tiếng liền rời đi, những người khác cũng là lần lượt rời đi.
Ngoài đại môn vương phủ, Thường Vị Nhiên vẫn ngồi trên xe lăn, ở phía sau nàng có Càn Vô Tâm đang đứng, nhìn Huyền Lăng công chúa đang ở đối diện nơi xa, trong mỹ mâu của Thường Vị Nhiên có rất nhiều kinh ngạc cùng nụ cười thật sâu mà người khác khó có thể nhìn thấu!
Bàn về dung mạo, Huyền Lăng công chúa không nghi ngờ gì là giống như tiên nữ hạ phàm, bàn về khí chất, thân là công chúa của hoàng thất, mặc dù nhiều năm qua ở trong mắt người ngoài biến thành ngu ngốc, nhưng phần tôn quý trời sinh kia cũng là không bởi vì cái này mà bị xóa đi.
Những thứ này cũng làm có Thường Vị Nhiên hơi tò mò.
Càng làm cho nàng tò mò chính là ốm đau bệnh trạng nhiều năm qua cư nhiên sau khi bị người tập kích một lần, trong một đêm tất cả đều trở lại bình thường? Thường Vị Nhiên không phải là không có hoài nghi, nhưng mà ngự y cao minh nhất ở trong cung đều đã lên tiếng, sau khi một lần nữa bị kinh sợ quá độ, hai lần trùng hợp với nhau liền trở lại bình thường.
Lời nói này khiến cho Thường Vị Nhiên cũng không biết hoài nghi như thế nào.
Để cho Thường Vị Nhiên khiếp sợ cùng tò mò chính là nữ tử che mặt đứng ở bên cạnh Huyền Lăng công chúa!
- Công chúa điện hạ vạn an!
Sau khi Thường Vị Nhiên dịu dàng thi lễ, khẽ cười nói:
- Chúc mừng công chúa điện hạ ngọc thể an khang, đây cũng là chuyện tình vui vẻ nhất trên dưới Đại Hoa hoàng triều.
Huyền Lăng công chúa căng thẳng cười một tiếng nói:
- Tự nhiên là rất vui vẻ, bất quá trong lòng bổn cung hiểu được trong âm thầm có rất nhiều người bời vì bổn cung phục hồi như cũ mà cảm thấy không vui, không biết Trường Tôn cô nương có phải cũng là một trong những người đó hay không?
Lời này cũng không để cho Thường Vị Nhiên có nửa điểm biến hóa, nàng thản nhiên cười nói:
- Điện hạ ngài nói đùa, lấy thủ đoạn của điện hạ cùng với tồn tại ở bên cạnh người, mặc dù có một ít người không vui thì lại có thể thế nào?
Vừa nói, ánh mắt của Thường Vị Nhiên nhẹ nhàng từ trên người nữ tử che mặt lướt qua, vẻ nghiêm nghị không chút khách khí mà phiêu phù xuất hiện.
- Ha hả!
Huyền Lăng công chúa cười khẽ:
- Nói cũngđúng, lực lượng ở bên cạnh bổn cung quả thật đủ để ảnh hưởng đến rất nhiều người, bất quá bổn cung cũng tự biết rõ, ở trong đế đô hoàng thành này cũng có một hai người là bổn cung còn không làm gì được.
- Không, không thể nói là bổn cung không làm gì được, là tạm thời bởi vì Thần Dạ ca ca, bổn cung vẫn không thể làm gì một hai người này.
Huyền Lăng công chúa cười dài nhìn Thường Vị Nhiên, ánh mắt trong nháy mắt chuyển đến trên người Càn Vô Tâm ở phía sau nàng, đề tài vừa chuyển, ý lăng lệ thẳng tắp lao đi.
- Càn Vô Tâm, người của Tà Dương môn, trong đế đô hoàng thành cũng chỉ có hai người các ngươi đi?
- Oanh!
Một cỗ khí tức bàng bạc nhất thời từ trong cơ thể của Càn Vô Tâm dữ dội tuôn ra, tịch quyển giống như là sóng gió mà quét đi.
Nữ tử che mặt cước bộ đạp một cái, đem Huyền Lăng công chúa che ở phía sau, lòng bàn tay hướng về phía trước nhẹ nhàng nắm lại, khí thế như sóng gió kia thật nhanh biến mất vô ảnh vô tung ở trong không gian, cả người Càn Vô Tâm cũng nhịn không được mà lui về phía sau một bước.
Sắc mặt của Thường Vị Nhiên ở giờ phút này rốt cuộc không nhịn được mà thay đổi một chút, không phải bởi vì tu vi của nữ tử che mặt ở trên Càn Vô Tâm, điểm này sớm đã được chứng thật, mà là Huyền Lăng công chúa thế nhưng biết lai lịch rõ ràng của các nàng.
- Bổn cung đã nói, bởi vì Thần Dạ ca ca, tạm thời sẽ không làm gì các ngươi, cho nên các ngươi cũng đừng mưu toan đến khiêu khích bổn cung, nếu không cho dù sẽ không giết các ngươi, cũng sẽ khiến cho các ngươi khó có thể sống tốt.
Huyền Lăng công chúa lạnh lùng nói.
Nghe vậy, thần sắc của Thường Vị Nhiên cũng là hơi lạnh lẽo lại:
- Công chúa điện hạ, ngài đây coi như là đang uy hiếp ta sao?
- Uy hiếp?
Huyền Lăng công chúa không khỏi cười dài một tiếng nói:
- Trường Tôn Nhiên, bổn cung không thể phủ nhận cao minh cùng thủ đoạn của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi ở trong mắt của bổn cung còn không có tư cách bị uy hiếp!
Lông mày của Thường Vị Nhiên nhất thời nhẹ nhàng nhảy lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...