Xe ngựa lảo đảo lắc lư một đường đi qua đường phố ồn ào, đi qua đồng ruộng thôn quê.
“Tiểu thư.” Trường Dung nghĩ đến cảnh hôm nay đã chứng kiến, không biết nên nói thế nào với tiểu thư nhà mình.
Sở Ngọc Lang nhíu mày, nói: “Có chuyện gì?”
“Thứ cho nô tỳ nói thẳng, nô tỳ vẫn cảm thấy tiểu thư lo lắng nhiều rồi.” Trường Dung nghĩ những việc mình nhìn thấy hôm nay, do dự nói: “Thái Tử điện hạ dường như thật lòng quan tâm tiểu thư.”
Tô Chỉ cũng gật đầu.
Sở Ngọc Lang liếc hai nha đầu này, cảm thấy có lẽ đầu óc các nàng bị nước vào rồi, nếu không sao có thể cảm thấy Thái Tử có ý với nàng.
“Ngài không biết, từ trên xe ngựa xuống, điện hạ vẫn luôn ôm ngài, một đường đến phòng ngủ chính viện.” Trường Dung sợ nàng không tin, vội vàng nói: “Thái giám bên cạnh Thái Tử điện hạ muốn đón ngài, còn bị Thái Tử điện hạ cho lui.
Ta thấy ánh mắt điện hạ nhìn ngài cũng không lạnh nhạt như lúc nhìn người khác.
Có thể thấy được, điện hạ đối xử với ngài khác biệt.”
Trường Dung cảm thấy Thái Tử điện hạ chỉ làm khó người ngoài miệng thôi, thật ra làm người không tồi.
Nếu không cần gì phí lòng phí sức đưa tiểu thư về, lại đi tìm nữ y còn bảo người chuẩn bị nước ấm.
“Ngài không biết, sau khi ngài uống thuốc ngủ rồi, Thái Tử điện hạ ngồi bên mép giường của ngài một lúc lâu.”
Biểu cảm đó quá dịu dàng như đổi thành một người khác.
Để người quen ở cạnh nhìn đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Sở Ngọc Lang bắt đầu cảm thấy hai nàng đang nằm mơ, nhưng thấy sắc mặt hai người nghiêm túc, cẩn thận ngẫm lại, cho dù các nàng phán đoán nhầm thì Thái Tử thật sự một đường tự mình ôm nàng đi phòng ngủ là sao?
Trường Dung vội thề, nếu lời này không đúng, ắt sẽ bị sét đánh.
Sở Ngọc Lang nhắm mắt, tự hỏi một phen.
Nếu các nàng không nói dối, như vậy đây không phải nói rõ thật ra Thái Tử không ghét nàng đến vậy? Dẫu sao, hắn đã cứu nàng, đưa nàng về phủ Thái Tử.
Nếu thật sự ghét, đại khái sẽ không quan tâm nàng.
Cho nên, chưa này chưa chắc đã không có khả năng.
Nếu là thật, ngày sau nàng sẽ bớt đi phiền toái.
Việc này tạm thời đặt sang một bên, chuyện lần này còn chưa xong.
Xe ngựa rất nhanh đã đến phủ nhà họ Sở, Sở Ngọc Lang đi thẳng về phòng.
Từ khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Phụ thân không để nàng kiểm tra và nhận một vài việc trong nhà nữa, cũng không cho nàng liên hệ với bên ám vệ.
Hiện giờ nàng như con hổ không có nanh vuốt.
Muốn điều tra rõ một vài việc thì có vẻ càng khó khăn hơn.
Trường Dung nhanh chóng bưng trà nóng tới, Sở Ngọc Lang nhận lấy, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Hương trà mát lạnh, thư giãn thần kinh căng chặt.
Nàng đè đè thái dương, nói: “Chờ Lục muội muội trở lại, mời nàng ta đến Quan Sư Viện.”
Tô Chỉ uốn gối thưa vâng, đi xuống dặn dò.
**
Ở một bên khác, ở trong địa lao Đông Cung u ám.
Nơi này khác với Hình Bộ và các chỗ khác, đây là địa phương mà Tư Mã Tĩnh một tay che trời.
Trên giá treo đầy các loại dụng cụ tra tấn, vừa âm u lại ẩm ướt.
Quan viên địa lao đều đứng thẳng thành hàng, cung kính hầu hạ thiếu niên mặc quần áo đắt tiền ở chính giữa.
Phía trước giá treo dụng cụ hành hình là mấy đại hán quỳ, nằm liệt nửa chết nửa sống.
“Điện hạ, chính là những tên này, đã khai hết rồi.
Đây là lời khai.” Ngục quan cung kính dâng lên một tờ giấy: “Đã điều tra xong, mấy tên kia căn bản không phải sơn phỉ, bọn chúng đều là mấy kẻ tù tội mới được thả từ trong nhà lao ra.”
Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mày, nhận tờ giấy mỏng manh kia.
Hắn cẩn thận, cho người lên xe ngựa Sở gia, đi một vòng trên con đường Sở Ngọc Lang nhất định phải đi qua.
Quả nhiên đụng phải sơn phỉ chặn đầu xe, hắn đánh gãy chân những người đó áp giải hết về địa lao Đông Cung.
Mấy đại hán sắm vai sơn phỉ đã bị đánh đến không ra hình người, một đám đều đầy máu tươi quỳ rạp trên mặt đất xin tha, nói thẳng mình còn chưa làm gì cả.
“Được người nào gửi gắm? Là ai gửi gắm?”
Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu đi qua, từ trên giá cầm lấy một cây dao găm.
Từ tầm mắt mấy đại hán này nhìn sang, Tư Mã Tĩnh thực sự như Tu La ở nhân gian.
Bọn họ biết hắn tàn nhẫn đến nhường nào, tuy rằng chưa từng tự tay dùng hình, nhưng mà những người hành hình đều xem sắc mặt của hắn.
Mấy đại hán sợ tới mức phát run.
Một người trong đó thật sự sợ hãi, run rẩy mở miệng: “Không phải vừa rồi đã khai hết rồi à? Là… Là một bà tử ăn mặc mộc mạc, cầm ngân lượng cho chúng ta, bảo chúng ta đợi sẵn ở con đường đó, sau đó đi đánh cướp một tiểu thư.”
Bọn họ không có can đảm nói quá rõ ràng, nhưng Tư Mã Tĩnh lại hiểu rất rõ.
Chẳng qua là có người muốn huỷ hoại Sở Ngọc Lang mà thôi.
Đầu tiên là hạ loại thuốc này rồi lại sắp xếp người mai phục ở trên đường.
Nhìn mấy đại hán run rẩy, cuộn tròn vào nhau: “Đại nhân tha mạng, chúng ta chưa làm gì hết.”
“Cho dù các ngươi chưa kịp làm gì, nhưng mà có ý đồ mưu hại Thái Tử Phi tương lai, theo luật phải lăng trì xử tử.” Tư Mã Tĩnh cười đầy ác ý.
Hắn cầm chủy thủ sắc bén nhẹ nhàng lướt qua mặt: “Nhưng mà chết thì quá lời cho các ngươi rồi, cô tha chết cho các ngươi.”
Cái gì? Thái Tử Phi?
Bọn chúng căn bản không biết tiểu thư mà mình sắp cướp là tiểu thư nhà nào, hoặc căn bản bọn chúng không thèm để ý.
Cho đến bây giờ, bọn chúng mới biết được, người mà mình muốn cướp lại là Thái Tử Phi tương lai.
Trong giây lát kinh ngạc sợ hãi đan xen, bọn chúng lần đầu tiên bị bắt vào lúc chuẩn bị phạm tội, lại bị người ta chuẩn xác đoán được từ đầu đến cuối, đây là lúc sợ hãi nhất.
Nghe đến câu cuối, nghe nói giữ lại được mạng thì rối rít cảm thấy may mắn.
Nhưng mà bọn họ cảm thấy may mắn quá sớm.
Tư Mã Tĩnh nào phải người lương thiện gì! Nụ cười trên gương mặt đẹp của hắn hơi có vẻ tàn nhẫn:
“Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Không bằng cắt gân tay gân chân, sau đó móc mắt, xăm mực trên mặt.”
Mấy đại hán nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như muốn muốn chết.
Nếu một người mù què chân run tay may mắn, còn có thể thông qua ăn xin sống qua ngày, nhưng trên mặt người mù có hình xăm phạm nhân thì không có khả năng sẽ có người đồng tình phát thiện tâm cho bọn hắn.
Dường như còn ngại không đủ, Tư Mã Tĩnh lại bổ một đao: “À, thiếu chút nữa quên mất, liên quan đến thanh danh của nàng, các ngươi vẫn nên làm người câm mới tốt.”
“Cô còn có việc! Các ngươi ‘chăm sóc’ mấy tên này cho tốt.”
Tư Mã Tĩnh nói xong ném cây dao găm trong tay xuống, xoay người rời đi mà không nhìn về sau một lần nào nữa.
Phía sau truyền đến âm thanh như ma quỷ của giám ngục: “Hôm nay móc một mắt của mỗi người trước, chờ điều tra rõ người thuê bọn họ, lại móc mắt kia rồi ném ra ngoài.”
Địa lao truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, nhưng mà bên ngoài lại là trời xanh vạn dặm, nắng ấm trên cao.
Tư Mã Tĩnh nhìn bầu trời trong vắt, hờ hững suy nghĩ này nên xử lý chủ mưu đứng sau thế nào đây.
**
Trong lòng Sở Ngọc Khê có quỷ, dọc theo đường đi tâm phiền ý loạn.
Vất vả lắm mới về Sở gia, nàng ta đang muốn về Tam phòng hỏi thăm Sở Ngọc Lang có về không, kết quả mới qua cửa thứ hai, đã bị tỳ nữ trong viện của Sở Ngọc Lang cản đường.
Tỳ nữ cười, dáng vẻ cung kính ôn hòa nói đại tiểu thư cho mời.
Trong nháy mắt, trái tim Sở Ngọc Khê lạnh ngắt, biết lần này tám phần lại thất bại.
Nàng ta lấy cớ muốn đi, kết quả không ngờ tỳ nữ kia biết võ công, dứt khoát cản đường nàng ta, mạnh mẽ đưa nàng ta đến Quan Sư Viện.
Trong Quan Sư Viện, Sở Ngọc Lang mặc bộ đồ tím, thảnh thơi ngồi trên ghế, trong tay cầm chén trà, đoan trang nhìn nàng ta.
Nàng thẩm vấn: “Nói đi, là ai sai khiến muội.”
“Tỷ đang nói cái gì!” Sở Ngọc Khê nhìn nàng, cười lạnh: “Sở Ngọc Lang, tỷ đưa ta đến nơi này không rõ lý do, là muốn phát điên gì thế!”
“Ta phát điên gì à?” Sở Ngọc Lang ngước mắt cười, buông chén trà trong tay xuống, nói: “Xem ngày thường muội rất quật cường, sao lúc này lại nghe lời vậy.
Mẫu thân muội có biết người ta dùng muội như đầu mũi thương không? À, thiếu chút nữa ta đã quên mất mẫu thân muội cũng là người không thông minh.
Nếu người phía sau kia báo cho mẫu thân của muội, sợ là hai người đều là đầu mũi thương cho người ta dùng thôi.”
Sở Ngọc Lang đứng dậy đến gần nàng ta, giơ tay nâng cằm nàng ta, mỉm cười gằn từng chữ: “Tốt nhất muội thành thật nói hết ra, thuốc đó lấy từ đâu ra?”
Đột nhiên kéo gần khoảng cách, Sở Ngọc Khê có thể cảm nhận được hơi thở ép người của nàng, không khỏi hoảng hốt trốn tránh ánh mắt.
Nàng ta nghiêng mặt, tránh tay của Sở Ngọc Lang: “Thuốc gì? Ta không biết.”
“À, vậy xem ra, chuyện hạ dược là do một mình muội làm?” Sở Ngọc Lang thu bàn tay về, nhìn nàng ta, tuy cười nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười: “Một khi đã như vậy, một mình muội gánh vác hậu quả đi.”
Sở Ngọc Khê không ngờ trong tình huống không có chứng cứ, nàng lại có thể mạnh mẽ định ra tội danh cho mình.
“Tỷ làm càn.” Sở Ngọc Khê liên tưởng đến thủ đoạn trước kia của nàng, không khỏi nóng nảy: “Hiện tại tỷ chỉ là một phế vật đến quyền chưởng gia cũng không có thôi! Tỷ có quyền gì chất vấn ta?”
Có lẽ là cơ hội phát tiết oán niệm hiếm có, Sở Ngọc Khê dường như thấy chưa đủ, nàng ta cười lạnh: “Tỷ cho rằng hiện tại tỷ là ai, Thái Tử Phi tương lai à, hay phe Thái Tử? Tỷ phản bội Thịnh Vương điện hạ, tỷ cho rằng tổ phụ tổ mẫu còn cả phụ thân tỷ có thể thiên vị tỷ như bình thường à? Hiện giờ tỷ chỉ là một đứa bỏ đi ở gia tộc thôi, còn ảo tưởng vinh quang ngày xưa ư?”
Sở Ngọc Lang nhìn nàng ta, đột nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Tốt xấu gì từ nhỏ ta cũng được gia tộc bồi dưỡng nhiều, dù hiện giờ coi như đưa bỏ đi thì vẫn là Thái Tử Phi.
Mà muội thì sao, muội là cái gì? Chẳng qua là một đứa sắp gả cho tiểu quan ngũ phẩm, làm vợ kế thôi, lấy thể diện gì diễu võ dương oai ở chỗ ta?”
“Thế thì đã sao? Bây giờ tỷ làm gì được ta?” Sở Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại tỷ chỉ là phế vật của Sở gia, đã không coi là người Sở gia, mà ta vẫn là Sở Lục cô nương.
Tỷ nói xem đến lúc đó tổ phụ và phụ thân tỷ sẽ không còn đứng sau lưng tỷ đâu nhỉ?”
“Hoài nghi như vậy à?” Sở Ngọc Lang cười, lui ra phía sau một bước, giọng điệu lạnh người hiếm có: “Vậy thử xem đi, nhìn xem có phải ta thật sự không thể làm gì muội không?”
“Thế thì sao?” Sở Ngọc Khê lắp bắp lùi ra sau một bước: “Có bản lĩnh thì tỷ cứ làm thử xem.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...