Sở Ngọc Lang nhìn nhị muội muội ngồi ở cách đó không xa ôn tồn nói cười với mọi người, nói: “Tổ phụ muốn liên hôn với Mạnh gia, trưởng huynh của ngươi thích hợp.”
“Tuy rằng đại ca của ta hơi cổ hủ, diện mạo hơi dữ dằn nhưng người cũng không tệ lắm.” Mạnh Ngưng Hương nói rồi tò mò hỏi: “Là muội muội nào của ngươi gả sang thế?”
Sở Ngọc Lang ra hiệu cho nàng ấy nhìn về phía bên phải cách đó không xa, tay hờ hững quậy lá trà, nói: “Tính tình Ngọc Nghiên ôn hòa nhã nhặn, phẩm tính không tồi.
Nếu đại ca ngươi không tốt, ta cũng không thể đẩy người vào hố lửa được.”
Hai người đang nói, bên ngoài lại có khách tới.
Các quý nữ nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử quần áo hoa lệ từ cửa thuỳ hoa bước nhanh vào, mái tóc đen được cây trâm kim thoa mẫu đơn búi một nửa.
Tay nàng ta cầm một cái quạt tròn cán dài lục giác gắn tua rua ngọc hình hạt sen.
Bốn tỳ nữ mặc váy xanh vây quanh, như sao vây quanh mặt trăng đi theo phía sau.
Quý nữ ngồi trong viện này ăn diện không lấp lánh bằng nàng ta.
Có vài người tự ti từ trong xương cốt, thích lấy vàng bạc tục vật để che giấu cho bản thân.
Các quý nữ khác trong viện nhìn thấy nàng ta đều sôi nổi quay đầu nhìn qua, nhỏ tiếng cười nhạo.
Trong kinh thành này, quý nữ cũng coi như thông tin tức, không ai không biết vị Quận chúa giả này được nuôi dưới danh nghĩa Trưởng Công chúa.
Dẫu sao không phải huyết mạch hoàng gia thật, đeo lắm lên người làm gì, không sợ bị trẹo thắt lưng à.
Ngụy Văn An nhìn Quan Sư Viện to như vậy, cùng quý nữ và tỳ nữ áo xanh đi qua đi lại hơi hoa cả mắt, đứng ở tại chỗ đưa mắt tìm chủ nhân nơi đây.
Từ nhỏ nàng ta lớn lên ở Nam Bình chưa từng đến kinh thành, đây là lần đầu tiên đến yến hội như này.
Đây là kinh thành phồn hoa phú quý, khắp nơi đều có quyền quý mà nàng ta hướng tới.
Không giống Nam Bình, thiên kim nhà quan lại tầng cao nhất đều mang theo chút khí độ của nhà nhỏ như có như không.
Nàng ta bước vào Sở gia vẫn luôn ở vào trạng thái kinh ngạc cảm thán, phủ Quốc Công hoa lệ hơn phủ Trấn Võ Hầu nhà nàng ta không biết bao nhiêu bậc.
Còn viện của vị đích trưởng nữ Sở gia này lại lớn như vậy, đình đài hành lang nhà thuỷ đầy đủ mọi thứ.
Thật rêu rao mà.
Bên môi Sở Ngọc Lang treo nụ cười thân thiện, yểu điệu đứng dậy đón, mím môi cười nói:
“Vị này là Ngụy muội muội hả? Đã sớm nghe nói phủ Trấn Võ Hầu có vị Quận chúa quốc sắc thiên hương, hôm nay vừa nhìn quả thực danh bất hư truyền.”
“Nhìn xem đôi mắt long lanh như nước trong hồ trời thu, trẻ trung xinh đẹp, tiên tư dật mạo sợ là không thua gì Hằng Nga đâu, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân.”
Đây là thủ đoạn mà Sở Ngọc Lang quen dùng, bước đầu tiên hiền lành với người kết giao trước, kéo thấp lòng cảnh giác của đối phương.
Có câu gặp người nào nói lời đó, vị Ngụy Quận chúa này có lòng hư vinh mạnh, sâu trong nội tâm lại rất tự ti, khen dung mạo khí độ là phương pháp kéo gần khoảng cách gần nhất.
Quả nhiên, cảnh giác vốn có trong mắt Ngụy Văn An bị một câu này đánh tan, sắc mặt mang theo kiêu ngạo nhìn Sở Ngọc Lang, hỏi: “Ngươi là?”
Từ nhỏ Ngụy Văn An tự hào nhất là dung mạo của mình.
Tuy nàng ta không phải con ruột của mẫu thân nhưng mà dung mạo lại rất giống, cho nên mẫu thân mới có thể vẫn luôn yêu thương nàng ta giống như con gái ruột.
Hôm nay trước khi ra cửa, nàng ta mất mấy canh giờ đi trang điểm búi tóc, lại thay váy áo hoa lệ nhất, xong rồi mới ra cửa.
Nhưng mà ngay giây phút nàng ta nhìn thấy Sở Ngọc Lang, sự tự tin về dung mạo của nàng ta bị đả kích cho thương tích đầy mình.
Nữ tử này tuổi tác xấp xỉ mình, đáy mắt nàng ta lập tức có cảm giác nguy cơ bắt đầu cảnh giác.
Nhưng mà ngay sau đó, nàng ta lại phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, tuy dung mạo vị quý nữ này xinh đẹp nhưng mà lại là người có ánh mắt biết tốt xấu.
Nếu đối phương đã thừa nhận dung mạo của mình quốc sắc thiên hương, như vậy cũng không cần phải so đo nhiều.
“Nhìn thấy muội muội nên vui vẻ quá mức, vậy mà đã quên giới thiệu mình.” Sở Ngọc Lang cười hiền lành: “Bữa tiệc nhỏ hôm nay là ta mở, chỉ vì gặp Ngụy muội muội một lần.
Cũng không biết Ngụy muội muội thích gì, túi thơm này là ta tự tay làm, cũng không biết muội muội có thích hay không.”
“Túi thơm rất đẹp.”
Ngụy Văn An nhìn túi thơm thêu tinh xảo trong tay, sững người, giọng mềm xuống, cũng không còn sự sắc bén lúc trước, nàng ta cũng cởi vòng ngọc trên cổ tay mình đặt vào trong tay Sở Ngọc Lang: “Ta cũng không có gì đưa cho ngươi, vòng tay này theo ta đã nhiều năm, là mẫu thân ta đưa ta, bây giờ cho ngươi đi.”
“Sao có thể không biết xấu hổ.” Sở Ngọc Lang mỉm cười tán thưởng: “Tĩnh Đương Công chúa ban cho quả nhiên không phải vật tầm thường.
Mạnh Ngưng Hương ở cạnh không nhịn được phì cười.
Nhiều năm như vậy cách nói chuyện của Ngọc Lang vẫn làm người ta khó có thể chống đỡ.
Chỉ cần nàng muốn giao hảo với người ta thì không có ai không ôm thiện cảm với nàng.
Nhìn xem, không phải vị Quận chúa giả lòng dạ còn cao hơn trời này cũng bị lừa rồi à.
Bữa tiệc mới vừa bắt đầu, Sở Ngọc Lang đã đạt được mục đích.
Bên kia, Tư Mã Tĩnh cũng đang làm việc.
Hôm nay hắn không đi tộc học Sở gia, bảo Bạch Li và Vu Thù đi tộc học xin tiên sinh cho nghỉ.
Chuyện Sở gia nên thu lưới rồi.
Sáng sớm tỳ nữ trong viện của Triệu thị tam phòng nhặt được một tập giấy viết thư ở ngoài cửa, trên phong thư trống rỗng đến tên cũng không có.
Tỳ nữ không dám mở, nghi ngờ giao cho chủ mẫu.
Ban đầu Triệu thị cũng không chú ý, tùy tay mở ra, ai biết phía trên lại là thư tay của phu quân nhà mình, từ ngữ lả lơi ong bướm, khó coi.
Phản ứng đầu tiên của bà ta là không tin nhưng đó đúng là chữ của Sở Hoa.
Một phong thư trong đó nhét tờ giấy kèm địa chỉ.
“Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, Sở Hoa biệt viện Vi Dục ngõ Tuyên Ninh.”
Triệu thị chần chờ một phen, quyết định đi xem.
Bà ta không quá thông minh, cũng ý thức được có thể là có người gài bẫy, nhưng những chứng cứ này như chém đinh chặt sắt, không thể khiến bà ta làm lơ.
Còn có buổi tối hôm đó, bà ta ngửi được mùi son phấn thoang thoảng trên người Sở Hoa.
Nghĩ đến Sở Hoa thật sự nuôi nữ tử Câu Lan nào đó ở bên ngoài, bà ta hận không thể lập tức tiến lên xé xác con hồ ly kia.
Bà ta cầm giấy viết thư, bàn tay đều hơi run lên: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn ra phủ!”
Hôm nay khi Sở Hoa ra cửa đã nói là cùng bạn bè đi đạp thanh ở vùng ngoại ô.
Trước khi đi, Triệu thị cho người đi hỏi thăm xác định mấy đại nhân quan hệ tốt với phu quân nhà mình hôm nay không ra cửa, bấy giờ mới bảo xa phu lái xe đến ngõ Tuyên Ninh tìm biệt viện Vi Dục.
Bà ta không chọn đến cửa trước mà là vòng sang cửa sau.
Ngoài cửa sau là một khoảng đất trống rất lớn, cách đó không xa là một mảng cỏ lau.
Nơi này không có người, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch trong hồ và ve trên cây.
Triệu thị đẩy cửa viện ra một khe nhỏ, lặng lẽ trong nhìn vào trong.
Bà ta vốn tưởng sẽ nhìn thấy con ả hồ ly kia, kết quả lại thấy được hai con ngựa trong viện.
Hai con ngựa kia đang nhàn nhã ăn cỏ.
Triệu thị liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là ngựa của phu quân mình.
Trong đó một con ngựa cao lớn, thân ngựa tuyết trắng, trên người mang theo chút màu đen, yên ngựa trên lưng ngựa là bà ta tự tay lựa chọn.
Bà ta lập tức không nhịn được, muốn trực tiếp đẩy cửa ra vọt vào chất vấn một phen, lại bị tỳ nữ bên người ngăn cản.
Tỳ nữ sợ hãi nói: “Phu nhân ngài bình tĩnh đã.
Vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, có khi nào là hiểu lầm thì sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...