Tiếng vui đùa ầm ĩ của đám cung nữ thái giám bị tiếng vấn an cắt ngang.
Bọn họ rối rít tản ra, quỳ xuống đất hành lễ: “Tham kiến Trường Nhạc Công Chúa, Công Chúa vạn phúc kim an.”
Sở Trĩ ở giữa đang chơi vui vẻ hơi ngây ra.
Hắn nhìn các bạn đứng xung quanh chơi với mình, do dự không biết mình có cần quỳ xuống theo không.
Tư Mã Trường Nhạc cúi đầu hành lễ, lại lúc lâu cũng không nghe được Thái Tử ca ca bảo nàng ta miễn lễ, trong lòng càng bực bội, đây là cố ý ra oai phủ đầu với nàng ta đây mà!
Nàng ta đang định không bằng dứt khoát tự mình đứng lên, kết quả nghe được một tiếng kêu sợ hãi.
“Ối dồi ôi, điện hạ không thể, không thể đâu.
Sao ngài có thể quỳ chứ!”
Hữu Hỉ hoảng sợ, vội đứng dậy đi đỡ điện hạ nhà mình.
Đầu gối này mà chạm xuống, chờ điện hạ khôi phục bình thường, đầu y còn trên cổ chắc!
Hữu Hỉ là nội quan lớn nhất bên cạnh Thái Tử, đại biểu cho mặt mũi của Thái Tử.
Chỉ cần là người mà Thái Tử không cần quỳ, y đều không cần quỳ, cho nên vừa rồi y chỉ khom lưng mà thôi.
Nhưng mà y không ngờ hiện tại Thái Tử sẽ khờ như vậy, thấy người ta đều quỳ thì học theo.
“Nhưng mà...!Lần trước lúc ông bác mập mạp kia đến, không phải ngươi bảo ta quỳ xuống...” Sở Trĩ hơi mờ mịt nhìn Hữu Hỉ.
“Ui da, điện hạ, nói mấy lần rồi mà.
Đó là bệ hạ nha, ngài phải gọi bệ hạ là phụ hoàng, cũng đừng...” Hữu Hỉ sợ muốn chết, Trường Nhạc Công Chúa còn ở chỗ này đấy, chỉ sợ truyền đến tai bệ hạ.
“À, phụ hoàng.” Sở Trĩ cái hiểu cái không gật đầu.
Hữu Hỉ lau nước mắt chua xót, cảm thấy mình đi theo chủ tử tổ tông này, đúng là đã tạo nghiệt tám đời.
Chưa nói đến chuyện lúc nào cũng lo lắng cho đầu mình rơi xuống đất, còn phải lo lắng vị tổ tông này có thể tự tìm đường chết không.
Trước kia lúc bình thường đã thích tìm đường chết, dám cưỡi trên cổ bệ hạ tác oai tác quái, cái gì cũng dám nói, chuyện gì đều dám làm.
Sau khi đầu bị tổn thương vị này trở nên vừa ngoan vừa hiền hoà, Hữu Hỉ còn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng một chút, kết quả vị này nói chuyện càng dọa người.
Vì không hiểu gì cả cho nên càng không lựa lời.
Hữu Hỉ đau lòng sờ soạng đầu mình một phen, cảm thấy còn tiếp tục ở cạnh vị tổ tông này thì sớm muộn thì đầu y cũng rụng hết tóc.
Tư Mã Trường Nhạc cảm thấy có chỗ không ổn.
Nàng ta đứng thẳng dậy, đến gần hơn, cẩn thận xem mặt Thái Tử ca ca.
Sở Trĩ thấy nàng ta, đôi mắt trắng đen rõ ràng đối diện với tầm mắt Trường Nhạc nhìn sang, lộ ra một nụ cười hì hì ngây ngốc: “Tỷ tỷ, ngươi cũng đến chơi với ta à?”
Mẹ kiếp?
Tỷ tỷ?
Tên ngốc này là ai vậy?
Tên ngốc này là Thái Tử ca ca á?!
Tư Mã Trường Nhạc nhìn đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của “Thái Tử”, trong nháy mắt cảm thấy trong đầu như có gì đó nổ tung, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng.
Qua lúc lâu, nàng ta mới chậm rãi tìm lại được âm thanh của mình: “Thái Tử...!Ca ca, huynh choáng váng à?”
Thấy sắc mặt Sở Trĩ mờ mịt, không giống giả vờ, Trường Nhạc lập tức đau buồn bưng kín mặt, giọng nghẹn ngào: “Hu hu...!Sao Thái Tử ca ca lại có thể...”
“Sao lại có thể choáng váng chứ, hu hu...!Trường Nhạc quá đau lòng...!Ha ha ha ha ha ha ha ha, đừng quan tâm muội.
Tiếng khóc của muội hơi kỳ lạ, hơi thất thố...”
“Trường Nhạc Công Chúa, ngài có thể thu khóe miệng lại trước rồi hãy nói không?” Khóe miệng Hữu Hỉ co rút: “Điện hạ đã rất thảm, ngài đừng...”
“Hữu Hỉ, ngươi chớ bôi nhọ bổn cung.
Bổn cung chỉ quá đau lòng, cho nên mới dùng nụ cười che đi nỗi đau mà thôi.” Tư Mã Trường Nhạc lau nước mắt không tồn tại, giữ chặt tay Sở Trĩ, nức nở nói: “Thái Tử ca ca yên tâm, trong khoảng thời gian này Trường Nhạc nhất định sẽ chăm sóc huynh cho tốt!”
Hai từ “Nhất định” và “Chăm sóc” nhấn rất mạnh, có thể thấy được Tư Mã Trường Nhạc yêu thương sâu đậm Thái Tử ca ca đến nhường nào.
“Được đó, được đó...!Tỷ tỷ chúng ta cùng chơi bóng đi.
Hữu Hỉ chơi giỏi lắm, ta với mấy người An Thuận đều không đánh lại y.” Sở Trĩ vui vẻ vỗ tay.
Ai muốn chơi cái trò bóng rách này!
“Ngoan, Tĩnh Tĩnh, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi mấy thứ khác được không?” Trường Nhạc giật lấy quả bóng trong tay Sở Trĩ ném đi, dụ dỗ: “Tỷ tỷ có rất nhiều trò chơi vui đang đợi ngươi đây.”
Sở Trĩ nhìn quả bóng rời khỏi tầm mắt mình, hơi luyến tiếc, nhưng lại tò mò về trò chơi vui mà Trường Nhạc nói, bèn gật mạnh đầu nói: “Được đó, được đó!”
“Trường Nhạc Công Chúa, bệ hạ để Công Chúa đến làm bạn với điện hạ, không phải để ngài tới làm nhục điện hạ!” Hữu Hỉ vội chắn trước người Sở Trĩ, cảnh giác nhìn Trường Nhạc: “Cho dù là Công Chúa điện hạ, cũng không thể gọi thẳng tên huý của điện hạ.”
“Hữu Hỉ, bổn cung đến là để chơi cùng Tĩnh Tĩnh đó.
Tĩnh Tĩnh chắc chắn càng thích ta gọi huynh ấy như vậy.
Ngươi nói đúng không hả, Tĩnh Tĩnh?” Trường Nhạc cười tủm tỉm nhìn Sở Trĩ.
Sở Trĩ gật mạnh đầu.
Cậu nhóc cũng cảm thấy cái tên Thái Tử này là lạ, cũng không biết vì sao những người này muốn gọi cậu nhóc là Thái Tử.
Tỷ tỷ muốn gọi gì thì gọi đó, vì sao nhất định phải gọi Thái Tử chứ.
Hữu Hỉ quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng.
“Nghe được không, Tĩnh Tĩnh thích như vậy!” Trường Nhạc liếc xéo Hữu Hỉ một cái, kéo tay áo Sở Trĩ đi thẳng: “Tĩnh Tĩnh ngoan, chúng ta đi chơi trò vui.
Chỉ hai chúng ta, không mang theo bọn họ chơi!”
Sở Trĩ nhìn quanh, lại nhìn tỷ tỷ xinh đẹp đang kéo cậu nhóc trước mặt.
Cậu nhóc cân nhắc, cảm thấy hôm nay thời gian chơi với cung nữ tỷ tỷ còn có các thái giám ca ca đã rất lâu.
Một lát nữa, Hữu Hỉ chắc chắn sẽ lại ép cậu nhóc uống thuốc.
Tỷ tỷ xinh đẹp này mới đến hôm nay, chắc chắn còn có thể chơi với cậu nhóc thật lâu.
Vì thế, Sở Trĩ quyết đoán đi theo Trường Nhạc.
Sau đó cậu nhóc đi vài bước rồi, còn không quên quay đầu lại vẫy tay tạm biệt mấy người Hữu Hỉ.
Không thể không nói, thay đổi đầu óc một cái, tuy rằng tổng thể vẫn là đứa ngốc, nhưng mà ở phương diện nào đó, Sở Trĩ đã trở nên thông minh hơn nhiều.
Tư Mã Tĩnh đang ở Sở gia, còn không biết, bản thân trong cung sẽ chào đón vận mệnh thê thảm như thế nào.
Trong lòng hắn đã nghĩ kỹ kế hoạch khá ổn rồi, chuẩn bị một lần hành động hủy diệt Sở gia đến cặn bã cũng không dư thừa.
Tiệc mừng thọ của Sở lão phu nhân tan đi mấy ngày rồi, chuyện đầu óc vị tiểu công tử nhỏ nhất Sở gia tốt rồi đã truyền đi.
Gần như tất cả tầm mắt đều theo dõi Tư Mã Tĩnh, đều muốn biết người đã từng là đứa ngốc này khôi phục thế nào.
Sở Hùng rất nhanh đã sắp xếp xong cho cháu trai nhỏ đi học ở tộc học.
Cứ như vậy, Tư Mã Tĩnh không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Sở Ngọc Lang.
Vốn dĩ trong thế gia, nam tử tròn năm tuổi đã phải ở một viện riêng độc lập rồi.
Đây là vì để đứa bé học được tính độc lập, không ỷ vào cha mẹ.
Bởi vì đầu óc của Sở Trĩ, Sở Ngọc Lang thật sự không yên tâm, vẫn luôn để cậu nhóc ở dưới mí mắt mình để ngày đêm chăm sóc.
Hiện tại Trĩ Nhi đã khỏi, đúng là không thể cứ mãi ở chung một viện với nàng.
“Những thứ này đều là đồ ngày thường của Trĩ Nhi, dọn hết qua đi.
Còn có hổ bông, thỏ vải còn có quần áo này...”
Sở Ngọc Lang đứng ở trong phòng, tự mình nhìn chằm chằm các tỳ nữ thu dọn đồ.
Tỳ nữ nhìn món đồ chơi mấy ngày nay vẫn luôn bị tiểu công tử vứt ở xó, không cả thèm liếc một cái, vẫn không nói gì, thu dọn toàn bộ.
Những món đồ chơi bằng vải này, mỗi một món đều là tiểu thư tự tay mất rất nhiều công sức mới làm được.
Trước kia tiểu công tử thích nhất, mỗi ngày đều phải ôm ngủ, cũng không biết hiện tại làm sao, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Những việc này vẫn không cần nói với tiểu thư, nếu không tiểu thư ắt sẽ đau lòng.
Tư Mã Tĩnh đứng ở một bên nhìn các tỳ nữ bận việc, không hề có vẻ không nỡ xa nào, ngược lại có phần không kiên nhẫn nhìn Sở Ngọc Lang chỉ huy tỳ nữ thu dọn những thứ rác rưởi không cần thiết.
May mà Sở Ngọc Lang đang bận rộn, không nhìn thấy vẻ ghét bỏ của Tư Mã Tĩnh, nếu không chắc chắn nàng sẽ lại hoài nghi.
Sở Ngọc Lang phí công rất lớn mới tìm được một viện thích hợp cho Trĩ Nhi.
Tuy rằng Hòa Đức Viện tu sửa cực tốt, nhưng mà cách hồ quá gần.
Trĩ Nhi mới rơi xuống nước, có đánh chết Sở Ngọc Lang cũng không dám tiếp tục để cậu nhóc cách nước gần như vậy.
Úc Thanh Viện, tuy rằng tu sửa cũng rất tinh tế, nhưng mà xung quanh đều là các loại cây ăn quả, còn trồng các loại phong lan.
Mùa hè quá thu hút sâu, cũng không tốt.
Vậy chỉ có Lâm Uyên Các, cách viện của phụ thân gần nhất, tiện cho phụ thân chăm sóc.
Sau khi nàng rời khỏi Sở gia, Trĩ Nhi cũng chỉ có thể dựa vào phụ thân quan tâm nhiều, vậy cũng rất đúng lúc.
Quyết định xong viện, bày biện cũng phải đổi toàn bộ.
Trước kia Trĩ Nhi bởi vì đau đầu mà thường nổi điên, cho nên bình phong, giá đựng bảo, bình hoa trang trí trong phòng đều không có.
Hiện giờ Trĩ Nhi đã khỏi, mấy thứ này đều phải sắp xếp toàn bộ.
Sở Ngọc Lang bận việc ba bốn ngày, cuối cùng mới xong viên mới cho Tư Mã Tĩnh, lại mất nhiều công cẩn thận sàng chọn tỳ nữ và gã sai vặt qua hầu hạ.
Vốn dĩ, tổ phụ và nhị phòng, tam phòng thêm người của mấy phòng khác cũng tặng đồ, đưa người đến cho Trĩ Nhi.
Sở Ngọc Lang chỉ để lại người mà tổ phụ đưa đến, người những phòng khác đưa về đây đều im hơi lặng tiếng trả về, chỉ để lại đồ.
Đưa Trĩ Nhi vào viện mới, Sở Ngọc Lang trở về Quan Sư Viện, chỉ cảm thấy viện vốn đầy náo nhiệt lập tức đã trống rỗng, quạnh quẽ.
Sở Ngọc Lang nhìn viện, nâng đầu nói: “Trường Dung, ngày mai trồng thêm một ít hoa trong viện đi.”
Trường Dung thưa vâng, lại không nhịn được khuyên nhủ: “Lâm Uyên Các cũng không quá xa.
Nếu ngài muốn gặp tiểu công tử, lúc nào cũng có thể đến thăm.”
Đương nhiên Sở Ngọc Lang biết hiện tại mình có thể đi thăm, Trường Dung sẽ không hiểu nàng suy nghĩ gì.
Đứa bé mà nàng một tay nuôi lớn cuối cùng đã không cần nàng.
Không còn đệ đệ luôn cần người chăm sóc, cuộc sống của Sở Ngọc Lang dường như lập tức trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, thời gian rảnh rỗi cũng càng nhiều.
Ngày này, Sở Nam gọi Sở Ngọc Lang đến thư phòng.
“Phụ thân, có chuyện quan trọng gì vậy?” Sở Ngọc Lang hỏi.
Sở Nam vuốt chòm râu, trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Lang Nhi, ngày mai điện hạ sẽ cải trang đến phủ làm khách.
Con phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói đến đây, vẻ mặt Sở Nam vẫn có phần kỳ lạ.
Hôm nay Thịnh Vương nói muốn cải trang đến phủ bàn bạc về chuyện Đông Cung, nhưng bàn bạc thì bàn bạc, vì sao nhất định phải đến Sở gia bàn? Ở đây người đến người đi, nếu bại lộ thân phận, điện hạ và Sở gia đều sẽ bị Ngự Sử buộc tội.
Còn nữa, Thịnh Vương còn cố ý dặn đi dặn lại, đừng nói cho Lang Nhi biết là hắn ta muốn tới.
Sở Nam sẽ nghe ư? Tất nhiên là không rồi, ông ấy cần phải đảm bảo tất cả mọi chuyện ở trong tầm khống chế của mình mới được.
Vì thế ông ấy lập tức gọi nữ nhi đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...