Tư Mã Huân thấy hắn không quan tâm ai thì cũng không để ý.
Đứa nhỏ này luôn luôn chỉ nhận a tỷ của hắn, rất ít thân cận người khác.
“Trĩ Nhi chạy đến đây là muốn làm gì?” Tư Mã Huân mỉm cười hỏi.
“Ngươi ở đây làm gì?” Tư Mã Tĩnh hỏi lại, vẻ mặt không quá thân thiện.
“Ta á.” Tư Mã Huân quay về chỗ hắn ta mới đứng, sắc mặt khó lường nhìn về phía phía trước: “Đang nhìn một… Mỹ nhân.”
Hắn nhìn theo tầm mắt của Tư Mã Huân thì thấy được Trường Sinh Điện mà hắn vừa đứng.
Từ nơi này nhìn qua vừa hay có thể thấy được cửa lớn của Trường Sinh Điện.
Thế này còn gì mà không rõ?
Tư Mã Tĩnh lạnh nhạt, châm chọc: “Đứng đây nhìn làm gì chứ? Đến cũng đến rồi, sao không đi tìm luôn?”
Tư Mã Huân như không nghe ra hắn châm chọc, chỉ đưa bàn tay lên, mỉm cười xoa đầu hắn: “Ngươi thì biết cái gì.
Đời có giai nhân, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể quấy nhiễu.”
Tư Mã Huân có được tin tức Sở Ngọc Lang muốn đến đạo quán trước đó một ngày.
Mấy tháng không gặp, đúng là hắn ta nhớ Lang muội, vì thế mới lặng lẽ đến.
Lang muội mang theo không ít người lại đây, thứ nhất hắn ta không muốn dọa nàng, thứ hai cũng không muốn khiến nàng cảm thấy hắn ta quá để ý nàng, miễn cho nàng quá đắc ý.
Vì thế hắn ta nghĩ, lặng lẽ dõi theo nàng là được.
Chờ Tư Mã Tĩnh vừa chết, hắn ta có thể về kinh xin phụ hoàng tứ hôn.
Nữ tử giống Lạc Thần như Lang muội, để nàng lấy thân phận Vương phi gả đến thì hắn ta luôn cảm thấy uất ức cho nàng rồi, vẫn là Thái Tử Phi mới tốt.
Chờ hắn ta được sắc phong Thái Tử thì có thể để nàng mặc mũ phượng khăn quàng vai cáo mệnh của Thái Tử Phi, bằng nghi chế vẻ vang cao quý nhất gả cho hắn ta.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy tình yêu của Tư Mã Huân, Tư Mã Tĩnh chán ghét quay đầu sang chỗ khác.
Sao Tư Mã gia nhà hắn lại có thứ dại dột muốn chết thế này, còn nâng niu một nữ nhân như vậy.
Chỉ có thế này mà muốn tranh đoạt vị trí Thái Tử của hắn á?
Đại Tấn giao vào tay hắn ta, sợ là không đến hai ngày sẽ phải mất nước đấy.
“Đê đừng nói là đã gặp ta nhé.” Tư Mã Huân thả người xuống, thân cận xoa đầu hắn, nói: “Đi chơi đi.”
Tư Mã Tĩnh vốn lười phải nói nhiều, chán ghét quay đầu đi thẳng.
Vu Thù vội vàng hành lễ với Tư Mã Huân sau đó nhanh chóng đuổi kịp bước chân của tiểu công tử nhà mình.
Tư Mã Huân lại lần nữa đưa tầm mắt về phía Trường Sinh Điện.
Nơi đó, hắn ta nhìn thấy dường như Sở Ngọc Lang đã tế bái xong rồi, lại xuất hiện ở ngoài hành lang lầu hai.
Tầm mắt hơi xa, nhưng vẫn còn có thể thấy nơi đó bày một chiếc án thư, tỳ nữ ở bên giúp nàng mài mực.
Nữ tử ngồi ngay ngắn, tư thái tao nhã ở đó, nâng bút đặt bút cũng thấy được hàm súc.
Tư Mã Huân hơi nhếch môi.
Sở Ngọc Lang không định ở lại Thanh Vân Quán lâu.
Nàng tế bái mẫu thân xong rồi sao chép kinh thư cầu phúc cho Trĩ Nhi, sau đó chuẩn bị trở về.
Sau khi trở về nàng mới phát hiện Trĩ Nhi đã tỉnh, lại đi ra ngoài nhưng lần này ít ra còn mang theo tỳ nữ.
Bạch Li biết công phu cho nên sẽ không có chuyện gì.
Tô Chỉ hỏi: “Tiểu thư, có cần cho người tìm tiểu công tử về không?”
Sở Ngọc Lang lắc đầu: “Không cần! Hiếm khi được ra ngoài một lần, cũng phải để đệ ấy chơi vui vẻ một chút.
Chờ đệ ấy về rồi đi cũng vẫn kịp.”
Trường Dung rất nhanh lưu loát ra lệnh, các thị nữ nhanh nhẹn thu dọn đồ, bọn thị vệ cũng chuẩn bị xe ngựa trở về.
Tư Mã Tĩnh dạo một vòng ở bên ngoài thì không còn hứng thú gì.
Trước kia luôn luôn khịt mũi coi thường khi nghe thấy việc quỷ thần.
Cho dù là bây giờ, hắn cũng không tò mò về văn hóa Đạo gia.
Dạo qua một vòng, không có gì để xem, hắn đoán Sở Ngọc Lang đã tế bái xong rồi, bèn quay về.
Thấy Tư Mã Tĩnh đã trở lại, Sở Ngọc Lang lập tức dẫn người ra xe ngựa, chuẩn bị hồi phủ.
Trên đường, Sở Ngọc Lang nhìn Trĩ Nhi không có gì khác với đứa trẻ bình thường, suy nghĩ lại bay xa.
Hai ngày qua, nàng xem không ít kinh thư.
Trĩ Nhi rơi xuống nước sốt cao không tỉnh, rồi lại nhờ họa được phúc, thầy thuốc trong phủ nói trải qua lần sốt cao này, có lẽ độc của Trĩ Nhi đã được loại trừ.
Tuy rằng mấy ngày nay độc còn chưa hoàn toàn thanh trừ, cũng có tái phát, nhưng lại tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nàng cho rằng ông trời rủ lòng thương, cố ý tới đạo quán lễ tạ thần, không ngờ Sở Trĩ lại gặp Lánh Hạc đạo trưởng xuất quỷ nhập thần, còn được tặng đan dược.
Sau đó, tinh thần Trĩ Nhi dường như càng phấn chấn, cũng sẽ đúng lý hợp tình cáu giận với nàng, còn biết làm nũng.
Cũng không biết có phải độc này đã hoàn toàn loại trừ chưa, nàng vốn định tự mình đi tìm Lánh Hạc đạo trưởng hỏi một câu, nhưng vị đạo trưởng này hành tung bất định, đệ tử trong quán cũng không biết ông ấy ở đâu.
Nàng chỉ có thể tạm bỏ cuộc, chờ sau khi trở về tìm thấy thuốc trong phủ đến xem rồi lại quan sát thêm.
Bây giờ… Vẫn nên nói trước với phụ thân một câu nhỉ.
Hiện giờ Trĩ Nhi đã khôi phục đến như vậy, cũng không cần tiếp tục che giấu nữa.
Rất nhanh xe ngựa đã đến phủ Sở Quốc Công.
Về đến nhà, Sở Ngọc Lang dẫn người về viện, nhưng mà Sở Nam còn bận việc ở bên ngoài, chưa về.
Sở Ngọc Lang thầm muốn nhìn Trĩ Nhi khôi phục thế nào, bèn dẫn cậu nhóc trở về thư phòng, ra lệnh cho tỳ nữ trải giấy mài mực.
“Trĩ Nhi, đệ chép lại một lần chữ trong sách này cho a tỷ xem một cái?” Sở Ngọc Lang đưa bút lông sói trong tay cho Tư Mã Tĩnh.
Hiện tại, nàng đứng ở bên cạnh nhìn chứ không cầm tay hắn để viết chữ.
Tư Mã Tĩnh nhận bút, cố ý lấy tư thế không quá chuẩn, sau đó viết chữ xiêu vẹo chép hai câu trên sách theo lời Sở Ngọc Lang.
Quyển sách Sở Ngọc Lang đưa là Thiên Tự Văn, nhưng có vài đoạn ở phía sau, nàng còn chưa từng dạy Trĩ Nhi viết.
Không ngờ, Trĩ Nhi thật sự có thể chép theo được, chữ viết còn tốt hơn trước kia nhiều.
Trong lòng nàng khẽ động, có chua xót lại cảm động.
“Thầy thuốc trong phủ còn chưa tới à?” Sở Ngọc Lang hỏi Trường Dung.
Đang nói, Tô Chỉ đi từ bên ngoài vào, nói: “Thầy thuốc trong phủ tới, thầy thuốc trong phủ tới.”
Lần này chỉ có một thầy thuốc trong phủ tới, họ Trần, trước kia vẫn là ông ấy chẩn trị cho Trĩ Nhi.
Tư Mã Tĩnh rất tự nhiên đưa tay qua, để ông lão này bắt mạch.
Hắn cũng mới được biết hóa ra thằng nhóc ngốc chủ thân thể này bị trúng độc nên mới ngốc.
Hắn tỉnh lại trong thể xác này trước nay chưa từng cảm thấy có ảnh hưởng gì nên hơi tò mò không biết độc này đã giải hay chưa.
Trần đại phu là ông lão hơn năm mươi tuổi, mặc bố y, đầu tóc hoa râm.
Ông ấy ngồi ở đó, nhắm mắt lại tỉ mỉ xem mạch.
Khuôn mặt già nua kia che kín nếp nhăn, mày nhăn tít lại.
Qua một lúc lâu, Trần đại phu giãn mày, trên mặt lộ ra ý cười: “Chúc mừng tiểu thư, độc trên người tiểu công tử đã giải hết.
Hiện giờ chỉ cần uống thêm mấy ngày thuốc, bồi bổ thật tốt là có thể giống như đứa trẻ bình thường.”
“Bởi vì độc, thân thể tiểu công tử có lẽ còn có phần không phối hợp.
Mấy thứ như tập viết gì đó, khó tránh khỏi run tay.
Hiện giờ độc đã thanh trừ toàn bộ, cũng không cần quá để ý, chờ qua một thời gian là được.”
Trái tim vẫn luôn căng chặt của Sở Ngọc Lang chợt buông lỏng, nàng hỏi tới: “Có nhìn ra được độc này giải thế nào không?”
Trần đại phu suy nghĩ một phen rồi lắc đầu: “Cơn sốt lúc trước không rõ nguyên nhân, có thể là bởi vì cơn sốt kia, lại uống vào thuốc nào đó.
Độc kia là theo từ trong thai ra, không chống lại nổi dược tính, lúc này mới được giải.
Trong này có quá nhiều khả năng, lão phu cũng không thể nói rõ.”
Sở Ngọc Lang gật đầu để Trần đại phu kê đơn thuốc, sau đó sai Tô Chỉ tự đưa người về.
Nàng nhìn Tư Mã Tĩnh, cong môi lặng lẽ nở nụ cười.
“Trường Dung, đi xem khi nào phụ thân trở về.
Ông ấy về thì lập tức báo cho ta.”
Trường Dung uốn gối thưa vâng.
Vào lúc này theo lý các đại nhân ở chỗ làm cũng nên về nhà rồi, nhưng Sở Nam không về nhà.
Hiện tại ông ấy đang ở một biệt viện của Sở gia ở bên ngoài, nghe cấp dưới báo cáo.
“Các ngươi nói gì, Thái Tử đã tỉnh?”
Sắc mặt Sở Nam khó coi.
Trước đó điện hạ không nề hà từ vạn dặm vội vàng trở về, vất vả lắm mới duỗi tay vào được Đông Cung, còn hy sinh nhiều thích khách được tỉ mỉ bồi dưỡng như vậy.
Kết quả vị Thái Tử Đông Cung kia chỉ nằm trên giường còn chưa đến nửa tháng, đã tỉnh rồi?
“Không phải điện hạ dặn các ngươi, hạ độc vào trong thuốc à?”
Hai người áo đen quỳ trên mặt đất, nhanh chóng nói: “Trương thái y vẫn luôn là người của điện hạ.
Mỗi ngày chúng ta chỉ lén đưa độc cho Trương thái y, để ông ta hạ độc, còn lại thứ cho thuộc hạ vô năng, thật sự là không biết.”
Sở Nam trầm giọng, nói: “Trương thái y đâu? Bảo ông ta đến Sở gia một chuyến, cứ nói Quốc công gia bệnh nặng, muốn ông ta đến phủ xem.”
“Cái này...” Người áo đen hơi do dự: “Bởi vì không biết làm sao, bệ hạ đột nhiên ra lệnh, không cho bất kỳ ai vào điện, ngay cả thái y cũng không thể ra...!Cứ vậy tùy tiện đi mời người, sợ là không mời được.”
Trong nháy mắt, Sở Nam nhíu chặt mày: “Các ngươi nhanh truyền tin cho điện hạ.
Hiện giờ tạm thời không giết được vị kia, điện hạ vẫn nên sớm tính toán mới được.”
Hai kẻ áo đen vâng mệnh lui xuống, Sở Nam đè thái dương đau đớn, lúc này mới ra cửa cưỡi ngựa đi về nhà.
Lúc này ông ấy còn không biết, trong nhà có niềm vui bất ngờ đang chờ ông ấy.
Sở Ngọc Lang nghe nói phụ thân đã trở lại, lập tức dẫn Tư Mã Tĩnh đến thư phòng chính viện.
“Phụ thân, nữ nhi có chuyện quan trọng muốn nói với phụ thân.”
Sở Nam ngồi ở thư phòng, vốn còn đang than để lỡ cơ hội tốt, không biết khi nào mới có thể diệt trừ Tư Mã Tĩnh, lại nghe được âm thanh của nữ nhi vào lúc này.
Ông ấy không nghĩ nhiều, cho người vào.
“Chuyện gì?” Sở Nam trầm giọng hỏi.
“Phụ thân.” Sở Ngọc Lang luôn luôn trầm ổn, lúc này lại dắt Sở Trĩ, mi mắt cong cong mang theo tươi cười đầy mặt, giọng điệu vui mừng lại sung sướng: “Độc của Trĩ Nhi đã được giải hết! Đại phu nói sau này đệ ấy không khác người bình thường.”
Trong nháy mắt, Sơ Nam không nghe rõ gì cả, bảo Sở Ngọc Lang lặp lại một lần thì mới nghe rõ.
Trong hoảng hốt, bút lông Hồ Châu mà ông ấy vốn thích nhất trong tay kia đã vỡ thành hai đoạn, ông ấy lại không hề ý, lảo đảo đứng lên nhìn về phía tiểu nhi tử của mình.
Trong giọng nói của ông ấy vẫn không thể tin nổi: “Thật chứ!”
“Tất nhiên.” Sở Ngọc Lang mỉm cười, đẩy Tư Mã Tĩnh về phía Sở Nam, nói: “Trĩ Nhi, mau nói với cha, đệ đã gặp chuyện gì ở Thanh Vân Quán.”
Trên mặt Tư Mã Tĩnh ngoan ngoãn, dùng giọng điệu trẻ con, tự thuật lại rõ ràng chuyện ở Thanh Vân Quán với giọng điệu rõ ràng.
Sở Nam khiếp sợ nhìn đứa con trai này của mình.
Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe cậu nhóc nói câu dài như vậy, còn trật tự rõ ràng, trôi chảy như vậy.
“Tốt, tốt lắm!” Sở Nam cười to, khóe mắt tràn ra cả nước mắt: “Rốt cuộc Sở Nam ta có hậu rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...