Cửu Vương Gia Hầu Bao Bạc Triệu

CHƯƠNG 19

Mùa hạ Giang Nam luôn nhiều mưa, hoặc là mưa liên miên không dứt, hoặc là mưa lớn tầm tã.

Tiền Vinh nhắm mắt, ômchén trà ngồi tĩnh lặng dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi, cảm giác rất dễ chịu. Bất chợt cảm thấy bản thân như đang già đi nhiều, cũng không phải chuyện tốt đẹp.

Cả đời…xa xôi biết bao, một khái niệm hư vô mà mờ ảo. Cùng ai? Ở đâu? Suốt đời ư?

….Trong đầu thật sự hiện ra khuôn mặt của một người nào đó, đầu tiên là nghiêm nghị uy thế, dần dần trở nên cợt nhả. Tiền Vinh mí mắt nhảy một chút, xóa đi khuôn mặt đó.

Còn mấy ngày nữa là họ phải về Hoàng thành. Trang Cửu đang tại thư phòng viết thư báo về trước, y ngại oi bức trong phòng, một mình đem bàn ghế ra ngoài hóng gió mát, ngửi mùi ẩm của nước, thỉnh thoảng một hai giọt mưa rơi trên tay.

Sau khi quay về sợ rằng y sẽ chẳng còn có thể an nhàn, tự do như thế này. Theo bên cạnh người kia, lần thứ hai y đối mặt với mưa giông gió dật trong gia đình đế vương.

Tâm tư bay bổng, phiêu lãng đến nơi nào đó, ngay cả khi Trang Cửu xuất hiện bên cạnh, y cũng không phát hiện.

Trang Cửu nhìn Tiền Vinh đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng cong lên một độ cung mỉm cười, tay bất giác xoa lên gương mặt người nọ. Lần này thấy người ta không né tranh hay vung tay tát mình, Trang Cửu kinh hỉ, được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay trượt xuống phía dưới cổ áo.

“Khụ khụ” Tiền Vinh họ nhẹ một tiếng cảnh cáo.

Trang Cửu hậm hực thu tay lại, trở lại tự đem thêm một cái bàn, một cái ghế đến ngồi cạnh.

Không gian nhất thời tĩnh lặng.

Một lúc lâu, Trang Cửu mới nhẹ nhàng mở miệng :”Sau khi quay về lại phiền ngươi vất vả rồi”

“Thuộc bổn phận” Tiền Vinh lãnh đạm đáp.

“….” Trang Cửu lo lắng thở dài :”Ngươi có phải đang nghĩ không quay về thật tốt.”

Tiền Vinh quay đầu nhìn hắn, không trả lời, ánh mắt lưu chuyển sáng lên, Trang Cửu thấy vậy có chút ngây dại.

“Vô luận ở đâu, đều phải làm việc” Tiền Vinh nói “Nhân sinh, chính là như thế mà sống”


“Nhưng ngươi rất muốn ngao du giang hồ, tự do tự tại mà?” Trang Cửu truy hỏi “Không hề muốn theo ta ở cùng một chỗ, có quan hệ mật thiết với Hoàng thành, lưng gánh trọng trách đúng không?”

Nghe trong giọng nói của người nọ có điểm mất mát, Tiền Vinh suy nghĩ một chút :”Vậy còn ngươi?”

“Ta?” Trang Cửu lắc đầu, tự giễu cười nói :”Ta là thân bất do kỷ” (hoàn cảnh chi phối, không thể làm chủ bản thân cuộc đời mình)

“Đợi khi nào Thập tam điện hạ có thể tự mình đảm đương trọng trách, ngươi chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời khỏi triều đình, bách tính, vân du tứ hải?” Tiền Vinh hỏi.

Trang Cửu im lặng.

Tiền Vinh cười cười :”Tâm tư ngươi dao động như thế, không phải chưa từng nghĩ qua, đúng chứ?”

Trang Cửu quay đầu đi, nhìn về phía màn mưa mông lung.

“Ngươi đang lo lắng điều gì?” Tiền Vinh phát hiện bản thân nhu hòa điềm đạm khó có được, có thể do liên quan đến thời tiết chăng?

“Đến lúc ấy, ngươi còn có thể ở bên cạnh ta sao?” Trang Cửu không quay đầu lại nhìn Tiền Vinh, chỉ hỏi như vậy.

“……”Tiền Vinh kinh ngạc.

“Sẽ ư?” Trang Cửu hỏi.

“….Ta không biết.”Tiền Vinh chậm rãi nói :”Có rất nhiều chuyện không thể đoán trước, tỷ như nói, có thể có một khả năng, ta không sống được đến lúc đó.”

“Nếu như ta nói…”Trang Cửu cuối cùng cũng quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tiền Vinh,”Ta muốn cả đời đều giữ chặt lấy ngươi không bỏ?”

Tiền Vinh trong lòng run rẩy một chút, bỗng nhiên giống như bị đáy mắt sâu và đen hút lấy, thật lâu không thể thoát thân.

Trang Cửu phác ra một nụ cười, chẳng hề cử động nhưng khí phách vương giả trời sinh toát ra, ngay cả Tiền Vinh đã ở bên cạnh hắn lâu như thế cũng cảm thấy một trận phát run. Không, không phải do cảm giác bị uy hiếp, mà chỉ là nam nhân này, hiện tại, trong đáy mắt hắn chỉ lưu dấu một mình y.

“Tiền Vinh, ngươi đã mặc hỉ phục, do chính ta ôm ngươi vào Cửu vương phủ, ta sẽ ở bên ngươi trọn đời.” Trang Cửu thanh âm trầm thấp, tuy là cười nhẹ, nhưng lộ ra một sự nghiêm túc và thành thật “Luôn làm bạn bên ta nhé.”


Tiền Vinh trong lòng đột nhiên rối loạn, chỉ là ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, đứng dậy :”Nước trà lạnh rồi, ta đi đổi bình khác.”

Trang Cửu không cản, chỉ nhìn theo bóng lưng y, nụ cười bên môi truyền vào trong mắt, đều giống như  đang nói hắn muốn giữ y cả đời không thả, còn có thể để y chạy thoát?

Chạng vạng, mưa chẳng ngừng mà ngày càng lớn. Trang Cửu và Tiền Vinh sắc mặt ngưng trọng, Trang Di và Trang Khổng buổi sáng đi ra ngoài nói là muốn đi  xem biểu diễn hí kịch, thế nhưng mãi sau bữa cơm chiều cũng không thấy trở về.

Tiền Vinh mặt nhăn mày nhíu nói :”Hiện tại tính sao đây?”

Trang Cửu cũng có chút lo lắng :”Trang Di lanh lợi tinh quái, Trang Khổng cát nhân thiên tướng…Tổ hợp hai tiểu tử ấy chẳng thể nào khiến người khác bớt lo!”

Tiền Vinh vỗ vỗ vai hắn :”Chờ một lúc nữa xem, không thì chúng ta ra ngoài tìm”

Trang Cửu gật đầu.

Hơn nửa canh giờ qua đi, bầu trời nhanh chóng bị bóng đen che phủ, vẫn chưa thấy bóng dáng hai đứa trẻ, chuyện này thực sự rất hiếm khi xảy ra. Trang Cửu cũng khá bất an. Cùng Tiền Vinh bàn bạc xong, hai người quyết định đi tìm.

Mưa lớn thêm, sau khi ra khỏi biệt viên, bên ngoài trời tối om, người đi đường cũng rấtt thưa thớt. Nhưng nửa điểm cũng không thấy thân ảnh hai đứa trẻ.

Hí kịch biểu diễn ở thành nam, bọn họ ngụ ở thành đông, xuôi theo đường lớn mà đi. Đến nơi phát hiện sân khấu kịch trống trơn, ngay cả bóng một con chuột cũng chẳng có. Đi vòng ra bên cạnh chỗ ông bác gác cửa hỏi ‘Có thấy hai đứa trẻ nhỡ nhỡ, trang phục và tướng mạo thanh nhã?’.  Ông cụ nhắm mắt hồi tưởng nửa ngày, vỗ đùi :”Khẩu âm Hoàng thành đúng không?”

“Đúng, đúng vậy” Trang Cửu vội đáp.

“Xem hí kịch xong thì đã ra ngoài thành nam, nói là muốn đi đến chỗ nông gia phụ cận mua mơ ăn.” Cụ ông nói:”Trước khi đi còn đến chỗ ta hỏi đường. Ra cửa nam ước chừng đi khoảng mười chung (đơn vị đo thời xưa), đến chỗ rẽ, men theo sông, tiếp tục đi thêm một lúc là đến nơi.”

Hai người nén giận đến nổi đầy gân xanh, cảm tạ ông lão, liền hướng về cửa nam đi tới.

Hai người đều có ô riêng mà cũng không che đủ, nước mưa làm ướt hơn nửa xiêm y, trời đã tối đen. Trang Cửu nói mãi việc trở về nhất định phải phạt nặng Trang Di, khẳng định là thằng nhóc ấy gạt Trang Khổng đi cùng…Tiền Vinh liếc lại một ánh mắt xem thường, hiện tại đã qua thời gian ra khỏi thành, hai người làm sao ra ngoài đây.

Cũng không thể vì chuyện này mà lộ thân phận, cuối cùng họ quyết định phương pháp cũ rích, trèo tường.


Khinh công hai người kỳ thật cũng không tệ, thế nhưng tường thành đâu có phải bức tường cao bình thường. Cuối cùng hợp tác giúp nhau gắng gượng qua được thì cả người nhếch nhác. Hai người đen mặt nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười ha hả, đúng thật là….

Theo hướng chỉ của ông lão, rất nhanh đã đi tới bờ sông. Con sông bình thường trong veo, bởi vì mưa liên tục mấy ngày liền làm mực nước dâng lên, dòng nước cũng chảy xiết. Mặt sông rất rộng, dùng khinh công sợ là khó qua được, chỉ có một cây cầu gỗ nhỏ, nước đã dâng lên tràn qua nó ướt sũng.

Trang Cửu nắm lấy tay Tiền Vinh :”Đi thôi.”

Đi tới giữa cầu, đột nhiên lũ xô tới, Trang Cửu đem Tiền Vinh bảo hộ trong ngực, thoáng chốc, ô rơi, người ướt lướt thướt.

“Đi mau!”Tiền Vinh nói, lo lắng cầu yếu sẽ gãy.

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, khi gần tới bờ thì nghe ầm một tiếng, cây cầu gỗ tuổi già thiếu tu sửa bị nước lũ đánh ngang, gãy thành hai đoạn. Tiền Vinh đẩy một chưởng lên vai Trang Cửu, thành công đưa hắn lên bờ, nhưng chính mình thì chao đảo, trong nháy mắt nửa người rơi xuống sông, may mắn quơ tay bắt được mảnh gỗ tàn dư của cây cầu. Trang Cửu sốt ruột, thế là phi thân nhảy tới, lúc đầu ngón chân đáp lên mặt gỗ khom người kéo Tiền Vinh thì cũng là lúc cây cầu hoàn toàn sụp đổ, bèn mượn chút lực,  cuối cùng mới an toàn tới bờ bên kia.

“……” Té ngồi trên mặt đất thở dốc, Tiền Vinh nỗ lực khôi phục lại bình thường, cuối cùng hung hăng nói :”Xem ta lột da hai tiểu tử kia!”

Trang Cửu thấy sắc mặt y khác thường, lo lắng hỏi :”Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào bị thương à?”

Tiền Vinh cũng không giấu hắn, chỉ là trong đêm tối nhìn không thấy rõ, liền kéo tay hắn để lên chỗ mắt cá chân trái, một dòng nóng ẩm.

“Không được, phải tìm một nơi xử lý vết thương.” Trang Cửu nói ngay lập tức, liền đứng dậy muốn đỡ lưng y.

“Ta có thể đi được.” Tiền Vinh nói, dựa vào vai Trang Cửu đứng lên.

Cách đó không xa có căn miếu bỏ hoang, hai người cũng không biết đi thêm bao xa mới tìm thấy nông gia bán mơ mà ông lão nói, liền chọn cách nghỉ chỗ này tránh mưa.

Trong miếu tuy rách nát, nhưng không bị dột, Trang Cửu dìu Tiền Vinh đi tới cái bệ đài trước mặt ngồi xuống, tự mình lục tìm trên bệ đài, cư nhiên tìm được một xấp giấy dễ cháy.

Lại tìm thêm một chút vải khô và cành gỗ, nhóm lửa, đem áo ngoài của hai người và trung y cởi ra sấy. Sau đó Trang Cửu mới xoay người lại, mặt âm trầm kiểm tra thương thế trên chân Tiền Vinh. Mới rồi tối đen nhìn không ra, bây giờ mới nhìn rõ, một khúc gỗ đâm xiên vào chỗ mắt cá chân Tiền Vinh, máu chảy giàn giụa, vô cùng thê thảm.

“Trước tiên đừng lo cho ta, đi tìm hai xú tiểu tử  ha?”. Tiền Vinh nói.

“Chẳng lo chúng chết.” Trang Cửu trầm giọng nói.

Thấy Trang Cửu thật sự giận dữ, Tiền Vinh cũng không nói thêm nửa lời, chỉ nén đau để Trang Cửu giúp y rút đoạn gỗ ra, làm sạch vụn gỗ nhỏ ở vết thương. Đến khi làm sạch xong, Trang Cửu mới móc từ trong người ra một bình sứ nhỏ, đem dược cao bên trong thoa lên vết thương, sau đó quay lại lấy trung y sấy khô được một nửa cẩn thận băng lại.

Trang Cửu vẫn không nói chuyện, nhưng Tiền Vinh trái lại thở dài, một bên cảm thán bản thân thực sự là càng ngày càng có triển vọng thành tấm gương mẫu mực danh ‘thê’, một bên mở miệng khuyên giải, an ủi hắn:”Ta không sao, không tổn thương đến gân cốt, không cần quá lo lắng.”

“Ngươi vô sự hay không ta rõ nhất, đó là vết thương lớn.” Trang Cửu trừng mắt nhìn y.


“….Hai đứa nó cũng chỉ là trẻ con, chưa hiểu rõ thiệt hơn cũng như ẩn tình bên trong. Hiếm khi đến Giang Nam, không có nhiều quản chế, được thả cho chơi đùa thì không nên trách cứ gì.” Ài, lần này là thái độ làm “mẹ”…..

Trang Cửu thở dài, ngồi bên cạnh y, ôm lấy vai y kéo lại :”Là ta sơ suất, bình thường không quan tâm dạy bảo.”

Tiền Vinh khóe miệng câu dẫn tia mỉm cười :”Là ngươi thương chúng thôi.”

Trang Cửu thật lâu không nói, lâu đến mức Tiền Vinh hoảng hốt vì thấy khó hiểu :”Sao vậy?”

“Ban nãy, thiếu chút nữa ta mất đi ngươi.” Trang Cửu nói.

“Khó có khả năng, dù ta bị thương,  dù bị nước cuốn trôi đi, cũng không chắc chắn sẽ———” Cằm đột nhiên bị nắm, Tiền Vinh ngước nhìn khuôn mặt đối diện xuất hiện thần tình tức giận xen lẫn sợ hãi, hối hận, ngạc nhiên,  sâu trong trái tim y bỗng dịu hòa đi rất nhiều

Tùy ý Trang Cửu cường thế hôn lên môi y.

Phía sau là bàn đài, phía trước là Trang Cửu, Tiền Vinh bị kẹp ở giữa, tiếp nhận nam nhân cương quyết đòi hỏi. Miệng mở lớn hết mức có thể, nghênh đón nụ hôn từ nam nhân mà tựa hồ như cắn xé. Một tay Trang Cửu vòng qua nách y, cố định sau gáy, khiến y không thể nào né tránh. Đầu lưỡi bị khuấy động, quấn quýt, không biết là nước bọt của ai, chảy xuống theo khóe miệng, khiến cho cằm và cổ nhớp dính khó chịu.

Dần dần, nam nhân không đủ thỏa mãn việc gặm cắn bờ hôi y, theo môi trượt dần xuống cằm, yết hầu, cắn liếm . Tiền Vinh tóc sau gáy bị kéo lấy, bị ép ngửa cao đầu, đem hơi thở và xúc cảm giao vào miệng nam nhân như dã thú.

“Hô….” Một tiếng thở dốc, suyễn khí thoát ra từ miệng Tiền Vinh.

Kinh ngạc nhận ra tình thế phát triển, lý trí còn sót lại của Tiền Vinh cũng quay về, nhưng lại phát hiện ra chút lý trí căn bản không đủ cầm giữ, thân thể và tâm tình đã hoàn toàn bị hỏa nhiệt của Trang Cửu dẫn dắt, quan trọng nhất chính là, từ chỗ mắt cá chân bị thương dần dần truyền đến cảm giác ngứa nóng tê dại, chảy ngược từ chân lên thứ giữa hai đầu gối, chạy thẳng xuống đuôi xương sống.

“Chờ một chút…”Tiền Vinh khó khăn mở miệng nói.

Trang Cửu đang để lại dấu hôn nơi xương quai xanh y, từ chối không chút do dự :”Không đợi.”

Tình dục sôi trào nhanh bất thường, ngoại trừ do động tác Trang Cửu, khẳng định còn do thứ khác….Tiền Vinh trong lòng suy đoán, nhưng bất lực. Tay Trang Cửu đã tham tiến vào trong áo lót của y, tiếp xúc với da trần, còn cười khẽ nói :”Da của ngươi …rất nóng….”

Tiền Vinh bất đắc dĩ :”Thuốc trị thương ngươi vừa bôi cho ta, rốt cuộc là cái gì?”

Trang Cửu một bên tiếp tục di chuyển cắn liếm trên cổ y, một bên thấp giọng trả lời :”Cầm máu, giảm đau, lưu thông mạch máu…bất quá còn có một công dụng khác, cũng như dùng ở một chỗ đặc biệt khác….là của Tô công tử cho.”

“……..”Tiền Vinh bạo phát”Ngươi..ngươi..ngươi…ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của….Ta bị thương mà ngươi còn dám có ý xâm phạm cầm thú…….”

Trang Cửu rốt cuộc hơi ngẩng đầu, cực kỳ vô tội :”Thực sự không phải ta cố ý, thuốc trị thương trên người ta chỉ có cái này dùng tạm.”

Thấy Tiền Vinh nhất thời không nói gì, Trang Cửu liền cười cười, cúi người hôn lên môi y, dán bên môi y nỉ non :”Đương nhiên ta không phủ nhận, luôn có ý làm cầm thú…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận