Cổ Liệt đứng trước người Long Mạc Nhất, ánh mắt tức giận nhìn khe nứt, nhìn ma khí phóng lên thiên không, cảm nhận được một loại áp lực không thể kháng cự.
Giữa không trung, ma khí hóa thành đạo ma văn, dọc theo chỗ sâu vô tận thời không, trực tiếp phong kín cả toàn khu vực này.
Phòng ngự quanh ba người Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt cũng nhận được áp chế cực lớn, bị bức không ngừng co ép lại.
Ba người thật giống con thuyền độc mộc giữa biển khơi, lay động không chừng, tùy thời bị sóng cuốn đi bất cứ lúc nào.
Tình huống Lôi Đình khá hơn một chút, Tần Thiên đứng bên cạnh hắn tại trong ngực ngọc quan chấn động kịch liệt, nhưng vẫn đem ma khí ngăn trở cách hai trượng.
Một màn này kéo dài chỉ chốc lát, ngay sau đó dưới đất truyền đến âm thanh nổ vang, cả ngọn núi bắt đầu sụp đổ, một cái hố nhanh chóng tạo thành, bên dưới đất hiện lên một đạo huyết quang chói mắt.
“Đi ra rồi, cẩn thận”
Chỉ thấy, trong huyết quang một đạo huyết ảnh ngất trời đứng đó, cả người tản mát ra mùi vị cuồng dã, dữ dằn, hung tàn, ác độc.
Vô số huyết quang quấn quanh người nó, hóa thành một quang mang dài hẹp, sau đó hợp thành từng đạo ma văn khổng lồ, tựa như thời không nối liền nhau, xuyên qua bầu trời đêm, chấn vỡ hư không, bóp nát vạn vật, làm cho hô hấp của cao thủ tại chỗ có phần khó khăn, không ngừng hướng về sau lui bước, tầng tầng phòng ngự trên người bị bể tan tành, tình huống vạn phần nguy cấp.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt toàn lực chống lại, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, bị khí thế đáng sợ kia làm cho thối lui liên tục khoảng trăm trượng, trên người phòng ngự kết giới vừa mới hình thành đã bị nghiền nát, làm cho ba người liên tục không ngừng tạo phòng ngự mới, chống đỡ khí thế vô hình xâm nhập.
Long Mạc Nhất mỗi lần bị đánh bay mấy trăm trượng, sau khi hạ xuống không một tiếng động, không biết sống chết thế nào.
Tần Thiên thấy hết thảy, sợ hãi nói: “Quá kinh khủng! Bị trấn áp không biết bao nhiêu năm tháng, thực lực cơ hồ hạ xuống mức thấp nhất, mà cũng còn thực lực kinh người như thế. Thật không biết trước khi bị trấn áp, nó cường hãn đến cấp độ gì”
Lôi Đình trầm giọng nói: “Quả thật kinh khủng, có thể nói vô địch thủ trong Tạo Hóa cảnh”
Trong bầu trời đêm, huyết ảnh chậm rãi hạ xuống, quanh nó huyết quang tựa như cánh chim, đẹp tới hoàn mỹ, sát khí mười phần.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt, Lôi Đình cùng Tần Thiên đồng thời nhìn huyết ảnh, không nhìn thấy rõ hình dạng Viên Ma.
Loại huyết quang này rất quỷ dị, lộ ra ma sát khí, có ma lực mơ hồ, vờn quanh lớp lớp, tự động lưu chuyển, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.
“Toàn lực phòng ngự, trì hoãn thời gian, chúng ta nghĩ cách chống đỡ cho đến hừng đông”
Trầm Tuyết Y liếc nhìn Lôi Đình cùng Tần Thiên một cái, trong ánh mắt lộ mấy phần nghi ngờ.
Mặt Viên Ma hướng về phía ba người Băng Tâm, Cổ Liệt, Trầm Tuyết Y, đưa lưng về phía Lôi Đình, Tần Thiên, điểm này nói lên điều gì.
Băng Tâm, Cổ Liệt chậm rãi lui về phía sau, cùng Trầm Tuyết Y tạo thành chữ phẩm, ba người khí mạch tương thông, cùng nhau chống lại cổ cuồng phách cuồng dã của Viên Ma.
Huyết quang chợt lóe, bên ngoài thân Viên Ma huyết quang lượn lờ đột nhiên lớn hơn, kiếm quang bắn ra, trong nháy mắt bổ lên kết giới phòng ngự, chém vỡ tại chỗ.
Ngay sau đó, huyết quang thứ hai lớn hơn chợt tới, giống như quang đao hình cung, hướng đầu Trầm Tuyết Y đánh xuống.
Cảm giác được một kích đáng sợ kia, Trầm Tuyết Y không dám đón đỡ, nhanh chóng hướng một bên phóng đi.
Băng Tâm cùng Cổ Liệt cũng gặp tao ngộ như vậy, không dám đón đỡ.
Hào quang lượn lờ bên ngoài thân Viên Ma tổng cộng có 36 đường, tạo thành hình tròn, mỗi một hào quang giống như một cánh tay, có thể thu lớn nhỏ tùy ý, có lực công kích cực kỳ đáng sợ.
Tất cả những hào quang này điều do ma văn hội tụ mà thành, có hủ thực, mục lực, có thể dễ dàng đánh nát phòng ngự kết giới của ba đại cao thủ, làm cho bọn họ hoảng sợ né tránh, căn bản không dám nghênh đón.
Lôi Đình sắc mặt động dung, vẻ mặt Tần Thiên thì hoảng sợ.
Viên Ma căn bản không tự mình xuất thủ, chỉ vẻn vẹn hào quang lượn lờ ngoài thân thôi, nó giống như từng đạo thần binh, khai thiên tích địa không gì không làm được.
Cổ Liệt mắng: “Đáng giận! Tên này quả thực mạnh mẽ không cách nào hình dung được”
Băng Tâm trầm giọng nói: “Người này tuyệt đối không phải ma thú bình thường, rất có thể là một con thượng cổ ma đầu, trừ phi có linh khí, nếu không căn bản không thể gây thương tích cho nó một chút nào cả”
Trầm Tuyết Y nói: “May mà nó chỉ phát huy ra thực lực Tạo Hóa cảnh, một khi khôi phục tu vi Bất Diệt cảnh, chúng ta tất phải chết không thể nghi ngờ”
Cổ Liệt khổ sở nói: “Cứ như vậy, chúng ta chắc cũng không chống được bao lâu a”
Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y không nói, trong lòng hai nàng tràn đầy lo lắng, nhưng các nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nơi đây bị ma lực phong ấn, căn bản không cách nào liên lạc với bên ngoài, cho dù một tí công kích thuật, ba người cũng không thi triển được, tình huống hiện tại thực sự là bỏng bét tới cực điểm.
Viên Ma thong dong bình tĩnh, khí phách tung bay, hào quang trên người co duỗi, quấy thiên địa, xé nát thời không, đánh cho ba đại cao thủ tránh né chật vật, tựa như chó nhà có tang.
Sắc mặt Lôi Đình lộ vẻ lo lắng, Viên Ma đáng sợ làm cho hắn không cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
Tần Thiên vừa kinh vừa sợ, ma đầu kia còn chưa chính thức xuất thủ đã đánh cho ba đại cao thủ trốn đông trốn tây, nếu nó nổi lên tâm địa hung ác, tất liền đem ba đại cao thủ tiêu diệt?
Nơi xa xa, Long Mạc Nhất chậm rãi đứng dậy, như liễu trong gió, lung lay không chừng.
Nhìn Viên Ma đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên khuôn mặt tái mét Long Mạc Nhất hiện nụ cười khổ.
Ho khan một tiếng, Long Mạc Nhất phun ra một ngụm máu tươi, điều này làm cho hắn càng thêm bi thương.
“Sinh cơ đã tuyệt, hãy để cho ta sáng tạo một đường sinh cơ cuối cùng cho các ngươi”
Thanh âm trầm thấp lộ ra mấy phần bi thương vô tận, tại nơi đây trong thời khắc cuối cùng trong đời, vẻ mặt Long Mạc Nhất lộ ra một tia nhớ lại, trí nhớ tốt đẹp cứ quanh quẩn ở sâu tận đáy lòng hắn.
Cười một tiếng, từ thân Long Mạc Nhất bắn ra một cổ quang mang, đó chính là sinh mệnh chi quang, vì hắn mà chiếu rọi phía trước.
“Ngã tâm như nguyệt, Thiên cổ bất diệt. Huyết nguyệt đương không, Trường tồn vạn cổ”
Thanh âm trầm thấp lộ ra vẻ trang nghiêm, tại thời khắc thanh âm vang lên, quanh thân Long Mạc Nhất dâng trào lên một cổ thần quang ánh sáng ngọc, đó là đang thiêu đốt sinh mệnh, đó là linh hồn xướng lên, kể rõ thời khắc huy hoàng cuối cùng của cuộc đời người.
Loại thần quang này chiếu rọi thiên cổ, chấn động hồng hoang, giống như rượu mạnh, chỉ trong nháy mắt đưa tới chú ý của mọi người.
Cổ Liệt quay đầu lại, trong miệng phát ra tiếng bi tráng.
“Không! Không nên!!”
Long Mạc Nhất tựa hồ như nghe tiếng rống Cổ Liệt, trên mặt tái nhợt hiện nụ cười bình lặng, huyết nhục toàn thân nhanh chóng thiêu đốt, quang hóa, thân thể từ từ bay lên không trung, hóa thành một Luân Minh Nguyệt màu đỏ máu, bắn ra tia sáng chói mắt thiên cổ.
Băng Tâm kinh hô: “Đây là Huyết Nguyệt Tế của Ngạo Nguyệt môn, lấy linh hồn thân thể trả giá, đổi lấy lực lượng cường đại nhất”
Trầm Tuyết Y trầm giọng nói: “Toàn lực tiến công, không để Long Mạc Nhất hy sinh một cách vô ích”
Cổ Liệt điên cuồng hét lên một tiếng, không hề tránh né nữa, vung quyền điên cuồng triển khai công kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...