Cửu Vực Tà Hoàng

“Giao Tần Thiên ra, chúng ta không làm khó dễ ngươi. Nếu không, đêm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này”
Cổ Liệt trời sanh chính trực, không thích quanh co lòng vòng, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.
Băng Tâm nhìn Lôi Đình, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tạm thời không rõ lai lịch của ngươi, nhưng bất kể là ngươi tới từ nơi nào, ở nơi này là Khởi Nguyên đại lục, trêu chọc thập đại môn phái, ngươi cũng khó thoát thân đó.
Lôi Đình cười lạnh, nói: “Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, hắn ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn rơi vào trong tay các ngươi”
Giang Lưu Tự mắng: “Gian ngoan mất linh a, tiểu tử ngươi nếu đã thành tâm muốn chết, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình”
Đang nói, từ trong gió đêm truyền đến một trận thanh âm trẻ con khóc nỉ non, làm cho mười tám vị cao thủ của thập đại môn phái cảm thấy kinh ngạc.
Tất cả bọn họ đều là cao thủ Tạo Hóa cảnh, âm linh căn bản không cách nào dám tới gần, nhưng tại sao giờ phút này đám âm linh lại chủ động xuất hiện sanh sự?
Lôi Đình mặt không chút biến hóa, Tần Thiên đầu tiên là cả kinh, nhưng sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Trong người mình có ngọc quan, những âm linh kia không dám tới gần.
Nhưng những tên cao thủ này không có ngọc quan, nếu là âm linh sanh sự, là có thể phân tán lực chú ý của bọn họ, do đó cho Tần Thiên có cơ hội đào tẩu.
“Hắc … hắc …”
Tiếng kêu chói tai đột ngột vang lên, quanh quẩn trên không trung ngôi miếu đổ nát, làm cho người ta có cảm giác bất ổn.

Đồng thời, dưới mặt đất xuất hiện chấn động nho nhỏ, cứ như bên dưới có đồ vật gì đó muốn trồi lên.
Giang Lưu Tự mắng: “Lão tử vào nam ra bắc còn chưa gặp qua quỷ lúc nửa đêm, không nghĩ tới hôm nay gặp được a”
Tây Môn Vũ hừ nói: “Quỷ cái đầu của ngươi, nếu là quỷ thật sự vậy đơn giản rồi, sợ là không phải quỷ”
Đang nói, một trận gió lạnh thổi tới, hàn khí ập người để cho cao thủ toàn trường rùng mình một cái.
Trầm Tuyết Y lưu ý tình huống bốn phía một chút, trầm ngâm khẽ nói: “Trong thập đại môn phái, Đông Thắng Huyền Tông là người hiểu rõ nhất thứ này, đáng tiếc hiện tại không có bọn họ ở đây”
Hàn khí quay về, một trận lá rụng cuồn cuộn nổi lên, mặt đất chấn động tăng lên, hợp với tiếng quỷ kêu chói tại dựng thành một loại không khí kinh khủng.
Cổ Liệt hét lớn một tiếng, cả người bay lên trời, quanh thân hỏa diễm lóng lánh, không ngừng khuếch tán ra bốn phía, nháy mắt tạo thành một kết giới liệt hỏa khoảng vài trăm trượng, đem ngôi miếu đổ nát này bao phủ vào bên trong.
“Phòng ngự giao cho ta, các ngươi bắt tiểu tử kia lại đi”
Các cao thủ trao cho nhau ánh mắt, chậm rãi hướng Lôi Đình đi tới gần.
Tần Thiên thầm mắng một tiếng, núp phía sau Lôi Đình, hết sức cật lực ẩn mình.
Lôi Đình đứng ở lối vào Phật đường, trên mặt tuấn tú lãnh ngạo lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhiều người như vậy mà cũng sợ a, thập đại môn phái đại lục Khởi Nguyên chỉ hư danh mà thôi”
Long Mạc Nhất giận dữ nói: “Ngông cuồng, đêm nay ngươi nếu có bản lãnh rời đi nơi này, ta … ta …”
Đang nói, cả một vùng đất đột nhiên chấn động, khiến cho mọi người đều lung lay, cắt đứt lời nói của Long Mạc Nhất.
“Đây là … này …”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn không rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên Cổ Liệt ở giữa không trung hét lớn một tiếng, hỏa quang cường liệt đột nhiên phóng ra ngoài, nhưng ngay sau đó bị một cổ lực lượng nhìn không thấy hung hăng đè xuống.
Kêu lên tiếng đau đớn, Cổ Liệt há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt rơi xuống, lung lay giống như người say rượu vậy.
Hai vị cao thủ Chiến Thần Tông nhanh chóng đỡ lấy Cổ Liệt, gấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Liệt quanh thân hơi thở kịch liệt, yếu ớt nói: “Nơi nà có cổ quái, mọi người cẩn thận”
Giờ phút này, đại địa bắt đầu lay động, ngôi miếu đổ nát xóc nảy lung lay, tùy thời sụp đổ.

“Tại sao có thể như vậy, đây rốt cục là tại sao?”
“Âm linh tầm thường có lợi hại như vậy sao?”
“Cẩn thận, mặt đất đang nứt ra”
Kịch liệt chấn động càng lúc càng mãnh liệt, tường rào ngôi miếu đổ nát bắt đầu vỡ toang, tiếng vang khúc kha khúc khích vang lên trong đêm tối càng thêm chói tai hơn, thật giống như oan hồn đang gầm thét vậy.
Âm thanh muộn hưởng vang lên, tường rào rốt cục cũng sụp xuống, ngôi miếu này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng liền chia năm xẻ bảy, ngay cả Phật đường cũng sụp đỗ theo.
Lôi Đình đứng nguyên tại chỗ, quanh thân không gió mà bay, mặc cho Phật đường sụp đỗ, vẫn đứng yên trong bóng đêm.
Cao thủ lục đại môn phái trực tiếp xuất thủ, đem trọn ngôi miếu san thành bình địa, nhưng kịch liệt chấn động vẫn cứ kéo dài.
Theo tường rào sụp đổ, giếng hoang ở hậu viện lọt vào tầm mắt của mọi người.
Ngoài ra, ở giữa lưng chừng núi của ngôi miếu đổ nát, âm phong bốn phía từng trận trận, lệ quỷ gầm thét, tại trong rừng thỉnh thoảng có quỷ hỏa lóe lên, làm cho người ta tưởng như đặt mình trong địa ngục.
Tần Thiên đứng ở phía sau Lôi Đình, khẩn trương nhìn bốn phía, trong rừng ma trơi từng đoàn từng đoàn xuất hiện, một số âm linh lóe lên ánh sáng xanh mượt trộn lẫn trong đám ma trơi, làm cho người ta có loại cảm giác sợ hãi.
Thánh Mẫu Thiên Cung – Băng Tâm sắc mặt biến hóa, trong số hai mươi người này ngoại trừ Tần Thiên ra, tất cả đều là cao thủ Tạo Hóa cảnh, ai ngờ lại bị âm linh vây ở chỗ này, nói ra tất cả đều có chút xấu hổ mất mặt.
Đám cao thủ còn lại nhìn quanh, âm linh bình thường bọn họ căn bản không sợ hãi, nhưng hiện tại nhiều cao thủ như thế, mà âm linh còn đến gây sự, đây tuyệt đối không đơn giản tí nào.
“Mau nhìn, đó là … là … cái gì vậy?”
Tần Thiên đập một phát lên người Lôi Đình, chỉ miệng giếng kinh hô lên.

Mọi người nghe tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trong giếng toát ra một cổ khí trắng, ngay sau đó một con quái thú có cánh từ trong miệng giếng toát ra, hình thể to đến kinh người.
Quái thú này tựa như sài lang, lưng mọc hai cánh, giữa đầu lang hiện ra một cổ hắc khí, không ngừng chuyển động.
Hai mắt quái thú đỏ như máu, ánh mắt hung tàn dữ dằn, cả người tản mát ra hơi thở hủy diệt.
Lôi Đình nhìn quái thú, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, tựa hồ nhìn ra được vấn đề gì đó.
Tiểu Vân Thương Hải Trầm Tuyết Y thở nhẹ một tiếng, bật thốt lên: “Này … này … có điểm giống ma thú trong truyền thuyết, mà không phải là yêu thú”
Băng Tâm trầm giọng nói: “Ở giữa trán của con thú này có một cổ hắc khí, là tượng trưng cho ma thú. Linh thú cùng yêu thú bình thường tại đỉnh đầu sẽ có linh quang ẩn hiện.
Tứ Hải Minh Giang Lưu Tự cả kinh nói: “Ma thú! Tựa hồ chưa từng nghe nói qua, trên Khởi Nguyên đại lục xuất hiện qua ma thú a”
Long Mạc Nhất nói: “Theo bí điển bổn môn ghi lại, ma thú xuất thân từ Ma vực trong cửu đại tinh vực, cũng chính là Ma giới trong truyền thuyết. Trong đại thế giới Khởi Nguyên vốn không có ma thú tồn tại, nhưng từng xuất hiện cao thủ Ma giới. Ma thú này rất có thể do cao thủ Ma giới kia mang đến”
Trầm Tuyết Y nói: “Ma thú Ma giới có thể nhảy giới mà đến, vậy tuyệt đối không đơn giản rồi. Bất quá sao lại gặp nó ở nơi này?”
Điểm này, cao thủ lục đại môn phái cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng Tần Thiên cùng Lôi Đình lại hiểu rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui