Editor: AnGing
Phiên ngoại 1: Vương tử người cá
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, gần tới cuối năm, lúc trước Tần Cách Tri đã đáp ứng qua năm mới sẽ tham dự chương trình yy, phát sóng trực tiếp, cũng xem như cùng fan đón năm mới.
Nhưng ở nhà lâu, anh càng bài xích việc phải ra khỏi nhà, trừ phi hai người cùng nhau đi du lịch, nếu không càng đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cửa phòng.
Ngay cả việc xuống tầng đổ rác, cũng nhân lúc Tĩnh Hảo chưa dậy, thấy thang máy chưa lên cũng phải quay về nhà nhìn cô một cái.
Chẳng qua cảm xúc này anh vẫn luôn đè nén, không hề nói ra, nếu không phải đã đồng ý nên không thể thay đổi, lại còn phải quay vào ban đêm, anh cũng sẽ không ít cười như thế.
Tĩnh Hảo vẫn ung dung ăn cơm, thấy anh muốn nói lại thôi tiếc nuối vì không thể đón năm mới cùng cô, cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu đáp lại, nuốt miếng cơm cuối cùng thì duỗi tay nắm lấy bàn tay ủ rũ của Tần Cách Tri, tiện thể lấy một tờ giấy lau miệng, ném một phát vào sọt rác, quay đầu cười với Tần Cách Tri một cái.
"Đi thôi." Cô dứt khoát ôm lấy cánh tay anh, hai người đan tay vào nhau, "Đúng rồi, quên nói với anh, lúc trước Trần Khả Khả mời em tham gia chương trình đón năm mới, em biết anh đã đồng ý lâu rồi, nên cũng đã đồng ý với anh ta."
Cô xem xét sắc mặt của Tần Cách Tri, tiến lên thơm một cái lên má anh, "Anh trai không giận em chứ?"
Không giận.
Tần Cách Tri nắm tay cô, thở dài dẫn cô tới phòng thu âm, "Có một cái tai nghe hỏng rồi, anh quên thay, bây giờ chỉ có một cái dùng được thôi."
"Không sao." Tĩnh Hảo đi theo anh, "Dù sao anh chỉ cần đăng Weibo là được, dù sao hầu như mọi người đều biết quan hệ của hai chúng mình rồi."
Vốn dĩ trong bài đăng Weibo lần trước của Tần Cách Tri, gương mặt cô rất mờ, nhưng sau đó Trương Trì lại cố ý chia sẻ Weibo, chúc mừng hai vị đại thần tu thành chính quả, Giải Nam lại nhấn thích một cái rồi để lại bình luận phỏng đoán cô là nữ chính trong bức hình, chân tướng lộ rõ, mọi người làm ầm ĩ phía dưới Weibo của hai người vừa khóc vừa chúc mừng tận một tuần liền.
Nhắc tới chuyện này, mặt Tần Cách Tri vẫn đỏ bừng, giọng nói trầm khàn "Ừm" một tiếng, như một nốt trầm trong bản dương cầm nhẹ nhàng, theo làn gió nhẹ hòa vào hương thơm dịu dàng của những đóa hoa ngoài cửa sổ, vô cùng mê người.
Tĩnh Hảo bịt tai trừng mắt nhìn anh, "Lát nữa không cho dùng giọng mũi như thế nữa."
Một chữ mà cũng quyến rũ chết người,
Tần Cách Tri nhìn cô, đột nhiên cúi đầu "Ừ" một tiếng bên tai cô, giọng nói từ tính quyến rũ vang lên, "Sau này chỉ nói cho em nghe thôi."
Giọng nói dễ nghe ấy lại phát ra từ một gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Trình độ quyến rũ cộng thêm 1000 điểm.
Sau khi phát sóng, dẫn chương trình muốn cô chào người nghe một câu, Tĩnh Hảo chưa kịp phản ứng, Tần Cách Tri giơ tai nghe đưa cho cô sửng sốt một lúc, cầm lấy lễ phép trả lời, "Xin lỗi, bây giờ em ấy vẫn chưa tập trung lắm."
Dẫn chương trình, "......G đại, hai người đã ở chung đúng không?"
Vào giờ này, lại còn dùng chung một tài khoản, nói chuyện thay còn tự nhiên như thế...!Không còn nghi ngờ gì nữa!
Dẫn chương trình đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời, cho rằng mình vô tình khiến G đại không vui, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ, đúng là giọng của hoa khôi, "Xin lỗi, bây giờ anh ấy cũng không được tập trung cho lắm, chúng ta nói chuyện khác trước nhé."
Dẫn chương trình, "..."
Hai người thay phiên nhau mất tập trung đấy à?
G đại anh cam chịu cũng rõ ràng thật đấy nhỉ?!
Sau khi làm nóng người, mọi người cũng đã đến đông đủ, dẫn chương trình cũng không úp mở nữa mà triển khai đề tài luôn, "Hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng trong năm, chúng ta hãy cùng tổng kết lại một năm vừa qua, ví dụ như, năm nay, bạn thích nhất điều gì?"
Cô ấy nói xong còn trêu đùa một câu, "G đại và hoa khôi, đây là cơ hội hiếm có để tỏ tình với nhau đó~"
Một vài tiếng cười khẽ đúng lúc xen kẽ vào.
Tĩnh Hảo cũng cười, giọng cô dịu dàng dễ nghe, "Tôi cho rằng lúc trước chúng tôi xem như đã công khai rồi." Cô tiếp đề tài, tất nhiên phải nói theo chủ đề, "Một năm nay, nếu phải nói là thích gì nhất, tôi có lẽ là thích biển rộng nhất."
Cô cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Tần Cách Tri đang nhìn mình, giọng nói nhẹ nhàng tiếp chuyện, "Tôi nghĩ, nếu có cơ hội, ở trên một hòn đảo nhỏ, bốn bề là biển, biển xanh giao nhau với bầu trời, an tĩnh và hạnh phúc."
Trước đây cô từng nói muốn sống gần biển, nhưng Tần Cách Tri vẫn luôn băn khoăn điều gì đó, luôn tránh cô không muốn nói tới đề tài này, không muốn tạo áp lực cho cô.
Giống như anh rất ít khi hóa thành người cá trước mặt cô, cũng không muốn nói với cô rằng mình không muốn phải xa cô.
Tình yêu của anh giống như biển sâu, vừa yên lặng vừa bao dung, lại vô hạn vô biên, sâu không thấy đáy.
Tĩnh Hảo tạm dừng một giây, lại bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa dạo này tôi rất thích đuôi cá, đặc biệt là màu bạch kim, tựa như màu ánh trăng."
Tần Cách Tri duỗi tay nắm chặt tay cô đưa lên môi hôn, cúi đầu gõ một hàng chữ vào ghi chú của điện thoại
—— buổi tối sẽ cho em xem.
Dẫn chương trình đổi thành Trương Trì, tất cả mọi người đều nghe thấy anh ta lưu loát kể chuyện của mình dạo gần đây, thi thoảng còn xem kẽ mấy câu cà khịa anh ta của Giải Nam và Lâm Hàn, trêu thính giả điên cuồng bình luận, thời thời khắc khắc theo sát đề tài cà khịa.
Tĩnh Hảo ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói, "Em muốn sờ nữa."
Mặt Tần Cách Tri lại đỏ bừng, anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng, đôi mắt xanh biển càng trở nên thanh minh, tựa như ấp ủ đại dương mênh mông sóng lớn, muốn nuốt chửng cô vào lòng, không bao giờ chia xa.
"Được," anh trầm mặc một lúc, khi lỗ tai sắp bị nướng chín mới bổ sung thêm một câu, "Em muốn làm gì cũng được," anh căng thẳng liếm môi, nói hết một hơi, "Trước đó anh đã mua một căn hộ ở ven biển, em có đồng ý sống ở đó cùng với anh không?"
Tĩnh Hảo nhìn anh cười, "Đây là mời vợ mình vào ở đúng không?"
Tần Cách Tri đỏ bừng mặt, sau khi hít một hơi thật sâu mới gật đầu, "Cũng xem như là đang cầu hôn, em đồng ý nhận lời anh chứ?
Nói hết những lời rối rắm trong lòng, mọi thứ trở nên thông thuận hơn rất nhiều, "Anh không biết sau này anh sẽ cho em một cuộc sống như thế nào, nhưng nếu ngay cả việc tranh thủ một chút cũng không dám, anh sợ cả cuộc đời sau này của anh sẽ tràn đầy hối tiếc và cô tịch,.
Những ngày tháng trước khi gặp được em, thời gian trôi đi đối với anh chỉ là sự giải thoát, nhưng sau khi gặp được em, anh càng hy vọng nó sẽ luôn ngừng lại, không biến mất, không lấy đi một nụ cười nào trên môi em, cũng không lấy đi bất cứ một âm tiết nào của em, thậm chí không cướp đi ánh nhìn chăm chú của em mỗi khi thấy anh, đừng khiến mọi thứ về em biến thành hồi ức, trở thành động lực duy nhất khiến anh sống tiếp."
"Anh muốn trước khi đi ngủ được hôn lên trán em, muốn thấy em trong lòng anh mỗi sớm mai thức dậy."
"Xin em hãy cho anh cơ hội này."
Trong khoảnh khắc ấy, toàn thế giới như lặng im.
Tĩnh Hảo nhìn chăm chú vào anh một lúc, trả lời ngắn gọn súc tích, "Được."
Tần Cách Tri nháy mắt nhẹ nhàng thở phào.
Sau đó thì kinh ngạc nhận ra trong phòng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của rất nhiều người.
Trương Trì, "Ai nha má ơi, căng thẳng quá đi mất, rõ ràng là người khác cầu hôn, kết quả làm tôi thở cũng không dám thở mạnh, ho cũng không dám ho."
Giải Nam, "Chủ yếu là do không kịp chuẩn bị tâm lý, nghe cậu ấy hỏi xong tôi còn không kịp phản ứng."
Lâm Hàn, "Ừ."
Dẫn chương trình, "Vẫn phải cảm ơn G đại tại đêm giao thừa đã mang đến cho chúng ta một bất ngờ lớn như vậy, nhân viên công tác hậu trường đã ghi âm lại đoạn nói chuyện vừa nãy, có cần làm thành đĩa CD gửi qua cho cậu không?"
Tần Cách Tri duỗi tay vô lực che trán, "Mọi người bắt đầu nghe từ đoạn nào thế?"
"Hình như là từ lúc cậu nói "cũng xem như là đang cầu hôn, em đồng ý nhận lời anh chứ?", giọng nói của Trương Trì hơi hưng phấn, "Chúng tôi đều cảm thấy thời cơ này rất khó gặp, vì vậy mọi người đều yên lặng ghi âm lại, thế nào, tuy không xem như là cả thế giới biết, nhưng rốt cuộc cũng xem như công khai tỏ tình, không đúng, là công khai cầu hôn."
Tần Cách Tri nhịn xuống thở dài, "Có phải tôi nên cảm ơn cậu hay không?"
"Không cần cảm ơn!" Trương Trì đáp nhanh chóng, "Hôn lễ mời tôi làm phù rể chứ? Làm phù rể chắc không cần đưa lì xì đâu nhỉ?"
Tần Cách Tri, "...".
truyện ngôn tình
Giải Nam cười hai tiếng, "Tuy nhiên, cũng may hoa khôi xem như công khai có chủ, sau này các bạn fan mà hay kêu gào ở phía dưới Weibo đòi sinh khỉ con cho cô ấy cũng nên tém tém lại một chút, khỏi phải khiến ai đó ghen tuông."
Tần Cách Tri nói, "Nhĩ nhã, cậu có rảnh không? Mời cậu làm phù rể."
Dẫn chương trình, "...Các vị đại đại, bây giờ không phải lúc bàn luận về chi tiết của hôn lễ, chúng ta hãy quay trở lại đề tài..."
Kết thúc chương trình đã là rạng sáng, Tĩnh Hảo ngáp một cái rồi ngã lên giường, Tần Cách Tri đột nhiên duỗi tay kéo cô lại, "Em chờ một lát, anh đi tắm, sẽ xong ngay thôi."
Tĩnh Hảo buồn ngủ mơ màng, vùi mặt vào gối giọng ấm ớ, "Ừ, biết rồi."
Nói là nói như vậy, chờ Tần Cách Tri quay trở lại, cô đã thay đổi tư thế nằm, hô hấp đều đặn, hiển nhiên đã say giấc,
Rốt cuộc Tần Cách Tri không muốn đánh thức cô, chỉ xốc chăn nằm lên giường, mới vừa duỗi tay ôm cô vào lòng, người vỗn dĩ đã ngủ say lại duỗi tay sờ đuôi anh, mở to mắt nhìn anh, đâu còn buồn ngủ.
"Chưa ngủ à?"
"Vốn dĩ ngủ, mơ thấy anh cầu hôn em, lại vui tỉnh."
Tần Cách Tri nắm chặt tay cô, "Anh mới vui vì em đã đồng ý."
Từ đây cuộc đời không còn nuối tiếc, chỉ còn lại viên mãn.
Phiên ngoại 2: Lận đại tổng tài
Lận tổng chuyện bên lề
Năm mới sắp đến, Lận tổng muốn đón giao thừa với người yêu, nhân tiện tạo ra một ít lãng mạn, vì vậy tìm bạn tốt Hứa Hương Dương cùng nhau lên kế hoạch.
Hơn nửa đêm bị gọi ra khỏi nhà Hứa Hương Dương điên tiết, "Sao phải bàn chuyện này ngay bây giờ, mình sắp lạnh cóng thành cẩu rồi, cậu còn dám tới hành hạ mình!"
Lận tổng nghiêm trang, "Mình nghe nói buổi tối có suối nước nóng, có thể ngâm một lúc."
11 giờ đêm làm gì còn suối phun? Đầu óc bị đông lạnh rồi à?
Rốt cuộc vẫn sợ lòng ai đó lòng dạ hẹp hòi lại nhân cơ hội đưa mình sung quân, nhân tiện cũng muốn sớm quay lại ổ chăn ấm áo, Hứa Hướng Dương bắt đầu vắt hết óc nghĩ ý kiến hay, "Hay là, đưa cô ấy đi xem pháo hoa?"
Lận tổng lườm cậu "Chính sách mới, chỉ có đêm giao thừa và mùng một, mười lăm trong tháng mới được đốt pháo."
"Đưa cô ấy đi ăn cơm, nhân tiện đi nghe hòa nhạc?"
Lận tổng ngay lập tức nhớ tới hồi ức không đẹp đẽ gì cho cam, mặt đen hẳn đi, "Lại gọi bò kho vị bít tết hay gì?"
"...Vậy cùng đi khinh khí cầu, nhân tiện tặng một bó hoa hồng đỏ thẫm.
Hoặc là trực tiếp tặng một đống chocolate, con gái đều thích những thứ này."
Ánh mắt Lận tổng vô cùng cảnh giác, "Trước kia khi mình vội vàng theo đuổi người ta, cậu đang ở đâu?"
Sao biết rõ những việc mà hắn đã làm thế?
Hứa Hướng Dương "A" một tiếng, liếc anh một cái, lập tức nhận ra chân tướng qua sắc mặt của Lận tổng, "Cậu đã làm hết mấy việc này rồi? Đều thất bại cả chứ gì."
Lận tổng, "..."
Vì thế, vào cùng ngày 31 tháng 12, Lận tổng an tĩnh ăn cơm cùng người yêu, lúc rửa chén, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Mà ở thành phố nọ, anh bạn Hứa Hướng Dương đáng thương rúc trong chăn, hắt xì liên tục, yên lặng nguyền rủa Lận tổng trong lòng mấy trăm lần.
P/s: Không ngờ chú cá nhỏ văn vẻ sâu sắc đến thế.
Cầu hôn như thế ai chả không đồng ý.
^^
Lận tổng nhọ thì vẫn mãi nhỏ, Hứa Hướng Dương thì còn ế dài dài lắm.:))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...