Việc lớn đầu tiên mà tân đế đăng cơ làm là nghênh chiến với Yến quốc ở biên giới phía bắc, đánh đuổi ngoại xâm dẹp yên biên cảnh.
Giữa tháng Tư, phụ tử nhà họ Ngu phụng chỉ lãnh binh xuất chinh.
Đoàn quân dài uốn lượn, Ngu Hoán Thần đi ở đằng trước đội ngũ mặc một thân giáp bạc bào trắng, trên ngực dán một miếng hộ tâm kính mà thê tử tặng, tay đỡ chiến kỳ phất phơ trong gió.
Trận chiến này, là Tuế Tuế đích thân đưa cho y trước khi đi.
Muội muội mười bảy tuổi mặc áo bào thêu kim phượng đứng ở cửa cung, dung nhan rực rỡ trong trẻo, ngậm cười nói với y: “Chém địch tế cờ, chờ phụ huynh chiến thắng trở về.”
Ngu Hoán Thần biết, nàng muốn để cho máu của kẻ địch thấm đẫm chiến kỳ, để cho vương triều kiệt sức đã lâu khiến tứ phương phải kinh sợ.
Nàng muốn để cho nhà họ Ngu mượn cơ hội này lập công nổi danh, mãi mãi chiếm được chỗ đứng sừng sững trong triều đình.
Đó là nguyện vọng to lớn nhường nào chứ!
Ban đầu khi muội muội và nam nhân nguy hiểm nhất thiên hạ này phải lòng nhau, Ngu Hoán Thần từng lo âu trong lòng.
Y nói với muội muội rằng hy vọng nàng mãi mãi không cần bị cuốn vào vòng xoáy quyền lợi.
Nhưng đến nay y mới biết, là y đã sai rồi.
Tuế Tuế có tinh thần can đảm và tầm nhìn có thể áp đảo được quyền lực, trong lúc không hay biết, từ một thiếu nữ ngây thơ nàng đã trở nên lộng lẫy loá mắt, rực rỡ vạn trượng.
Nếu đã như thế, nhà họ Ngu bằng lòng làm sao trời bảo vệ xung quanh ánh trăng sáng, mãi mãi che chở phía sau nàng.
Mãi mãi.
Đầu hạ lặng lẽ đến trong màn mưa ẩm ướt nóng bức, Ngu Linh Tê dời cung điện.
Khôn Ninh Cung dù sao cũng là nơi mà Phùng Hoàng hậu từng ở, mỗi lần Ninnh Ân đến đều có phần chê bai, đúng lúc Chiêu Nguyệt Cung đã sửa chữa xong, nàng dứt khoát dọn qua đó, càng rộng rãi và cũng càng yên tĩnh hơn.
Mưa to như thế, không biết đội quân xuất chinh của phụ thân và huynh trưởng đã đến đâu rồi.
Chiến tranh chưa bao giờ là chuyện đơn giản, nhưng nếu không lập uy, mấy năm hoặc thậm chí là mười mấy năm sau này chắc chắn sẽ liên tục rối loạn, không được yên bình.
Phải đánh trận, cũng phải mua chuộc lòng dân, Ngu Linh Tê mất cả một đêm “trao đổi thâu đêm suốt sáng” cùng với Ninh Ân, cuối cùng mới giảm ba năm sưu thuế cho bá tánh, ân uy cùng thi mới là con đường lâu dài.
Chỉ là làm như thế thì quốc khố lại có phần eo hẹp, ngân lượng tiết kiệm được từ việc cắt giảm cung nhân cũng không đủ để bù cho chi phí quân sự khổng lồ.
Một làn khói trắng mềm mại thanh thoát tản ra từ trong chiếc lư thuỵ thú, cung tỳ (1) nhẹ nhàng phe phẩy quạt.
Ngu Linh Tê đang tựa trên mỹ nhân tháp nghĩ cách thì chợt nghe xa xa ngoài điện truyền đến một chút tiếng tranh chấp.
“Ai đang nói chuyện thế?” Ngu Linh Tê hỏi.
Hồ Đào đi ra ngoài xem thử, chẳng mấy chốc đã quay lại, bẩm báo nói: “Nương nương, là nhũ nương của Thuý Vi điện đang quỳ ở bên ngoài, hình như là tiểu hoàng tử sinh bệnh.”
Những ngày qua Ngu Linh Tê bận rộn, vậy nên đã quên mất trong cung vẫn còn một đứa bé vừa mới tròn một tuổi.
Nàng đứng dậy ra cửa, thấy nhũ nương quỳ gối ở xa xa trong màn mưa, váy áo ướt đẫm, cong lưng nỗ lực dùng một chiếc ô bảo vệ tiểu hoàng tử sốt cao không tỉnh trong lòng ngực.
Nhìn thấy Hoàng hậu mỹ lệ khoác một bộ váy gấm thêu chỉ vàng, nhũ nương lập tức đi về phía trước bằng hai đầu gối, thật cẩn thận nói: “Cầu nương nương khai ân cứu mạng tiểu hoàng tử!”.
Tiên Hiệp Hay
Mọi người đều biết tân đế không phải là người lương thiện, không xử tử tiểu hoàng từ đã là ơn huệ vô cùng lớn lao, nào còn có ai dám lắc lư trước mặt hắn chứ?
Nhưng bởi vì đứa bé đã sốt một ngày một đêm, nhũ nương trong lúc nôn nóng chỉ có thể bí quá hoá liều đến cầu xin Hoàng hậu.
Ngu Linh Tê mang nhũ nương và tiểu hoàng tử đến thiên điện, lại sai người đi mời thái y.
Sau khi đút một chén thuốc xong, nhịp hô hấp của tiểu hoàng tử đã không còn dồn dập như trước nữa, ửng đỏ trên gò má cũng dần dần rút đi.
“Ngươi đi thay y phục ẩm ướt ra đi, để cho tiểu hoàng tử ở chỗ bổn cung ngủ một lát.”
Ngu Linh Tê nói với nhũ nương: “Chờ mưa tạnh rồi ngươi lại đưa nó về cũng không muộn.”
Hiếm thấy Hoàng hậu người đẹp mà còn có lòng lương thiện, nhũ mẫu thiên ân vạn tạ lui ra.
Ngu Linh Tê ngắm nhìn tiểu hoàng tử ngủ say trên giường, hài tử mới vừa một tuổi không hiểu gì cả, yếu ớt giống như một cọng cỏ lau gập là gãy.
Nàng thuận tay dém lại góc chăn cho tiểu hoàng tử, đứng dậy đi vòng qua bình phong thì thấy một bóng người cao lớn khoanh tay bước vào trong điện.
Ninh Ân hôm nay mặc thường phục màu đen, càng khiến cho cả người thêm phần tuấn mỹ lạnh lẽo, không thể nhìn gần.
Bước chân hắn pha phần nhàn nhã tản mạn, kéo Ngu Linh Tê ngồi xuống, bắt đầu từ tốn nắn bóp eo nàng.
Hạ thường (2) của Ninh Ân hơi ẩm ướt, một chút sắc tối lan tràn ra, trên giày cũng đọng lại vài giọt bùn li ti không quá rõ ràng, không biết là ở nơi nào về.
Ngu Linh Tê ngồi trên đùi hắn, đè lại bàn tay gân xanh rõ ràng của hắn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Chàng đi đâu thế? Trên người đầy hơi nước thế này.”
“Đào mộ.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Ân dừng ở bên tai, cùng với tiếng sấm đột nhiên rền vang, hơi có vài phần thái độ âm u thâm trầm của kẻ xấu.
Ngu Linh Tê nghi ngờ lỗ tai của mình bị tiếng sấm chấn động hỏng rồi, giơ tay chạm vào khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng ẩm ướt của hắn: “Đào cái gì cơ?”
“Mộ.”
Ninh Ân tiện tay bốc một quả hạch đào lên, năm ngón tay khép lại, chậm rì rì nói trong tiếng vỡ vụn rôm rốp: “Chỗ chôn cất lão súc sinh kia, những vật bồi táng chôn ở dưới hoàng lăng cũng đáng tiếc, chi bằng đào ra sung làm quân phí.”
“…”
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng hiểu vì sao Ninh Ân vừa đăng cơ đã dám nghênh chiến, thì ra là đã có tính toán từ trước.
“Trị giá bao nhiêu bạc?” Ngu Linh Tê quan tâm nhất chính là chuyện này.
“Duy trì quân phí một năm dư dả.”
Ninh Ân chọn hai miếng thịt quả hạch đào hoàn chỉnh nhất nhét vào miệng Ngu Linh Tê, cười đến cực kỳ hiền lành lương thiện: “Thuận tiện cũng đào luôn mấy cái mộ của đám tông thân (3) đã tuyệt hậu nữa.”
Ví dụ như Tây Xuyên quận vương Ninh Trường Thuỵ, cái tên đầu heo kia lúc còn sống cực kỳ háo sắc và thích vơ vét, vật bồi táng thực sự cực kỳ phong phú đấy!
Thấy Ninh Ân bày ra tư thái bạo quân, Ngu Linh Tê vừa buồn cười lại vừa cảm thấy hả giận.
Vấn đề quân phí khiến Hộ bộ đau đầu không thôi đó, đã lặng yên kết thúc cùng với công cuộc đào mộ giữa lúc trời sấm kia.
Lại là một tiếng sấm nổ vang rền, giống như tiếng chiến xa nghiền qua chân trời.
Tiểu hoàng tử ở phía sau bình phong bừng tỉnh, phát ra tiếng ú ớ nức nở.
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy khỏi đầu gối Ninh Ân, bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực tiểu hoàng tử trấn an.
Ninh Ân đứng dậy theo lại đây, vẻ mặt lạnh lùng âm u và ghét bỏ: “Thứ gì thế?”
“Tiểu hoàng tử sinh bệnh, vừa mới uống thuốc.”
Ngu Linh Tê nhỏ giọng nói: “Bên ngoài trời mưa quá lớn, để cho nó ở lại đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Ninh Ân u ám đứng ở nơi đó, nhìn một lúc thật lâu nói: “Bóp chết cho rồi.”
Nhũ nương thay xong y thường vào cửa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghe được những lời này của tân đế, sợ tới mức chân mềm nhũn, bổ nhào xuống đất.
“Bệ… Bệ hạ thứ tội!”
Cả thân mình nhũ nương gần như dán trên mặt đất, run rẩy như lá khô trong gió.
“Suỵt.”
Ngu Linh Tê nâng tay lên đè ở giữa môi, ý bảo bà ta không cần lên tiếng.
Chờ cho tiểu hoàng tử lần nữa chìm vào giấc ngủ, nàng mới đứng dậy, kéo tay Ninh Ân bước ra khỏi thiên điện.
Nhũ nương ở phía sau giống như được đại xá, ngã lộn nhào mà chạy tới trong phòng, ôm lấy sinh mệnh yếu ớt trên giường kia.
Trở lại chính điện rồi, Ngu Linh Tê cho các cung nhân lui xuống, sau đó quay đầu nhìn Ninh Ân, nói: “Được rồi, nó mới có một tuổi, đến nói còn chưa biết nữa là! Nếu như phu quân không thích thì ta có một cách.”
Một tháng sau.
Ngu phủ có thêm một vị tiểu tôn nhi, nghe nói là cô nhi của một vị thuộc cấp thân tín nào đó của nhà họ Ngu, vậy nên được nhận nuôi dưới gối Ngu Hoán Thần, sửa tên là Ngu Cẩn, hy vọng tính cách nó thuần khiết, phẩm tính cao thượng.
Ngày ra khỏi cung ấy, nhũ nương dập đầu thật mạnh về phía cung điện của Hoàng hậu.
Bà ta biết, có thể khiến cho hài tử vốn dĩ là vật hy sinh này sửa tên đổi họ sống sót đã là ân huệ lớn lao.
Bà ta sẽ giấu kín thân thế của đứa bé, mang theo bí mật này bước vào quan tài, chỉ mong một đời một kiếp thắp đèn cầu phúc, cầu mong Hoàng hậu nương nương sống lâu trăm tuổi, vô bệnh vô tai (4).
Từ đây trên thế gian đã không còn tiểu hoàng tử nữa, chỉ có dưỡng tôn (5) Ngu Cẩn của phủ tướng quân.
Cuối tháng Sáu, trận chiến đầu tiên của Ngu gia quân đại thắng.
Ngày tin chiến thắng được truyền về cũng là ngày mà Tô Hoàn sinh, thuận lợi sinh nữ nhi Ngu Du.
Song hỷ lâm môn, Ngu Linh Tê cực kỳ vui vẻ, tự chọn một chiếc khóa trường mệnh, một vài món quà nhỏ như giày hổ, đến Ngu phủ thăm tẩu tẩu và tiểu chất nữ mới sinh.
Nhũ nương cẩn thận từng li từng tí ôm Ngu Cẩn đến thỉnh an, nói với nó: “Cẩn Nhi, đây là muội muội.
Sau này khi con trưởng thành rồi cần bảo vệ nàng cả đời, có biết chưa?”
Ngu Cẩn vươn một đoạn cánh tay nhỏ mũm mĩm, ê ê a a nói với tiểu hài nhi còn nằm trong nôi: “Ô… Muội, muội!”
Câu đầu tiên mà hài tử này học nói được không phải là a cha, cũng không phải là nương mà là muội muội, nhất thời người trong phòng đều bật cười.
“Hai hài tử này hợp ý nhau, trong tương lai tình cảm đương nhiên sẽ cực kỳ tốt.
Ngu Linh Tê cười nhạt, nhìn về phía nhũ nương, nói: “Chăm sóc thật tốt cho điệt nhi (6) của bổn cung.”
Một câu “điệt nhi” này khiến hốc mắt nhũ nương ướt hồng, không khỏi quỳ lạy, liên tục nói “Vâng”.
Tô Hoàn nằm ở trên giường, khuôn mặt đầy đặn hơn không ít, lặng lẽ kéo ngón tay Ngu Linh Tê, hỏi: “Tuế Tuế cũng đã thành thân được gần nửa năm rồi, định là sẽ khi nào thêm hỷ đây?”
Ngu Linh Tê ngẩn ra, sau đó lập tức cong mắt, nói: “Muội và huynh ấy vẫn còn trẻ, không vội.”
Tô Hoàn tỏ vẻ lý giải: “Cũng đúng, Hoàng thượng mới vừa đăng cơ, nhất định là nhật lý vạn ky (8).”
Tần suất gạo nấu thành cơm không tính là thấp, nhưng Ninh Ân chưa từng nhắc đến việc muốn có con, giống như ngoại trừ chính bản thân Ngu Linh Tê ra, trên đời này đã chẳng còn thứ gì đáng giá để hắn quan tâm nữa.
Chuyện con cái, cứ tùy duyên là được.
Mùng tám tháng Tám, cái nóng thiêu đốt dần dần rút đi, gió đêm cũng đã mang theo cảm giác se lạnh của mùa thu.
Một chiếc xe ngựa khiêm tốn rộng rãi từ trong cung chạy ra, ngừng ở trước bậc thêm Tĩnh Vương phủ lúc xưa.
Sau đó màn xe vén lên, một mỹ nhân cả người khoác hồng trang, tà váy đỏ rực đạp lên bóng đêm, từ trên xe bước xuống, giương mắt nhìn bảng hiệu uy nghiêm thận trọng của Tĩnh Vương phủ.
Ninh Ân một thân áo gấm tím đậm nối gót mà xuống, đai ngọc phác hoạ ra vòng eo thon gầy mạnh mẽ, lười biếng nói: “Sao đêm nay Tuế Tuế lại có nhã hứng muốn thăm lại chốn cũ cùng ta?”
Lại còn trang điểm đến mức… Xinh đẹp bắt mắt như thế nữa.
Ninh Ân gõ gõ quạt xếp lên lòng bàn tay, không khỏi suy tư đến khung cảnh tráng lệ nõn nà khi xé nát chiếc váy đỏ này.
Suy nghĩ của Ngu Linh Tê phiêu dạt ngược về quá khứ xa xôi, lấy lại tinh thần, nghiêng đầu cười nói: “Hôm nay là ngày mà ta và chàng mới gặp nhau.”
Ninh Ân rõ ràng ngơ ngác nhưng rồi sau đó đã lấy quạt xếp chạm chạm vào trán Ngu Linh Tê.
“Nhớ sai rồi.”
Hắn từ tốn sửa lại cho đúng: “Lần đầu tiên ta và Tuế Tuế gặp nhau là hai tháng sau đó.”
Tháng Mười, mùa thu năm Thiên chiêu thứ mười ba, người ở chốn trần gian lần đầu chạm mặt thần tiên chốn thiên giới, là hai mặt đối lập tối và sáng giữa hắn và nàng.
“Không hề sai, chính là hôm nay.”
Ngày này kiếp trước, nàng bị ép vẽ lông mi, chải chuốt rồi ấn vào trong kiệu, nâng vào phủ Nhiếp Chính Vương, gặp được người nam nhân chống quải trượng, ngông cuồng tự đại nào đó.
Ninh Ân khựng lại, ngay sau đó đã tản mạn cười: “Tuế Tuế nói ngày nào thì chính là ngày đó.
Chỉ cần nàng vui vẻ, mỗi ngày đều là ngày đầu tiên gặp mặt cũng chưa chắc không thể.”
Ngu Linh Tê thoả mãn mà cong mắt cười, chưa từng giải thích quá nhiều.
Nàng nhấc váy bước lên thềm đá.
Từ sớm đã có thị vệ đẩy cổng ra, đèn đuốc lót đường, khiến cho thân ảnh mảnh khảnh của nàng càng rực rỡ vạn phần.
Ngu Linh Tê quay đầu lại, tà váy đỏ rực theo làn gió đêm tung bay thành một đường cong mềm mại, xinh đẹp mỉm cười với Ninh Ân: “Ta đã sai người chuẩn bị rượu tiêu thực, mau đến đây đi.”
Ninh Ân đứng ở dưới bậc thềm, một cảm giác quen thuộc chợt nảy lên trong lòng.
Quen thuộc đến mức dường như là từ thật lâu thật lâu trước kia, hắn đã từng sở hữu vầng sáng dịu dàng này vậy.
(1) Cung tỳ: Tỳ nữ trong cung
(2) “Thường” là lớp áo mỏng khoác ở bên ngoài, dưới ngoại bào.
“Hạ thường” là vạt dưới của lớp áo mỏng này
(3) Những người họ hàng trong hoàng tộc
(4) Vô bệnh vô tai: Không bị bệnh tật và không gặp tai nạn
(5) Dưỡng tôn: Cháu nuôi
(6) Điệt nhi: Cháu
(8) Trăm công nghìn việc, ở đây chơi chữ, “nhật” (日) ở đây có nghĩa là ban ngày, Ninh Ân ban ngày bận trăm công nghìn việc, đến đêm xuống cũng “bận rộn”.
Từ “nhật” này cũng đồng âm với từ “nhật” chỉ “việc đó”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...