Nói về khả năng "gạt người" thì không ai sánh bằng việc Ninh Ân giả vờ ngoan ngoãn vâng lời, để được ở lại Ngu phủ mà hắn đã không từ một thủ đoạn nào.
Trong lòng Ngu Linh Tê biết rõ điều này.
Nhưng khi nghe được câu ‘Điềm xấu đối với ta cũng không sao’, trong lòng nàng khó tránh khỏi dao động.
"Người đầu tiên lừa gạt ta đã chết, còn chết một cách rất khó coi."
Ninh Ân dường như đang nhớ về quá khứ xa xôi, giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nhưng nếu Linh Tê lừa gạt ta, ta lại không nỡ...!Chỉ có thế bắt nàng lại, từng chút cắn nát cái lưỡi đi gạt người này, cho đến khi Ninh Tê không thể nói được nữa, chỉ có thế ú ớ khóc lóc xin tha."
Hắn đưa ngón tay ấn vào môi Ngu Linh Tê, đáy mắt ánh lên mảng màu đen, đẹp đẽ mà quấn quýt si mê.
Chắc hẳn tâm trạng Ninh Ân lúc này đang rất tốt, ngay cả hơi thở của hắn cũng mang theo ý cười thoải mái.
Ngu Linh Tê biết nếu mình muốn trái tim của Ninh Ân, tên điên này cũng sẽ không chút do dự mà moi ra lau sạch sẽ, sau đó nở nụ cười đưa nó cho nàng.
Nhưng một người kiêu ngạo phóng túng như vậy, đối mặt với việc lấy lòng nàng luôn cố chấp hơn là lý trí.
Như thể là trong tiềm thức của hắn, sẽ không có ai thực sự thương yêu hắn.
Người đầu tiên đã lừa dối Ninh Ân là ai?
Nàng không khỏi suy đoán: Ninh Ân thận trọng cố chấp như vậy là do người đó ban tặng sao?
"Ta sẽ không lừa gạt huynh."
Ngu Linh Tê khẽ thở dài, tiện thể dựa vào ngực hắn.
Đối với người có lòng dạ ngay thẳng, không khó để nói ra những lời thật lòng.
Vì thế, bàn tay mịn màng của nàng nhẹ nhàng đan vào ngón tay của Ninh Ân, kéo tay hắn vào gần ngực mình, để hắn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn ràng trong đó.
"Không tin, huynh hãy sờ thử xem."
Ngu Linh Tê hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: "Nhịp đập của trái tim ta sẽ không nói dối."
Ninh Ân không nói, tựa cằm vào vai nàng, cảm nhận đường nét mềm mại dưới lòng bàn tay nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói đầy ẩn ý: "Sờ không ra được."
“Hả?” Ngu Linh Tê không hiểu.
Ninh Ân cụp mắt xuống, nói nhỏ vào tai nàng: "Quần áo dày quá, cản trở."
“...”
Ngu Linh Tê phản ứng lại, bỗng chốc trợn trừng mắt, hất tay hắn ra.
Ninh Ân lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, lấn người lên, các ngón tay đi lên dọc theo cổ tay nàng, tới một bên cổ, rồi nhẹ nhàng nắm chặt cằm nàng.
Hắn bắt nàng nhìn mình cho đến khi má nàng đỏ bừng lên, hắn cúi người, dùng răng cắn chặt môi dưới của nàng.
Bàn tay phía sau cổ nàng khẽ ấn nhẹ, Ngu Linh Tế kêu lên một tiếng.
Không ngờ đúng lúc này cánh cửa mở rộng ra, những người đang chờ sẵn thừa dịp xông vào.
Đến khi xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ, khuôn mặt của Ngu Linh Tê đã đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ:
Tuyệt đối không thể lừa gạt kẻ điên này, nếu không hắn sẽ thực sự ăn mất đầu lưỡi của nàng.
Cùng lúc đó, trong cung điện.
Hoàng hậu lăn chuỗi hạt trong tay và hỏi: "Tĩnh Vương đã cướp mất kẻ từ hôn Ngu Linh Tê ở trên phố?"
“Đám đông đã chứng kiến tận mắt, hoàn toàn chính xác."
Thôi Ám ề à nói: “Những lần ám sát trước đều thất bại, người của chúng ta đã bị thiệt hại nặng nề.
Nếu Tĩnh Vương lại cưới con gái của Ngu gia tranh giành binh quyền, thì tình thế đối với nương nương và tiểu điện hạ sẽ rất bất lợi."
Hoàng hậu suy nghĩ, không trả lời mà lại hỏi: "Thôi Ám, người một lòng vì bản cung và Thái tử bị phế bày mưu tính kế, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"
Thôi Ám đè nén tia u ám trong ánh mắt, quỳ lạy nói: “Đương nhiên là vì cảm tạ đại đức của nương nương, ngậm vành kết cỏ để báo đáp."
“Được rồi, lời này để đi lừa gạt người khác thì được, đừng hòng lừa bổn cung."
Hoàng hậu rút chiếc kim thoa ra gạt gạt cây nến trước bàn thờ Phật, một lúc lâu sau mới nói: "Bổn cung nhớ, Tiết Tung bị cách chức đày đi chùa Quang Lộc phải không?"
Thôi Ám suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Thần sẽ lập tức an bài."
“Tĩnh Vương là người tinh ranh, phải đưa ra miếng mồi đủ lớn mới có thể dụ hắn cắn câu."
Hoàng hậu cài lại chiếc kim thoa vào búi tóc, giọng nói nhẹ nhàng như không phải là cuộc chiến liều chết: "Đi đi, nếu lại thất bại thì ngươi không cần đến tìm bổn cung nữa."
Lần này, bà sẽ tự tay kết liễu tên tiểu súc sinh này.
Cũng như năm đó đã kết liễu nương hắn.
...
Bởi vì là giao thừa năm mới, đã mấy ngày nay, Ngu Linh Tê đều ở trong Ngu phủ, bầu bạn với cha nương, huynh tỷ.
Tẩu tẩu Tô Hoàn đã có thai hai tháng, thêm niềm vui có nhi tử, đêm giao thừa trong nhà lại càng náo nhiệt hơn xưa.
Trong sân, ánh đèn sáng rực rõ như ban ngày, pháo hoa đầy trời, Ngu Linh Tê không khỏi nhớ đến giờ này năm trước, Ninh Ân vừa uống rượu cay Đồ Tô, vừa nói với đôi môi mỏng đỏ hồng: "Trên đời này, chỉ có tiểu thư là đối xử với ta tốt nhất."
Khóe miệng nàng không khỏi cong lên một nụ cười nhạt, không biết năm nay Ninh Ân ở Tĩnh Vương phủ sẽ ăn tết như thế nào.
Có lẽ hắn thậm chí không có nổi một câu đối hay một chiếc đèn lồng đỏ sống động, phủ đệ to như vậy nhưng hắn luôn sống lẻ loi giống như trong một nấm mồ.
Nghĩ đến đó, nụ cười của Ngu Linh Tê lại dần biến mất, nàng giơ tay chạm vào chiếc trâm bạch ngọc tơ máu Thụy vân, bật ra một tiếng thở dài.
Sau khi đón giao thừa, Ngu Linh Tê đi tắm rửa thay quần áo, ngáp một cái rồi đi về phòng ngủ.
Rèm trong phòng đã được buông xuống, thị tỳ đã dọn sẵn chăn đêm từ trước, Ngu Linh Tê cũng không suy nghĩ nhiều mà vén rèm ngồi xuống giường.
Nhưng đột nhiên nàng vừa ngồi xuống đã bị một người ôm chặt vào lồng ngực vừa ấm áp vừa cứng rắn, khiến nàng sợ hãi mất ba hồn bảy vía.
Nhưng nàng còn chưa kịp hét lên tiếng sợ hãi đã bị người đó bị chặt miệng từ phía sau.
Ninh Ân ôm chặt nàng vào lòng, cười nói nhẹ vào tai nàng: "Im nào, Bổn vương không chịu trách nhiệm nếu có người đến đâu."
Ngu Linh Tê kinh ngạc, một lúc sau nàng mới buông lỏng, kéo tay hắn xuống, quay người lại hỏi: "Sao huynh lại đến đây?"
“Đi xét nhà, ngang qua chốn cũ, lại nhớ tới Linh Tê."
Ninh Ân nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt Ngu Linh Tê ra, trong đôi mắt đen láy có sương giá chưa tan, hắn cười ngạo mạn nói: “Cho nên đến xem.”
Tết nhất lại đi xét nhà?
Rõ ràng Tĩnh Vương điện hạ chạm vào là có thể bỏng tay, sao có thể sống như Vệ Thất cô đơn lẻ loi trước đây được?
Ngu Linh Tê há hốc miệng, ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Huynh đã bao giờ được nhận tiền trừ ma chưa?"
Ninh Ân hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Đó là thứ gì vậy?"
Ngu Linh Tê liền cúi đầu, lấy hai đồng tiền từ trong túi của mình ra, gói lại cẩn thận bằng giấy đỏ, rồi nhét vào tay Ninh Ân.
“Huynh đừng chê tiền nhỏ, nó chỉ là đồ may mắn mà thôi, hơn nữa huynh cũng không thiếu bạc."
Ngu Linh Tê giải thích: “Đây là tiền trừ ma, khi ngủ huynh có thể đặt nó ở dưới gối, cả năm sẽ được bình an."
Trong tầm màn tối, Ninh Ân có vẻ kỳ lạ hiếm thấy, hắn nghịch hai đồng tiền bọc giấy đỏ trong lòng bàn tay nói: "Trừ ma gì chứ?"
Ngu Linh Tê tìm một tư thế thoải mái nhất, dựa vào người hắn, nhỏ giọng trả lời: “Tất nhiên là để trấn áp tà ma."
Ninh Ân bật cười: “Bổn vương còn không phải là ác quỷ tà ma lớn nhất trên đời này sao?"
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt.
Lời này...!cũng không phải là không đúng?
“Theo ý bổn vương chi bằng 'trừ tuổi'."
Ninh Ân nắm năm ngón tay lại, giữ hai đồng tiền trong lòng bàn tay, cúi người xuống thấp giọng nói: “Tuổi Tuế Tuế."
Vừa dứt lời, hắn ôm lấy eo của Ngu Linh Tê rồi xoay người khóa nàng từ trên xuống dưới.
Vậy mới đúng là "trừ tuổi".
Hắn xoay người tạo ra gió mạnh, làm cho tấm màn cuộn lên như sóng biển, mặt mày Ninh Ân trở nên vô cùng mờ mịt sâu thẳm, chỉ có đôi mắt sơn mài vẫn có vẻ đẹp mê hoặc hút hồn.
Thật kỳ lạ là Ngu Linh Tê lại cảm thấy ánh mắt của Ninh Ân rất mê hoặc.
Rõ ràng hắn là người năm giác quan thiếu hụt, nhưng định lực quá mạnh đến mức tự ngược đãi bản thân.
“Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong, người có thể chờ chăn đệm ấm rồi hãy đi ngủ."
Hồ Đào bê một bình nước nóng bằng đồng lót lụa đi vào phòng, lanh lảnh nói.
Ngu Linh Tê giật mình, bất giác kéo chăn bông lên, đẩy Ninh Ân vào trong giường giấu đi, nói: "Ngươi cứ đặt ở trên bàn."
Giọng nói nàng có chút nôn nóng, Hồ Đào hoảng sợ: “Tiểu thư?”
Ninh Ân nheo mắt, giơ tay nhéo eo nàng.
Ngu Linh Tê "ừ" một tiếng, tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng vội vàng cắn môi trừng mắt nhìn người khởi xướng, bịa đặt bừa một lý do: "Ta đang cởi quần áo, ngươi đừng tới đây.”
Cũng may Hồ Đào không nghi ngờ gì nữa, đặt bình nước nóng trên bàn sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Ngu Linh Tê vểnh tai, cho đến khi tiếng bước chân của Hồ Đào dần đi xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải là đang cởi quần áo sao? Mau cởi ra."
Ninh Ân nghiêng người chống khuỷu tay, một tay chống đầu, một tay đặt xuống chăn, liếm răng nói: "Ta muốn đóng dấu."
...
Pháo hoa náo nhiệt đến gần sáng mới kết thúc.
Ngu Linh Tê không biết Ninh Ân đi khi nào, khi nàng tỉnh dậy đã không thấy hơi ấm của người bên cạnh.
Nếu không phải có "con dấu" đỏ thẫm nằm ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy thì suýt chút nữa nàng cũng sẽ cho rằng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tối qua chỉ là một giấc mơ.
Sau khi tỉnh giấc mộng nàng thấy trống vắng, nhưng rồi lại giống như một viên đường, dư vị dài lâu.
Cũng may sắp tới sẽ là tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng sẽ được tổ chức vào ban đêm để quan dân cùng nhau vui chơi.
Vào giờ tuất đêm hôm đó, thiên tử sẽ cùng các vương tôn hậu duệ quý tộc bước lên cổng Tuyên Đức, đứng trên đài cao ngắm đèn thành phố và nhận sự triều bái của dân chúng.
Nhưng vì Hoàng đế đang dưỡng bệnh ở cung Trường Dương, nên việc lên lầu lần này Thất hoàng tử Ninh Ân đã được chọn để thay thế.
Theo lý thuyết, Ninh Ân không hề hứng thú với chuyện này nên chắc là sẽ không lộ diện.
Nhưng mọi người đều đoán rằng, là người có tư cách thay thế thiên tử hành lễ, thì cũng rất có khả năng sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nếu Thất hoàng tử có chút dã tâm, sẽ không thể từ chối vinh dự này.
Như vậy, Ninh Ân muốn làm Thái tử sao?
Ngu Linh Tê không rõ lắm.
Giờ Tuất, Ngu Linh Tê mặc một chiếc váy đỏ, cầm theo một chiếc đèn lưu ly, cùng Ngu Tân Di leo lên phía cổng tây Tuyên Đức —— nơi các phi tần hậu cung và người nhà quan lại cùng xem đèn lồng.
Mà Ninh Ân cùng Ninh Tử Trạc và các vương tôn hoàng tử, thay thế thiên tử đứng ở phía cổng đông.
Theo tầm mắt có thể thấy, bầu trời đêm sâu thẳm, tiếng người bên dưới rộn ràng, hàng ngàn ngọn đèn lồng biến thành dòng sông ánh sáng uốn lượn.
Ngu Linh Tê đặt tay lên lan can tầng lầu, nhìn thấy ở phía cổng đông xa xa, Ninh Ân đang từ từ đi lên, áo tím đai ngọc, lạnh lùng tuấn mỹ vô song.
Khóe miệng nàng không khỏi cong lên, nhưng nàng lại thấy Ngu Tân Di đi lên trước, vươn tay cắt ngang ánh mắt của nàng nói: "Có cần tỷ cho mượn lệnh bài để qua tìm hắn không?"
Lúc này Ngu Linh Tê mới nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng cười nói: “Không cần.”
Nàng đã hẹn Ninh Ân sau khi lễ hội đèn lồng kết thúc sẽ đi dạo phố ngắm đèn và giải câu đố.
Tết Nguyên Tiêu tối nay, nàng sẽ không bị lễ giáo trói buộc, có thể du ngoạn suốt đêm mà ngắm đèn lồng.
Gió thổi qua, hoa đăng đầy đường lay động, như những ngôi sao rơi rụng giữa nhân gian.
Tiết Sầm đứng chen chúc giữa đám đông, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngu Linh Tê phía trên lầu.
Trong rất nhiều phu nhân và tiểu thư quyền quý với quần áo lộng lẫy chỉ có Ngu Linh Tê xinh đẹp như một bông hoa sen mới nở, 6rên trán nàng là một bông hoa điền chước nhỏ màu đỏ nở rộ khiến ánh đèn khắp thành bị lu mờ.
Đôi mắt của nàng vẫn xinh đẹp và dịu dàng như trước, nhưng nàng sẽ không bao giờ nhìn hắn nữa.
Tiết Sầm là đi theo huynh trưởng tới đây.
Vị Thái tử bị phế truất đã chết, tổ phụ cũng đã cáo quan về quê, sự thất bại của hôn sự với Ngu gia đã trở thành trò cười cho toàn kinh thành.
Bên trong Tiết phủ lâm vào cảnh sa sút chưa từng có.
Thỉnh thoảng Tiết Sầm mất ngủ cả đêm, nửa đêm canh ba hắn lại nghe được tiếng huynh trưởng vội vã ra ngoài.
Cả Tiết phủ, có lẽ người duy nhất không bị chèn ép ảnh hưởng chính là Tiết Tung.
Dần dần, Tiết Sầm bắt đầu nghi ngờ.
Vị Thái tử bị phế bỏ mà Tiết gia ủng hộ đã chết, hắn cũng không biết huynh trưởng còn phải bôn ba mệt nhọc vì ai...!Hay là người huynh ấy âm thầm hầu hạ không phải vị Thái tử bị phế đó?
Với sự nghi ngờ trong lòng, Tiết Sầm đi theo xe ngựa của huynh trưởng đến cổng cung.
Nhưng lại bị lạc mất người, đúng lúc hắn nhìn thấy Ngu Linh Tê đang cười ngọt ngào xinh đẹp trên cổng thành.
Hắn như là con thiêu thân lao vào lửa, dù cho bị bỏng nhưng vẫn không cưỡng được sự hấp dẫn.
Những người ở chùa Quang Lộc và Bộ Lễ dẫn một nhóm các nghệ nhân biểu diễn và tiểu thương lên lầu, đám người chen chúc đi lên.
Tiết Sầm bị một nhóm trẻ con ở phía sau đụng phải làm cho lảo đảo, khi hắn ngẩng đầu lên đã không thấy Ngu Linh Tê đâu nữa.
Đôi mắt đỏ hoe của hắn mờ đi, hắn lại một mình đi ngược lại đám đông, lẻ loi trở về.
Ngọn lửa bốc lên cao hơn ba thước khiến những nữ thân quyến ở phía tây hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Màn biểu diễn mà gánh hát tạp kỹ dân gian là do Bộ Lễ tuyển chọn, đang biểu diễn cho Ninh Ân xem, có ngụ ý là "vui vẻ với thiên hạ".
Gió trên tường thành rất lớn, Ngu Linh Tê không có hứng thú với trò tung hứng bằng gạch này nên đã tìm một nơi kín gió, nàng chỉ mong lễ châm đèn sẽ mau kết thúc để nàng có thể cùng Ninh Ân đi ngắm phố phường vào ban đêm.
“Oa.
Lửa phun cao quá."
Một cô bé mười bốn lăm tuổi nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, vui vẻ nói: "Tỷ mau nhìn xem, lửa suýt chút nữa là phun vào mặt Tĩnh Vương điện hạ rồi."
“Suỵt! Cái tên Tĩnh Vương điện hạ đâu phải tên mà muội có thể gọi chứ?"
Phụ nhân kia rõ ràng là rất kiêng dè, nàng ta nhỏ giọng giải thích: "Gánh hát tạp kỹ này đến từ Mạc Bắc, giỏi ca múa, thông hiểu các loại hý kịch, tất nhiên là không thể so sánh với người Hán được."
Nghe được hai chữ “Mạc Bắc”, Ngu Linh Tê đang uống rượu ấm chợt ngừng lại.
Nàng đứng dậy, tìm đến người phụ nữ kia, cúi đầu nói: "Phu nhân vừa mới nói gánh hát tạp kỹ này là người ở nơi nào?”
Phụ nhân này chắc cũng là thê tử của một mệnh quan triều đình, lập tức đáp lễ lại, nói: “Là người Mạc Bắc.
Ta cũng là đã từng nghe phu quân nói chuyện, họ đều là những người bị bắt tới đây làm nô lệ sau khi tiên đế diệt Mạc Bắc, rất nổi tiếng ở kinh thành."
Ngu Linh Tê dựa vào lan can nhìn về phía xa, người đàn ông đang thổi lửa về phía Ninh Ân trông càng lúc càng quen mắt.
Người Mạc Bắc, tết Thượng Nguyên, Hồng Môn Yến...
Trái tim nàng dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đèn lưu ly trong tay Ngu Linh Tê rơi xoạch xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Nàng lui về phía sau một bước, xoay người rời đi.
Một năm trước.
Nếu nàng đoán không sai, bởi vì đời này Ngu gia chưa bị tiêu diệt, dẫn tới tàn dư của Hoàng hậu kiêng kị thế lực của Ninh Ân, đã bắt tay với thái giám tỉ mỉ chuẩn bị Hồng Môn Yến đẫm máu kia, sớm hơn một năm so với trí nhớ về kiếp trước của nàng.
Ngay cả vị Nhiếp Chính Vương chấn động thiên hạ trong kiếp trước còn bị thương nặng trong vụ ám sát này, về sau mới lấy việc thiêu người sống làm ngọn đèn để trút giận, càng không nói đến...
Hiện tại Ninh Ân chưa không phải là Nhiếp Chính Vương.
“Tỷ.”
Ngu Linh Tê nắm lấy Ngu Tân Di, người sắp xếp việc tuần tra của hàng trăm kỵ binh, run rẩy nói: "Cho muội mượn lệnh bài."
“Làm sao vậy, Tuế Tuế?”
Ngu Tân Di không hiểu có chuyện gì: "Sao sắc mặt muội..."
“Gánh hát tạp kỹ là thích khách người Mạc Bắc, Hoàng hậu nhân tiệc đèn lồng đã liên thủ với thái giám để ám sát Tĩnh Vương, tỷ mau báo huynh trưởng cứu người."
Nàng không còn thời gian để giải thích nhiều hơn, Ngu Linh Tê đã giật lấy thẻ bài ở bên hông Ngu Tân Di, gạt đám đông sang một bên và liều mạng chạy về hướng đông cổng thành.
Mãi đến khi bóng dáng muội muội biến mất trong đám đông, Ngu Tân Di mới phản ứng lại triệu tập thuộc hạ: “Gánh hát tạp kỹ có vấn đề, cấp báo cho cấm vệ quân."
Bùm ——
Tháp đèn cao hơn ba trượng bất ngờ mọc lên từ mặt đất, cổng thành sáng như ban ngày, dân chúng reo hò như sóng biển.
Tiếng người reo hò ầm ĩ, át cả tiếng gọi của Ngu Linh Tê.
“Phía đông cổng thành là nơi của các vương tôn hoàng tử, người nhà quan lại không được tự tiện xông vào."
Cấm vệ quân tạo thành hàng rào để ngăn không cho Ngu Linh Tê người đang thở hồng hộc vượt qua.
“Ta phụng lệnh của Ngu Ti Sử, có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Tĩnh Vương!”
Ngu Linh Tê lấy ra lệnh bài đã lấy ở hông của tỷ tỷ.
Cấm vệ quân vẫn ngăn nàng ở giao lộ, Ngu Linh Tê chỉ đành lấy ngọc bội hoa văn hình rồng ở bên hông ra: "Thấy ngọc như thấy người, như đích thân Tĩnh Vương tới đây, các ngươi ai dám ngăn cản."
Ngọc bội hoa văn hình rồng là thứ chỉ Hoàng tử mới có, quả nhiên cấm vệ quân đã bị làm cho hoảng sợ.
Ngu Linh Tê không thể chậm trễ, nàng thừa dịp cấm vệ quân còn đang do dự đã nhanh chóng đi về phía yến tiệc nơi mọi người đang xem đèn lồng.
Cánh cửa đại sảnh trên lầu được mở ra, mọi người trong yến tiệc đều kinh ngạc khi nhìn nhìn thấy một mỹ nhân mặc đồ màu đỏ, thở hổn hển chạy tới.
“Đây không phải là Ngu nhị cô nương sao?”
“Nàng đến đây làm gì vậy?"
Ninh Ân đặt chiếc ly trong tay xuống, một âm thanh rất nhỏ vang lên khiến những tiếng thảo luận nhỏ nhặt xung quanh đột nhiên im bặt.
Ánh mắt Ngu Linh Tê bắt gặp ánh mắt của Ninh Ân, nàng lấy lại bình tĩnh bước qua đám nghệ nhân tạp kỹ kia, đi đến trước mặt hắn.
“Ngọc bội của Điện hạ bị rơi, thần nữ mang nó đến cho người."
Ngu Linh Tê cố hết sức kiềm chế hơi thở, quỳ xuống trước mặt Ninh Ân, hai tay dâng ngọc bội lên cho hắn.
Nàng nhìn về phía đám nghệ sĩ tạp kỹ và một số đại thần, nháy mắt ra hiệu, lo lắng không nói lên lời.
Nhận thấy bầu không khí có cái gì đó không ổn, đôi mắt Ninh Ân từ từ nheo lại.
Vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, thậm chí còn ánh lên một nụ cười tao nhã, hắn nhỏ giọng nói: "Nàng không nên tới đây, Tuế Tuế.”
Sau đó hắn dùng một tay nắm lấy cổ tay Ngu Linh Tê, kéo nàng vào lòng dùng tay kia cầm chiếc ly không lên.
Gần như cùng lúc đó, một con dao găm nhỏ dài đâm xuyên qua đáy ly, một tia sáng lạnh chiếu sáng đôi mắt u ám của Ninh Ân.
Có một tiếng động lớn, các bánh răng trên tháp đèn bắt đầu quay.
Những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, giống như những mảnh vụn vàng bạc điểm xuyết trên bầu trời đêm, đèn đuốc rực rỡ, tiếng hoan hô của dân chúng vang lên như sóng triều, lấn át cả những tiếng động trên lầu.
Tình thế khẩn cấp, Ngu Hoán Thần cũng không thể điều động nhiều người nên rất nhanh chóng bị người của Thôi Ám chặn dưới cổng thành.
Hai bên giằng co, cũng không ai dám manh động.
“Lần này Thôi Đề Đốc thực sự đổi chủ cũ của mình rồi."
Ngu Hoán Thần nắm chặt lưỡi kiếm bên hông, y mặc một bộ áo giáp bạc, áo bào trắng tung bay trong gió: "Từ khi ngươi năm lần bảy lượt nhắm vào Ngu gia ta đã nghi ngờ, có phải ngươi đã cấu kết với Mạc Bắc không?"
Nghe vậy, Thôi Ám chậm rãi nói: “Đáng tiếc không phải Ngu tướng quân tới đây.
Nhưng không sao cha thiếu nợ thì con trả cũng là như nhau.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Ngu Hoán Thần cau mày, ngón tay đặt trên chuôi kiếm bí mật ra hiệu.
Ngu Tân Di đang núp trong bóng tối lập tức hiểu ý trốn vào trong đám đông.
“Ngu tướng quân đã gặp mặt bổn Đốc rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ hắn nhận ra ta là ai."
Thôi Ám cười hả hê: “Dường như hắn đã quên mất những người dị tộc mà mình đã giết, đã quên cậu bé run rẩy trong đám tù binh Mạc Bắc bị cùm xích bằng dây rơm, đi chân trần loạng choạng bước vào kinh thành năm đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...