Sắc trời âm u, ngọn gió thổi làm đau mặt người.
Đội ngũ đón dâu, đưa thân chậm rãi đi trên đường phố, tiếng chiêng, tiếng trống rộn ràng cả một góc trời.
Ngu Hoán Thần cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước, Ngu Tân Di và Đường Bất Ly làm phù dâu ở hai bên sườn kiệu hoa.
Bỏ qua lời thúc giục của bà mối, cả đoàn người cố tình đi chậm lại.
Nhưng mặc dù như thế, cổng Tiết phủ vẫn ngày càng gần, đàn sáo thổi, khách khứa vây quanh Tiết Sầm đang mặc áo cưới đoan chính vừa bước ra.
Trong kiệu hoa, Ngu Linh Tê cầm ngọc bội có hình rồng trên tay, chiếc quạt có hình rồng và phượng thể hiện điềm lành lại bị gạt sang một bên, trên đó có gắn thiếp canh của Tiết Sầm.
Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cầu nguyện cho mọi chuyện phía cha nàng đều trôi chảy.
Nếu không có tin tức trong cung, bọn họ chỉ có thể thực hiện kế hoạch sau.
Giữa âm thanh náo nhiệt của tiếng pháo trúc, kiệu hoa đặt xuống đất, trái tim Ngu Linh Tê cũng lộp bộp chùng xuống theo.
Cách tấm rèm thêu hoa hồng màu đỏ của kiệu hoa, có thể thấy được trước cửa Tiết phủ cẩm y như mây, Tiết Sầm trường thân ngọc lập đoan chính bước về phía trước, hai tay thi lễ với kiệu hoa.
Ngu Linh Tê nắm chặt ngọc bội, không xuống kiệu.
Trong gió bắc dữ dội, vóc người Tiết Sầm cao thẳng tắp, lại nghiêm túc thi lễ, một lần nữa cao giọng mời tân nương.
Trên lưng ngựa, Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di liếc nhau, hai người đều nhìn thấy được kiên quyết trong mắt người kia.
Nếu mời lần thứ ba mà tân nương không xuống, nên phải xé rách da mặt.
Gió thổi qua bầu trời nhuốm màu mực ở kinh thành, lăn xuống một mảnh tuyết.
Ban đầu chỉ là một vài chấm trắng, sau đó càng ngày càng nhiều, nối thành một mảng trắng loang lổ.
“Tân nương tử, mau xuống kiệu hoa!”
“Nhị Lang đừng sợ, ôm tân nương của ngươi xuống nha!”
Những người khách xung quanh đang háo hức thúc giục và la ó, nụ cười của cha Tiết có chút miễn cưỡng, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiết Sầm.
Tiết Sầm chỉ giả vờ như không hiểu lời ám chỉ của cha mình, trên mũ quan của tân lang dính vài mảnh màu trắng, lễ phép yêu cầu các vị khách đừng dọa đến tân nương trong kiệu, lúc này mới đỏ mặt, kiên trì theo lễ tiết, lần thứ ba khoanh lại tay áo khom người với mỹ nhân y phục đỏ trong kiệu hoa, nâng tay quá lông mày.
Thị tỳ Hồ Đào mặc y phục đỏ nhạt đứng bên cạnh, trộm liếc nhìn vị chủ tử đang lù lù bất động trong kiệu, chiếc khăn trong tay đã sớm bị vò đến nhăn nhúm.
Thời gian dường như bị kéo dài ra vô tận.
Một tiếng vó ngựa dồn dập từ phố bắc truyền đến, tiếng la hét xuyên thủng tiếng ồn ào khi hạ kiệu.
“Thánh chỉ đến! Toàn bộ Tiết phủ tiếp chỉ!”
Một người thái giám mặc áo gấm cầm lấy thánh chỉ, vội vàng ghìm ngựa dừng lại, cắt ngang lời chưa nói của Tiết Sầm.
Hắn không còn cách nào khác đành phải lui người bước sang một bên, sắc mặt ngưng trọng cùng cha Tiết và Tiết Tung nhìn về phía thánh chỉ, nâng vạt áo quỳ xuống.
Dù sao cũng là Hoàng thượng tứ hôn, ngày đại hôn Hoàng thượng hạ thánh chỉ tỏ vẻ chiếu cố cũng là chuyện bình thường, mọi người cũng không có quá nhiều nghi ngờ, thậm chí có chút ghen tị, dù sao toàn bộ kinh thành cũng không tìm ra người thứ hai có vinh hạnh đặc biệt như vậy.
Thái giám mặc áo gấm xoay người xuống ngựa, hắng giọng, cao giọng đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hai triều nguyên lão Tiết hữu tướng hết lòng phụng sự quốc gia, trẫm thiết nghĩ tuổi già nhiều bệnh, đặc biệt cho phép từ quan về dưỡng lão.
Hộ bộ thị lang Tiết Tung, dời chức Quang Lộc Tự thiếu khanh, nhậm chức ngay trong ngày hôm nay, không được có sai lầm…”
Nghe đến đây, các vị khách đều chuyển từ ghen tị đến ngạc nhiên.
Hai vị quan địa vị cao trong triều đình của Tiết gia, một người từ quan dưỡng lão, người còn lại chuyển đến Quang Lộc tự ngoài trung tâm quyền lợi - đây rõ ràng không phải là vinh quang, mà là giáng tội!
Mọi người không khỏi sửng sốt, lại nghe thái giám tiếp tục nói: “...Tiết phủ Nhị Lang đề cao chữ hiếu và lễ phép, Ngu phủ nhị cô nương dịu dàng hiền thục, nhưng số mệnh không hợp, hai bên tương khắc, nay ai về nhà nấy, chăm sóc cha nương.
Đợi thời cơ chín muồi, trẫm lại chọn dâu tốt rể hiền xứng đôi cho hai nhà, khâm thử!”
Sau khi đọc xong thánh chỉ, toàn bộ người ở đây ồ lên.
Điều này thật không ngờ đến, Tiết Sầm đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười ấm áp trong mắt tắt dần, từ từ hoá thành mờ mịt.
Có phải là Hoàng thượng đã viết sai thánh chỉ hay không, tại sao số mệnh đột nhiên không hợp?
Tiết Sầm không muốn tin, không thể tin được.
Lớp tuyết vỡ tan mờ trước mặt hắn, chiếc kiệu hoa dừng cách hắn một trượng, giơ tay là có thể với tới.
Lúc đính hôn, Lễ bộ rõ ràng đã xem bát tự và xem giờ lành, không phải sao?
“Tiết nhị lang, tiếp chỉ đi!” Thái giám lớn tiếng nhắc nhở.
Tiết Sầm không hề phản ứng, như thể bản thân đang gặp ác mộng, choáng váng nhưng không biết phải giải quyết như thế nào.
Tiết Tung ở bên cạnh thay mặt hắn quỳ xuống, đưa tay ra, khàn giọng nói: “Thần, lãnh chỉ.”
Thánh chỉ nằm trong lòng bàn tay, nặng trĩu giống như núi Thái Sơn đè xuống, cha Tiết nghẹn ngào nhắm mắt lại, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Kế hoạch của họ đã bị phá hỏng khi cách thành công chỉ một bước, thất bại trong gang tấc, trở thành trò cười.
Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong kiệu hoa, dáng vẻ căng thẳng của Ngu Linh Tê cũng được thả lỏng, dựa vào trên đệm mềm thở ra một hơi dài trắng bệch.
Cho đến giờ phút này, nàng mới giống như được sống lại một lần nữa.
“Cũng may thay buổi lễ vẫn chưa được hoàn thành, Tiết nhị lang, Ngu nhị cô nương.”
Thái giám chào hỏi từng người hai nhà, cười giả lả nói: “Cũng xin hai nhà trả lại thiếp canh cho nhau.
Hôn sự này coi như từ bỏ, tiểu thần cũng có thể hồi cung để bẩm báo kết quả công việc cho Hoàng thượng.”
Ngu Hoán Thần gật gật đầu, xoay người vén rèm kiệu lên, đưa tay ra, thấp giọng nói: “Tuế Tuế, không có việc gì.”
Ngu Linh Tê cầm thiếp canh của Tiết Sầm đã chuẩn bị từ lâu lên, đầu ngón tay nắm thật chặt, sau đó ngước mắt lên nói: “Huynh trưởng, muội muốn đích thân nói với hắn.”
Ngu Hoán Thần ngạc nhiên, chần chừ một lát, cuối cùng đổi thành nắm tay muội muội dẫn nàng xuống kiếu hoa.
Bà mối nơm nớp lo sợ mang thiếp canh của Ngu Linh Tê tới, đưa tới trong tay Tiết Sầm.
Tiết Sầm ngơ ngẩn tiếp nhận, vẫn sững sờ đứng tại chỗ, không biết phải làm gì.
Một cơn ác mộng ập đến bất ngờ, không ai nói cho hắn biết làm thế nào để tỉnh lại.
Kiệu hoa có động tĩnh, Ngu Linh Tê một tay nâng váy một tay nắm lấy lòng bàn tay của Ngu Hoán Thần xuống kiệu.
Nàng không cầm quạt, khuôn mặt tinh xảo vô song lộ ra trước mặt mọi người, bộ y phục màu đỏ nổi bật trên nền tuyết rơi trắng xóa, tinh xảo xinh đẹp đến mức gần như loá mắt.
Đôi mắt không có tiêu điểm của Tiết Sầm cuối cùng cũng sáng lên một chút, hắn chậm rãi tiến lên một tiếng gọi: “Nhị muội muội...”
Tuy nhiên, Ngu Linh Tê vẫn đứng yên, giữ khoảng cách nửa trượng với hắn.
Chiếc váy đỏ rực phần phật thiêu đốt, nàng không mặc bộ váy cưới lộng lẫy mà Tiết Sầm đích thân lựa chọn và giám sát làm ra, bên hông lại đeo một mặt ngọc bội hoa văn hình rồng tôn quý lạ lẫm.
Tiết Sầm hiểu ra điều gì đó, bước đi chậm rãi dừng lại.
Hai người nhìn nhau từ khoảng cách gần, một bên thông thấu bình tĩnh, một bên mờ mịt luống cuống, giống như một khoảng cách giữa bầu trời.
Ngu Linh Tê lấy lại bình tĩnh, dùng hai tay trả lại thiếp canh, dịu dàng kiên định nói: “Quân có dáng vẻ như núi cao, giúp người hoàn thành ước vọng.
Mong quân đời này có giai nhân bên cạnh, con đường phía trước giống như gấm.”
Một câu “giúp người hoàn thành ước vọng” làm cho chút mong đợi cuối cùng trong mắt Tiết Sầm tan biến, hóa thành giọt nước mắt đỏ hoe.
Ngu Linh Tê tự mình xuống kiệu trả lại thiếp canh, để bảo toàn chút thể diện cuối cùng của hắn, cũng là để thể hiện thái độ của nàng.
Trong lòng nàng đã có người khác, dịu dàng mà tỉnh táo.
Chỉ có duy nhất mình hắn vẫn luôn sống trong mộng, tự mình đa tình.
Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả chạm vào nàng cũng là một hy vọng xa vời đối với hắn.
Tiết Sầm nhìn thiếp canh trong tay nàng, sau một lúc lâu, dùng tay áo phủi những bông tuyết trên thiếp canh của Ngu Linh Tê, rồi dùng cả hai tay trả lại.
Hắn khom người cúi đầu, hầu kết giật giật vài cái, nói với giọng cực kỳ gian nan và khàn khàn: “Mong mọi chuyện của nhị cô nương thuận lợi, phần đời còn lại cũng vô ưu vô lo, tìm được…phu quân tốt.”
"Đa tạ.”
Ngu Linh Tê nhận lấy thiếp canh của chính mình, hai bên trao đổi xong, gật đầu chào tạm biệt.
Tiết Sầm vẫn giữ tư thế khom người, người ngày thường viết vẽ thơ văn vô cùng bình tĩnh, lúc này cầm tấm thiếp canh mỏng, lại run rẩy đến kỳ cục.
Hai giọt nước nóng bỏng rơi xuống bắn tung tóe trên lớp tuyết mỏng trên gạch lát nền, tạo nên hai lỗ đen.
Thái giám hoàn thành nhiệm vụ, vừa lòng hồi cung bẩm báo.
Những người xung quanh nghị luận sôi nổi, hoặc kinh hãi hoặc đoán già đoán non, trong lúc nhất thời đều nhìn Tiết Sầm với ánh mắt thương hại.
“Ôi, một mối hôn sự êm đẹp long trọng chưa từng có, làm sao lại biến thành như thế này?”
“Còn không phải sao! Gần lúc bái đường hôn sự lại thất bại, như này ai có thể chịu nổi?”
“Theo tôi thấy, về sau Ngu gia nhị cô nương muốn gả cho con cháu thế gia môn đăng hộ đối cũng khó có thể!”
“Ai nói không phải đâu? Đầu tiên là đủ loại tin đồn, thật vất vả mới có Tiết nhị lang tình thâm nghĩa trọng, rồi lại không bệnh mà chết, nhân duyên nhấp nhô, có lẽ là trong mệnh cô sát.”
“Thật đáng tiếc cho một người đẹp tuyệt sắc đang tuổi thanh xuân như vậy, sau sự việc này, thật khó để tìm được một người phu quân tử tế.”
Trong đám đông, có người tấm tắc than tiếc: “Không biết trong tương lai sẽ được gả cho nhà ai, con cháu nghèo túng hay là người goá vợ.”
Đường Bất Ly không nghe nổi nữa, tức giận đến mức lông mày dựng đứng, theo bản năng sờ lên cây roi dài trên thắt lưng.
Rồi sau đó mới phản ứng lại, hôm nay tưởng rằng là đại hỉ của Ngu Linh Tê, nàng ta thân làm phù dâu, đương nhiên không thể mang theo vũ khí.
Sắc mặt Ngu Tân Di hơi tức giận, nhưng bận tâm đến mặt mũi của muội muội mình, mới cố kìm nén không đánh người trước mặt mọi người.
Dù sao đi đến bước này, Ngu phủ không có khả năng lấp kín được miệng người trong thiên hạ.
“Mặc kệ như thế nào, muội muội chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Ngu gia chúng ta.
Trên dưới Ngu gia thà rằng nàng mãi mãi sống ở trong phủ hầu hạ dưới gối, cũng sẽ không bao giờ để nàng chịu một chút uỷ khuất nào.”
Ngu Hoán Thần mày kiếm mắt sáng nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Ai dám mở miệng nói lời khinh thường thì chính là kẻ địch của Ngu gia.”
Lúc này những thanh âm nghị luận xung quanh mới lắng xuống một chút, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn Ngu Linh Tê vẫn tràn ngập sự tiêu khiển không chút kiêng kị và tìm tòi nghiên cứu.
“Huynh trưởng, đừng lãng phí thời gian cho những kẻ rảnh rỗi.”
Ngu Linh Tê nắm lấy tay áo Ngu Hoán Thần, bình tĩnh nói: “Chúng ta về nhà.”
Đây có thể coi là cách giải quyết thỏa đáng nhất, so với việc gả nhầm người thì chút tin đồn bịa đặt này chẳng là gì cả.
Nàng quay người lại đối mặt với những ánh mắt dò xét của mọi người, gió và tuyết rơi dày đặc, nhưng nàng chỉ cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có.
Sau đó, Ngu Linh Tê dừng bước, ánh mắt dừng ở cuối con phố dài.
Không chỉ có nàng, những người xem náo nhiệt trên khắp con phố đều an tĩnh lại, tự động tách ra một con đường, để cho đội ngũ mênh mông đi qua.
Ba ngàn mảnh tuyết như tơ liễu bay tán loạn, người đi đầu choàng áo màu tím, đeo thắt lưng bằng ngọc, khoác bộ lông cáo đen cưỡi ngựa đi đến, khuôn mặt tuấn mỹ như hoà cùng một thể với tuyết bay, giống như thần tiên hạ phàm.
Phía sau hắn, hơn một trăm người hầu cung nhân mang theo các rương tráp lăng la, ôm trong lồng ngực như trân bảo, cúi đầu ngay ngắn đi đến.
“Ôi! Vương tôn hậu duệ quý tộc nhà ai mà xếp hàng thế này?”
“Là Tĩnh Vương!”
Một người nào đó trong đám đông đã nhận ra chủ nhân của đội ngũ này.
“Hắn...Hắn tới làm gì?”
“Mang theo nhiều đồ vật như vậy, là lại dò xét phủ đệ vị đại thần nào sao?”
Trong mấy ngày nay, thủ đoạn tàn nhẫn quét sạch triều đình của Tĩnh Vương vẫn rõ ràng trước mắt, mọi người trong triều đều cảm thấy bất an, trong lúc nhất thời các triều thần tham dự yến tiệc đều kinh hãi đến mức thay đổi cả giọng nói.
Ngu Linh Tê cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng cho rằng Ninh Ân nhiều nhất là người thao túng ở phía sau màn, nhưng lại không ngờ hắn lại đường hoàng xuất hiện vào lúc này, còn mang theo nhiều người hầu cùng rương đựng trân bảo.
Khi Ninh Ân cưỡi ngựa lướt qua trước cửa Tiết phủ, đi đến trước mặt người Ngu gia, tất cả các quan đại thần đều nơm nớp lo sợ cúi đầu, hô to nói: “Khấu kiến Tĩnh Vương điện hạ!”
E sợ chậm một bước, chính mình sẽ bị phán tội ‘đồng đảng của phế Thái tử’, cách chức bỏ tù.
Ninh Ân mặc kệ những người đang quỳ trên mặt đất, lướt qua sắc mặt tái nhợt của Tiết Sầm, chậm rãi dừng ngựa lại trước mặt Ngu Linh Tê, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tất cả mọi người đều xoay người theo động tác của Ninh Ân, vẫn luôn quỳ gối về phía Ninh Ân.
Tất cả đều toát mồ hôi hột, mới nhìn náo nhiệt của Tiết gia, xem ra alại muốn đến lượt Ngu gia.
Khí thế này của Tĩnh Vương, rõ ràng là không có ý tốt với phía người Ngu gia.
Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn Ninh Ân trên ngựa, đáy mắt có ánh lửa nhảy lên.
Gió tuyết mê ly, lông mi của nàng dính đầy tuyết, thấp giọng hỏi: “Ninh...Điện hạ, người tới làm gì?”
Ninh Ân chống cằm trên roi ngựa đôi mắt sơn như mực, khóe môi nhếch lên.
Trước mặt trên dưới Tiết gia, hắn trực tiếp làm trò, vươn một lòng bàn tay thon dài, trắng trẻo lạnh lùng về phía thiếu nữ vừa mới từ hôn, cúi người mời nói: “Nghe chuyện vui từ hôn của Ngu nhị cô nương, bổn vương cực kỳ vui vẻ, đặc biệt chuẩn bị hạ lễ đem đến…Đưa trong sạch.”
Ba chữ ‘Đưa trong sạch’, hắn nhấn nhá rất rõ ràng.
Trái tim Ngu Linh Tê run lên.
Người duy nhất có thể nói ‘hạ lễ’ một cách uyển chuyển và khéo léo như vậy cũng chỉ có kẻ điên này.
Những người trên mặt đất run rẩy quỳ xuống, như thể họ đã nhìn thấy quỷ.
Hình như...Hướng đi của việc này, sao lại có chút không hợp lý?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...