Ngày thành hôn sắp tới, cuối cùng Ngu Linh Tê đã không kiên nhẫn nổi nữa.
Cũng không biết Ninh Ân đang tính toán cái gì.
Chẳng lẽ, thật sự chuẩn bị xuống địa ngục cùng nàng?
Dù sao đối với tên điên mà nói thì “xuống địa ngục” chính là kết thúc tốt đẹp nhất.
Hiếm khi thấy được dáng vẻ lo lắng của Ngu Linh Tê, trong mắt Ninh Ân lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn tựa vào thành ghế nói: "Bây giờ mà bồi thường giá ý chỉ sợ là không kịp rồi."
Thì ra huynh cũng biết là không kịp sao?
Nhưng ý định thật sự của Ngu Linh Tê cũng không phải đòi giá y, mà là đang chờ câu nói này đây!
Nàng nghiêm gương mặt xinh đẹp dịu dàng lại, nói: "Nếu như xiêm y đã không kịp chuẩn bị, vậy xin điện hạ hãy cho phép ta mang đi một thứ trong Vương phủ làm của hồi môn, giống như lúc ngài rời khỏi Ngu phủ năm đó."
Nghe được hai chữ ‘hồi môn’, Ninh Ân hơi nheo mắt lại.
"Ta muốn mang đi sự trong sạch của điện hạ." Ngu Linh Tê mím môi nói.
Ngón tay vuốt ve khối ngọc khắc của Ninh Ân chợt dừng lại.
Hắn có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Mang đi cái gì cơ?"
"Sự trong sạch của điện hạ."
Ngu Linh Tê lặp lại một cách vô cùng nghiêm túc và rõ ràng.
Lúc này Ninh Ân đã nghe rõ.
Đôi mắt hắn mở to, lần đầu tiên khuôn mặt kia biểu lộ rõ sự ngạc nhiên đến vậy.
"Một khi gạo nấu thành cơm, tất nhiên ta cũng mất đi tư cách phụng chỉ thành hôn."
Ngu Linh Tê mặc quần áo mỏng manh lộ ra vòng eo nhỏ ngồi xuống phía đối diện hắn, nghiêm túc nói: "Đến lúc sự việc bại lộ, ta sẽ nói rằng Tĩnh Vương điện hạ mới là dâm phu của ta, ta và điện hạ đã lén lút qua lại từ sớm.
Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau làm một đôi uyên ương mệnh khổ thôi.”
Ninh Ân ngạc nhiên bởi sự sắp xếp của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười trầm thấp, cười đến nỗi lông hồ ly màu đen trên áo choàng khẽ rung lên, khóe mắt cũng đỏ hết.
Hắn chỉ lên chân mình rồi dùng giọng điệu nuông chiều nói: "Đến lấy đi."
Ngu Linh Tê đứng dậy, trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn.
Dù sao cũng không còn đường lui, nếu đã lấy trái tim ra cược thì không bằng đánh cược triệt để một chút.
Hai chân Ninh Ân rắn chắc thon dài, lúc nàng vừa mới ngồi vào trong ngực hắn còn có thể nhận thấy sự lạnh lẽo của buổi sáng mùa đông.
Dần dần, sương lạnh tan ra, chỉ có nhiệt độ từ cơ thể ấm nóng xuyên qua quần áo truyền đến rồi thuận theo máu huyết khiến toàn thân ấm lên.
Ngu Linh Tê cắn môi.
Nàng cởi áo choàng của Ninh Ân ra, sau đó đưa tay khoác hờ qua cổ hắn.
Mái tóc đen dài mềm mại của nàng men theo vòng eo tản ra, lạnh lẽo rơi trên ngón tay trắng nõn cân xứng của Ninh Ân.
Ninh Ân ung dung nhìn nàng, cầm một lọn tóc rơi vào giữa ngón tay, tùy ý chơi đùa.
Lực tay hắn không nhẹ cũng không nặng khiến mảng tóc ở sau tai Ngu Linh Tê truyền đến một trận tê dại.
Nàng nâng mặt Ninh Ân, nhìn bản thân nhỏ bé phản chiếu trong đôi mắt đen láy của hắn thì bất giác mỉm cười.
Hàng mi như vẽ lay động giống những cái móc câu trêu người.
Đầu tiên, nàng hôn lên chóp mũi Ninh Ân, sau đó đi xuống dưới chạm vào yết hầu của hắn giống như con chuồn chuồn đạp nước, làm như không thấy đôi môi thèm khát của hắn.
Yết hầu Ninh Ân giật giật, bàn tay đang nhàn nhã đùa giỡn với tóc nàng bỗng chậm lại.
Chiêu này luôn hữu ích.
Hai má Ngu Linh Tê cũng dần dần nóng lên theo nhiệt độ áp sát dưới thân, khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều.
Nhưng nàng vẫn cười như trước, trong nụ cười còn mang theo vẻ đắc ý rõ ràng, không những thế còn cố ý thu môi lại.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, nghiêng người đè nàng xuống.
Trên dưới đảo ngược, trong nháy mắt hai người đã thay đổi vị trí.
Cửa lớn thư phòng còn mở rộng, có thể thấy ngoài sân tuyết trắng phủ đầy cành cây khô, mái hiên được lợp bằng ngói xanh ngắt, người hầu cũng có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Ngu Linh Tê lại không rảnh bận tâm những điều đó, đôi mắt nàng chỉ toàn là khuôn mặt đẹp trai đang đến gần của Ninh Ân, đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thể nhấn chìm nàng vào trong đó.
Lúc giọng nói của người hầu dưới hành lang vang lên, Ngu Linh Tê hoảng hốt.
"Điện hạ, Ngu đại cô nương bái kiến, nói là đến đón người như đã hẹn."
Người hầu Vương phủ được huấn luyện bài bản, lúc bẩm báo chỉ cúi đầu khom người đứng thật xa, cũng không nhìn ngó lung tung.
Dù vậy Ngu Linh Tê vẫn theo bản năng vùi đầu vào trong ngực Ninh Ân.
Ninh Ân nở nụ cười.
Mới vừa rồi lớn mật trêu đùa, lúc này thế mà lại còn biết cần thể diện.
Ngu Linh Tê bị hắn cười đến tai đỏ bừng, lại buồn rầu không ngờ tỷ tỷ lại đến nhanh như vậy.
Hôm nay mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải ra mặt chấm dứt việc này.
Đây là chuyện mà nàng đã thương lượng xong trong gia thư rồi.
Nhưng mà củi này chỉ mới đốt, còn chưa kịp nấu lên nữa là.
Ngu Linh Tê chống tay lên ngực Ninh Ân, chớp chớp mắt gọi: "Điện hạ."
Ninh Ân làm như không nghe thấy.
"Lui đi."
Hắn cho người hầu đi xuống, cũng không định dừng lại như vậy.
Ngón tay lần theo đường cong phập phồng của nàng tìm đến đai lưng rồi khều một cái.
"Không phải là muốn lấy đi sự trong sạch của ta sao?"
Hắn bao phủ của người Ngu Linh Tê, giống như một con dã thú chiếm cứ con mồi.
Ngón tay lần xuống dưới, lại khều một cái nữa: "Lấy đi.”
Cái này nhất thời không thể lấy đi rồi.
Ngu Linh Tê đã có kinh nghiệm, nàng hiểu hắn quá rõ.
"Đều do huynh, không về sớm hơn một canh giờ."
Hai má nàng đỏ ửng nói, vẻ mặt như không tình nguyện: "Thiên hạ sắp đại loạn rồi, ta muốn đi chuẩn bị trước.”
Ninh Ân không nói, nghiêng thân thể phủ lên người nàng rồi giơ tay khẽ vuốt ve.
Lúc hắn không muốn thả người, Ngu Linh Tê trốn không thoát.
Nhưng tỷ tỷ tới đây có nghĩa là trong phủ nhất định xảy ra chuyện gì đó, không thể kéo dài thêm nữa.
Ngu Linh Tê cố gắng lờ đi cái lạnh lẽo khiến nàng run rẩy kia, tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy mặt một cái ngọc bội khắc hoa văn hình rồng treo cạnh chiếc túi thơm trên thắt lưng của Ninh Ân.
Nàng đưa tay tháo ngọc bội xuống, cầm trong tay lắc lư: "Cái này coi như tín vật điện hạ tặng ta."
Ninh Ân nhìn ngọc bội trong tay nàng, tựa như nhớ tới thứ gì đó thú vị, ánh mắt tối sầm lại.
"Đừng gấp."
Ninh Ân giơ tay lên thả rèm xuống.
Trong ánh sáng lập lòe mờ ảo, hắn nói: "Đã nói là lấy tín vật của dâm phu thì đương nhiên phải lấy thứ tốt nhất.”
Rõ ràng ngược sáng nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng sáng ngời.
Ngu Linh Tê biết, hắn lại muốn đùa giỡn đến điên rồi.
Nàng cảm thấy hơi sợ hãi, hỏi: "Lấy...!Cái gì?"
"Chỉ cần là bảo vật được cất giữ trong các gia tộc danh tiếng, đều sẽ được in một dấu ấn riêng bên trên để thể hiện sự sở hữu."
Ninh Ân cúi người đến gần, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai: "Ta đóng dấu cho Linh Tê, có được không?"
"Đóng dấu?"
Ngu Linh Tê thấy khối ngọc khắc trong tay hắn.
Vừa rồi trong lòng Ngu Linh Tê đầy tâm sự, thấy thứ này cũng chỉ cảm thấy chất của khối mặc ngọc mà hắn đang chơi đùa có chút quen mắt, nhưng lại không để ý.
Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện toàn thân khối ngọc khắc kia đen huyền, đường cong nhấp nhô mềm mại.
Khối ngọc được điêu khắc thành hình dáng của một mỹ nhân ngủ say trong tư thế nửa nằm,...
Tư thế của mỹ nhân này cũng có chút quen mắt, nhìn kỹ thêm chút nữa, càng cảm thấy búi tóc và mặt mày của mỹ nhân hiện rõ ra, cực kỳ quen mắt, giống như là...
Ngu Linh Tê đột nhiên nhớ tới ngày thu trong phòng, Ninh Ân nói nhờ nàng "làm tham chiếu cho ngọc điêu", hai má của nàng không khỏi nóng lên.
Ninh Ân đúng là đi phồn liền giản, phản chiếu dung mạo và thân hình của nàng để điêu khắc cho ngọc đen này.
"Ngọc này là lúc trước Linh Tê đưa ta, ta suy nghĩ hồi lâu, chỉ có bộ dáng Linh Tê mới xứng với tấm điêu khắc tư ấn này."
Ngón tay trắng lạnh của Ninh Ân nhẹ nhàng lên xuống theo đường nét của mặt ngọc mỹ nhân, trắng đen tương phản với nhau, tuyệt đẹp.
Hắn hỏi: "Có thích không?"
Tư ấn kỳ lạ như vậy, cũng chỉ là người điên mới thích!
Má Ngu Linh Tê đỏ như son phấn, nghẹn một lúc lâu, khẽ nói: "Quần áo đâu?"
Ninh Ân rũ mắt, lập tức "a" một tiếng: "Quá phiền phức, cho nên bỏ qua."
Thật là một lý do đường hoàng, Ngu Linh Tê không có gì để phản bác.
"Cái dấu riêng này, đóng ở chỗ nào thì tốt đây?"
Ninh Ân nghiêm túc suy tư vấn đề này, tầm mắt đi xuống, đôi mắt lập tức khẽ sáng lên: "Có rồi.”
Sau một lúc, Ngu Linh Tê nhận thấy hai chân lạnh lẽo, không kịp phản ứng, mắt cá chân mảnh khảnh liền bị bàn tay to lớn nắm chặt.
Một lát sau, Ngu Linh Tê kinh ngạc cắn môi, đạp chân.
Nếu đổi lại là kiếp trước, nàng không dám đạp Ninh Ân, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến nàng phản ứng theo bản năng.
Điều này còn không bằng nấu cơm!
Ninh Ân lại dễ dàng bắt lấy mắt cá chân nàng đang đá lung tung, buông xuống, sửa sang lại váy.
Hắn nghiêng người, chỉ chỉ vào vết con dấu rồi nói: "Đừng cọ xát nó, sau khi trở về, bổn vương sẽ kiểm tra xem dấu ấn có còn nguyên vẹn hay không."
Khi ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi Vương phủ, Ngu Linh Tê bước nhẹ nhàng, hận không thể đem một bước chia ra làm ba bước, có đi như thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Vành tai nóng lên, đến cửa mới phản ứng lại, Ninh Ân mới nói: "Sau khi trở về".
Hắn chắc chắn nàng sẽ quay lại.
Cho nên, hắn kỳ thật đã chôn quân cờ gì đó, chỉ là giấu mà không lộ diện sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Ngu Tân Di đang ở ngoài cửa phủ sáng lên, sải bước đi tới nói: "Tuế Tuế!"
"Tỷ."
"Sao lại đi ra chậm như vậy? Nếu không có động tĩnh, tỷ sẽ vào đó giết người rồi cứu muội ra.”
Ngu Tân Di giữ chặt tay Ngu Linh Tê, nhanh miệng nói: "Tiết gia bên kia đã chọn ngày lành tháng tốt trước, đã bắt tay vào chuẩn bị chuyện đón dâu.”
Ngu Linh Tê bị tỷ tỷ kéo lên xe ngựa, cuối cùng quay đầu lại nhìn cửa lớn trống rỗng của Tĩnh Vương phủ, mới giơ tay dán lên hai má thở dài nói: "Vì sao lại đột nhiên tổ chức sớm?"
"Không biết."
Ngu Tân Di khoanh tay nói: "Cha đã chuyển giao hồng châu cho Đại Lý Tự khanh, sau khi nhận được lời thú tội thì cùng Đại Lý Tự khanh diện kiến Thánh thượng.
Chỉ là mãi không tìm được bằng chứng nào cho thấy Tiết gia tồn tại ‘Bách Hoa Sát’, cũng không biết trước khi bái đường có thể lấy được kết quả hay không.”
Ngu Tân Di thậm chí còn lên kế hoạch xuất giá thay muội muội nếu kế hoạch không thành công.
Bất đắc dĩ trước mắt bao người, Tiết gia lại hiểu rõ hai tỷ muội các nàng như lòng bàn tay, nàng ấy muốn thay thế dung mạo thân thể muội muội, gần như vô nghĩa.
"Không sao đâu, tỷ."
Ngu Linh Tê ôn nhu nói, nắm chặt long văn ngọc bội trong tay.
Nàng tin tưởng gia đình, cũng tin tưởng Ninh Ân.
Trên Đại Vân Các ở phía tây Vương phủ, Ninh Ân đứng chắp tay, nhìn theo xe ngựa Ngu phủ phóng nhanh rời đi.
Người Tiết gia rất giảo hoạt, Vương Lệnh Thanh trước khi chết cống hiến chút chứng cứ bóng gió kia, căn bản không đủ để đẩy lão hồ ly vào chỗ chết.
Cho nên, Ninh Ân thay đổi kế hoạch.
Chứng cứ hắn giao cho Liễu Ngự Sử nửa thật nửa giả, lại phát ra lời bóng gió, cố ý để cho người trốn ở chỗ tối biết Liễu Ngự Sử muốn vào cung buộc tội tố cáo Tiết Hữu Tướng, kích động cho bọn họ tự loạn lên.
Quả nhiên lần này lừa gạt, người Tiết gia đã đứng ngồi không yên.
Tuy nhiên, điều này là không đủ.
Trên đường phố trống rỗng, mây đen như mực, trong gió đã mang theo sương tuyết lạnh băng.
Ninh Ân nhìn chỗ nào đó không có tiêu điểm, khẽ hừ một tiếng.
Dù sao, đợi lát nữa phải cướp người trở về.
Lúc này, quang minh chính đại "cướp".
Nghiền nát giấc mơ tầm thường vào thời điểm tốt đẹp nhất, triệt để hủy hoại, đó mới gọi là niềm vui.
"Chuẩn bị đồ đạc."
Trong mắt Ninh Ân ẩn chứa màu đen như mây mực, xoay người xuống gác xép: "Đi cướp người.”
Buổi trưa, khuê phòng Ngu phủ.
Ngu Linh Tê trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc đơn giản, gỡ vương miện phượng nặng nề hoa mỹ xuống.
Bởi vì áo cưới lúc trước bị hủy, nàng chỉ tạm thời khoác một chiếc váy đỏ tươi.
Trước gương đồng cao từ trần đến sàn nhà, Ngu Linh Tê ngồi ngay ngắn một mình, sau đó xắn từng tấc váy cùng áo lót lên, lộ ra hai chân cân đối trắng nõn.
Các lớp xắn lên trên cùng, nàng nhìn trong gương đồng mơ hồ có thể thấy được một dấu ấn màu đỏ, tầm mắt không khỏi nóng lên, vội vàng đem váy đỏ tươi đặt xuống, vỗ vỗ nhẹ che lại.
Chỉ mong cha ở trong cung mọi chuyện đều thuận lợi.
Ngu Linh Tê nâng má thở dài một tiếng, nếu không nàng thật không biết nên lấy dũng khí gì, mang theo con dấu này "gả" vào Tiết gia.
Tiết Hữu Tướng vào cung còn chưa trở về, Tiết phụ tạm thời đẩy nhanh thời gian đón dâu.
Đầu giờ chiều, đội ngũ rước dâu của Tiết gia náo nhiệt hướng đến Ngu phủ.
Dựa theo tục lệ cũ trong kinh, lúc đón dâu, tân lang cũng không tự mình đi, mà là do người xướng lễ đi nghênh đón.
Hội trường vui vẻ ngập tràn niềm vui, những ngọn nến đỏ rực sáng, khách khứa ngoài đình qua lại như mây.
Tiết Sầm mặc hỉ phục đỏ tươi, đoan phương như ngọc ngồi ở trong hỉ đường, chờ kiệu hoa đến.
Hắn không thể không nắm chặt tay, giờ khắc này, đại khái gần như là khoảnh khắc viên mãn trong đời hắn.
Không biết kỳ vọng bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng mơ hồ nghe được tiếng hoan hỉ của đội ngũ đón dâu trở về.
Tiết Sầm bất ngờ đứng lên, nhất thời vui mừng mà luống cuống.
Cho đến khi bà mối thúc giục nhắc nhở, hắn mới như trong mộng mới tỉnh, nghiêm túc chỉnh lại toàn bộ quần áo, đạp thảm đỏ kéo dài mấy chục trượng, nghênh đón chúc mừng, đi về phía tân nương sắp tiến vào cửa của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...