Đông cung, nhà kho bị sập một nửa, khói đặc cuồn cuộn.
Trong chính điện phát ra âm thanh chói tai của ngọc sứ vỡ vụn.
Thái tử Ninh Đàn run rẩy quỳ trên mặt đất, trán lập tức trào ra máu tươi nhớp nháp.
Hoàng hậu nghe tin vội vàng chạy đến, Hoàng đế tức giận nói: “Nhìn đứa con trai ngoan mà nàng nuôi đi!”
Hoàng hậu nói một tiếng: “Bệ hạ bớt giận, long thể làm trọng.”
Máu đặc chảy xuống mắt nhưng hắn ta không dám lau đi, chỉ có thể quỳ gối dập đầu xuống đất nói: “Nhi thần oan uổng! Chắc chắn là có người mưu hại nhi thần! Kính mong phụ hoàng minh xét!”
“Thằng nhãi ranh còn dám giảo biện!”
Cổ họng Hoàng đế phát ra một tiếng ho khàn đục, chỉ vào hắn ta nói: “Ngay trong yến tiệc mừng thọ mẫu hậu ngươi, ngay trước mặt bách quan và mệnh phụ ngươi nói ra những lời xằng bậy ngạo mạn.
Ngày thường ở Đông cung cũng không biết tiến thủ, ngược lại còn ham vui dạ yến với cung nữ người hầu, phong mấy vị “Hoàng phi”, “Tổng quản”...!Chỉ một điều này thôi trẫm đã có thể ban cho ngươi án tử hình!”
Ninh Đàn sợ tới mức cổ co rụt lại, lời bao biện kêu khóc đột nhiên bị chặn lại trong cổ họng.
Trước kia, khi phụ hoàng trở về sau cuộc săn thú mùa thu, vì long thể không được khỏe nên Ninh Đàn đã giúp cha duyệt tấu chương hai ngày.
Được nếm trải tư vị của hoàng quyền chí thượng nên hắn ta liền có chút đắc chí.
Hắn ta vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ phụ hoàng lại biết rõ ràng như vậy.
Thấy Thái tử hoang mang lo sợ, Hoàng đế biết những hành vi hoang đường kia đều là thật, lại càng tức giận hơn.
“Hãy nhớ kỹ, tất cả những gì ngươi có đều là do ta ban cho! Trẫm có thể lập ngươi, cũng có thể phế ngươi!”
Dứt lời, Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi.
“Phụ hoàng… Mẫu hậu, mẫu hậu!”
Ninh Đàn liều mạng túm chặt phượng bào Hoàng hậu như thể đang ôm lấy khúc gỗ nổi cuối cùng.
Hoàng hậu dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có cung nhân tiến lên gỡ từng ngón tay Thái tử ra.
Khi phượng bào không chút lưu tình lướt qua mặt, cũng là lúc hai vai Ninh Đàn sụp xuống.
“Hữu tướng, Tiết hữu tướng!”
Ninh Đàn mang theo hi vọng nhìn về phía ông lão đứng góc cửa, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Ta là đứa con trai trực hệ duy nhất! Ngươi sẽ giúp ta phải không?”
Bộ râu trắng của Tiết hữu tướng khẽ chuyển động, ông ta thở dài một hơi sau đó chậm rãi quay người rời đi dưới sự giúp đỡ của Tiết Tung.
Gió bắc rít gào, giọng nói mệt mỏi của Hoàng đế mơ hồ vang lên: “Lão Tiết, theo ngươi, việc phế lập này…”
“Lập trữ liên quan đến lễ pháp xã tắc, không thể nóng vội.”
Tiết hữu tướng già nua nói: “Đợi đến khi hoàng trưởng tôn chào đời, lúc đó bệ hạ ra quyết định cũng chưa muộn.”
“Nếu như thế, vậy thì đợi thêm hai tháng.”
Hoàng đế thở dài, “Cuối năm nhiều điều lo lắng, đã sắp tới đông chí, trẫm mệt rồi…”
Trong điện đường rộng lớn chỉ còn lại Ninh Đàn nằm xụi lơ trên mặt đất, bóng người hắt lên tường như một bóng ma.
Dần dần, nỗi tuyệt vọng lan tràn trở thành lòng căm hận.
…
Yến tiệc giao thừa dịp cuối năm nhiều vô kể.
Vương triều được dựng nước vào ngày đông chí trăm năm trước nên ngày này chỉ ngay sau lễ Thượng Nguyên, được biết đến với tên gọi là lễ “Á Tuế”.
*Á Tuế-亚岁: chỉ lễ lễ hội đầu năm, thời xưa, ngày Đông chí trong bốn mùa và tám lễ hội được gọi là Á Tuế.
Ngày Đông chí được gọi là "Á Tuế", "Tiểu Niên", v.v.
mang ý nghĩa là năm mới đang đến gần, ý nghĩa còn lại là tầm quan trọng của Đông chí.
Đông chí năm nay vẫn như mọi khi, Hoàng đế lệnh cho Lễ bộ chủ trì một cung yến long trọng, tế thiên hưởng thực để khen thưởng cho lòng trung thành và sự vất vả của các văn võ bá quan trong một năm qua.
Vì được ban hôn nên năm nay Ngu Linh Tê cũng ở trong danh sách được mời.
Gió lạnh ào ào, mây đen ùn ùn kéo đến phía chân trời, dường như sắp có trận tuyết lớn.
Ngu Hoán Thần làm việc bên ngoài, Ngu Tân Di cũng đã dẫn theo bách kỵ ty phòng thủ nội cung.
Trong xe ngựa, đích thân Ngu Uyên đưa con gái đến dự tiệc.
Đường phố rộng rãi náo nhiệt, xe ngựa đi rất chậm, Ngu Linh Tê mặc chiếc áo choàng đỏ rực, cổ áo lông thỏ tôn lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên bị nghiêng, Ngu Linh Tê bị va vào thành xe khiến cánh tay đau nhức.
“Có chuyện gì vậy?” Ngu Uyên hỏi.
Thị vệ kiểm tra rồi đáp: “Thưa đại tướng quân, là bánh xe bị hỏng.”
Xe hỏng trên đường là điềm xấu.
Ngu Linh Tê nhíu mày, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bất an.
Nàng nhớ lại những ký ức ở kiếp trước, cuối năm nay sẽ xảy ra biến cố lớn, mỗi ngày đều giống như giẫm trên băng mỏng.
Sắc mặt Ngu Uyên trở nên ngưng trọng, thấy bánh xe mãi không sửa được liền nắm lấy áo choàng nói: “Không thể đến cung yến muộn, cha sẽ vào cung trước.
Nếu bánh xe vẫn không sửa được, vậy thì Thanh Tiêu sẽ đưa con về.
Hoàng hậu và Tiết gia bên kia cha sẽ xin phép thay cho con.”
Ngu Linh Tê nghĩ một chút sau đó nhắc nhở: “Con sợ gần đây có biến, cha phải cẩn thận nhé.”
“Cha biết.”
Ngu Uyên để lại xe rồi lên ngựa, áo choàng bay phần phật lao về phía cửa cung.
Tiếng sửa xe lộc cộc vang lên, Ngu Linh Tê ngồi một mình trong xe một hồi.
Thư mời và đèn lồng nàng gửi cho Đường Bất Ly lúc trước vẫn chưa nhận được hồi âm, cũng không biết Ninh Ân có nhìn thấy ám hiệu của nàng hay không.
Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, Ninh Ân huyết tẩy Kim Loan điện, giết huynh giết cha cũng là sự kiện vào cuối năm nay, cách bây giờ khoảng một tháng nữa.
Đáng tiếc, nàng không thể đợi đến lúc đó.
Bảy ngày sau là hôn lễ của nàng.
Nếu may mắn, sau khi tất cả lắng xuống, có thể Ngu gia sẽ vì nàng đổi lấy chỉ hòa li.
Có lẽ đây chính là cái giá cho sự thay đổi vận mệnh, không phải mọi chuyện đều có thể diễn ra như ý.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng xe ngựa lọc cọc một lần nữa.
Sau một lát yên tĩnh, giọng nói thận trọng của người hầu từ bên ngoài vọng vào: “Tiểu thư, bánh xe bên kia cũng hỏng rồi.”
“...”
Trang phục hôm nay của Ngu Linh Tê không tiện để cưỡi ngựa, mà bây giờ đi tìm kiệu cũng đã không kịp.
Huống chi nàng cũng lười vào cung xã giao cho có lệ, liền nói: “Về phủ đi.”
Trong cung.
Hoàng đế dâng lễ vật tế trời, sau những bài chúc tế lê thê qua đi, bách quan và các mệnh phụ quý nữ, thế tử vương tôn chia thành hai nhóm ngồi trong điện Tử Anh nhập tiệc.
Ngu Uyên đưa mắt nhìn quanh, người của Tiết gia cũng không đến.
Nghe nói vì chuyện Tiết Sầm bị bắt do chơi gái nên Tiết hữu tướng đã rất tức giận, xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, không còn tham gia yến tiệc nữa.
Nhớ tới động tĩnh gần đây nhất, Ngu Uyên có chút trầm ngâm.
Trước điện, Ngu Tân Di mang một thân bách kỵ ti, lưng đeo tên bắn, đến đảm bảo an nguy cho các phi tần trong cung.
Thấy Ngu Uyên bước vào chỗ ngồi, nàng ấy nhìn về phía sau rồi hỏi: “Phụ thân, Tuế Tuế đâu ạ?”
“Xe ngựa hỏng, có lẽ là không kịp đến yến tiệc.”
Ngu Uyên dùng hai câu giải thích rõ ràng, lại nhắc nhở thêm: “Hôm nay cấm quân gác cửa cung có chút lạ mắt, con nên chú ý cẩn thận, tuyệt đối không được qua loa chủ quan.”
“Con hiểu rồi.” Ngu Tân Di nói.
Ngu Uyên vừa đi, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên vang lên: “Ti sử Ngu!”
Ngu Tân Di nghe thấy giọng nói này không nhịn được muốn trợn tròn mắt.
Nàng ấy xoay người nhìn lại, quả thật là Nam Dương tiểu Quận vương Ninh Tử Trạc.
“Tiểu Quận vương.”
Ngu Tân Di không còn cách nào khác ngoài việc ôm quyền hành lễ, thiếu niên này thích ghẹo mèo trêu chó nên cung yến náo nhiệt như vậy tất nhiên không thể bỏ qua.
Ninh Tử Trạc khoác trên người một chiếc áo choàng vàng nhạt của Quận vương, tóc đuôi ngựa buộc cao, mỉm cười chạy tới nói: “Ti sử Ngu, vừa rồi bổn vương mới ăn một miếng bánh gạo nếp rất ngon, ngươi cũng thử đi!”
Vừa dứt lời, hắn ta ở ngay trước mặt mọi người vô tư nhét miếng bánh vào trong tay Ngu Tân Di, vô cùng tự nhiên.
Ngu Tân Di cảm thấy sau lưng tên nhóc này suýt thì mọc thêm cái đuôi vẫy điên cuồng.
Bách kỵ ti ở phía sau nhìn không chớp mắt, muốn cười nhưng lại không dám, kìm nén đến nỗi mặt đỏ tía tai.
“Các khanh không cần câu nệ, cứ ăn uống thoải mái!”
Hoàng đế nâng chén, quần thần đứng dậy đáp lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Ca múa đàn sáo du dương, chuông nhạc cùng ngân vang, vô cùng hoa lệ.
Từ bên ngoài cửa điện bỗng nhiên xuất hiện một người.
Thái tử Ninh Đàn mặc một bộ quần áo tầm thường, tóc xõa chân trần*, đối lập hoàn toàn với trang phục hoa lệ của bách quan mệnh phụ.
(*) Tóc xõa chân trần - nguyên văn “被发跣足 - p/a: bị phát tiển túc” mô tả cuộc sống gian khổ hoặc buông thả, tóc tai lù xù, khập khiễng.
Đàn sáo ca múa đột ngột dừng lại, tiếng bách quan chúc tụng nhau cũng dần yên tĩnh.
Sắc mặt Hoàng đế trong nháy mắt đen như đáy nồi.
Mặc dù việc cất giấu long bào đã bị áp xuống nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi Ninh Đàn phách lối ngu xuẩn như vậy, mọi người ít nhiều có thể đoán được một chút.
“Ngươi không ở trong Đông cung tu thân kiểm điểm đi, chạy đến đây làm gì?” Hoàng đế nghiêm mặt hỏi.
“Nhi thần hổ thẹn với sự dạy bảo của phụ hoàng, mẫu hậu, đêm ngày không yên.
Nhân ngày lễ Đông chí nhi thần cố ý tới dập đầu thỉnh tội với phụ hoàng và toàn dân trong thiên hạ.”
Ninh Đàn đi chân trần giẫm trên nền gạch, cả người lạnh cóng run rẩy, vẻ mặt bi thương nói: “Cầu xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội hối lỗi trực tiếp! Nếu như bách quan vẫn cảm thấy phẩm hạnh của nhi thần không xứng với vị trí này, nhi thần...!Cam tâm tình nguyện nhường lại ngôi vị thái tử cho người xứng đáng hơn!”
Ngu Tân Di xùy một tiếng cực nhẹ.
Nàng ấy nhìn Thái tử đang dùng trán chạm đất, nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: Hắn ta đang diễn cái gì vậy?
Vẻ mặt Ngu Uyên cũng ngưng trọng, ông ngồi trên ghế quan sát từ đằng xa.
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi đôi chút, ngài nói: “Biết sai có thể sửa, tội không đáng chết.
Nếu còn có chuyện gì ngươi mau nói đi.”
Ninh Đàn cầm lấy một ly rượu từ trong khay của cung tỳ, đứng lên nói: “Năm Thiên Chiếu thứ bảy, hoàng đế phụ thân lập ta thành Thái tử.
Vì đương vị sáu năm không đạt được chút thành tích nào, chưa từng đụng vào tấu chương một lần nào, chưa một lần xử lý công việc triều chính…”
Những lời này thực sự không giống như là lời một Thái tử ngu ngốc háo sắc có thể nói ra.
Ngu Tân Di nhíu mày, nàng ấy cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên, sau một khắc, Ninh Đàn vươn tay quay người, đầu ngón tay chỉ thẳng vào ngai tọa hoàng thương, khuôn mặt bi thương lộ ra vẻ kiềm chế đến vặn vẹo: “...!Đó là bởi vì, phụ hoàng của ta —— Đương kim thiên tử, phòng nhi tử hắn như phòng cướp! Thứ hắn cần không phải là một Thái tử, mà là một con rối, một pho tượng nói gì nghe nấy!”
Thái tử điên rồi, dám nhục mạ Hoàng đế trước mặt mọi người!
Đám người xôn xao biến sắc.
“Tại sao người không nghe nhi tử giải thích? Tại sao?”
Khuôn mặt Ninh Đàn đỏ bừng, hắn ta nắm chặt cái chén gầm thét: “Tại sao!”
Sắc mặt Hoàng đế vừa hòa hoãn, phút chốc lại kéo căng, gân xanh trên thái dương nổi lên, quát: “Thái tử, ngươi điên rồi!
“Đúng đấy! Đó cũng là bị người bức thành! Người không cho phép nhi tử can thiệp hoàng quyền, cũng không cho phép nhi tử bất tài háo sắc.
Ngôi vị Thái tử nói lập là lập, nói phế liền phế, làm con của người thật sự rất khó, rất khó đó!”
Ninh Đàn nở nụ cười, ha hả nói: “Trong mắt người, ta không phải Thái tử.
Ta chính là một con chó mà lúc người vui thì bố thí cho, còn không vui thì đá bay đi!”
“Ầm” Tiếng ngọc vỡ vụn vang lên, Ninh Đàn hung hăng đập vỡ chén rượu trong tay..
Vương Lệnh Thanh - người cách Hoàng đế gần nhất dẫn đầu phát động cuộc tấn công, tiếp theo là Vân Huy, tướng quân Lý Mao cùng với Binh Bộ Thị Lang Lưu Phong dẫn theo một loạt vệ binh tiến vào!
Bên dưới lợi ích, không có lòng trung thành tuyệt đối.
Đối với những lòng tham không đáy, lời hứa giúp thái tử kế vị sau đó được “phong vương, phong hầu” cũng đủ thôi thúc họ làm bất cứ điều gì.
Ngọc sứ vỡ tung tóe phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm trong đại sảnh.
Phủ Thất hoàng tử.
Trên mặt đất sáu bảy cỗ thi thể nằm ngổn ngang, hoạn quan có, cung tỳ cũng có, tất cả đều là mật thám mà Đông cung hoặc người trong cung gài vào.
Lúc này, các thi thể đều vặn vẹo nằm trong vũng máu, bị diệt sạch sẽ.
Chủ tử sau lưng bọn họ sẽ sống không quá hôm nay, nên những con chuột vướng víu này đương nhiên cũng không thể giữ lại.
Ninh Ân phân phó: “Dọn dẹp sạch sẽ đi.”
Thi thể bị lôi đi, mấy chậu nước giội xuống, không qua bao lâu bậc thềm lại sáng như mới.
Người hầu nhận được mật thư, vội chạy từ triều đình về bẩm báo: “Điện hạ, Đông cung đã có động thái, bọn người Trầm Phong cũng đã sẵn sàng, chúng ta không…”
Ninh Ân ngồi bên rìa lò luyện, cẩn thận lau tay sạch sẽ.
Cho đến khi các khớp ngón tay lạnh lẽo trắng nõn bị chà xát đến đỏ ửng, mùi máu tanh không còn nữa, hắn mới dựa vào thư án bên cửa sổ, vuốt vuốt khối ngọc bích màu đen điêu khắc tinh xảo trong tay từng li từng tí, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng vội thu lưới, cứ chờ đã.” Ninh Ân nói.
Hắn chỉ vừa mới đứng vững gót trong hoàng cung, ngoại trừ Trầm Phong và Lý Cửu giả chết trà trộn vào cấm quân thì dưới trướng của hắn có rất ít người.
Huống chi trở về báo thù, đương nhiên là muốn đợi quân thần bất hoà, phụ tử tương tàn, một màn chết chóc thảm liệt được tái hiện lại.
“Điện hạ, còn một chuyện nữa.”
“Nói.”
“Thuộc hạ đã làm theo kế hoạch làm hỏng xe ngựa Ngu phủ ở nửa đường, sau đó sai người chặn đường đi, nhưng không ngăn được Ngu đại tướng quân…”
Người hầu khom người, hầu kết lên xuống, nhỏ giọng nói: “Ngài ấy một mình cưỡi ngựa tiến vào hoàng cung.”
Ngón tay đang vuốt ve ngọc bội chợt dừng lại.
Ninh Ân liếc mắt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, hắn lặp lại: “Ồ, tiến cung rồi?”
Rõ ràng giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hời hợt nhưng sống lưng người hầu lại phát lạnh, hắn ta vội quỳ xuống nói: “Thuộc hạ thất trách! Nếu ngài muốn, thuộc hạ có thể tương kế tựu kế cưỡng chế Ngu tướng quân nội ứng ngoại hợp…”
“Không cần.”
Ngu Uyên là một võ tướng cứng rắn, dù bị Hoàng đế chèn ép nên phải lén lút đưa cho hắn một chút tiện lợi, nhưng không có nghĩa là ông sẽ đồng tình và “lên thuyền” với những ý tưởng táo bạo, điên cuồng của hắn
Trừ khi…
Ninh Ân nhìn khối ngọc khắc mỹ nhân trong lòng bàn tay, đầu ngón tay lướt qua hàng lông mày thanh tú.
......
Ngu Linh Tê ngồi trong phòng khách, mí mắt giật giật, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Tuế Tuế?”
Ngu phu nhân gọi mấy lần Ngu Linh Tê mới định thần, nàng cười nói: “Có chuyện gì vậy nương?”
Tô Hoàn có hơi lo lắng, nắm chặt tay của nàng nói: “Nương đang hỏi muội xem có thứ gì cần thay đổi trong danh mục quà tặng không?”
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua danh mục quà tặng màu đỏ mạ vàng dài dằng dặc, mi mắt rũ xuống: “Đều nghe theo nương.”
Ngu phu nhân sao có thể không nhìn ra tâm sự của con gái mình?
Tiết Nhị Lang và con gái bà cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cuối cùng mối quan hệ giữa họ cũng chỉ là tình cảm huynh muội, không có tình yêu nam nữ, nhưng lại bị một chỉ ban hôn buộc vào với nhau.
Bà nghe trượng phu nói, Tuế Tuế vốn có cơ hội đào tẩu.
Nhưng vì lấy đại cục làm trọng, cũng vì an nguy của của gia đình này, nàng vẫn chọn cách ngoan ngoãn về nhà.
Thân là nương, sao bà có thể không đau lòng chứ?
Bà vừa thở dài thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập ngoài cửa.
Động tĩnh của hai cha con về phủ khác hẳn ngày thường, lần này vó ngựa lộn xộn, vội vã, đi đi lại lại vô cùng hỗn loạn.
Ngu Hoán Thần đã thay áo giáp, y mệt mỏi đẩy cửa tiến vào mang theo một luồng gió lạnh.
“Tuế Tuế, muội, mẫu thân và A Hoàn đợi ở trong nhà.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được đi ra ngoài.”
Từ trước đến nay, giọng của y chưa từng trầm đến như vậy, hoàn toàn không còn chút sang sảng như thường ngày.
Ngu Linh Tê trấn an nương và tẩu tử xong liền đuổi theo ra ngoài.
Nàng nhìn thấy một số tướng lĩnh tâm phúc dưới trướng Ngu gia đang chờ xuất phát, bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó.
“...!Quyền lực của Hoàng Thượng đang chia làm ba.
Bây giờ chúng ta muốn điều binh cần vương thì phải cần phải nghe theo chỉ lệnh của Bộ Hộ và thái giám, chuyện này sao có thể kịp?”
Một người trong đó phì cười, giận dữ nói: “Nếu chúng ta tự điều binh sẽ bị chụp cho một cái mũ “mưu phản”! Đúng là Trư Bát Giới soi gương, dù trong hay ngoài cũng đều không phải người.”
“Phụ thân và Ngu Tân Di vẫn còn đang bị mắc kẹt trong cung, ta không thể mặc kệ.”
Ngu Hoán Thần quyết định rất nhanh: “Các ngươi đi điều động tất cả cấm quân có thể huy động trước.
Huyền Vũ môn nghe lệnh.
Cho dù không thể hành động hấp tấp, nhưng vẫn có thể trấn áp quân nổi loạn…”
Ngay khi Ngu Hoán Thần vừa quay đầu liền nhìn thấy muội muội đang đứng ở trong sân, không khỏi có hơi giật mình.
“Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần phất tay ra hiệu thuộc hạ đi sắp xếp trước, còn mình thì cầm kiếm đi về phía muội muội.
Ngu Linh Tê nhìn bộ giáp bạc trên người huynh trưởng, nhíu mày hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì?”
Ngu Hoán Thần nhìn đôi mắt đã thông suốt của muội muội, nhớ lại tiên đoán trước kia nàng nói cuối năm sẽ có đại loạn, vẫn nói ra sự thật: “Thái tử thừa dịp cung yến đông chí tạo phản.
Hắn ta bắt nhốt hơn 300 đại thần và mệnh phụ đến dự yến tiệc vào Tử Anh điện, ép hoàng đế thoái vị.”
Đầu óc Ngu Linh Tê trống rỗng, vào giờ khắc này tất cả ký ức thiếu sót đang dần kết lại thành vòng.
Rốt cuộc nàng cũng biết những gì nàng đã bỏ lỡ khi lâm bệnh nặng ở kiếp trước—
Là một trận cung biến, một trận trai cò đánh nhau cũng đủ để Ninh Ân làm ngư ông đắc lợi, huyết tẩy náo động triều đình.
Thái tử và Hoàng đế tự tàn sát lẫn nhau, dù thế nào cũng sẽ bại một người, mà những hạng người chỉ kéo dài chút hơi tàn còn lại giống như cá trong chậu, căn bản không thể ngăn cản bước chân của Ninh Ân...
Nhưng trong sự hỗn loạn của kiếp trước không có huynh trưởng và cha, đây là biến cố duy nhất trong kế hoạch trả thù của Ninh Ân.
Một biến cố vô cùng nguy hiểm.
“Huynh trưởng, huynh có thể tin muội thêm một lần nữa không?” Ngu Linh Tê nghiêm túc nói.
“Đương nhiên!” Ngu Hoán Thần gật đầu.
Từ thủ phạm thật sự phía sau tai lương cho đến thân phận thực sự của Vệ Thất.
Từ sự hai mặt của Tiết gia cho đến việc nàng nói cuối năm sẽ có đại loạn, có quá nhiều chuyện muội muội tiên đoán đã thành hiện thực nên Ngu Hoán Thần không có lý do gì để không tin nàng.
“Cho dù trận này trong cung biến có xảy ra chuyện gì, cầu xin huynh trưởng hãy cứu cha và tỷ tỷ, đồng thời bảo vệ cả Thất hoàng tử.”
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, hành lễ với ca ca: “Xin huynh trưởng giúp hắn một chút!”
Kiếp trước, Ninh Ân giết tất cả mọi người, dùng phương thức gần như tự hủy đứng ở vị trí cao nhất trong thiên hạ, nhưng cũng nhận về những lời chửi mắng và phản ứng dữ dội nhất.
Nếu như có thể, kiếp này nàng muốn Ninh Ân có được quyền thế trong thiên hạ, được mọi người kính trọng.
Để hắn từ một tên điên ngang ngược ở tiền kiếp trở thành một anh hùng danh chính ngôn thuận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...