Ninh Ân lạnh lùng gọi nàng “Tiểu thư”.
Ngay từ lúc bắt đầu, tên tiểu tử này đã phát hiện ra nàng đến lại cố ý giả vờ không biết, nhìn nàng bày trò diễn kịch như một chú hề.
Đúng là...
Như thể lớp giấy cửa sổ cuối cùng bị xuyên thủng, khuôn mặt Ngu Linh Tê nóng lên, tách trà vững vàng nằm trong tay cũng gợn sóng nhỏ, ngay cả đuôi mắt cũng bị nhuộm một màu hồng đào.
Hình ảnh hôn môi đút thuốc chỉ trong phút chốc đã tràn ngập chiếm đóng tâm trí nàng như dòng nước lũ bị đè nén đến cực điểm mà dâng trào.
Ninh Ân ngắm nhìn dáng vẻ ngại ngùng của nàng, đáy mắt chứa sự lạnh nhạt và xấu tính.
Hắn từ từ giơ tay, muốn lấy mạng che mặt của nàng xuống.
Đeo mạng che mặt sao đút rượu được?
Ngu Linh Tê giật mình tỉnh táo lùi về sau, mạng che mặt lướt qua ngón tay hắn nhẹ nhàng không để lại dấu vết gì.
Hai gã quan văn vừa đi, ở Hoa Lâu ngư long hỗn tạp(1), nàng không chắc trong chỗ tối có người theo dõi Ninh Ân hay không.
Nếu để lộ mặt lúc này chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối.
Ngày cả hành lễ nàng cũng quên, chỉ vội vàng xoay người chạy biến.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ cong, không cản nàng.
Sau khoảng bảy vần gõ ngón tay, Ngu Linh Tê dừng bước, đứng dưới hành lang.
Bỗng dưng một đám cấm quân và quan lại Lý Đại Tự hùng hổ xông vào.
Tên đứng đầu cấm quân cầm công văn, ra lệnh: “Kiểm tra theo quy định, tất cả ra ngoài đứng ngay lập tức! Người không tuân theo lệnh sẽ phạm tội gây cản trở người thi hành công vụ, xử tội tại chỗ!”
Tiếng kêu sợ hãi vang lên bốn phía, Hoa Lâu ngói son thiếp ngọc lập tức hỗn loạn.
Ngu Linh Tê cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, đội cấm quân này đến quá trùng hợp.
Tuy mỗi tháng đều có quan viên đến kiểm tra thu thuế định kỳ ở Hoa Lâu nhưng chỉ đi một vòng ở sảnh trước, sẽ không điều tra đến nội viện.
Dù sao thì những kẻ đến nội viện mua vui toàn là họ hàng con cháu quý tộc trong triều, không thể đắc tội bất cứ ai...
Cấm quân lộ diện, trừ khi là hoàng đế hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt quan lại chơi kỹ nữ, nếu không thì không phải cuộc kiểm tra đơn giản như vậy.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám cấm quân phía trước.
Tiết Tung? Hắn ta đến làm gì?
Ở dưới lầu, cấm quân lần lượt đá cửa, lục soát từng phòng, lôi từng đôi nam nữ quần áo xộc xệch ra tập trung ở đình viện.
Rốt cuộc bọn họ đang tìm ai?
Trái tim Ngu Linh Tê nhảy lên cổ họng, vô thức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Ninh Ân bưng, ngửi chén trà nàng vừa rót lúc nãy.
Hắn vô cùng thản nhiên, giống như náo loạn bên dưới lầu không liên quan đến hắn.
Kỳ lạ, không phải nhắm vào Ninh Ân?
Đến khi tiếng dọa nạt của cấm quân dừng lại, Tiết Sầm bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tuy hắn ăn mặc có thể xem là chỉnh tề nhưng cài tóc đã nghiêng lệch, tóc tai bên thái dương rối tung.
Nhìn là biết vừa mới ‘ngủ’ một giấc.
Chỉ trong khoảnh khắc, đám công tử mặt ủ mày ê chửi ầm lên cũng ngậm miệng lại.
Bọn họ nhìn chằm chằm Tiết Sầm hồi lâu với sắc mặt kì lạ.
Ánh mắt bọn họ sắc như dao, chỉ hận không thể bóc tách vẻ ngoài đứng đắn của hắn để phân tích.
Sau đó là một trận cười vang dội.
Tiết Tung dẫn cấm quân đi kiểm tra lại tra ra đệ đệ ruột nhà mình ‘chơi gái’, thật đúng là ‘lũ lụt tràn vào miếu Long Vương(2)’.
"Không ngờ chính nhân quân tử như Tiết Nhị Lang cũng đến những nơi phong lưu thế này.”
“Không ngờ nha, xì!”
Tiết Sầm mắt điếc tai ngơ.
Cặp mắt hắn đỏ hồng, thất thiểu đứng trước mặt Tiết Tung như muốn xác nhận điều gì đó.
Lúc lâu sau mới rối rắm gọi một tiếng: “Huynh trưởng...”
Vả mặt của Tiết Tung lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Ngu Linh Tê nhìn bóng lưng cứng đờ, lúng túng của Tiết Sầm cũng kinh ngạc.
Trong ký ức của nàng, Tiết Sầm vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch, trong xương cốt còn có sự thanh cao của văn nhân, không phải loại người háo sắc.
“Vị hôn phu hào hoa phong nhã nhà ai hóa ra chỉ là khách ở trên giường Hoa Nương(3)” Giọng nói trầm thấp của Ninh Ân từ phía sau truyền đến.
Không biết hắn đã đến sau lưng Ngu Linh Tê từ khi nào, bóng đen cao lớn bao trùm lên người nàng: “Xùy, thật đáng thương.”
Ngu Linh Tê không cần quay đầu vẫn có thể nghe ra, hắn đang cười, cười đến ác độc.
Không có đáng thương hay không, Ngu Linh Tê nghĩ: Nàng vốn không để ý đến hắn.
Ninh Ân đang quan sát phản ứng của nàng, muốn nhìn ra chút hối hận hoặc giận dữ từ đôi mắt lộ ra bên ngoài mạng che mặt.
Nhưng cặp mắt của Ngu Linh Tê vẫn trong veo như cũ, không có chút oán hận nào.
Vì thế, sự chế nhạo nơi đáy mắt của hắn dần phai nhạt, cả người lại mang vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Hắn không hài lòng với biểu hiện của Ngu Linh Tê.
Nhưng Ngu Linh Tê không có thời gian chiều lòng hắn hay Tiết Sầm nữa, chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hồng Châu.
Mà lúc này đây, Lãm Xuân Các hỗn loạn, hộ vệ đều đã bị cấm quân khống chế, đây là lúc thích hợp để đục nước béo cò.
Ngu Linh Tê đi hai bước rồi dừng lại, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi đi xuống cầu thang, gật đầu với Thanh Tiêu đang chờ ở sảnh trước của Hoa Lâu.
Thanh Tiêu hiểu ý, lẻn vào đám đông ở hậu viện, tụ họp với nàng.
Ninh Ân lạnh lùng đứng một hồi, sau đó trở về phòng đóng cửa lại.
Nữ nhân chơi đàn đã rời khỏi từ lâu, thay vào đó là một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục thô, gương mặt thô kệch tầm thường.
Người nọ bẩm báo: “Đúng như kế hoạch của điện hạ, tỳ nữ kia đã gặp Tiết Sầm.”
“Rất tốt.” Ninh Ân khoanh tay.
Hắn từng nói hắn muốn giết chết tâm tư của Tiết Sầm hơn là mạng.
“Vị cô nương vừa rồi...”
“Một con mèo đi lạc mà thôi, ta chơi đùa với nàng.”
Thấy Ninh Ân nói thế, người nọ không nhiều lời mà chỉ nói: “Vữa nãy thuộc hạ thấy vị cô nương đó đi đến phòng chứa củi, chắc cũng đến đây vì tỳ nữa kia.
Có cần thuộc hạ đuổi theo ngăn lại không?”
Hóa ra nàng đang giấu chuyện này.
Hừ, đúng là có bản lĩnh.
“Không cần.”
Không những không ngăn cản mà Ninh Ân còn muốn thúc đẩy việc đó.
Để Ngu Linh Tê tận mắt nhìn thấy Tiết Nhị Lang bị kéo xuống, ngã xuống vũng bùn vẫn chưa đủ.
Hắn còn muốn mổ xẻ túi da đạo mạo của Tiết gia, lật đổ sự bảo vệ và niềm tin đối với thanh mai trúc mã của nàng từng chút từng chút một rồi dẫm thành bột mịn.
Hủy hoại luôn là chuyện khiến người ta sung sướng.
...
Ngu Linh Tê tìm thấy Hồng Châu đang trốn trong phòng chứa củi.
Nàng vốn định mặt đối mặt tra hỏi, ai ngờ không biết Hồng Châu đã bị cái gì kích thích, nàng ta cứ gào khóc không chịu phối hợp.
Không còn cách nào khác, để tránh thu hút đám hộ vệ, Ngu Linh Tê đành phải bảo Thanh Tiêu đánh ngất nàng ta, nhân lúc hỗn loạn lặng lẽ bắt người ra cửa hông.
Vậy mà không một ai phát hiện.
Một lúc sau, Thanh Lam dẫn Đường Bất Ly ra ngoài.
Đường Bất Ly vừa đánh Trần Giám một trận, hai cái ria mép cũng rớt ra vì tức giận.
Nàng ta không ngồi xe ngựa của Ngu Linh Tê mà tự cưỡi ngựa hồi phủ.
Ngu Linh Tê không yên tâm, để Thanh Lam đi theo nàng ta từ xa, đưa nàng ta về phủ an toàn.
Xe ngựa còn chưa đến Ngu phủ thì Hồng Châu đã tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy bản thân ở trên xe của Ngu Linh Tê, nàng ta sững sờ trong giây lát sau đó liền bò dậy muốn nhảy ra khỏi xe ngựa.
“Thả ta về! Thả ta về...”
Mấy người kia nói nàng ta phải ngoan ngoãn nghe lời mới có thể sống tiếp, nếu bỏ chạy thì chỉ có một đường chết mà thôi.
Hồng Châu lắp bắp lặp đi lặp lại gì đó Ngu Linh Tê không nghe rõ, đành phải bảo Thanh Tiêu khống chế nàng ta.
“Ngươi đừng sợ, nếu đã dẫn ngươi ra ngoài thì ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi bằng tất cả khả năng của phủ tướng quân.”
Ngu Linh Tê nói chậm trấn an nàng ta, nghiêm túc nói: “Ta chỉ muốn biết hôm trước khi Triệu Ngọc Minh chết đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Châu chỉ biết lắc đầu: “Nhị cô nương cũng ở đây vì Tiết gia đúng không? Nô tỳ biết tiểu thư được chỉ hôn với Tiết công tử, tiểu thư cùng một giuộc với Tiết gia.”
“Cũng?”
Ngu Linh Tê chần chờ: “Còn có người nào hỏi ngươi?”
Hồng Châu hít mũi không chịu nói.
Ngu Linh Tê hiểu rõ, đổi tư thế ngồi thẳng người dựa lên vách xe ngựa: “Nếu đã có người tìm đến ngươi thì chứng tỏ bí mật này đã bị khui ra, ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nếu ngay cả cọng rơm cứu mạng cuối cùng là Ngu phủ cũng không nắm chặt thì ngươi có tin không? Bây giờ ta ném ngươi ở ven đường, ngươi sẽ bị hung thủ đuổi giết ngay lập tức.”
Nàng phân tích mọi chuyện, Hồng Châu lập tức run lẩy bẩy.
“Ta nói ta nói! Xin nhị cô nương đừng thả nô tỳ xuống!”
Hồng Châu vội vàng quỳ xuống: “Trước khi nhị cô nương đến, nô tỳ phụng mệnh bưng trà đến nhã gian(4) gặp được Tiết công tử.
Nô tỳ tưởng hắn...!hắn đến vì chuyện đó nên đã nói hết những gì nô tỳ biết cho hắn nghe.”
Nàng ta nhắc đến Tiết gia, Ngu Linh Tê có linh cảm không may, mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi đã nói những gì?”
“Nói chuyện trước...trước khi tiểu thư chết.”
Hồng Châu nắm chặt ống tay áo thô, nghẹn ngào nói: “Hôm đó tiểu thư về đình thủy tạ, thấy nhị cô nương cư xử thân mật với một thị vệ, tưởng...Tiểu thư muốn đến Tiết phủ, muốn tố cáo việc cô nương làm..
làm loạn với hạ nhân với Tiết nhị công tử để hắn không muốn cưới nhị cô nương nữa.
Nhưng Tiết phủ được canh gác nghiêm ngặt, tiểu thư không thể đi vào, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa với nô tỳ.
Định chờ Tiết nhị công tử ra cửa để tố giác chuyện đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chờ gần hai canh giờ mới có một chiếc xe ngựa đi ra khỏi Tiết phủ.
Tiểu thư nghe người hầu gọi người trong xe là ‘Tiết công tử’ nên bất chấp đi theo.
Xe ngựa chúng ta chậm một bước, đến khi đuổi kịp xe ngựa của Tiết công tử thì người ta đã lên nhã gian của Túy Tiên Lâu, tiểu thư cũng đi lên đó...”
Nhớ lại ngày hôm đó, Hồng Châu vẫn không nhịn được mà run rẩy.
“Nhưng Tiết phủ có đến hai vị công tử, chúng ta đã theo nhầm người.
Trong nhã gian là Tiết đại công tử và một vị thiếu niên trắng trẻo đang nghị sự.
Tiết đại công tử cung kính gọi người kia là ‘Thôi đề đốc’, còn nhắc đến ‘tai lương(5)’.
Nô tỳ đứng đằng xa không nghe rõ, chỉ nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư từ từ thay đổi...”
Hồng Châu rơi lệ: “Sau đó tiểu thư bị phát hiện.”
Nghe đến đây, trái tim Ngu Linh Tê như bị búa tạ gõ.
Tiết đại công tử là Tiết Tung còn ‘Thôi đề đốc’… là thái giám đề đốc phân chia binh quyền với cha nàng – Thôi Ám.
Khi Triệu Ngọc Minh chết, chuyện tai lương vẫn chưa xảy ra mà bọn họ đã đàm phán chuyện này từ trước, vậy thì chỉ có khả năng là bọn họ đang âm mưu hãm hại Ngu Hoán Thần.
Cũng chỉ có bộ Hộ nhúng tay vào mới có thể che giấu chuyện tai lương đến thần không biết quỷ không hay.
Tội nghiệp Ngu Linh Tê lúc trước dựa vào ký ức kiếp trước chỉ bắt được hữu thị lang của bộ Hộ - Vương Lệnh Thanh lại không ngờ ngay cả tả thị lang Tiết Tung cũng là đồng đảng của Thôi Ám.
Nếu vậy, Tiết gia không đứng ở phe trung lập như lời đồn?
“Vì vậy, Tiết đại công tử đã giết tiểu thư nhà ngươi?” Giọng nói của Ngu Linh Tê càng lúc càng âm trầm.
“Nô tỳ không biết.
Lúc ấy Tiết đại công tử phát hiện tiểu thư nghe lén cũng không tức giận, còn khách sáo mời tiểu thư vào trong uống trà.”
Hồng Châu nói: “Nô tỳ không biết bọn họ nói gì ở bên trong, sau khi tiểu thư bước ra thì ôm một bầu tâm sự.
Sau đó, sau đó…”
Mọi người đều biết chuyện xảy ra sau đó.
Triệu Ngọc Minh trúng độc mà chết, chết vì ‘Bách hoa sát’ - kiếp trước đã cướp đi tính mạng của Ngu Linh Tê.
Vậy, người muốn dùng cơ thể nàng để độc chết Ninh Ân ở kiếp trước...!thật ra là Tiết Tung?
Cả hai kiếp Tiết gia đều một mặt lợi dụng giao tình với Ngu phủ, một mặt thì âm thầm hãm hại huynh trưởng và Ninh Ân.
Rốt cuộc là đang bảo vệ đạo nghĩa chính thống hay là có mưu đồ khác?
Sự sụp đổ của Tiết gia trong kiếp trước cũng có lý do, xâu chuỗi các manh mối lại với nhau tạo thành một chân tướng đáng sợ.
...
Ngu Linh Tê âm thầm sắp xếp cho Hồng Châu ở lại biệt viện, không để cho người khác phát hiện.
Nàng phải đích thân xác nhận một việc ngay lập tức.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi chuẩn bị một phần lễ vật đến Tiết phủ gặp Tiết Sầm.
Chuyện Tiết Sầm đến Lãm Xuân Các đã truyền ra khắp các ngõ ngách trong kinh thành.
Nếu nam tử nhà bình thường phong lưu một chút thì không sao nhưng hắn lại được sinh ra trong thế gia lễ giáo nghiêm ngặt, làm tổn hại danh dự gia tộc nên phải bị phạt theo gia quy.
Khi Ngu Linh Tê đến phủ gặp Tiết Sầm, hắn đang quỳ gối bên trong từ đường, ăn năn hối lỗi với liệt tổ liệt tông.
Từ sắc mặt tái nhợt của hắn không khó để nhận ra hắn đã quỳ rất lâu rồi.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, gương mặt vốn không chút máu của Tiết Sầm lại trắng hơn mấy phần, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng để lộ vẻ áy náy và hối hận.
Cơ thể hắn lảo đảo, Ngu Linh Tê lập tức nói: “Huynh đừng cử động.”
Tiết Sầm lắc đầu, vẫn chịu đựng sự đau đớn gần như chết lặng ở đầu gối mà chắp tay, cúi người chào.
“Xin lỗi nhị muội.”
Giọng nói của hắn không còn trong trẻo như ngày thường, thay vào đó là tiếng nghẹn ngào khàn đặc: “Là ta nhất thời sơ xuất, xin lỗi muội...”
“Không sao, huynh không cần tự trách.”
Ngu Linh Tê rót trà cho hắn, dịu dàng nói: “Muội vẫn luôn tôn trọng xem huynh như huynh trưởng.
Nếu sau này phụng chỉ thành thân, muội cũng sẽ không ngăn huynh nạp thiếp.”
Hai vai Tiết Sầm run rẩy.
Nàng nói ‘nếu như thành thân’, nàng nói sẽ không cản hắn nạp thiếp.
Khoan dung, dịu dàng đến thế nhưng lại như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn.
Chỉ có không yêu mới không thèm để ý!
Khi nàng ngẩng đầu lên, hốc mắt Tiết Sầm đỏ ửng.
Hắn muốn nói rất nhiều, muốn phản bác nhưng yết hầu chỉ giật giật, chỉ thất thanh nói một chữ: “...Được.”
Hắn đã không còn trong sạch, không có tư cách cầu xin nhị muội thương xót.
Nếu không vì việc tứ hôn liên quan đến sự tồn vong của hai bên gia tộc thì tối qua hắn đã ôm tình yêu của nhị muội, dùng một thước lụa trắng để rời đi sạch sẽ.
“Sau này nhị muội cũng có thể làm việc mình muốn, ta...sẽ không cản trở.”
Tiết Sầm quay mặt đi, cắn răng nói.
Ngu Linh Tê giật mình, lời này của Tiết Sầm là có ý gì?
Nàng còn chưa hiểu rõ thì đã bị một tiếng ho khan từ đằng sau cắt ngang.
Quay đầu lại nhìn, ánh mắt Ngu Linh Tê trầm xuống: Là Tiết Tung.
Còn chưa nghĩ ra cách tiếp cận hắn ta vậy mà hắn ta đã tự mình dâng đến cửa.
Xét về vẻ ngoài và tài hoa, Tiết Tung đều không xuất sắc bằng Tiết Sầm, trong trẻo không nổi bật, ném vào đám đông sẽ không thể tìm ra, thật sự không giống kẻ phản diện chút nào.
“Đại công tử.”
“Nhị cô nương.”
Hai người hành lễ với nhau, Tiết Tung quay sang nói chuyện với Tiết Sầm: “Tổ phụ bảo ta tới hỏi đệ, chuyện tối hôm qua là như thế nào, có phải đệ...”
Ngại Ngu Linh Tê còn ở đây nên Tiết Tung không nói thẳng ra.
“Đệ không biết.”
Tiết Sầm liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp yên tĩnh đang đứng ở một bên, hình như hắn đang cân nhắc điều gì đó, hồi lâu sau mới nói: “Huynh nên điều tra vị Hoàng tử khác.”
Nghe thế, đáy lòng Ngu Linh Tê căng thẳng.
Bây giờ chỉ còn lại vài vị Hoàng tử, tất nhiên không ai dám điều ta Thái tử, Tam Hoàng tử thì ngu dại, tiểu Hoàng tử chỉ mới được vài tháng, người có thể tra...chẳng phải chỉ có mỗi Ninh Ân?
Lời nói của Tiết Sầm ám chỉ cái gì?
“Tự chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, đừng có đổi chủ đề.”
Tiết Tung nghiêm túc nói, mặt không đổi sắc: “Dù sao Hoàng tử vẫn là Hoàng tử, có ham mê tửu sắc, ra vào chốn phong lưu cũng không ai dám hó hé gì.
Còn A Sầm đệ thì không được, đệ là đứa cháu mà tổ phụ kỳ vọng nhất.”
Chỉ một câu của Tiết Tung đã khiến đáy lòng của cả Tiết Sầm và Ngu Linh Tê trầm xuống.
Ngu Linh Tê không ngốc, chỉ một câu ngắn ngủi đã đoán ra: Quả nhiên Tiết Tung đang theo dõi Ninh Ân.
Nếu không, tại sao hắn ta lại biết chuyện Ninh Ân ra vào chốn phong lưu?
Nàng còn chưa kịp nhận ra thì Tiết Sầm đã phát hiện.
Quả nhiên, Tiết Sầm cũng nghi ngờ Tiết Tung.
Nhưng hắn không biết Hồng Châu đã rơi vào tay Ngu Linh Tê nên mới không kiêng dè, tưởng Ngu Linh Tê không nghe được ẩn ý bên trong.
Ngu Linh Tê rối rắm, viện cớ cáo lui, vội vã thúc ngựa trở về phủ.
Nàng không chần chờ, sau khi khẳng định lập tức báo cho huynh trưởng biết tất cả những gì Hồng Châu đã nói.
Ngu Hoán Thần kinh hãi, đích thân thẩm vấn Hồng Châu một phen.
Có được đáp án, đôi lông mày anh khí nhíu chặt, nói: “Huynh nói mà, tại sao chuyện Ngu gia âm thầm điều tra việc Thất Hoàng tử lại bị lộ trước mặt Hoàng thượng nhanh như vậy.
Huynh đã từng nghi ngờ rất nhiều người chỉ chưa từng nghi ngờ thế giao hàng chục năm giữa hai nhà.
Tình nghĩa ấy lại biến thành nhược điểm để bọn họ lợi dụng...”
Xem ra, việc hai nhà kết thân cũng là cái bẫy cắn nuốt Ngu gia.
Càng nói, mặt y càng xám xịt, lau mặt nói với Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế đừng sợ, để huynh báo lại cho phụ thân rồi nghĩ cách.”
Có lời này của Ngu Hoán Thần, tảng đá đè trong lòng Ngu Linh Tê cuối cùng cũng rơi xuống phân nửa.
Nàng chưa thể dừng bước, người bị kéo vào vòng xoáy không chỉ có Ngu gia, còn có Ninh Ân nữa.
Ngu Linh Tê đoán, Hồng Châu trốn ở Lãm Xuân Các là bút tích của Ninh Ân.
Nhưng Ninh Ân không có ký ức của kiếp trước.
Hắn không biết, Triệu Ngọc Minh và Ngu gia chỉ là tảng đá ngáng đường Tiết Tung, còn người uy hiếp đến địa vị chủ tử của Tiết Gia – Ninh Ân mới là mục tiêu Tiết Tung kiêng kị, muốn trừ khử nhất.
Không thể để kết cục của kiếp trước tái diễn một lần nữa, phải nghĩ cách báo cho Ninh Ân.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lát, nàng bèn mua một ngọn đèn ước nguyện.
Nàng cẩn thận vẽ một bức ‘trẻ con ẩn nấp’ lên giấy đèn, viết hai câu hợp với tình hình hiện tại: Bào thủ Tiêu Bắc văn Nam Ngữ, tịch xử vô nhân hoa hạ tàng.
Giải hai câu theo phương vị sẽ kết hợp thành hai từ: Cảnh, Tiết.
Cảnh giác với Tiết gia.
Vì sự an toàn nên nàng dùng cách khó hiểu một chút nhưng Ninh Ân thông minh như vậy, chắc hẳn sẽ đoán ra?
Làm xong, Ngu Linh Tê mới kêu xa phu đổi hướng, đi đến phủ Đường công.
Ngoài phủ Đường công bị một đám người vây quanh, Ngu Linh Tê đi vào từ cửa chính, chỉ nghe Đường Bất Ly hừ lạnh: “Không có gì, ta bị người ta từ hôn mà thôi.”
“Từ hôn?” Ngu Linh Tê nhíu mày.
Đường Bất Ly giải thích: Vì đêm qua nàng ấy bắt gặp Trần Giám chơi gái, giận quá mất khôn, quất roi lên người Trần Giám trước mặt mọi người.
Trần gia xem trọng mặt mũi không chịu được điều đó còn khinh nhà nàng ấy không có nam nhân nên lấy cớ nàng ấy ‘thô bạo vô lý, không tuân thủ phụ đức’ để từ hôn.
Chuyện này rõ ràng là nhà trai sai nhưng khi từ hôn thì thứ bị hủy lại là mỗi danh dự của nữ nhi.
Ngu Linh Tê im lặng, giận thay Đường Bất Ly rồi lại ảo não, thời điểm này mà nàng còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của nàng ấy.
“Không phải chỉ là thay ngươi đưa thiệp cho Thất Hoàng tử à?”
Đường Bất Ly nghe ra ý của nàng, hào phóng xua tay: “Chuyện nhỏ thôi.”
Ngu Linh Tê biết Thanh Bình hương quân là người hiếu thắng nhất, có đau lòng cũng không để lộ cho người khác biết.
Nàng đưa huyết sâm và thuốc Duyên Niên cho Đường lão thái quân rồi thủ thỉ: “Ta không thể gặp Thất Hoàng tử, cũng không thể để người khác biết ta và hắn có qua lại nên tấm thiệp này chỉ có thể mượn danh nghĩa Đường công phủ để gửi đi.”
Đường công phủ không có thực quyền, dù có liên lạc với Ninh Ân cũng không có ai nghi ngờ.
“Không thành vấn đề.”
Đường Bất Ly nói: “Nhưng vị Thất Hoàng tử kia quá kỳ lạ, cứ ru rú trong phủ, chắc sẽ không xem thiệp nhà ta đâu.”
Ngu Linh Tê nhớ tới ánh đèn rực rỡ lầu cao của đêm Thất Tịch đó.
Rũ mắt cười: “Đặt cược một phen thôi.”
Ngoài việc mặt dày nhắc chuyện quá khứ thì nàng thật sự không còn cách nào khác.
Ngu Linh Tê trịnh trọng giao thiệp mời và đèn cầu nguyện cho Đường Bất Ly.
Bây giờ không phải Thất Tịch cũng không phải Tết Nguyên Tiêu, Đường Bất Ly không hiểu nàng đưa đèn ước nguyện làm gì nhưng nàng ấy không hỏi gì nhiều, lập tức dặn dò quản gia làm việc.
“Cảm ơn.” Ngu Linh Tê hành lễ với nàng ấy.
Hành động của nàng đã chọc Đường Bất Ly cười, nàng ấy véo má nàng: “Tuế Tuế ngốc! Giữa tỷ muội hai ta còn khách sáo cái gì.”
Ngu Linh Tê cũng mỉm cười.
Lát sau, nàng nghiêm túc nói: “A Ly, cô xứng đáng có được người tốt hơn.”
Trên đường về phủ, Ngu Linh Tê vén màn xe nói với Thanh Tiêu: “Ngươi điều tra một người cho ta, người đó tên là Chu Uẩn Khanh.
Uẩn trong uẩn tàng, Khanh trong khách khanh, chắc là học trò nghèo đang chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.”
Nàng nói tiếp: “Tìm được hắn thì lấy danh nghĩa của Thanh Bình hương quân giúp đỡ hắn, phải chân thành đối xử tử tế.”
Theo ký ức kiếp trước, Chu Uẩn Khanh là thiếu khanh của Đại Lý tự, là nhân tài kiệt xuất được ân sủng của triều đình và cũng là cánh tay phải của Ninh Ân.
Tiền đồ rộng mở nhưng chưa từng nghe hắn ta có tật xấu, ham mê tửu sắc gì, đáng tin hơn tên Trần Giám kia nhiều.
Chỉ mong hắn ta nhớ đến ân tình của Đường Bất Ly, sau này như diều gặp gió có thể giúp đỡ nàng ấy đôi phần.
...
Gió đêm cuối thu lạnh thấu xương, trăng mờ mịt.
Ninh Ân mặc áo choàng tím đứng dưới hiên nhà, chơi đùa với những chú chim xinh đẹp ríu rít trong lồng.
Chân chim bị trói lại bằng dây xích vàng, vị Hoàng tử tuấn mỹ mặc áo choàng vân vê một cọng cỏ trêu đùa khiến chú chim bay lên nhưng nó lại bị dây xích tàn nhẫn lôi về không biết mệt mỏi.
Thái giám bẩm báo: “Điện hạ, chiều nay Đường cô phủ sai người đưa thiệp và một ngọn đèn ước nguyện đến.”
Ninh Ân lười giao lưu với người khác, thường không xem thiệp mời.
Nhưng nếu người hầu đến bẩm báo thì chắc chắn có thứ đặc biệt.
“Nói gì?”
Ninh Ân không quay đầu lại, giọng điệu cũng lười nhác.
Thái giám nói: “Chỉ có một câu ‘mọi việc như ý, Tuế Tuế bình an.’ ”
Ninh Ân mặt không đổi sắc, quơ quơ cọng cỏ trong tay: “Đem đến đây.”
Thái giám lập tức đưa tấm thiệp và đèn ước nguyện cho hắn.
Chữ viết trên thiệp thanh tú xinh đẹp, trông rất quen mắt.
Đầu nét khô trắng, rõ ràng là viết bằng bút dẻo lớn không hút mực, không phải bút lông cừu hoặc lông sói.
Ninh Ân có thể nhận ra nét bút này, từng sợi từng sợi đầu bút đều là những sợi tóc cắt từ trên đầu hắn.
Hắn rũ mắt cười nhạo, đóng thiệp ném sang một bên.
Tiếng ‘bốp’ vang dội, thái giám kia sợ đến mức rụt cổ lui xuống.
Ngọn đèn ước nguyện chưa được mở ra được đặt trên bàn, trông vô cùng châm chọc, nhắc hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Hắn đứng im một lúc, cuối cùng không còn tâm tư chơi đùa với chim chóc, đi đến cái bàn, cầm đèn ước nguyện lên.
Trên đèn có một bức tranh, là một đứa trẻ để tóc trái đào đang ôm đầu nấp dưới tàng cây, vẻ mặt rón rén, hình như đang chơi trốn tìm với bạn.
Bên cạnh có hai câu thơ: Bào thủ Tiêu Bắc văn Nam Ngữ, tịch xử vô nhân hoa hạ tàng.
Đọc hai câu, Ninh Ân nhíu mày.
Chỉ vì cái này?
Thất Hoàng tử điện hạ rất bất mãn, bất chấp nguy khó chỉ để nhắc nhở hắn chuyện này?
Ít nhất nàng phải viết hơn ngàn chữ tự nhận tội, như thế hắn mới miễn cưỡng xem xét thử tương lai có nên đối xử nhẹ nhàng với nàng không.
Bởi vì hắn là người có thù tất báo, thù dai.
Hắn cầm cây nến thắp đèn cầu nguyện, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đen láy của hắn dần tắt ngấm.
Chiếc đèn lồng rơi xuống từ từ rời khỏi mái hiên.
Một cơn gió mạnh thổi đến, ngọn đèn lung lay, cuối cùng bị gió thổi chảy mất một lỗ.
Chỉ trong tích tắc, ngọn đèn biến thành tro bụi tan đi, không còn dấu vết.
“Gió thổi hay lắm.”
Ninh Ân tán thưởng, đáy mắt hiện lên sự điên cuồng.
Không thể đợi nữa.
Hắn muốn mượn cơn gió này tặng cho Thái tử một món quà lớn.
...
Sự xuất hiện của Hồng Châu khiến phụ tử Ngu gia hiểu rõ rất nhiều chuyện, không thể không kiểm tra lại mối quan hệ giữa nhà họ và Tiết gia một lần nữa.
Ngu Uyên và trưởng tử, trưởng nữ nói chuyện ở trong thư phòng đến nửa đêm trong mấy ngày liên tiếp.
“Nếu Tiết gia thật sự là kẻ hai mặt, Tuế Tuế gả qua đó chắc chắn sẽ trở thành con tin.
Không được!” Người nói chuyện là Ngu Tân Di.
Vẻ mặt Ngu Hoán Thần rất nghiêm nghị: “Đây là do Hoàng thượng tứ hôn, không đơn giản như muội nghĩ.”
Ngu Tân Di vội la lên: “Cái này không được, cái kia cũng không được.
Vậy huynh nói thử xem, chúng ta phải làm sao?”
Một nhà chưa bàn được cách ứng phó thì đã thấy Thanh Tiêu bước vào, gõ cửa nói: “Thiếu tướng quân, thông báo khẩn từ trong cung đến!”
Thông báo khẩn cấp, Đông cung xảy ra chuyện.
Giờ Dần, nhà kho bốc cháy thêm gió Tây Bắc nên ngọn lửa có xu hướng lan đến Hoàng cung.
Hoàng đế ra lệnh cho Ngu Hoán Thần và Thôi Ám dẫn cấm quân cùng dập lửa, không ngờ lần dập lửa này lại tìm ra một thứ không nên có.
Trong kho Thái tử cất giấu lương thực và áo giáp, còn có một bộ long bào và liễn ngọc sặc sỡ.
(1) Hỗn loạn, người tốt người xấu lẫn lộn khó bề phân biệt.
(2) Lũ lụt trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình.
Hay còn gọi là lật thuyền.
(3) Hoa Nương: kỹ nữ
(4) Phòng bao, phòng riêng
(5)Tai họa về lương thực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...