Ba thìa ớt bột cay đến mức ngay cả Hồ Đào đứng bên cạnh cũng sợ hãi nuốt nước miếng.
Nhưng Ninh Ân không chút do dự uống cạn ly rượu.
Ngay cả Ngu Linh Tê cũng kinh ngạc.
Trong trí nhớ của nàng, nàng nhớ Ninh Ân không thể ăn cay.
Nàng cho hắn ly rượu là vì muốn thử xem tính tình của hắn có thật sự khác kiếp trước không và vì nhìn thấy ngón tay hắn bị lạnh đến đỏ bừng nên mới cho hắn uống hai ngụm xua tan cái lạnh.
Không ngờ Ninh Ân của thời niên thiếu thành thật đến thế.
“Đa tạ tiểu thư...”
Còn chưa dứt lời thì Ninh Ân bị cảm giác cay nồng nơi cổ họng hun sặc, vội nghiêng đầu bóp mũi.
Đuôi mắt hắn đỏ dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, môi mỏng nhiễm một tầng sáng lạnh của rượu điểm tô chút màu sắc lên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của hắn.
Giống như vừa bị người ta bắt nạt, yếu đuối.
Ninh Ân vẫn muốn uống nhưng Ngu Linh Tê đã duỗi tay che ly của hắn.
Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, móng tay hơi ửng hồng như mận đỏ ngâm trong tuyết.
Nàng nói: “Rượu Đồ Tô có hoa tiêu, không ăn cay được thì đừng uống nhiều.”
“Ta có thể uống.”
Bờ môi mỏng của Ninh Ân đã phiếm hồng, nhìn Ngu Linh Tê nói: “Tiểu thư tốt với ta, ta không thể phụ lòng tiểu thư.”
Ánh mắt chứa chút vui mừng và cố chấp, là thứ Ngu Linh Tê của kiếp trước chưa nhìn thấy bao giờ.
Nàng rút tay lại, nhỏ giọng phản đối: “Ai tốt với ngươi chứ?”
“Tiểu thư cho ta ở lại dưỡng thương, cho ta quần áo mới, đưa ta ly rượu tiểu thư tự tay rót.”
Ninh Âm nhớ rõ, nghiêm túc nói: “Tiểu thư là người tốt với ta nhất trên đời này.”
Lớp tuyết vụn rơi xuống cuộn mành tre được ngọn đèn mạ một lớp màu vàng ấm, rồi tan ra trong hơi nóng của lò lửa nhỏ.
Ngu Linh Tê vẫn luôn cảm thấy giọng nói trầm thấp của Ninh Ân rất hay, nếu nói lời âu yếm chắc chắn không ai nói hay hơn hắn.
Tiếc là những thứ hắn nói từ trước đến giờ chỉ có sát khí lạnh lùng.
Không ngờ kiếp trước không nghe được lời ngon tiếng ngọt, kiếp này lại được nghe.
Tầm mắt của Ngu Linh Tê rời khỏi gương mặt của Ninh Ân, nàng có chút chột dạ.
Nàng vốn lương thiện, không muốn giết người cũng không muốn hại người nhưng vẫn còn để ý đến những chuyện Ninh Ân đã làm kiếp trước.
Dù ai cũng thế thôi, chết trên giường của hắn, sau khi chết thân xác bị bỏ quên trở thành cô hồn dã quỷ thì trong lòng cũng khó mà vượt qua rào cản.
Nàng biết Ninh Ân thích màu sắc sặc sỡ lại đưa cho hắn bộ đồ màu sắc ảm đạm; nàng nhớ Ninh Ân không thể ăn cay nhưng vẫn bỏ thêm ớt bột vào ly rượu Đồ Tô cho hắn.
Ngu Linh Tê không thể tàn nhẫn giết người như Ninh Ân nhưng dù nàng không có cốt khí đến đâu cũng biết kiếp này không thể chạy theo sở thích của Ninh Ân mà sống.
Hắn nói nàng là người tốt với hắn nhất trên đời này, có lẽ là nói dối nhưng Ngu Linh Tê vẫn mềm lòng.
Nàng chống cằm, đôi mắt hạnh trong suốt linh động, duỗi ngón tay chỉ vào khóe môi Ninh Ân, học theo giọng điệu kiếp trước của hắn: “Cười một cái.”
Ninh Ân ngẩn ra rồi lập tức nghe lời cong môi, mỉm cười vô hại.
Nụ cười như gió xuân hòa tan tuyết trắng, đáy mắt Ngu Linh Tê có một tia gợn sóng.
Ngu Linh Tê chưa từng nhìn thấy nụ cười trong trẻo của Ninh Ân, không có tính kế, không có khát máu giết hại, chỉ có tâm tình dễ gần của thiếu niên.
Hắn ngoan ngoãn như không biết giận là gì, Ngu Linh Tê đột nhiên ỉu xìu, chơi trò vặt vãnh nhỏ nhen với hắn không vui chút nào.
Sự cảnh giác và thù hận trong lòng dần lung lay, mờ nhạt.
Vì vậy, nàng cũng cười, lần đầu tiên nàng cười vui vẻ trước mặt Ninh Ân.
Ninh Ân không biết vì sao nàng cười nhưng thấy nàng vui vẻ, hắn càng cong môi.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền tươi như hoa dưới ánh đèn của mỹ nhân.
“Ta đổi ý rồi.” Ngu Linh Tê được ánh sáng ấm phủ lấy, mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt.
Kiếp trước, sự áp bách mà Ninh Ân gây ra cho nàng quá mạnh mẽ, quá bi thương nên phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy hắn ở kiếp này là quyết toán vạch rõ giới hạn, cách hắn càng xa càng tốt...
Có lẽ, bọn họ còn có một con đường khác để đi?
Gương mặt Ngu Linh Tê ửng đỏ ngà say, ánh mắt lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Ăn xong đồ nhắm, uống hết rượu thì về nghỉ sớm đi.”
Ngu Linh Tê nói: “Đừng quét tuyết ở sân đình nữa.”
Ninh Ân tưởng nàng muốn đuổi hắn đi, vội ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt tối đen để lộ một tia khủng hoảng.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhìn ánh sáng le lói của pháo hoa trên bầu trời đêm, cười khẽ: “Sau này vẫn còn nhiều thời gian, nói không chừng ta còn có chỗ phải dùng đến ngươi.”
Nghe ra ý định của nàng, khủng hoảng nơi đáy mắt Ninh Ân tản ra.
Hắn đứng dậy, hều kết giật: “Ý tiểu thư là...”
“Đúng thế, ta có thể giữ ngươi ở lại.”
Ngu Linh Tê nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hy vọng ngươi không khiến ta thất vọng.”
Ninh Ân lập tức đáp lời: “Ta đồng ý làm tất cả mọi thứ vì tiểu thư.”
Ngu Linh Tê há miệng, muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ cầm đèn lồng trên thềm đá xanh, đi về phòng riêng.
Ở dưới hành lang, thiếu niên khom lưng đứng rất lâu.
Cho đến khi ngọn đèn khuất sau cổng trăng, hắn mới chỉnh lại áo choàng ngồi xuống, cầm ly rượu Đồ Tô vẫn còn ấm trên bàn thức ăn, rót một ly.
Ninh Ân cầm ly rượu lên nhưng không uống, mành trúc rơi xuống che khuất vẻ mặt của hắn.
Gió thổi, mành tre cuốn, bề mặt rượu lăn tăn phản chiếu đôi môi mỏng lạnh khẽ cong của thiếu niên như một kẻ săn mồi.
"Chỉ ở sao mà đủ?"
Tiếp theo, hắn phải có sự tin tưởng của nàng, thân thiết với nàng, quang minh chính đại phá tan cục diện đóng băng đã lâu.
...
Trở lại phòng riêng, Ngu Linh Tê dựa vào cánh cửa thở phào một hơi.
Hồ Đào đặt đèn lụa lên bàn, thắp sáng mấy cái chân đèn, quay đầu thì thấy tiểu thư nhà mình nặng trĩu tâm sự, nàng ấy không khỏi lắm miệng: “Tiểu thư, tuy phủ mình nghiệp lớn nuôi được mấy trăm người hầu kẻ hạ nhưng hắn chỉ là một tên ăn mày không tên không họ.
Tiểu thư cho người trị thương cho hắn thì thôi lại còn muốn để hắn ở lại trong phủ, có phải quá bốc đồng không?”
Ngu Linh Tê cũng thấy quyết định này của bản thân quá hấp tấp nhưng nàng không hối hận.
Tuy nàng đã giải quyết nguy cơ chinh chiến phía Bắc trước mắt nhưng cha và huynh trưởng vẫn chưa điều tra ra người thiết kế bẫy rập sau lưng chúng là ai.
Không cần biết kẻ địch là ai, nàng có thể khẳng định người đó quyền cao chức trọng hoặc có thể là người trong Hoàng tộc...
Đó là người Ngu Linh Tê không thể đánh đổ, vì vậy biện pháp tốt nhất bây giờ là nhân lúc Ninh Ân gặp nạn để âm thầm bồi dưỡng hắn.
Đợi đến mấy năm sau, hắn quyền khuynh thiên hạ sẽ trở thành chỗ dựa cho Ngu gia, giết chết kẻ đứng sau màn.
Vấn đề duy nhất là nàng quá hiểu Ninh Ân.
Dù hiện tại biểu hiện của hắn có hiền lành vô hại đến đâu thì Ngu Linh Tê cũng không quên tính tình chỉ báo thù không báo ân, tàn ác của hắn.
Người như thế là một lưỡi đao vô cùng nguy hiểm, có thể đả thương người khác cũng có thể đả thương chính mình.
Chỉ sơ sót một cái là nàng sẽ thua trắng cả bàn cờ.
Phải làm sao để thay đổi tính cách của Ninh Ân, nhận ân tình Ngu gia là vấn đề đau đầu nhất hiện tại.
“Nếu đã đồng ý với hắn rồi thì đi một bước tính một bước thôi.”
Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào đến gần mình, dặn dò: “Đổi cho người kia một gian phòng sạch sẽ thoáng mát, không được để hắn đến sân trước, không được để bất cứ ai sai bảo hắn làm việc bẩn thỉu nặng nhọc.
Với cả, nếu cha huynh hỏi thì ngươi nói với họ rằng ta để hắn ở lại nuôi mèo cho ta.”
Hồ Đào đáp: “Nô tỳ đã biết.”
Sang năm mới, vết thương của Ninh Ân đã lành hẳn.
Ngu Linh Tê chưa nghĩ được bước tiếp theo, chỉ có thể để hắn ở lại sân sau, chia một phần tiền tiêu vặt của mình để nuôi hắn, để hắn chăm sóc Hoa Nô thay mình.
Suy nghĩ đến nửa tháng sau.
Khi nàng định thần lại thì tuyết đã tan, mùa xuân bắt đầu, hàng chục cây đào trong vườn đơm nụ.
Đường công phủ gửi thiệp mời đến, mời huynh muội Ngu gia bảy ngày sau đến ngoại ô Vân Sơn đạp thanh(1) săn thú.
Kiếp trước Ngu Linh Tê bị nhốt trong Triệu phủ nhiều năm, kiếp này nàng trọng sinh quay về đã bị cuộc chinh chiến phía Bắc của cha huynh và Ninh Ân xoay vòng vòng, chưa kịp ra ngoài vui chơi.
Được bạn tốt nơi khuê phòng mời, đương nhiên nàng muốn đi.
Vả lại, Đường công phủ danh vọng cao dày, cháu gái duy nhất của lão thái quân muốn tổ chức hội thi săn bắn, vô số con cháu quan lại trong kinh sẽ được mời đến, vừa lúc giúp Ngu Linh Tê tìm hiểu tin tức.
Cuộc thi săn bắn tổ chức trong hai ba ngày, Ngu phu nhân sợ con gái út yếu ớt sẽ bị cảm lạnh nên không đồng ý cho Ngu Linh Tê đi.
Nhưng bà không chịu được nữ nhi chơi xấu nũng nịu, đành phải thả nàng: “Huynh trưởng của con bận rộn việc triều chính trong cung không thể đi được, để Tân Di đi chung với con.
Mang thêm thị vệ và mã phu, người ta săn bắn con cứ đứng ở xa mà nhìn, tuyệt đối đừng chạy vào vòng nguy hiểm.
Ngu Linh Tê gật đầu lia lịa rồi mới đi về sắp xếp mọi thứ.
Đầu tháng ba, hơi lạnh trong gió yếu dần, ấm áp ôn hòa.
Ngu Tân Di đã sắp xếp đoàn người săn bắn, ngoài cửa phủ là tiếng vó ngựa lộc cộc náo nhiệt.
Ngu Linh Tê thay một bộ quần áo tay hẹp thuận tiện ra ngoài, thấy Hồ Đào bưng hộp trang sức đến cười hỏi nàng: “Tiểu thư muốn đeo cây trâm nào? Nô tỳ đã tìm hiểu rồi, hôm nay có rất nhiều quý nữ, biểu tiểu thư của Triệu phủ cũng đến! Tiểu thư nhất định phải chọn trang sức xa hoa đè bẹp bọn họ!”
Nghe thấy xưng hô ‘biểu tiểu thư của Triệu phủ’, tay chọn trang sức của Ngu Linh Tê khựng lại.
Kiếp trước nàng đã nhìn thấy thảm trạng của Triệu phủ, nàng vẫn nhớ như im, sau khi nàng chết đi, nàng ta bị Ninh Ân rạch mặt.
gương mặt máu thịt lẫn lộn vẫn còn ngay trước mắt.
Nàng đè cảm giác phức tạp xuống, thở dài một hơi, cuối cùng chọn một cây trâm bướm làm bằng phỉ thúy xinh đẹp, nói: “Đeo cái này.”
Hồ Đạo nhận ra cây trâm này, mỉm cười ra vẻ ‘quả nhiên chọn nó’.
Ngu Linh Tê và thị nữ đi theo ngồi trên xe ngựa, Ngu Tân Di giỏi võ liền một mình một ngựa xông về phía trước mở đường.
Đến cửa thành, đoàn người Tiết Sầm và mấy người con cháu nhà quan văn đã chờ ở đó.
Tiết Sầm chỉ gật đầu với Ngu Tân Di xem như chào hỏi rồi giục ngựa đi về phía xe ngựa của Ngu Linh Tê, ghìm ngựa gọi: “Nhị muội.”
Ngu Linh Tê vén rèm, ló đầu ra trả lời hắn: “Sầm ca ca, sao huynh còn ở đây?”
“Chờ muội đi chung.”
Tiết Sầm nhìn thấy đôi trâm trên búi tóc Ngu Linh Tê, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt thanh tú lại đỏ ửng: “Nhị muội đang cài đôi trầm phỉ thúy ta tặng năm ngoái ư?”
Ngu Linh Tê cười, vô thức sờ tóc.
Tiết Sầm tưởng nàng im lặng là vì xấu hổ, thầm nghĩ lần trước bản thân quá mẫn cảm lo chuyện đâu đâu.
Trong lòng nhị muội vẫn có hắn!
Nếu không thì vì sao nàng lại cố ý cài trâm hắn đưa để gặp hắn chứ?
“Nhị muội hiểu tâm ý của ta là đủ rồi.”
Dứt lời, mắt Tiết Sầm ẩn chứa xuân ý phơi phới, lưu luyến nhìn Ngu Linh Tê một lúc rồi mới giục ngựa chạy lên phía trước trong tiếng gọi của bạn bè.
Chỉ để lại Ngu Linh Tê ngơ ngác ngồi trong xe.
Lúc đi săn không thể đeo trang sức cầu kỳ, nàng chỉ chọn đôi trâm này là vì tạo hình gọn gàng hào phóng của nó, hợp để đeo ra ngoài.
Ai ngờ nó lại là quà của Tiết Sầm.
Sống hai kiếp người, nàng thật sự không nhớ cây trâm này là được mua hay là được tặng, thảo nào sáng nay Hồ Đào tươi cười kì lạ như thế.
Ngu Linh Tê muốn tháo trâm xuống nhưng như thế lại có vẻ giấu đầu hở đuôi nên nàng chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Xe ngựa đã đi được hai canh giờ, buổi trưa thì đến chân núi Vân Sơn.
Bên ngoài đã có rất nhiều xe ngựa quý giá đẹp đẽ, tiếng trò chuyện chào hỏi, tiếng cười đùa và tiếng vó ngựa hòa lẫn vào nhau vô cùng náo nhiệt.
Làn gió nhẹ thổi qua, ánh nắng ấm áp và không khí trong lành của mùa xuân.
Người hầu vén rèm xe lên, Ngu Linh Tê vừa cúi xuống đi ra khỏi xe ngựa thì nhìn thấy một cánh tay vững chãi đeo đai bảo vệ cổ tay.
Ngu Linh Tê vô thức đặt lòng bàn tay lên cánh tay của người hầu, vừa quay đầu nhìn thì bắt gặp đôi mắt đen tuyền xinh đẹp.
Ninh Ân?
Ngu Linh Tê nhớ danh sách đi theo không có tên hắn, nàng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây?”
(1)Đạp thanh: chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...