Tết Thượng Nguyên nghỉ lâm triều một ngày, vừa lúc nhận được tin vui Ninh Tử Trạc và Ngu Tân Di đính hôn.
Ngu Linh Tê thay đổi thường phục xuất cung, vừa bước vào đại môn Ngu phủ đã thấy Ninh Tử Trạc xách theo hai con chim nhạn đạp chân kêu quạc quạc, sải từng bước chân nhanh nhẹn giữa lông vũ bay đầy trời, tung ta tung tăng đến đặt sính lễ xin cưới.
Tiểu quận vương nhỏ hơn Ngu Tân Di hai - ba tuổi, cả ngày vui tươi hớn hở vô ưu vô lo, dù đã đến tuổi đội mũ rồi nhưng trên người vẫn còn khí chất thiếu niên sạch sẽ rực rỡ khi vừa mới gặp trong kỳ xuân săn trước kia.
Ngu Tân Di khoác một bộ nhung phục đỏ như lửa, đi nhanh đến trong tiếng gà bay chim nhảy, không thể nhịn được nữa mà nói: “Ninh Tử Trạc, ngươi lại làm cái gì thế hả?”
“Đính hôn chứ làm gì.”
Tiểu quận vương cực kỳ kiêu ngạo mà dâng cặp chim nhạn bị trói bằng lụa đỏ lên: “Đây là chim nhạn đính hôn của bản vương, đã nuôi cả một mùa đông chỉ vì hôm nay đó.
Tặng cho ngươi này!”
Nhà người bình thường đính hôn thường có một tập tục cũ là tặng chim nhạn, ngụ ý đời này trung trinh không thay đổi, không rời không bỏ.
Nhưng những gia đình có dòng dõi cao thì sẽ dùng vàng bạc để chế tạo ra một cặp dụng cụ có hoa văn chim nhạn, không thì cứ ra chợ tiêu vài đồng bạc là cũng có thể mua được một đôi.
Tự đi bắn nhạn làm sính lễ như tiểu quận vương thực ra lại rất hiếm có.
“Tiểu quận vương có lòng như thế, quận vương phi còn không mau nhận lấy?”
Ngu Linh Tê ở bên cạnh cười tủm tỉm trêu ghẹo.
Ngu Tân Di chỉ đành nhận lấy chim nhạn, ném vào lồng sắt nhốt lại, cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh lại.
Chê bai thì chê bai nhưng ý cười ở đáy mắt nàng ấy lại không thể nào lừa người được.
Chỉ mất thời gian bằng một bữa ngọ thiện (1), hai nhà đã hòa thuận vui vẻ mà thương nghị xong đâu ra đấy, xác định ngày kết hôn là vào ngày mùng mười đầu tháng Tư.
Lúc hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe ngựa khiêm tốn rộng rãi dừng lại ở trước bậc thềm Ngu phủ.
Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng động thì ra xem, kết quả là thấy khuôn mặt lạnh lẽo trắng nõn và tuấn mỹ của Ninh Ân lộ ra đằng sau chiếc mành xe đang vén lên một nửa.
“Mọi chuyện đều đã xử lý xong rồi à?”
Ngu Linh Tê chống tay lên thùng xe, thò đầu vào nhìn hắn: “Chàng còn chưa dùng bữa tối đúng không, tiến vào cùng ăn một chút nhé?”
Ninh Ân cúi người sáp lại gần, tùy ý nói: “Ngày lễ Thượng Nguyên, nàng không sợ lệnh tôn và lệnh huynh mất hứng sao?”
“Sao thế được chứ? Chàng không chỉ là vua của một nước, chàng còn là phu quân của ta.”
Ngu Linh Tê sửa lại lời hắn.
Nàng biết Ninh Ân chẳng có bao nhiêu tình cảm dành cho “người nhà”, vậy nên cái việc tham gia gia yến này đối với hắn đơn giản chính là lãng phí thời gian có thể cùng nàng ở một chỗ.
Chần chừ trong chốc lát, Ngu Linh Tê cười nói: “Chàng chờ ta một chút.”
Nàng trở về Ngu phủ, chỉ chốc lát sau đã xách theo một chiếc hộp đựng thức ăn ra, khom lưng chui vào trong xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía chợ.
Giữa sự lay động nhẹ nhàng của xe ngựa, Ngu Linh Tê đặt hộp đựng thức ăn xuống bàn, Luvevaland chấm co, mở tầng cao nhất ra: “Đây là nãi hoàng cao mà nương tự tay làm.”
Lại mở ra một tầng nữa, trong chiếc đĩa sứ đen bày một món điểm tâm sáu màu tinh xảo.
“Đây là bánh nếp nhân mứt quả mừng đính hôn của Ninh Tử Trạc và tỷ tỷ.”
Ngu Linh Tê thuộc làu như lòng bàn tay, mở một tầng cuối cùng ra, bên trong lại là hai chén bánh trôi nóng hôi hổi.
“Tết Thượng Nguyên phải ăn bánh trôi, đoàn đoàn viên viên.”
Trong mắt Ngu Linh Tê đong đầy ý cười, đưa cho Ninh Ân một chén.
Dù cho hắn không thể hiểu được niềm vui của việc cả gia đình tụ tập bên nhau, nàng vẫn muốn chia sẻ một phần vui sướng của chính mình cho hắn.
Ninh Ân không thích ăn những thứ dinh dính cho lắm, nhưng một chén bánh trôi rải hoa quế này, hắn lại thong thả ung dung ăn hết sạch sẽ.
Xe ngựa đi hết hai khắc đồng hồ, ngọn đèn dầu đánh vào mành xe càng thêm chói mắt trong sáng.
Vừa vén màn xe lên nhìn thì đã thấy ánh lửa ồn ào náo động ập vào trước mặt, hai người họ đã đến dưới tường của chợ đèn hoa.
Phóng tầm mắt mà nhìn hết một vòng, mười dặm đèn sông chảy xuôi, chiếu rọi sự phồn hoa của chốn kinh thành trăm năm như một ngày này.
Lời hẹn ngắm đèn và đi chơi đêm hai đời của Ngu Linh Tê và Ninh Ân, trải qua biết bao khúc chiết, cuối cùng đến hôm nay cũng đã thực hiện được.
“Chờ một lát, chợ đèn hoa đông người phức tạp, mang cái này lên trước đã.”
Ngu Linh Tê lấy mặt nạ diễn kịch trừ tà nửa mặt đã chuẩn bị từ trước ra, ngồi thẳng người dậy so nó với mặt Ninh Ân.
Khi chiếc mặt nạ màu đen nửa mặt kia che đi hàng mi xinh đẹp xếch lên kia, phảng phất như người trước mặt và chàng thiếu niên từng là đả nô bị buộc làm ghế ngồi hình người (?) của trước kia chồng lên nhau, những chật vật ở thành Dục Giới Tiên dường như vẫn còn hiện lên trước mắt.
Đó hẳn là đoạn hồi ức mà Ninh Ân không muốn chạm đến, Ngu Linh Tê bỗng nhiên có một thoáng do dự, không để lại dấu vết nói: “Ta sai người đổi một cái khác…”
Lời còn chưa nói dứt, Ninh Ân đã nắm lấy tay nàng, nói: “Sợ cái gì?”
Ngu Linh Tê thản nhiên đáp lại: “Sợ chàng không thích.”
Ninh Ân cười một tiếng, duỗi tay xoa bóp gáy nàng.
Con người hắn từ trước đến nay lòng lang dạ sói, không đến mức yếu ớt như thế.
Huống chi chỉ cần là Tuế Tuế cho hắn, cho dù đó có là bàn ủi nung đỏ hắn cũng sẽ mang lên.
Thấy Ninh Ân thật sự không ngại, Ngu Linh Tê mới ngồi dậy, thay hắn đeo mặt nạ vào.
Vì để tiện cho việc thắt dây mà nàng thoáng nhích người đến gần sát hơn một chút, hương thơm mềm mại ấm áp ở ngực đặt ở chóp mũi Ninh Ân.
Khóe môi hắn giật giật, dùng chóp mũi anh tuấn cọ cọ vào xương quai xanh của nàng.
Hơi thở ấm áp và chóp mũi hơi lạnh hình thành sự đối lập rõ ràng, ngứa ngáy vô cùng.
Luvevaland chấm co.
Tay Ngu Linh Tê run lên, suýt chút nữa là thắt một cái nút chết, nàng vội vàng lung tung thắt lại, lùi lại một chút trừng trừng nhìn hắn.
Ninh Ân giống như không có chuyện gì xảy ra mà vươn ngón tay thon dài với đốt ngón tay hữu lực ra, chỉnh lại chiếc mặt nạ hơi nghiêng.
Phố xá san sát nối tiếp nhau, hoa đăng các màu treo thành chuỗi, từ hoa quả đến động vật, cái gì cần có đều có cả.
Hơn nữa còn có thuyền hoa đăng trôi ngang qua mặt nước, xuyên qua dòng sông giữa kinh thành, cực kỳ lộng lẫy tráng lệ.
Tay Ngu Linh Tê cầm một chiếc đèn quả quýt, một tay cầm kẹo hồ lô mới mua, cắn một miếng, chua đến nỗi khiến nàng nhíu mày.
Quả nhiên chợ đêm hỗn tạp, mấy món đồ ăn vặt này đều là gạt người.
Nàng nhịn xuống suy nghĩ muốn trêu cợt người, liếc mắt nhìn nam nhân khoanh tay mà đi ở bên cạnh, cười cười đưa kẹo hồ lô sang: “Chàng ăn không? Ngọt lắm đó.”
Tầm mắt Ninh Ân dừng lại trên chuỗi sơn trà trong suốt đỏ thắm kia, nghiêng đầu cúi người, cắn một viên ở ngay trên tay nàng, tỉ mỉ nhai nát.
Đôi mắt bên dưới lỗ thủng của mặt nạ của hắn hơi híp lại, dáng vẻ như đang rất hưởng thụ.
Kỳ lạ, hay là viên mà hắn ăn đó không chua?
Ngu Linh Tê chưa từ bỏ ý định, cũng nối gót cắn một miếng để rồi lập tức bị chua đến run rẩy.
Ngay sau đó nàng mới kịp phản ứng lại, Ninh Ân không ăn được cay, độ nhẫn nại đối với đồ chua lại cực kỳ mạnh.
Ninh Ân còn muốn cúi người cắn tiếp, Ngu Linh Tê bèn giơ kẹo hồ lô ra xa một chút: “Đừng ăn, ta lừa chàng đó, thứ này chua đến đau cả răng.”
Ninh Ân bày ra dáng vẻ không thèm để ý: “Cũng tạm được, mùi vị khá hơn nhiều so mấy thứ có độc kia.”
Nàng nhớ rõ Ninh Ân đã từng nói, khi hắn còn nhỏ bị nhốt ở trong lãnh cung, hắn từng bị người lấy món có thịt dụ dỗ, ác ý chuốc độc.
“Có lẽ nếu Tuế Tuế dùng miệng đút cho ta thì sẽ càng ngọt hơn một chút.” Ninh Ân chỉ chỉ môi mình, ý ám chỉ thực sự rất rõ ràng.
Hắn cố hết sức mà bôi nào là nước sốt anh đào hoặc nước sốt sơn trà lên môi Ngu Linh Tê, sau đó lại chậm rãi từ cạn đến sâu, nhấm nháp sạch sẽ từng chút một.
Ngu Linh Tê vẫn còn nhớ thương chuyện hắn còn nhỏ bị người ta đầu độc, nhìn xung quanh một vòng, câu lấy ngón tay hắn, hạ thấp giọng, nói: “Quay về đút cho chàng.”
Vì thế Ninh Ân hài lòng mà nở nụ cười, nhận lấy kẹo hồ lô trong tay nàng, răng rắc răng rắc mà cắn ăn.
Hắn không phải là một người thích nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, giả vờ ngoan ngoãn hoặc là tỏ ra thê thảm, chẳng qua cũng chỉ là vì thích những khi nàng lơ đãng để lộ ra dáng vẻ mềm lòng và đau lòng mà thôi.
Ngu Linh Tê làm sao lại không hiểu được tâm tư nhỏ nhoi này của hắn cơ chứ?
Nàng âm thầm liếc mắt nhìn khóe môi nhếch lên của Ninh Ân, trong mắt cũng dần dần đong đầy ý cười li ti.
Hai người sóng vai, chậm rãi đi tới, đi mãi cho đến cuối con phố dài.
Sau khi hồi cung đã là nửa đêm, chiếc đèn quả quýt màu cam vàng kia đặt ở trên chiếc tủ lùn nhỏ ở đầu giường, lờ mờ chiếu ra hai bóng người đằng sau màn giường.
Loảng xoảng một tiếng, chiếc đĩa sứ xanh biếc bị đánh nghiêng, mứt quả sơn trà nhuộm hồng những món y phục bằng lụa mỏng ở bên giường.
…
Từ khi trở về sau tết Thượng Nguyên không bao lâu, thân thể Ngu Linh Tê dần trở nên có phần không ổn lắm.
Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là sợ lạnh và thích ngủ, làm bất kỳ việc gì cũng không thể nhấc nổi tinh thần.
Hôm nay thái y theo lẽ thường đến thỉnh mạch, cách lớp màng mỏng khe khẽ “Ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Xin thứ cho lão thần mạo phạm, kỳ kinh nguyệt của nương nương có đúng kỳ không?”
Thái y vừa nhắc đến chuyện này, Ngu Linh Tê mới chợt nhớ tới tháng này hình như nàng vẫn chưa đến kỳ, đã chậm vài ngày rồi.
“Mạch tượng của nương nương trơn tru như ngọc lăn, thật sự là hỉ mạch không thể nghi ngờ!”
Lão thái y xác nhận liên tục mấy lần rồi mới vén vạt áo, quỳ xuống nói: “Chúc mừng nương nương có đại hỷ!”
Quả thật là hỷ sự to lớn!
Lông mi Hồ Đào đã sắp bay lên đến tận trời, vội vội vàng vàng quỳ xuống cùng các cung tì, đồng thanh kêu lên: “Chúc mừng nương nương có đại hỷ!”
Ngu Linh Tê theo bản năng đặt tay lên bụng mình, ngỡ ngàng mà nghĩ: Nàng phải làm mẫu thân rồi ư?
Mỗi lần Ninh Ân đều sẽ thanh lý rất sạch sẽ, vậy nên nàng luôn yên tâm thoải mái mà ngủ, cũng không biết là khi nào xảy ra sơ xuất, khiến cho sinh mệnh bé nhỏ này nhân cơ hội lọt lưới.
Có phần ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều hơn là sự vui vẻ.
Đây là hài tử của nàng và Ninh Ân, là sự kéo dài huyết mạch của bọn họ.
“Bổn cung vừa mới có thai, chờ cho tình hình thai nhi ổn định rồi mới lại chiêu cáo thiên hạ.”
Ngu Linh Tê mỉm cười dặn dò Hồ Đào: “Đi chi một chút tiền điểm tâm mừng tuổi, mọi người ai cũng có thưởng.”
Khi Ninh Ân vội vàng quay về gấp từ Phù Quang điện, Ngu Linh Tê đang ngồi tựa trên mỹ nhân tháp, sai bảo nội thi đi Ngu phủ báo tin vui.
Thấy Ninh Ân bước vào cửa, nàng lập tức ngồi dậy, mong chờ hỏi: “Chàng đã biết rồi sao?”
Trên áo choàng của Ninh Ân dính chút sương tuyết nhỏ vụn, nhìn bụng nàng một hồi thật lâu rồi mới nặng nề “Ừm” một tiếng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường của hắn, nàng không hề nhìn thấy một chút cảm xúc nào cùng loại với vui sướng và kinh ngạc trong đôi mắt đen nặng nề thâm trầm đó.
Tuy là nói Ninh Ân luôn luôn như thế, luôn khiến người không đoán ra nội tâm của hắn, nhưng ở vào thời điểm như thế này mà vẫn còn giữ dáng vẻ không lộ hỉ nộ, không khỏi khiến cho người ta lo lắng.
“Sao vậy, Ninh Ân?”
Ngu Linh Tê nắm chặt tay Ninh Ân, ngửa đầu nói: “Ta và chàng phải làm cha làm nương là một chuyện vui lớn, phải cười lên chứ.”
Đốt ngón tay của hắn kiên cường mạnh mẽ mà hơi lạnh lẽo, gân xanh hơi hơi gồ lên trên mu bàn tay xinh đẹp, thể hiện rõ ràng năng lực nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Ninh Ân cởi áo choàng ném sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Ngu Linh Tê để rồi sau đó cực chậm, cực chậm mà ôm nàng vào lòng.
Hắn ôm chặt như thế, giống như đang sợ hãi đánh mất thứ gì đó vậy.
Ngu Linh Tê cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt không tiếng động của hắn, sau một lúc lâu nàng mới kiên định mà xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Ninh Ân, hỏi: “Chàng đang lo lắng gì vậy, Ninh Ân?”
Đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ mở, chậm rì rì nói: “Trong huyết quản của nó chảy dòng máu của ta.”
“Đúng thế.”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Nó là sự kết hợp giữa hai chúng ta, đương nhiên trong người nó sẽ chảy dòng máu của chúng ta rồi.”
“Nó sẽ tra tấn nàng.”
Trước khi ra đời sẽ hút máu, sau khi ra đời lại đòi sữa, nếu như cũng chảy dòng máu dã thú dơ bẩn của người nhà họ Ninh, Luvevaland chấm co, vậy thì khi trưởng thành nó cũng sẽ tiếp tục tra tấn nàng.
Ngu Linh Tê giật mình ngơ ngác, ngay sau đó mới hiểu được: Ninh Ân đang lo lắng hài tử này sẽ kết thừa sự lạnh lùng bạc bẽo và điên cuồng của hắn, sợ hãi hài tử này cũng sẽ giống như hắn, không sinh ra được chút kính sợ và biết ơn nào đối với mẹ ruột.
Ở trong lòng Ninh Ân, phụ tử và mẫu tử từ trước đến nay đều không phải là biểu tượng quang minh vĩ đại gì cho cam.
Hắn chưa từng cảm nhận được ấm áp, vậy nên cũng không thể sinh ra được tình thương con, chưa có ai dạy cho hắn những điều này cả.
Từ một trình độ nào đó mà nói, sự chán ghét huyết mạch của chính mình trong hắn lớn hơn hết thảy mọi thứ, càng không cần nhắc đến cái giá phải trả chính là huyết mạch này muốn hút chất dinh dưỡng từ người mà hắn yêu nhất…
Ngu Linh Tê không biết sâu tận đáy lòng Ninh Ân lại chôn suy nghĩ nặng nề như thế.
“Không phải thế, Ninh Ân.
Hài tử là sự kéo dài của hy vọng chứ không phải là cực khổ.”
Ngu Linh Tê giơ tay, dán sát vào khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của Ninh Ân, nghiêm túc mà nói từng câu từng chữ: “Chàng phải nghĩ theo hướng tích cực, nó sẽ có gương mặt và tính cách của ta, sẽ có sự thông tuệ và mạnh mẽ của chàng, chúng ta sẽ có được sự tiếp diễn từ trên người hài tử này.
Có lẽ nó sẽ có một vài khuyết điểm nhỏ, sẽ nghịch ngợm, nhưng như thế cũng không hề gì, Luvevaland chấm co, chúng ta sẽ dạy cho nó cách làm người, đối nhân xử thế.
Ta không phải là Lệ phi, mà chàng cũng đâu phải là tiên đế, nó sẽ có tính cách và một cuộc đời hoàn toàn khác, không phải sao?”
Nàng một hơi nói rất nhiều, khe khẽ mỉm cười: “Ta thích đứa nhỏ này.
Bởi vì nó là hài tử của ta và chàng đó.”
Ninh Ân nhìn ánh sáng trong mắt nàng, đó là sự chờ mong và ngọt ngào chưa từng có.
Hắn thử lý giải những lời nàng nói.
“Nàng sẽ khó chịu.” Ninh Ân đưa cho nàng một ly nước.
Ngu Linh Tê uống hết ngay trên tay hắn, thỏa mãn nói: “Có chàng bồi thì không khó chịu.”
Ninh Ân lúc này mới buông cái ly xuống, ôm nàng vào lòng.
Ninh Ân vốn là một kẻ thông minh lắm mưu mô thủ đoạn còn hơn cả mắt tổ ong, chỉ qua giây lát là đã hiểu rõ ý của Ngu Linh Tê.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không vui vẻ, tình yêu toàn tâm toàn ý mà Tuế Tuế dành cho hắn sắp bị vật nhỏ này cướp đi mất một nửa rồi.
Hơn nữa có lẽ vẫn là một thứ lớn lên sẽ cực kỳ giống như hắn.
Khi Ngu Linh Tê hỏi hắn rằng hắn hy vọng hài tử sinh ra là một tiểu công chúa hay là tiểu hoàng tử, hắn không hề do dự chút nào mà trả lời: “Nữ nhi, sinh một tiểu Tuế Tuế.”
Lời nói cường thế như thế, Ngu Linh Tê nghe mà bật cười.
Nếu như sinh ra một tiểu Vệ Thất thì chẳng lẽ có thể nhét ngược nó về lò nấu lại hay sao chứ?
Ngu Linh Tê bắt đầu ốm nghén, ăn không vô thứ gì.
Những người khác khi mang thai đều sẽ trở nên đẫy đà hơn một chút, chỉ có nàng ngược lại là gầy đi, cằm cũng nhọn không ít.
“Loại thuốc đen sì sì thế này hôm nay không uống có được hay không?”
Ngu Linh Tê ngồi ở mép giường, nhìn đế vương trẻ tuổi ngồi xổm xuống tự đi giày cho nàng.
“Không được.” Hắn cự tuyệt một cách dứt khoát.
Ngửi được mùi thuốc đắng quen thuộc, Ngu Linh Tê ỉu xìu sụp hai vai, theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn.
Ninh Ân rửa tay sạch sẽ, tiếp nhận chén thuốc từ trong tay cung tì thổi thổi, thản nhiên nói: “Nhưng thuốc hôm nay không đắng.”
“Có thật không?”
Ngu Linh Tê lập tức nhấp một muỗng ngay trên tay hắn, đúng là có hồi cam (2), hương vị đỡ hơn rất nhiều.
Rất lâu về sau nàng mới biết được, phương thuốc an thai này là do Ninh Ân và toàn thể Thái Y Viện thức đêm cải tiến ra chỉ vì có thể khiến cho nàng dễ chịu hơn một chút.
Khi mang thai đến tháng thứ bảy cũng là lúc đầu thu khi nắng nóng mới vừa lui, cái thai trong bụng Ngu Linh Tê cũng thai máy vô cùng thường xuyên.
Bởi vì được chăm sóc cực kỳ tốt nên vóc dáng của nàng vẫn chưa biến dạng, sắc mặt khỏe mạnh trắng nõn, tay chân cân xứng, chỉ có phần bụng là phồng cao lên.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, dáng vẻ tóc đen xõa tung của nàng thánh khiết mỹ lệ đến nỗi khó có thể hình dung.
Ban đêm trước khi đi ngủ Ninh Ân sẽ lấy phù dung ngọc lộ cao kiên nhẫn bôi lên bụng cho nàng, Luvevaland chấm co, vậy nên phần bụng cũng trắng nõn bóng loáng, không có những vết rạn đáng sợ.
Giờ hắn làm những việc đó đã cực kỳ thông thạo, không hề có một chút lạnh lẽo phóng túng trên triều đình nào.
Lần này khi đang bôi cao, đột nhiên vật nhỏ tròn vo kia nhô lên từ dưới bụng Ngu Linh Tê, gồ lên một khối to bằng nắm tay.
Da bụng Ngu Linh Tê căng chặt, vội vàng nín thở, cười nói: “Chàng xem, nó lại nhúc nhích nữa rồi.”
Cảm nhận được sự vui sướng của nàng, Ninh Ân rũ mắt, giống như tò mò mà phủ bàn tay thon dài to rộng lên chỗ máy thai kia.
Cách cái bụng hơi mỏng, thứ đó lướt qua lòng bàn tay của hắn, mang theo một xúc cảm khó có thể miêu tả được, giống như có một thứ gì đó từ chỗ kia trong một cái chớp mắt thông qua lòng bàn tay, đi thẳng đến tận trái tim hắn.
“Nó đang chào hỏi phụ hoàng của nó đó.”
Đôi mắt Ngu Linh Tê cong lên, nhẹ giọng nói: “Thú vị lắm có đúng không?”
Ninh Ân chống ở mép giường, kề sát lại gần hơn một chút, chóp mũi gần như dán lên bụng nàng, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi mới hỏi: “Đá có đau không?”
Một người lạnh lẽo như hắn, đến cả thân thể của mình cũng coi thường, ấy vậy mà chỉ không đành lòng để cho nàng chịu dù chỉ là một chút đau đớn.
“Không đau.”
Ngu Linh Tê cười nói: “Chỉ là có hơi kỳ lạ.”
Lúc nói chuyện, vật nhỏ kia lại đá đá.
“Tiểu quái vật.”
Ninh Ân hơi ghét bỏ mà xùy một tiếng, chờ cho vật nhỏ kia ngừng lại, lúc này hắn mới rũ mắt cúi người, hôn hôn cái bụng trơn bóng của Ngu Linh Tê.
Bụng to lên từng ngày, ban đêm đi ngủ bèn biến thành một vấn đề.
Ngu Linh Tê ngủ không ngon giấc lắm, có rất nhiều lần nàng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, Luvevaland chấm co, lần nào cũng phát hiện Ninh Ân đang lặng lẽ xoa bóp sau eo cho nàng, giúp nàng xua đi đau nhức.
Giữa tháng Mười, sinh mệnh nhỏ trong bụng nàng cuối cùng cũng đến thời điểm dưa chín rụng cuống.
Trước khi sinh, Ngu Linh Tê chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất: Không cho phép thiên tử bồi sản (3), một bước cũng không cho phép tới gần.
Bởi vì hắn sẽ phát điên.
(1) Cơm trưa
(2) Tức là ăn hoặc uống vào rồi mới có cảm giác ngọt, ví dụ như trà ban đầu đắng, uống xong rồi sẽ cảm thấy ngọt.
(3) Ở bên cạnh vợ hoặc mẹ bầu lúc sinh con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...