Ngu Linh Tê ngồi xuống bên cạnh Ninh Ân, liếc mắt nhìn tấu chương bị ném vào chậu than thiêu hủy, cười hỏi: “Sao Tôn ngự sử lại chọc chàng nữa rồi?”
Ngự Sử Đài đều là người của Ninh Ân, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá khác người, bọn họ luôn luôn vì Ninh Ân, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ninh Ân giang một tay ra ôm nàng vào lòng, chậm rì rì sờ soạng, lạnh lẽo nói: “Một bộ xương già, không đụng đến tường nam (1) thì không biết thân phận.”
Ninh Âm không nói tỉ mỉ nhưng Ngu Linh Tê cũng đoán được.
Vừa rồi nàng loáng thoáng nghe thấy Tôn ngự sử nhắc đến một câu “Tiên đế cưỡi hạc về tây đã gần một năm”, có quan hệ với tang kỳ, lại nhắc đến chính bản thân Ninh Ân, đơn giản muốn nói về chuyện khai chi tán diệp (2) cho hoàng gia.
Ninh Ân hỉ nộ vô thường lại “không gần nữ sắc”, chúng thần đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức bảo hắn mở rộng hậu cung.
Huống gì việc tuyển phi phải có sự đồng ý của hoàng hậu, Ngu Linh Tê không nghe thấy tin tức, hiển nhiên không liên quan gì đến việc tuyển phi.
Vậy thì chỉ có thể thúc giục hoàng đế bệ hạ sinh một đứa con.
Nàng ở bên này phân tích đạo lý rõ ràng, ánh mắt Ninh Ân lại càng thêm sâu thẳm.
“Cười vui vẻ đến thế sao?”
Đôi mắt Ninh Ân cong lên, tầm mắt cũng lười biếng dời xuống: “Không ngại cũng khiến cái miệng khác cười một chút đi.”
Giữa lúc nói chuyện, một cánh tay của hắn siết chặt eo Ngu Linh Tê, bàn tay đè một cái, thân thể mảnh khảnh đã ngửa mặt nằm xuống, trong đôi mắt hạnh tràn đầy khiếp sợ.
Truyện Huyền Huyễn
Bút son và tấu chương rơi đầy đất, sau eo bị long án đập trúng hơi đau.
Ngu Linh Tê lúc này mới phản ứng lại, vội vàng không ngừng thấp giọng xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta sai rồi! Ninh Ân…”
Chẳng bao lâu sau, âm thanh đã dần dần biến thành nhỏ vụn, lẫn lộn khó phân biệt.
Trong phòng thường thường vang truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ khiến các cung nhân chờ bên ngoài rụt rụt cổ.
Thời tiết càng trở nên rét lạnh, gần một canh giờ trôi qua, cửa điện mới lần nữa mở ra.
Thời tiết càng thêm rét lạnh, qua gần một canh giờ, cửa điện mới lại lần nữa mở ra.
Hoàng hậu nương nương chậm rì rì đi ra, ước chừng là quỳ lâu rồi nên tư thế đi đường có phần mất tự nhiên, đuôi mắt cũng tàn lưu chút ướt hồng nhàn nhạt, nhìn thấy mà đau lòng.
Cung nhân vội vàng vươn tay ra.
Nương nương cầu tình vì ngôn quan mà chọc giận long nhan, hẳn là bị bệ hạ trách móc nặng nề, giận chó đánh mèo rồi… Haiz, thật đáng thương.
Tuyết rơi trước ngày trừ tịch.
Tuyết bay cả một đêm, mái ngói cong vút của những con đường trong cung đều phủ một lớp trắng xóa, cả tầm mắt như Quỳnh Dao tiên cảnh, vô cùng bao la hùng vĩ.
Mùa đông hằng năm đều có rất nhiều thiên tai do tuyết, tấu chương một bức rồi lại một bức đưa vào Phù Quang điện.
Việc cứu tế sau đó nói thì đơn giản, nhưng muốn làm cho tốt thì lại khó như lên trời.
Nơi có người gặp nạn trời cao hoàng đế xa, kẻ giấu giếm không báo hoặc là báo cáo sai nhiều vô số kể, quan lại và thương nhân ở địa phương cấu kết với nhau, tình trạng nuốt riêng lương thực để đổi lấy tiền thì càng xảy ra liên tiếp không ngừng.
Ninh Ân mặc một bộ huyền y ngồi trên long ỷ, chờ cho văn võ bá quan đều đã cãi nhau đủ rồi thì mới nhấc mí mắt lên, nói: “Dọn lúa gạo và ngũ cốc trong kho lương năm ngoái ra, Ngu Hoán Thần phụ trách áp tải đến nơi xảy ra thiên tai, Hộ bộ phái người đi theo, tính theo đầu người mà phân phát.”
Một chữ hắn cũng lười nói thêm, giọng nói cũng lạnh lẽo giống như trời tuyết bên ngoài kia: “Nếu như có sai lầm thì chư vị không cần treo đèn lồng đêm giao thừa, treo đầu người lên đi.”
Dứt lời, hắn canh chuẩn giờ bãi triều mà rời đi.
Để lại các triều thần hai mặt nhìn nhau, sau đó như ong vỡ tổ.
“Khu xảy ra thiên tai xác người chết đói khắp nơi, bệ hạ ấy vậy mà lại lấy gạo cũ ngũ cốc hư hỏng đi cứu tế, không tránh khỏi có phần mất nhân đức, sẽ làm người trong thiên hạ thất vọng buồn lòng mất thôi.”
“Bệ hạ của chúng ta, sát phạt dùng binh chính là bậc nhất, chỉ mỗi biện pháp an ủi vỗ về lòng dân này… Haiz!”
Giữa khung cảnh ồn ào này, chỉ có Ngu Hoán Thần nhận lệnh áp tải lương thực cứu tế là sắc mặt vẫn như thường.
Bởi vì đã từng áp tải lương thực cứu tế nên y mới hiểu được vì sao hoàng đế lại chọn gạo cũ để cứu tế.
Vị đế vương tuổi trẻ này tuy rằng âm tình bất định, hung tàn ngang ngược, nhưng không thể không thừa nhận, tầm nhìn của hắn mãi mãi vượt lên trên người bình thường.
Tin tức hoàng thượng ban bố việc cứu trợ thiên tai chẳng mấy chốc đã truyền đến Chiêu Vân cung.
Ban đầu khi nghe thấy Ninh Ân sử dụng loại gạo có chất lượng cực kém để làm gạo cứu tế, Ngu Linh Tê xác thật đã hơi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, khi nàng đã cẩn thận suy nghĩ đến nguyên do trong đó, khóe miệng không khỏi lại giương lên thành một độ cong tán thưởng.
“Nương nương, sao người còn cười vậy?”
Ỷ trong điện không có ai, Hồ Đào bắt đầu đau lòng cho chủ tử nhà mình: “Từ lúc tin tức về tình hình thiên tai truyền đến, người đã lo lắng đến mức mấy đêm không an giấc, sợ hoàng thượng sẽ mất lòng dân.
Giờ triều đình lấy gạo cũ để cứu tế, không phải là hành vi làm mất lòng dân hay sao? Những nỗ lực của người cũng đều uổng phí mất rồi.”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê trong mắt mang ý cười, giải thích: “Ngươi không hiểu.
Đối với bá tánh ở những vùng xảy ra thiên tai, có thể no bụng đã là may mắn, vốn dĩ không có sức đâu để mà quan tâm gạo mình ăn là gạo cũ hay là gạo mới.”
“Chẳng lẽ bởi vì bá tánh ở vùng bị thiên tai không để bụng, cho nên cứ thế mà lừa gạt hay sao?” Hồ Đào không hiểu được.
Tiểu thư từ trước đến nay lương thiện, như thế này không hề giống với tính cách của tiểu thư nha!
“Không phải.
Hoàng thượng dùng gạo cũ để cứu tế, không phải đối phó với nạn dân mà là với những tên quan lại địa phương muốn làm giàu trên quốc nạn.”
Ngu Linh Tê ngồi trên giường chép kinh, làn váy vàng óng rũ xuống đất, dịu dàng nói: “Bởi vì gạo cũ có vị kém, vốn không đáng giá bao nhiêu tiền, vậy nên mới không bị tham quan bụng dạ khó lường đầu cơ trục lợi để kiếm lời.
Mà giá của một phần gạo mới có thể đổi được năm phần gạo cũ, lại có thể cứu được rất nhiều, rất nhiều người.”
Đây là một biện pháp một công đôi việc, trông thì có vẻ không hợp tình người nhưng lại nắm bắt lòng người cực kỳ chuẩn.
Nhưng mà chút nữa phải để cho bá tánh soạn vài bài đồng dao tán dương, cũng không thể khiến cho Ninh Ân bị người ta hiểu lầm vô ích được.
Hồ Đào bỗng nhiên hiểu ra, líu lưỡi nói: “Không hổ là hoàng thượng… Không đúng, không hổ là người mà nương nương coi trọng!”
Ngu Linh Tê thấy nàng ấy cũng khen luôn cả mình thì không khỏi cười khẽ: “Từ lúc ngươi theo ta vào cung cho đến nay, cái miệng này quả thật là càng biết ăn nói.”
Rõ ràng kiếp trước khi ở phủ Nhiếp Chính Vương, nàng ấy còn thành thật giống như một chú chim nhỏ.
“Đều là do nương nương biết cách dạy dỗ.”
Hồ Đào đặt chung trà xuống, ôm khay cười hì hì, nói.
Lúc chạng vạng mây đen nặng trĩu, nội thị và cung nữ trong cung vội vàng quét dọn tuyết đọng.
Vì lão hoàng đế chết vẫn chưa đến một năm, Ninh Ân lười lá mặt lá trái với các triều thần, năm nay cũng không tổ chức cung yến, chỉ treo vài cái đèn mới lên coi như ăn tết.
Hắn khoác áo khoác huyền hắc, bước vào Chiêu Vân cung nơi hoàng hậu ở, giống như một nét bút thật đậm trên cung đạo (3).
Hôm nay hắn đặc biệt đi đôi giày da lộc kia, khi đạp lên trên nền tuyết đọng phát ra tiếng xương người bị nghiền nát kẽo kẹt.
Các nội thị nghe mà sởn tóc gáy, không dám thở mạnh lấy một tiếng, mà bản thân hắn thì lại vô cùng hưởng thụ.
Lúc mới vừa đi ngang qua Uyển Nguyệt môn thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.
Một tiểu cung nữ từ phía sau cửa vấp ngã ra, đèn cầm trong tay lăn lộc cộc xuống dưới chân Ninh Ân, tắt ngúm.
Tiểu cung nữ lập tức cúi đầu quỳ lạy, hoảng loạn nói: “Nô tỳ Vân Hương, vô tình va chạm bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!”
Trong hoàng cung này, người dám tự báo gia môn với tân đế lại không nhiều lắm.
Trên mặt Ninh Ân không lộ hỉ nộ, ánh mắt bễ nghễ, rất có phong phạm tiên nhân.
Tầm mắt hắn đảo qua mũi giày, trên đó dính một chút dầu thắp không quá rõ ràng.
Lại liếc mắt về phía cây mai ở góc tường, bên trên bện nút cát tường chúc mừng, treo vài chiếc đèn nhỏ xinh đẹp, có phần mới mẻ độc đáo.
“Ngươi làm à?”
Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo cảm giác lạnh lẽo trong trẻo của sương tuyết.
“Vâng ạ.”
Dứt lời, Vân Hương cắn môi, run rẩy giương mắt lên để lộ một khuôn mặt mỹ lệ được trang điểm tỉ mỉ.
Trong nhà ả ta là thứ nữ, phụng mệnh của phụ thân tiến cung.
Hiện giờ đế hậu vô cùng ân ái, hậu cung không có tác dụng, chặt đứt hết thảy suy nghĩ đưa nữ nhi và muội muội vào cung làm phi của các trọng thần.
Phụ thân bèn nghĩ ra một con đường vòng, nghĩ hết mọi biện pháp đưa ả ta vào cung làm cung nữ, chỉ mong có thể có được cơ hội hầu hạ bên cạnh đế hậu, truyền lại tin tức cho gia tộc.
“Tay rất khéo léo.”
Không chờ Vân Hương vui sướng thì đã nghe giọng nói lạnh lùng trong trẻo kia lần nữa truyền đến: “Bẻ gãy đi.”
Vân Hương cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch đi.
…
Ninh Ân đứng ở trước bậc thềm, bỗng nhiên dừng bước, dưới ánh mắt sợ hãi của nội thị, khom lưng duỗi tay cẩn thận lau rồi lại lau chút dầu dính trên mũi giày.
Cảm giác lạnh lùng buồn rầu giữa mày càng sâu thêm.
Trong Chiêu Vân cung, Ngu Linh Tê vẫn còn một tờ kinh văn cuối cùng chưa chép xong.
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện giữa sắc trời đen tối, nàng giương mắt cười nói: “Ngồi đi, trên bàn có nước trà ấm cho chàng đấy.”
Ninh Ân vừa mới sáp lại gần, Ngu Linh Tê đã nhận thấy được hơi lạnh thấu xương trên người hắn.
Nàng chần chừ một lát, dừng bút lại, nói: “Việc cứu tế ta đã nghe nói rồi, chàng xử lý cực kỳ tốt.
Các hoàng đế của triều ta nhiều như thế, không thiếu những người được gọi là anh chủ minh quân, nhưng bọn họ ai cũng không có được phương pháp thiết thực như chàng.”
Ninh Ân từng nói hắn là một người lạnh lùng bạc bẽo, khuyết thiếu sự đồng cảm, cho dù là thi sơn huyết hải (4) cũng không thể gợi lên nổi nửa phần thương hại trong lòng hắn.
Nhưng Ngu Linh Tê biết, thủ đoạn mở một con đường khác kia của hắn, so với “đồng cảm” tốn công vô ích thì càng thực dụng hơn.
Nghe vậy Ninh Ân cười một tiếng: “Mỗi ngày Tuế Tuế đều đổi cách khen người, không mệt sao?”
Vui đùa là vui đùa, nhưng lạnh lẽo khắc nghiệt ở đáy mắt rốt cuộc cũng đã tiêu tan không ít.
Ngu Linh Tê cũng cười: “Chẳng qua chỉ nói vài lời thật lòng mà thôi, có gì mà mệt mỏi chứ?”
Ninh Ân rút bút lông trong tay nàng ra, nhéo nhéo eo nàng: “Vậy làm một chút việc mệt mỏi nhé?”
Mấy ngày này Ngu Linh Tê vừa qua kỳ kinh nguyệt, lại vì việc cứu trợ thiên tai mà không thể ngủ ngon, hai người đã gần nửa tháng chưa viên phòng (5) rồi.
Huyệt đạo ở eo bị đè lại, Ngu Linh Tê mềm nhũn người, vội vàng đè lại tay hắn nói tránh đi: “Đừng làm loạn, còn phải về phủ ăn tết nữa.”
Nàng đã sớm lên kế hoạch xong, năm nay muốn ăn tết ở Tĩnh Vương phủ cùng với Ninh Ân.
Có lẽ là vì nguyên nhân ở kiếp trước, nàng có vài phần lưu luyến với nơi này.
Dù sao năm nay trong cung không thể mở tiệc, vậy thì dứt khoát hồi phủ cùng Ninh Ân cho thanh tĩnh.
Huống chi đây là năm mới đầu tiên mà nàng trải qua cùng Ninh Ân từ lúc trọng sinh cho đến nay.
Tĩnh Vương phủ cuối cùng cũng thay đổi hoa đăng mới tinh, ánh đèn ấm áp và nền tuyết trắng xóa đan vào nhau, ánh sáng chảy xuôi, rốt cuộc cũng có chút cảm giác ấm áp của gia đình.
Gian ngoài tịnh thất đốt địa long ấm áp, hương thơm như xuân.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân sánh vai ngồi bên dưới cổng vòm khắc hoa, thưởng tuyết đón giao thừa.
Trên chiếc lò nhỏ bên cạnh hâm rượu Đồ Tô thơm mới, trên án kỉ bày trà bánh tiêu thực, mỹ nhân dưới đèn bọc áo choàng lông thỏ kín mít, đang duỗi tay đón lấy tuyết bay trên bầu trời.
“Trước kia nghe nương nói, chỉ cần ở đêm giao thừa đón được một bông tuyết hoàn hảo, trước khi nó chưa tan mà cầu nguyện thì năm sau điều ước sẽ thành hiện thực.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã đón được một bông tuyết tám cánh cực kỳ xinh đẹp, lập tức vui vẻ mà đưa cho Ninh Ân xem: “Mau cầu nguyện đi!”
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, bông tuyết đã tan mất ở đầu ngón tay nàng.
Nug Linh Tê đang có chút mất mát thì đã thấy Ninh Ân cúi người đến đây, há miệng ngậm lấy bọt nước ở đầu ngón tay nàng.
Đôi mắt đen của hắn nhướng lên, khóa chặt lấy kinh ngạc và nụ cười nhạt của Ngu Linh Tê.
Hắn không tin vào quỷ thần, nguyện vọng của hắn đang ở ngay trước mắt.
Giờ Tý vừa đến, pháo hoa từ bên ngoài phủ bay vút lên trời, nở rộ thành một mảnh đồ mi (6) giữa trời đêm.
Những điểm sáng li ti của pháo hoa và tuyết vụn cùng rơi xuống, không thể phân biệt rõ cái nào càng sáng lạn hơn.
“Giờ Tý đến rồi.”
Ngu Linh Tê hơi hơi mỉm cười: “Xuân mới may mắn vui vẻ, Ninh Ân.”
Đúng lúc này pháo hoa nổ tung, nửa không trung sáng lên đến vô cùng xinh đẹp.
Ánh sáng nọ đọng lại ở đáy mắt Ninh Ân, chập chờn sáng tối.
“Đã qua giờ Tý rồi.” Dáng vẻ hắn nghiêm túc, nhưng lúc nghiêng người lại khẽ nói ra những lời không đứng đắn.
“Nên áp tuế (7) thôi.”
Pháo hoa tắt.
Ngay sau đó nó lại sáng lên, những bông tuyết vụn như sợi bông, môi hai người dính sát vào nhau, mạ thành hai bóng nghiêng dán vào nhau.
Làn sương ấm trong tịnh thất mịt mù, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Tuyết lớn chẳng biết là đã ngừng rơi từ lúc nào, rượu ở gian ngoài đã lạnh ngắt nhưng vầng sáng ấm áp từ hoa đăng phủ xuống ở bên trong phòng thì vẫn luôn sáng mãi cho tới tận giờ Dần.
(1) Chỉ sự khăng khăng cố chấp, không chịu tiếp thu ý kiến
(2) Sinh con
(3) Con đường đi trong cung
(4) Núi xác chết và biển máu
(5) Làm chuyện vợ chồng
(6) Trong quan niệm của Phật giáo, đồ mi là một loài hoa nở vào cuối mùa hạ.
Một khi hoa đồ mi đã tàn rồi thì sẽ không bao giờ lại nở hoa nữa.
Hoa đồ mi thường được dùng để so sánh với pháo hoa, vì đặc tính của pháo hoa cũng như vậy, khi pháo hoa đã tàn thì không bùng cháy nữa.
(7) Đây là một tập tục của người Trung Quốc vào đầu năm, có ngụ ý là trừ tà đuổi quỷ, phù hộ bình an.
Nó ký thác nguyện vọng trừ tà, tránh tai, cầu phúc tốt đẹp của người dân lao động Trung Quốc.
Mặt khác, Ninh Ân đang chơi chữ ở chỗ này, “áp tuế” cũng có nghĩa là “đè Tuế Tuế”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...