Sa Điềm đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi trên giường tóc tai bù xù, cô trợn mắt không thèm để ý anh có nhìn thấy hay không: "Cậu nghe mẹ tớ nói bậy.
Sao cậu không nói mẹ cậu bảo cậu không có bạn gái, tưởng cậu thích đàn ông, tớ còn nói đỡ cho cậu?"
Thẩm Quân Du nghẹn lời.
Nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng động, dường như cô có thể thấy được dáng vẻ anh không nói nên lời, cô không nhịn được cười trộm, nằm xuống lười biếng hỏi: "Gọi điện cho tớ có chuyện gì?"
Một tháng gọi điện thoại không quá năm lần, một người có thể dùng điện thoại đến tận cùng trời cuối đất nhủ cô, cô không gọi điện cho anh thì thôi, sao anh có thể nghĩ đến chuyện gọi điện cho cô được chứ?
Chắc chắn là có chuyện, không còn lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Giúp tớ dịch một bài luận văn y khoa tiếng Tây Ban Nha."
"Không dịch." Dứt khoát từ chối.
"Trọn bộ bộ trang điểm của thương hiệu mà cậu từng nói với tớ."
"Không phải chỉ dịch chút chuyện nhỏ này thôi sao, khi nào cậu cần?" Sa Điềm cạy cạy móng tay, sảng khoái đồng ý: "Trưa nay làm xong cho cậu!"
Khí thế ngút trời.
Như thể câu từ chối trước đó không phải cô nói vậy.
Thẩm Quân Du không còn cách nào với cô, anh day day sống mũi nói với cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Sa Điềm cười tủm tỉm dậy đánh răng rửa mặt, ngồi vào trước máy tính.
Anh đã gửi tài liệu cho cô trên □□ rồi.
Còn kèm theo một câu.
"Là yolifd hay wolifid?”
Thương hiệu à.
Cô lè lưỡi, đắt lắm đấy.
"Đắt lắm, cậu có chắc chắn là muốn mua cho tớ chứ?"
Anh gửi lại mấy dấu chấm.
Được rồi.
"Cái sau (˶ ̄᷄ ⁻̫  ̄᷅˵), nhìn giá đừng có hối hận đấy."
Sa Điềm gửi đi rồi hơi chột dạ mở tài liệu, vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách nghiêm túc.
Một khi đã đắm chìm vào công việc, cô cũng giống một người nào đó, sẽ không phân tâm.
Thẩm Quân Du gõ wolifid vào Baidu, giá nhảy ra khiến anh trong nháy mắt tưởng mình sắp phải trả tiền vay mua nhà.
Cuối cùng cũng biết tại sao cô đồng ý sảng khoái như vậy rồi...
Anh cúi đầu kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, còn một chút.
Đủ rồi.
May mà học bổng đủ.
Trong hộp thoại, cô đã liên tục gửi mấy biểu tượng cười hì hì.
Thẩm Quân Du gửi một chuỗi dấu chấm lửng để thể hiện sự tức giận của mình trước hành vi tàn ác của cô.
Sau đó anh lần lượt cho từng sản phẩm trang điểm vào giỏ hàng, chụp ảnh lại gửi cho cô những sản phẩm cần đổi màu.
Hồi cấp ba anh không hiểu những thứ này, cô bảo mua là anh mua, anh nào biết tại sao lại có nhiều loại khác nhau như vậy.
Sau đó cô nói những thứ anh mua cô đều không dùng được, rồi tặng cho bác gái và mẹ anh...
Hai người lớn vui lắm, biết là anh mua còn đặc biệt khen anh mấy câu.
Chỉ là anh không muốn được khen như vậy.
Quả nhiên, một người nào đó chọn lựa rất lâu những thứ trên ảnh, mới chọn màu khác, sau khi sửa lại theo ý cô, Thẩm Quân Du đã đặt hàng.
Giá chỉ tốn một lần học bổng cấp quốc gia.
Chú chim cánh cụt nhỏ dưới máy tính hơi đung đưa.
Anh mở ra xem, Sa Điềm đã dịch xong toàn bộ tiếng Tây Ban Nha, đặt trong tài liệu gửi cho anh, còn kèm theo một câu.
"Cảm ơn quà tặng hào phóng \( ̄︶ ̄)/~~ Còn nữa, cậu đi thực tập khi nào thế?"
"Ngày mai."
"Nhanh thế sao?"
Thẩm Quân Du đặt tay lên bàn phím, đánh một tiếng "ừ."
Bên kia không trả lời tin nhắn của anh nữa.
**
Ngày hôm sau là ngày anh đi thực tập ở bệnh viện.
Vì được giáo sư ưu ái nên anh mới có thể có được cơ hội tốt như vậy.
Nếu không thì làm sao sinh viên y vừa ra trường đã có thể làm việc ở bệnh viện hạng ba?
Sa Điềm vốn định hôm nay sẽ đi cùng anh, nhưng chủ nhiệm lớp đột xuất tổ chức họp lớp, bạn học Thẩm cũng không cần cô giúp đỡ, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn về mở họp lớp.
Thẩm Quân Du cầm thư giới thiệu do giáo sư viết tay đưa cho viện trưởng, sau vài câu xã giao, viện trưởng đã khéo léo bày tỏ ý muốn để anh theo một bác sĩ để phụ giúp, trong lời nói cũng vì mối quan hệ với giáo sư mà thêm phần chân thành, nói rằng người bình thường đều phải trải qua giai đoạn này.
Thẩm Quân Du gật đầu, vẻ mặt vô cảm không thể nhìn rõ cảm xúc.
Lúc này, khi Sa Điềm còn đang vất vả vì luận văn thì anh đã bắt đầu thực tập trước khi đi làm.
*
Sa Điềm xách một túi trái cây, quen đường quen lối đi vào văn phòng của anh.
Phải nói rằng người so với người có thể khiến người ta tức chết, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, anh đã từ một người làm việc vặt trở thành bác sĩ thực tập, tiện thể thu hoạch trái tim của một nhóm y tá trẻ.
"Sao thế? Cậu mới chỉ thực tập thôi mà, có vấn đề gì thì cứ tìm những người lãnh đạo cấp trên đi."
Anh nhíu mày: "Là bác sĩ Trần giao cho tớ, ông ấy nói bên ông ấy có một bệnh nhân muốn tớ giúp kiểm tra phòng bệnh và ghi chép lại."
Tay cầm dâu tây của Sa Điềm khựng lại, khi cô quay đầu nhìn thì đã trở lại bình thường.
"Cậu đã đi xem chưa?" Cô dùng tay phải chải tóc, mở miệng ra là yêu cầu: "Dẫn tớ đi xem với."
Thẩm Quân Du lắc đầu: "Tớ đâu có thời gian đi xem, cậu đi làm gì? Không có gì hay ho đâu."
Cô nghẹn một câu: "Cậu quản tớ."
Nói vậy nhưng anh vẫn cầm lấy bảng kiểm tra, cả người mặc áo blouse trắng khiến anh trông đặc biệt tuấn tú: "Đi thôi."
Sa Điềm vội vàng nhét một quả dâu tây vào miệng, rồi đi theo anh.
"Phòng bệnh nào?" Sa Điềm đi theo anh, tay cô còn cầm quả dâu tây cắn một miếng, nước dâu đỏ dính lên môi, cô mơ hồ hỏi.
Tuy Thẩm Quân Du không nói gì, nhưng biểu cảm nhỏ trên mặt anh sao có thể qua mắt Sa Điềm.
Anh vẫn còn chê cô…
Cô bĩu môi, nhìn trái phải thấy không có ai, cô mới chợt nhớ giờ này nghỉ trưa nên mọi người đều đã ăn đã nghỉ rồi, cô trực tiếp dùng bàn tay dính nước của mình chà lên áo thường trong lớp áo blouse trắng kia
Cô cố sức chà, rồi nhanh rút tay về.
Thẩm Quân Du nhíu mày, gọi tên cô với giọng nghiêm khắc: “Sa Điềm!”
Cô không chịu thua mà trừng mắt nhìn anh, ai biểu anh dám chê cô chứ!
Bây giờ còn muốn làm mặt dữ với cô à!
Người khác không biết thì thôi, cô thì đương nhiên biết anh ưa sạch sẽ tới mức nào chứ? Nước dính lên áo thì tới chiều sẽ khô.
Đến khi cởϊ áσ blouse trắng ra — anh thật sự muốn mắng cô.
Nhưng khi cúi đầu nhìn người đang ngẩng đầu chỉ cao tới ngực mình, anh đột nhiên nhớ khi còn nhỏ anh và cô đều cao bằng nhau.
Luôn bị cô chê lùn, nhưng trước đây Thẩm Quân Du không thèm để ý —
Sa Điềm thấy anh giơ một tay lên, trước mắt cô bị tay anh che lại, một tay đè lên đầu cô, cô có giãy thế nào cũng không giãy được, cô nghiến răng nói: “Thẩm Quân Du!”
Đỉnh đầu truyền tới giọng cười, anh buông tay ra, nói: “Lùn.”
Lâu lắm rồi cô không thấy anh cười.
Bác gái cũng vậy, còn tưởng anh liệt cơ mặt nữa.
Chỉ là, vì sao anh lại cười vì chuyện này chứ!
Sa Điềm buồn bực vuốt mái tóc bị anh làm rối.
Theo anh đến phòng bệnh 676, Thẩm Quân Du dừng lại, kẹp tập hồ sơ bệnh án vào khuỷu tay, gõ cửa hai cái.
Bên trong phòng vang lên giọng nữ: “Mời vào.”
Bước vào phòng bệnh, người phụ nữ mặt tái nhợt, tóc ngắn được nhuộm màu hạt lanh đang nằm trên giường, dựa lưng vào gối nhìn hai người bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...