Sa Điềm trở về ký túc xá.
Lúc này bạn cùng phòng đang quay lưng về phía cô chơi game, vội quay đầu trêu cô một câu: “Cậu lại đi ăn cơm với hot boy khoa Y đúng không?”
Cô mỉm cười qua loa rồi ngồi xuống giường của mình.
Xoa vầng trán mệt mỏi, có lẽ bị cảm lạnh rồi.
Nhớ tới lúc nãy anh có kêu phục vụ bưng một ly nước gừng lên, cô đang rũ mắt chợt bừng tỉnh:
Anh thậm chí còn hiểu rõ cơ thể cô hơn cả cô.
Có lúc, ngay cả cô còn chưa phát hiện ra, thì anh đã hiểu rõ trong lòng rồi.
Quen thuộc đến mức độ như vậy, liệu có nảy sinh tình cảm không?
Sa Điềm cầm điện thoại nhắn cho anh.
“Tớ bị cảm rồi.”
Không nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức.
Cô biết một khi anh đã tập trung làm việc thì rất khó để bị tác động bởi những thứ bên ngoài.
Anh không trả lời tin nhắn, cô cũng không quan tâm, cầm chậu rửa mặt vào phòng tắm.
Vừa khéo lúc này không có ai.
Sau khi nghe tiếng nước từ vòi sen, cô bạn cùng bàn mới lẩm bẩm.
“Trên diễn đàn...!Bức ảnh… Đúng...!Đã có người đăng lên rồi…”
“...!Đẹp trai quá đi… Nhưng, chỉ… Đối xử tốt với cậu ấy thôi…”
“Ai mà lại để thanh mai trúc mã cho người khác chứ… May mắn thật…”
Trong ánh sáng của điện thoại hiện ra một bức ảnh mờ nhạt lúc trò chuyện.
Dưới cơn mưa to như trút nước, một người đàn ông cầm ô hoa và một cô gái cầm ô đen đứng cạnh nhau.
Anh đứng trước mặt cô, có lẽ do cô gái đang ngẩn người nên người đàn ông cúi xuống nhìn cô, khiến chiếc ô hoa khẽ nghiêng trước mặt cô, hơi nước làm mờ ống kính điện thoại, khoảnh khắc đó dừng lại.
Sa Điềm đã ra khỏi phòng tắm từ lâu, bước tới cạnh hai người rồi cúi xuống trước mặt họ, hơi nóng sau khi tắm và mùi hương hoa diên vĩ, hoa lục bình như đang quấn lấy nhau tranh nhau tỏa ra từ lỗ chân lông.
Cô bình luận bức ảnh: “Ồ, chụp cũng đẹp.”
Bạn cùng phòng lúng túng thầm nói.
Hy vọng cậu ấy đừng kéo xuống để không thấy những lời bình luận chửi mắng đó.
Đương nhiên cô biết, nhưng hà cớ gì cô phải xem rồi khó chịu trong lòng chứ? Sa Điềm mỉm cười trả điện thoại lại rồi đứng thẳng người.
Phụ nữ luôn thích ghét phụ nữ.
Ăn không được nho thì sẽ nói người ăn nho không xứng đáng ăn nho.
Thỉnh thoảng nhìn thấy nhiều người quan tâm đến cuộc sống của mình như vậy, cũng khá tốt để điều hoà tâm trí và tâm trạng.
Sa Điềm ngồi trên giường, cầm khăn khô lau tóc một lúc mới lật chiếc điện thoại đã để ở đó trước khi tắm.
Đèn xanh trên màn hình điện thoại đã nhấp nháy rất lâu, xem ra anh đã trả lời.
Hình như đã lâu rồi anh không trả lời nhanh như vậy.
Cô mở khóa màn hình, xem tin nhắn được trả lời cách đây 10 phút.
“Uống nhiều nước ấm.” Chỉ bốn chữ.
Sau khi gửi tin nhắn này, chỉ cách nhau một hoặc hai phút, anh lại gửi thêm một tin nhắn khác.
“Nhớ uống thuốc, còn nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vuốt màn hình điện thoại, cô không biết tại sao mình lại có chút mắc cười như vậy.
Đột nhiên nhớ đến câu chuyện về nước ấm.
Con trai lúc nào cũng bảo con gái uống nhiều nước ấm khi khó chịu, bất kể lúc nào cũng đều kêu uống nhiều nước ấm.
Dường như nước ấm trong mắt họ chính là thuốc tiên, chỉ cần uống vài ngụm thì lập tức khỏi bệnh.
Sa Điềm cũng không hiểu, cô từng kể chuyện này như một trò đùa cho Thẩm Quân Du nghe, tiếp đó hỏi anh sau này có bạn gái, anh có đối xử với cô ấy như vậy không?
Anh dừng lại một chút, hai tay đặt lên đầu gối, hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc mới lý trí nói: “Tớ thấy họ nói cũng có lý, bị bệnh đúng là nên uống nhiều nước ấm.
Ví dụ như cảm lạnh, tức là nhiễm trùng đường hô hấp, bệnh này thường do vi-rút gây ra, vi-rút không có thuốc đặc trị, chắc chắn phải dựa vào khả năng miễn dịch của cơ thể, uống nhiều nước ấm tăng cường chức năng hệ miễn dịch, chẳng phải rất tốt sao?”
Sa Điềm lập tức bật cười, cô giải thích mãi mới khiến anh hiểu tại sao con gái lại tức giận.
Sau khi giải thích xong mặc dù anh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, điều này cô nhận ra được.
Một lát sau, anh lại ngẩng đầu nói với cô: “Nhưng uống nước ấm thật sự có tác dụng.”
Cô thật sự không biết nên bộc lộ biểu cảm gì, vừa buồn cười vừa bất lực: “Tớ biết rồi.”
Xem ra bây giờ anh đã nghe lọt tai lời cô nói, Sa Điềm chạm vào khóe môi đang bất giác mỉm cười của mình, gõ vài chữ gửi cho anh như khích lệ.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Mái tóc ẩm ướt này làm buộc cô phải buông điện thoại xuống mà cầm máy sấy tóc trong tủ.
Luồng gió nóng đột nhiên ập vào mặt, cô nheo mắt lại trong chốc lát.
***
Thẩm Quân Du liếc nhìn chiếc điện thoại đang sáng màn hình, gõ xong câu cuối cùng của luận văn, đọc sơ toàn bộ rồi sửa lại vài chỗ không ổn, lại tiếp tục sắp xếp lại bài luận của mình.
Sau khi thấy không có vấn đề gì anh mới lưu tài liệu, rồi cầm điện thoại trên bàn lên.
Bốn chữ “trẻ nhỏ dễ dạy” mà cô gửi đến khiến anh có thể liên tưởng đến đôi lông mày đang nhướng lên, đôi mắt vui vẻ cong thành hình vòng cung của cô.
Vẻ mặt đầy đắc ý giống như hồi cấp hai cô thi được nhất trường vậy.
Anh bất lực lắc đầu, đứng dậy rửa mặt.
Bài đăng trên diễn đàn về hai người họ đã lên hot, có đàn em mới vào trường chưa từng thấy đàn anh đẹp trai như vậy, nên cô ta liên tục đặt câu hỏi trong bài đăng.
Có người chắc là bạn học cùng khoa Y đã trả lời nói về Thẩm Quân Du: “Đàn em à, đừng nghĩ đến người này nữa, cậu ấy là nam thần lạnh lùng của khoa chúng tôi đấy, còn lạnh lùng hơn cả Hà Dĩ Thâm nữa, có người còn dùng cách của Triệu Mặc Sênh nhưng cuối cùng là không thấm vào đâu! Đàn em vẫn nên tìm anh chàng đẹp trai khác đi, tôi nhớ năm nay khoa tiếng Anh có một chàng trai cũng rất đẹp trai đấy.”
Đàn em phản đối một cách yếu ớt: “Nhưng...!Không phải trong bức ảnh còn có một cô gái sao…”
Một lúc lâu sau, đàn chị khoa Y mới trả lời cô ta trong bài đăng: “Người đó trong khoa thị trường marketing, thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm của cậu ấy, cô ấy là ngoại lệ duy nhất của cậu ấy đó.”
Đàn em cảm nhận được chuyện tình lãng mạn, miệng há thành hình chữ “O”.
Lời giải thích như vậy, gần như năm nào cũng có một lần.
Ngón tay Sa Điềm nhẹ nhàng chạm vào dòng chữ “ngoại lệ duy nhất của cậu ấy”, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cô tắt máy đi ngủ.
Ngoại lệ duy nhất?
Không, không phải vậy.
Còn một từ nữa —— gọi là ngoại lệ duy nhất.
Nhưng ngoại lệ duy nhất thì còn ngoại lệ thế nào nữa.
Đây là vấn đề.
Sớm muộn gì chữ “duy nhất” sẽ biến mất.
***
Bệnh viện Đại học Y.
Cánh cửa văn phòng của viện trưởng nghiêm khắc nhất mở ra, những sinh viên tan học ôm sách đi qua đều có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi quay lưng về phía cửa, lưng thẳng tắp, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì tới anh.
Giáo sư già đánh dấu vào sau luận văn nghiên cứu sinh của anh, nâng cặp kính sắp trượt xuống mũi, nhìn người học trò xuất sắc của mình, hỏi: “Đã chuẩn bị đến đâu thực tập rồi?”
“Ở lại...!Thành phố A.” Khi Thẩm Quân Du nói ra bốn chữ này, trong đầu anh bất chợt hiện lên đôi mắt của Sa Điềm khi cô hỏi anh.
Anh dừng lại một chút, gạt bỏ những ý nghĩ mờ ám rồi nói ra hai chữ sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...