Mùa xuân tới.
Tháng Ba vừa đến, trên đường phố vẫn còn vài người mặc áo khoác nhưng cũng có một số người thiếu kiên nhẫn thử thay đổi quần áo mùa xuân.
Chuyện ảnh hưởng lớn nhất xảy ra vào tháng Hai vừa qua không phải là trận chiến giữa Ngu Trạch và Bạch Á Lâm, mà là một trò chơi có tên "Dị Giới Mộng Ảo" vừa ra đã nổi tiếng.
Ban đầu "Dị Giới Mộng Ảo" chỉ càn quét ngành công nghiệp giải trí, sau đó thông qua ảnh hưởng của ngành công nghiệp giải trí, như virus khuếch tán ra công chúng bình thường.
Nổi đến mức độ nào?
Quán cà phê, nhà ga, trường học, ga tàu điện ngầm, ở những nơi này, cứ mười người cầm điện thoại chơi game thì có bảy người đang chơi "Dị Giới Mộng Ảo".
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tỷ lệ tải xuống "Dị Giới Mộng Ảo" trên App Store và CH Play lần lượt tăng lên thứ ba và thứ tư cùng loại.
Lần đầu tiên, mọi người phát hiện game mobie còn có nhiều cách chơi như vậy.
Bọn họ có thể học việc làm bánh trong thị trấn với mục tiêu trở thành thợ làm bánh hoàng gia phục vụ nữ hoàng, hoặc cũng có thể chọn làm một thầy thuốc để trở thành một thầy thuốc tài giỏi trong trấn, cũng có thể trở thành ma pháp sư hô mưa gọi gió, học ma pháp quang minh để phục vụ cho giáo hội Quang Minh, học tập ma pháp hắc ám phục vụ cho giáo đình Vong Linh.
Lựa chọn giữa thiện và ác chỉ ở một suy nghĩ, bạn cũng có thể chiến đấu với bất cứ ai mà bạn muốn, miễn là bạn không sợ lệnh bắt giữ của toà án của hoàng đình hoặc tông giáo.
"Dị Giới Mộng Ảo" nhấn mạnh mức độ tự do cao đến mức chỉ cần bạn có kim khâu, bạn có thể tự may quần áo bằng cách học tập.
Các đường nét và hoa văn trên quần áo có thể được tùy chỉnh theo ý muốn.
Nếu trong túi đồ của bạn có nguyên liệu nào đó, bạn thậm chí có thể thêm nguyên liệu đó vào quần áo của mình, ngay cả khi vật liệu của bạn chỉ là một miếng bánh mì, bạn cũng có thể chọn kết hợp bánh mì và dây gai và treo nó bên hông.
"Dị Giới" của "Dị Giới Mộng Ảo" hiện chỉ bao gồm một trấn nhỏ ban đầu.
Nghe nói bước tiếp theo của Magic Game Studio là thêm bản đồ Hoàng đình, nhưng đối với tất cả trấn nhỏ hiện tại, cách chơi đã phong phú đến mức làm người chơi chóng mặt.
Toàn bộ trận nhỏ đều do người chơi chân thực tạo thành, bất luận là chủ quán trọ hay ma pháp sư cưỡi rồng đen bay qua trấn nhỏ, mỗi nhân vật đều do người chơi đảm nhiệm, hệ thống chỉnh sửa nhân vật chibi đặc biệt khiến mỗi nhân vật đều có những nét riêng, vì vậy còn được gọi đùa là phiên bản kỳ ảo của "Mô phỏng cuộc sống The Sims".
Tất cả những ai đã chơi "Dị Giới Mộng Ảo" đều không thể không thừa nhận, tựa game mobile thoạt nhìn giống như trò chơi của con gái này có ma lực khiến người ta bất tri bất giác chìm đắm vào nó.
Không hề nghi ngờ, các nhà đầu tư phát triển trò chơi này kiếm được rất nhiều tiền.
Không sai, Đường Na cũng nhờ vậy hoàn thành mục tiêu nhỏ 100 triệu của mình, không chỉ có vậy, cô còn hoàn thành vượt mức.
Thời điểm tính toàn tài sản lần trước, cô có 42,8 triệu tiền mặt, cộng với một studio game ít người biết đến và một siêu xe hàng đầu trị giá 13 triệu.
Về sau nô lệ nhỏ không chịu thua kém của cô liên tiếp kiếm cho cô mấy khoản thu nhập không nhỏ như thù lao, phí đại ngôn, lợi nhuận từ album,...!tổng cộng có hơn 70 triệu.
"Dị Giới Mộng Ảo" được phát hành, dưới đội hình quảng bá siêu sang chưa từng có, chỉ trong một tháng ngắn ngủi lợi nhuận đã cao tới...
500 triệu.
Đây mới chỉ là tháng đầu tiên trò chơi phát hành, trong tương lai gần, con số này sẽ còn tiếp tục tăng, nói không chừng một ngày nào đó có thể phá vỡ huyền thoại lợi nhuận 14,5 tỷ nhân dân tệ trong quý đầu tiên của Vương Giả Vinh Diệu.
Đường Na năm nay vừa tròn 17 tuổi, không chỉ là ma pháp sư cấp truyền kỳ, ông hoàng paparazzi, công chúa hoàng gia mà còn là nữ doanh nhân thành đạt với giá trị bản thân hơn 100 triệu, có được nam minh tinh nổi tiếng có cả thực lực lẫn nhan sắc.
"Chẳng ai hoàn hảo cả...!Sai, tôi là người hoàn hảo vĩ đại." Đường Na nhìn thông báo SMS mà ngân hàng gửi đến, cảm thán tự đáy lòng.
"Đừng nhìn nữa, đến rồi." Ngu Trạch nói.
Chiếc siêu xe màu đen tuyền đỗ ở một chỗ trống trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, sau khi Ngu Trạch dùng một tay tháo dây an toàn, anh cúi người tháo dây an toàn cho Đường Na ngồi ghế lái phụ.
Đường Na dời mắt khỏi điện thoại, đúng lúc trông thấy Ngu Trạch gần trong gang tấc
Anh có nước da trắng nõn, lông mi dài và đôi mắt trong veo lại ẩn chứa ánh sáng, sự tương phản giữa đen và trắng đơn giản và mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng rất đẹp trai.
Đường Na lại gần, hôn một cái thật kêu lên má anh, khi anh ngước mắt nhìn thì nở một nụ cười đắc ý đùa ác được như ý.
Cô còn chưa kịp cười đủ hai giây thì Ngu Trạch đã cúi xuống hôn lên môi cô, mau lẹ mà nhẹ nhàng linh hoạt như chuồn chuồn lướt nước, khi cô hoàn hồn thì anh đã lui về vị trí ban đầu.
Đường Na sửng sốt.
Ngu Trạch nhìn cô một cái, nói: "Đồ ngốc, xuống xe."
Khóa của dây an toàn tách một cái, áp lực lên người cô đột nhiên nhẹ đi.
Ngu Trạch đã mở cửa để xuống xe, cô vội vã xuống theo.
Cô đi tới trước mặt Ngu Trạch đang đợi cô ở trước đầu xe, bĩu môi nói: "Anh sàm sỡ em, em còn chưa đồng ý cho anh hôn em mà!"
Ngu Trạch đưa tay về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi cũng không đồng ý cho em hôn tôi."
Đường Na nắm lấy tay anh, cố tình lắc qua lắc lại.
"Có bao giờ thấy nô tỳ hỏi chủ nô chưa?"
"Chủ nô cũng có thể yêu đương với nô lệ..."
"Anh dám tranh cãi với huyết tinh ma nữ vĩ đại, anh nhất định phải chết, em sẽ dùng AJ mới ra năm nay đập chết anh."
"Vậy tôi cũng không thể bó tay chịu trói, một phần sô cô la nghìn tầng Lady M có thể chặn miệng của em không?"
Hai người nhìn nhau.
Đường Na đỏ mặt trước, cô thẹn quá hoá giận đấm vào cánh tay của Ngu Trạch: "Sao anh lại trẻ con thế chứ!"
Ngu Trạch nín cười, vò rối mái tóc vàng của cô.
Cô gái phồng má và tấn công anh bằng một loạt đấm liên tiếp.
Khi Ngu Trạch vẫn còn là một thần tượng lưu lượng, một phóng viên giải trí từng phỏng vấn anh, khi nhìn thấy những cặp đôi ngọt ngào trên phố có cảm thấy ghen tị không?
Ngu Trạch lúc đó chỉ trả lời hai chữ: "Ha ha."
Ngu Trạch hiện tại: "Thật là thơm*."
(真香: /zhēn xiāng/: tự vả: ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.)
Sau khi hai người ồn ào đi thang máy lên tầng, bãi đỗ xe vừa khôi phục bình tĩnh lại đón thêm những vị khách mới.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen đỗ đối diện siêu xe của Ngu Trạch, cửa hai bên mở ra, Bạch Á Lâm và Triệu Kiện xuống xe.
"Nhớ kịch bản chưa?" Triệu Kiện hỏi.
Bạch Á Lâm ăn mặc giản dị, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Triệu Kiện nói: "Cậu nhìn thấy kịch bản sớm hơn người khác 24 tiếng, đây chính là lợi thế của cậu, câu phải nhớ, mục tiêu của cậu là nam số hai Trình Huân, Trình Huân là người như thế nào, cậu đọc kịch bản trong lòng cũng nắm chắc, chúng ta phải rõ ràng mục tiêu, như vậy mới có thể có cơ hội lớn trong buổi casting công khai."
Hai người bước tới thang máy, Bạch Á Lâm nhìn số tầng nhấp nháy trên thang máy, trong lòng càng ngày càng căng thẳng.
Triệu Kiện nhìn thấy trạng thái của anh ta, nói: "Buổi casting công khai này của "Tội Nghiệt" chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đến thử vai, lát cậu thấy nhiều người cũng đừng lo lắng, sự nổi tiếng của họ không gánh nổi vai diễn, nhiều lắm chỉ có thể lấy được vai nhỏ, diễn viên có tư cách cạnh tranh nam số hai với cậu vô cùng ít".
Bạch Á Lâm im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Ngu Trạch có thể tới không?"
Triệu Kiện ngập ngừng: "Tôi không thể nói chắc chắn.
Nếu Ngu Trạch thực sự xuất hiện, cậu cũng đừng kích động, bây giờ cậu ta xưa đâu bằng nay, chúng ta..."
"Tôi biết rồi." Bạch Á Lâm không kiên nhẫn ngắt lời anh ta.
Anh ta không muốn nghe câu nói kế tiếp.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Con số trên thang máy bắt đầu tăng lên, Bạch Á Lâm nhìn con số kia, không tự chủ được nghĩ, nếu Ngu Trạch muốn đến thử vai, Bách Đế Na cũng đến sao?
Triệu Kiện như con giun trong bụng anh ta, nói: "Nếu Bách Đế Na cũng đến, cậu đừng có lại..."
Bạch Á Lâm lại ngắt lời anh ta, tại sao Triệu Kiện không thể nói được điều gì khiến người ta vui nhỉ?
"Tôi biết rồi." Mặt mũi anh ta tràn đầy cáu kỉnh: "Người phụ nữ của Ngu Trạch, tôi nhìn một chút cũng cảm thấy buồn nôn."
Triệu Kiện liếc nhìn anh ta, vẻ mặt vi diệu, nói: "...!Hi vọng cậu nói được thì làm được."
Bạch Á Lâm nhìn thấy vẻ mặt của anh ta liền tức giận, anh ta có ý tứ, cảm thấy anh ta không làm được sao?!
Đùa gì chứ, mỗi lần nhìn thấy Bách Đế Na và Ngu Trạch tình tứ công khai, anh ta buồn nôn như ăn phải phân, cho dù rung động, đó cũng là ảo giác lúc không biết gì!
Anh ta nhìn Bách Đế Na thêm một cái nữa, anh ta chính là con chó của Ngu Trạch!
Dưới chân chấn động, cửa thang máy từ từ mở ra.
Ngay lúc Bạch Á Lâm chuẩn bị bước ra khỏi cửa thang máy, thân thể anh ta cứng đờ, ngây người nhìn một màu vàng ngoài cửa.
Thiếu nữ tóc vàng nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, quay đầu lại trông thấy anh ta: "Harper?"
Đường Na ngạc nhiên nhìn Bạch Á Lâm xuất hiện trong thang máy, một ca sĩ như anh ta cũng đến tham gia casting diễn viên phim truyền hình sao?
"Bách...!Bách Đế Na." Bạch Á Lâm nói.
Triệu Kiện bên cạnh Bạch Á Lâm nghe vậy cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh ta một cái.
Ngu Trạch quay lại nhìn Bạch Á Lâm, trong mắt hiện lên vẻ phiền chán, anh nắm lấy hai bàn tay đang đan vào nhau, kéo Đường Na đến trước mặt mình, khiến cô nhìn thẳng về phía trước.
Sắc mặt Bạch Á Lâm có chút khó coi, nhưng chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng.
Anh ta không hiểu, Ngu Trạch cả ngày mặt thối thì có gì tốt? Trương Tử Nhàn sẵn sàng mặt nóng dán mông lạnh, Bách Đế Na cũng bằng lòng, cái mông kia dát vàng à?!
Triệu Kiện đi vòng lên phía trước đội ngũ rồi quay lại, nói với anh ta: "Có nhiều người lắm, xếp từ cửa ra vào đến tận đây, tạm thời chỉ có thể chờ thôi."
Chờ cũng được, nhưng anh ta không muốn chờ cùng Ngu Trạch!
Mặc dù không muốn chờ đợi với Ngu Trạch, nhưng anh ta vẫn không tự chủ được nhìn về phía cái đầu vàng trước mặt, câu trả lời đi ngược lại quyết tâm của anh ta: "...!Ờ."
Không! Anh ta tuyệt đối không làm con chó của Ngu Trạch!
"Anh đợi ở đây, tôi xuống lầu hút điếu thuốc."
Không đợi bản thân hối hận, Bạch Á Lâm xoay người mở cửa thang máy, đi vào.
"Chú ý điện thoại, tôi sẽ gọi cho cậu bất cứ lúc nào!" Triệu Kiện hô.
"Biết rồi." Anh ta không kiên nhẫn nói.
Anh ta rời đi là đúng, Triệu Kiện đứng sau lưng Ngu Trạch, trên đường xếp hàng đều bị thức ăn cho chó nguội ngắt nhét vào miệng.
Triệu Kiện đã quen biết Ngu Trạch tám năm, quả thực rất muốn nghi ngờ người có vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng nói bất đắc dĩ trước mặt mình đã bị một hồn ma từ thế giới khác xuyên vào!
Ngu Trạch mà anh ta biết, nhướng khoé môi cũng vô cùng hiếm có, người đàn ông với nụ cười thường trực trên mặt này là ai?!
Trong suốt quá trình xếp hàng, Triệu Kiện đều mang tâm trạng kinh dị nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ phía trước.
Thật vất vả, rốt cuộc xếp hàng tới cửa đại sảnh, Triệu Kiện vội vàng gọi Bạch Á Lâm quay lại.
Một nhân viên đứng ở cửa đưa cho bọn họ một tờ giấy in A4, bên trên có ghi mã số, Triệu Kiện liếc nhìn rồi cầm trong tay, sau khi anh và Bạch Á Lâm bước vào sảnh, phát hiện đại sảnh đã chật cứng người.
Trước mỗi cái bàn đều ngồi kín người, thậm chí không tìm được một chiếc ghế trống, không ít người còn phải ngồi dựa vào tường.
Thời điểm như này phải xem có biết làm người hay không, biết làm người...
"Anh Bạch, anh đến chỗ em ngồi này, sắp đến số của em rồi!" Một người đàn ông tóc húi cua tướng mạo bình thường đứng dậy từ chiếc bàn tròn cách đó không xa, nhiệt liệt chào hỏi.
Mặc dù Triệu Kiện không có ấn tượng gì về khuôn mặt bình thường kia, nhưng điều này cũng không trở ngại bọn họ ngồi vào ghế của cậu ta.
Sau khi Bạch Á Lâm ngồi xuống ở lối vào đại sảnh, Ngu Trạch và Đường Na vào đại sảnh trước vẫn đang đứng ở giữa lối đi.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị đứng trong góc hẻo lánh, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"A! Người tặng mèo! Hai người cũng đến thử vai à?"
Đường Na quay đầu lại nhìn, Bộ Khâu vẫy tay với họ ở một bàn tròn cách đó không xa.
Sau khi bọn họ bước tới, Đường Na nhìn thấy trước mặt Bộ Khâu bày một tờ giấy A4, đoạn kịch bản trên giấy khác với của bọn họ, mã số cũng xếp phía sau bọn họ không ít.
"Sao vậy?" Chú ý tới Đường Na đang nhìn tờ giấy A4 của mình, Bộ Khâu hỏi.
"Không giống của anh ấy." Đường Na nói.
"Thật sao? Tôi chưa xem tờ giấy của những người khác! Tôi có thể xem không?" Bộ Khâu nhìn về phía Ngu Trạch.
Ngu Trạch gật đầu, đưa tờ giấy trên tay cho anh ta.
"Tôi cũng cho anh xem của tôi." Bộ Khâu đưa cái của mình cho Ngu Trạch.
Kịch bản được chia ra phân rải rác khắp hội trường, người có năng khiếu không cần chuẩn bị trước cũng có thể phát huy như thường, đối với người có năng khiếu bình thường đương nhiên càng đọc nhiều kịch bản càng chắc chắn.
"Anh đến đây ngồi đi." Bộ Khâu còn nhường chỗ của mình.
Sau khi Ngu Trạch nhường lại, Bộ Khâu nói: "Anh yên tâm, tôi tìm được chỗ ngồi rồi."
Nhìn dáng vẻ rất tự tin của anh ta, Ngu Trạch nói với Đường Na: "Em ngồi đi."
Đường Na không khách sáo ngồi xuống.
Những bò sát nhỏ này nhường tới nhường lui thật là phiền phức.
Bộ Khâu quay người rời đại sảnh, qua năm sáu phút sau, không biết anh ta mang được hai thùng táo từ chỗ nào về.
Anh ta đặt hai thùng táo chồng lên nhau tại khoảng trống bên cạnh Đường Na, bản thân ngồi một đầu còn hào phóng mời Ngu Trạch cũng đến và ngồi xuống.
Lúc này Ngu Trạch không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
"Đó là ai?" Bạch Á Lâm híp mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi cùng Ngu Trạch.
"Lạ lắm, tôi chưa nhìn thấy bao giờ." Triệu Kiện giơ điện thoại di động lên, giả vờ tự sướng rồi chụp một bức ảnh người đàn ông đó gửi cho người quen trong giới, kèm lời: "Ai biết người này không?"
Một lúc sau, đối phương trả lời: "Đây không phải là Bộ Khâu sao? Anh thấy cậu ta ở đâu vậy?"
"Hiện trường tuyển diễn viên Tội Nghiệt."
Sau khi Triệu Kiện trả lời xong, anh ta mở trang web tìm kiếm cái tên "Bộ Khâu", một lúc sau, anh ta líu lưỡi nói: "Cậu có biết Bộ Khâu có lai lịch gì không? Người ta là diễn viên sân khấu kịch, sau khi tốt nghiệp thì vào Nhà hát lớn Thượng Kinh, tháng Mười năm ngoái mới rời khỏi nhà hát."
"Sân khấu kịch?" Bạch Á Lâm nhíu mày lại.
"Không biết tự lượng sức mình, cách diễn sân khấu kịch và phim truyền hình điện ảnh giống nhau sao?" Triệu Kiện nói.
WeChat lại có tin nhắn, một người quen nói: "Cậu ta khá nổi tiếng trong ngành, là một thanh niên miệng còn hôi sữa, trình độ nghiệp vụ cũng được, nhưng làm người thì không được lắm, đầu chứa nước, năm ngoái đắc tội trưởng nhà hát bị đuổi ra ngoài, không ngờ lại chạy tới lăn lộn giới phim ảnh."
Triệu Kiện trả lời: "Quan hệ giữa cậu ta và Ngu Trạch có vẻ không tệ, quả nhiên là vật họp theo loài, bọn họ có thể cùng nhau thảo luận một nghìn cách đắc tội với người khác."
Sau khi cất điện thoại, Triệu Kiện nói với Bạch Á Lâm: "Một người không thể lăn lộn trong giới kịch sân khấu chạy qua bên phim ảnh kiếm ăn, một nhân vật nhỏ không quan trọng mà thôi."
Đám đông bất ngờ xảy ra náo loạn, Lê Hoằng và một nam diễn viên nổi tiếng cùng nhau bước vào.
Sau khi bọn họ chào tạm biệt lịch sự và thân thiện ở cửa ra vào thì chia ra hai hướng khác nhau.
Lê Hoằng bước tới chỗ Ngu Trạch và Đường Na.
"Số của cậu bao nhiêu?" Lê Hoằng đứng trước mặt Ngu Trạch.
Ngu Trạch đứng dậy khỏi thùng táo, nói: "47."
"Vậy vẫn phải chờ."
"Anh cũng đến thử vai hả?" Đường Na nhìn chằm chằm anh ta.
"Tôi đã thử rồi." Lê Hoằng cười nói.
"Hai người biết nhau à?" Bộ Khâu ước ao nói.
"Cái giới này rất nhỏ, cậu sớm muộn cũng sẽ quen thôi." Lê Hoằng vươn tay về phía Bộ Khâu: "Bộ Khâu, tôi đã xem vở kịch của cậu, cậu là một diễn viên rất tiềm năng."
"Cảm ơn..." Bộ Khâu chất phác nắm tay anh ta: "Tôi cũng đến để thử vận may thôi, bọn họ đều nói tôi sẽ không được chọn..
Nhưng nếu tôi được chọn thì sao? Tôi chưa từng đóng phim, nhưng tôi cũng đã xem không ít...!"
Lê Hoằng cười nói: "Vậy chúc cậu muốn gì được nấy."
Anh ta thu tay lại, nhìn Đường Na: "Còn đang giận vì chuyện lần trước?"
Do ngại có đám đông xung quanh, Đường Na mỉm cười: "Anh nói xem?"
"Nói với cô một tin tức nội bộ, xem như tôi bồi tồi." Lê Hoằng hạ giọng nói với hai người: "Vai nam nữ chính đã được quyết định, nữ chính là Trương Tử Nhàn, muốn thử vai hay không, tuỳ hai người quyết định."
Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch: "Anh còn muốn thử không?"
Ngu Trạch hững hờ: "Vì sao không?"
Đường Na cũng nghĩ như anh, cô nhún vai nói với Lê Hoằng: "Trong lòng chúng tôi, bãi phân chó đó không quan trọng lắm đâu."
"Vậy là tốt rồi." Lê Hoằng nói: "Tôi có việc khác phải làm, vậy tôi đi trước.
Nếu có việc gì tôi sẽ liên lạc với cô."
Sau khi Lê Hoằng rời đi, Bộ Khâu kích động nói với Ngu Trạch: "Tiền bối Lê tốt thật đó."
Đường Na hừ một tiếng từ chối cho ý kiến.
"Quan hệ giữa hai người và Trương Tử Nhàn không tốt sao?"
Người bình thường sẽ suy nghĩ kỹ trước khi đặt câu hỏi này, nhưng chỉ có Bộ Khâu mới hỏi thẳng như vậy.
"Anh đúng là không chú ý bát quái giải trí." Đường Na nói.
Cô còn tưởng rằng sau khi Vu Tâm tung tin hẳn là mọi người đều biết chuyện xấu của Ngu Trạch và Trương Tử Nhàn cơ.
"Tôi không để ý lắm." Bộ Khâu sờ gáy, ngượng ngùng cười.
Sau khi bị Đường Na làm gián đoạn, anh ta cũng quên tiếp tục hỏi về mối quan hệ giữa bọn họ và Trương Tử Nhàn, thay vào đó tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Ngu Trạch cũng bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản, Đường Na rảnh đến nhàm chán, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi "Dị Giới Mộng Ảo".
Bộ Khâu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, lần này thì hay, anh lại tìm được chủ đề tò mò: "Cô cũng đang chơi 'Dị Giới Mộng Ảo' à? Gần đây trò chơi này rất nổi, bạn bè xung quanh tôi đều chơi."
Đường Na nhìn anh ta một cái: "Anh không lo lắng buổi thử vai sắp tới sao?"
Bộ Khâu không để bụng nói: "Có cái gì mà lo lắng? Tôi đăng ký hơn chục đoàn làm phim, cái này không được còn có cái khác.
Trước kia tôi chưa từ đóng phim, vốn cho rằng phải bắt đầu từ vai quần chúng, không ngờ mọi người nghe nói tôi diễn kịch sân khấu mấy năm thì đồng ý lấy vai phụ cho tôi thử một chút, có thể diễn nam số N tôi đã hài lòng lắm rồi!"
Đúng là một người dễ thỏa mãn, Đường Na cũng không ghét, so với bò sát nhỏ ngu xuẩn, cô ghét những còn giòi chết tiệt tự cho là thông minh, âm hiểm xảo trá hơn.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, Bạch Á Lâm được nhân viên gọi đi, lại qua một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt Ngu Trạch.
Ngu Trạch đứng dậy khỏi thùng táo, nói với Đường Na: "Tôi đi đây."
Đường Na không hề lo lắng anh sẽ phát huy thất thường, sau khi cô vươn tay ra, anh cũng duỗi tay ra, Đường Na siết bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng, nói: "Nắm chắc vào, em chia cho anh chút vận may."
Ngu Trạch gập ngón tay, mỉm cười dùng bàn tay khác sờ lên đầu cô.
Làm một đám ngôi sao nhỏ đang bí mật quan sát nơi này đều khiếp sợ.
Sau khi Ngu Trạch rời đi, Bộ Khâu nghi ngờ nhìn Đường Na: "Hai người là bạn trai bạn gái?"
"Làm gì?"
"...!Cô trưởng thành chưa?"
Đường Na rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Bộ Khâu: "Anh trông tôi giống bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu, căng là mười bảy.
Một tháng cũng không thể nhiều hơn." Bộ Khâu vẻ mặt khẳng định.
...!Ánh mắt thật độc.
Đường Na ho một tiếng, nói: "Nếu anh có lòng tin với bản thân như vậy, vậy chúng ta đánh cược nhé?"
"Đánh cược gì?"
"Anh cược tôi đã trưởng thành chưa, tiền đặt cược chính là tất cả tiền mặt trên người anh."
Bộ Khâu không chút do dự:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...