Trong lòng Trần thị nói cho ngay vẫn cảm thấy có chút oán hai thứ nữ, bây giờ chuyện này nàng vẫn muốn cố nữ nhi ruột thịt của mình hơn, nhiều lắm sau này làm nhi tử nhiều chăm sóc các nàng một chút là được. Sau bữa cơm trà Trần thị cười cười nói chuyện đi cầu phúc với Huỳnh Minh Huy: "Người trở về mấy ngày nay rãnh rỗi mang tỷ tỷ của người đi lên chùa ở vài ngày cầu phúc đi, sau này tỷ người gả chồng người cũng không cơ hội vất vả nữa đâu."
"Mẫu thân người không cùng chúng ta đi sao?" Huỳnh Minh Huy tỏ ra khó hiểu, trước nay mấy tỷ muội mỗi khi đi ra ngoài thì mẫu thân luôn đi cùng lần này chỉ để mình và đại tỷ đi không giống cách hành sử của nhà mình chút nào.
"Không phải có người làm đệ đệ này sao, với lại mấy hôm nay ta không được khỏe đâu sai xử người đi một chuyến với lại hai hôm nữa cậu mợ người sẽ qua nhà chúng ta làm khách đâu, ta theo các người đi ai tiếp cậu mợ người?" Trần thị không để ý nói, nàng còn nhiều việc phải lo đâu làm gì có thời gian đi chùa nghỉ ngơi, quan trọng nhất là lần đi chùa này của Huỳnh Oánh nhưng không đơn giản như vậy, nàng phải ở nhà tọa trấn mọi việc đâu.
Huỳnh Minh Huy nghe vậy liền không hỏi lại nữa gật đầu ứng việc này, làm nam nhân hắn đúng là không thích đi chùa ở chút nào, lên đó không chỉ phải ăn chay, không được uống rượu càng không được tìm việc vui chơi chơi. Trần thị biết hắn không mấy hứng thú chưa chắc ở trên chùa thủ Huỳnh Oánh cười nhẹ nói: "Ta cũng không trông cậy vào người chạy việc đâu, Đan Chi ngày mai cũng sẽ theo các người đi, nếu có việc gì cần các người làm nàng ấy đi sắp xếp là được."
Huỳnh Oánh nghe vậy hơi ngẩn ra nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy như vậy mới đúng thôi, Đan Chi tuy là đại nha đầu bên người Trần thị nhưng nàng ấy cũng là nữ nhi của quản gia Huỳnh Đại, Trần thị mỗi lần đi ra ngoài đều làm Đan Chi đi theo lo liệu mọi việc, lần này Trần thị không đi cùng Đan Chi theo lý là cũng không đi nhưng người hầu bên người nàng và Huỳnh Minh Huy nói cho cùng cũng chưa quen việc chuẩn bị khi đi bên ngoài, làm Đan Chi đi theo giúp đỡ cũng khiến nha đầu bên người nàng thêm học việc sau này theo nàng gả vào hầu phủ cũng có thể giúp đỡ mình nhiều một chút bèn nói: "Nữ nhi tạ mẫu thân quan tâm."
"Vậy các người cũng về nghỉ sớm đi, ngày mai nhị nha đầu, tam nha đầu không cần sang nhà chính thỉnh an, Oánh Nhi, Minh Huy các người cũng vậy lên đường tranh thủ đi sớm một chút như vậy khi lên núi mới dễ chịu, không khí mấy ngày nay tuy mát mẻ nhưng buổi trưa trời vẫn khá ói đâu."
"Mẫu thân yên tâm, chúng ta sẽ chú ý thời gian." Huỳnh Oánh cười nói, nàng cũng sợ lên núi muộn phơi nắng đen đâu, hôn kỳ của nàng còn mười ngày nữa là đến bây giờ lỡ phơi đen đến lúc ấy làm tân nương trang điểm khó coi nàng không khóc chết. Mấy người theo thứ tự hành lễ lui ra về chỗ ở của từng người nghỉ ngơi Trần thị đợi mọi người đi hết cũng làm người chuẩn bị nghỉ ngơi, trong phòng khách lúc này chỉ giữ lại Đan Chi hầu bên cạnh nàng, Trần thị đem một túi tiền đưa cho Đan Chi: "Người cầm vật này đi, đợi đến ngày lên đường từ Ngọc Âm tự về thì lặng lẽ cho cô nương dùng một giọt đi."
Đan Chi tiếp nhận túi tiền xong kinh ngạc nhìn Trần thị, làm đại nha đầu của đương gia phu nhân trong Huỳnh Gia 'lặng lẽ ' cho ai đó dùng một thứ gì thì e rằng tám chín phần đó không phải thứ gì tốt, có điều đại tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của phu nhân có lẽ nào phu nhân lại, Đan Chi cầm túi tiền hơi do dự thái độ Trần thị sao không nhìn ra, đến lúc ấy xong việc cũng cần Đan Chi chu toàn nên Trần thị cũng liền ý có điều chỉ nói: "Người chỉ cần làm tốt việc ta giao là được, chuyện đại tiểu thư Huỳnh gia ta đi chùa về do thiện tâm bố thí mà tiếp xúc người bị nhiễm bệnh khiến cho nhiễm phải bạo bệnh như vậy, làm đại nha đầu ta cử theo người biết nên tìm đại phu như thế nào cho tiểu thư đi."
"Nô tỳ biết phải làm gì, phu nhân yên tâm." Đan Chi nghe Trần thị nói liền biết chuyến này mình phải làm gì, tuy không hiểu vì sao phu nhân làm như vậy nhưng làm nô tỳ nàng biết mình chỉ cần làm tốt việc phu nhân giao phó là được.
Để Đan Chi đi chuẩn bị việc, Trần thị liền gọi người chuẩn bị xe ngựa đi tòa nhà mới mua xem xét một chút, nàng nhớ tòa nhà này nghe nói cũng chiếm không nhỏ diện tích, nhà cửa cũng không đến nỗi quá hư hao, nhưng nếu nhìn vấn đề lớn quá nàng chỉ có thể chỉnh đốn nhà chính, lại trang hoàn lại đôi chút như vậy cũng có thể tạm ở người được. Trần thị trong lòng chuẩn bị nhìn đến một đống nhà rách nát nhưng khi đến nơi xem thật ra tòa nhà này cũng không đến nỗi quá tệ, chủ yếu là tòa nhà này chủ cũ thích trồng nhiều cây lê lớn, trong sân sau lại có một hồ sen chiếm diện tích phân nữa cái hoa viên, hai cái này lại nhiều năm không có người tu bổ liền có vẻ tòa nhà âm trầm trầm, người phú quý mua tòa nhà kiên kỵ nhất là mua phải nơi không sạch sẽ nên xem xong tòa nhà đều lui mà cầu tiếp theo, người nghèo chút thì mua không nổi, cứ như vậy nơi này thành nhà bán không ra. Trần thị làm âm hồn bao nhiêu năm bản lĩnh gì không có nhưng xem một nơi có âm hồn hay không lại dư sức, tòa nhà này tuy có một hai âm hồn nhưng theo Trần thị thấy chúng cũng không có bao nhiêu oán khí, nhìn bộ dáng thì đợi tu sửa xong nhà ở lại mời một sư thầy về cúng nhà mới vậy liền không có sự gì. Biết vấn đề ở đâu Trần thị liền an tâm quy hoạch tu sửa tòa nhà, đầu tiên là cây lê lơn như vậy chém hết quá đáng tiếc Trần thị chỉ làm người đem những cây trước sảnh loại bỏ làm củi gỗ, những cây khác giữ lại chỉ cây nào quá nhiều cành khô thì để hoa thợ tu bổ gọn gàng lại đợi đến mùa hoa nở cũng là một đạo cảnh đẹp có thể dùng làm nơi tổ chức yến hội khoe ra, hồ sen cũng làm người rút nước ao nạo vét bùn dưới đáy đắp lên một bên hoa viên, thu nhỏ diện tích ao lại làm hoa thợ đến di tài vài loại hoa cỏ thường niên bình thường, vài gốc liễu lớn ven bờ hồ mới, nhà ở Trần thị cũng cẩn thận xem qua thấy chỉ cần quét lại vôi, sửa lại mái nhà, lại đem bố trí thêm gia cụ như vậy liền hoàn hảo như vậy nhiều lắm chỉ khoản một tháng là có thể vào ở được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...