Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

"Người đi nhà họ tiếp người là con gái mồ côi do nguyên phối vợ cả để lại đừng đón nhầm người, đừng để người nhà đó biết người sẽ đem nàng ta đi đâu, làm gì thích hợp nói có thể lậu ra là làm nàng ấy gả cho gia đình khó khăn nghèo khổ, tốt nhất người có thể làm nhà họ cắt đức quan hệ với nàng ấy." Trần thị trầm ngâm nói địa chỉ cụ thể cho La thị rồi dặn dò những điều phải chú ý, nàng tuy không sợ người nhà của nàng dâu tương lai này nhưng nếu sau này nàng đi rồi nhà bọn họ biết Huỳnh gia không có trưởng bối trấn liền đến cửa lấy trưởng giả thân phận áp chế nhi tử, cháu trai vậy không đẹp. Nữ nhi của nàng không phải trước kia gả vào hầu phủ vì cái gọi là trưởng bối vì tốt cho người mà bị Lý thị làm khó dễ mọi bề, bị bới móc không nói còn không thiếu bị hầu phủ tính kế của hồi môn của mình.

"Vâng, nô tỳ nhất định sẽ mang cô nương sạch sẽ về cho phu nhân." La thị vừa nghe liền biết ý cô nương này tương lai có thể tiền đồ không nhỏ đâu, xem ra đối với cô nương này nàng phải tận lực làm tốt quan hệ mới được.


"Người đi cùng chuồn ngựa đánh xe nói một tiếng để hắn chuẩn bị một chiếc cho người và nhũ huynh cùng đi đi." Dù sao đã hứa với bà tử kia rồi nên bảo đảm nữ nhi của bà ấy có thể trải qua tốt một chút, làm hai vợ chồng nhũ huynh đi cũng gián tiếp nói cho họ mình rất coi trọng nhân gia cô nương như vậy trên đường cũng sẽ nhiều thêm chăm sóc nàng ấy. Phất tay làm La thị lui đi làm việc Trần thị còn phải dàn xếp chỗ ở cho cô nương kia nữa, Huỳnh gia tuy không đại phú đại quý nhưng cũng là có uy tín danh dự, nàng ấy nếu muốn gả vào Huỳnh gia thì lúc này không thể trực tiếp tiếp về Huỳnh gia mà Trần thị trong tay tuy có hai chỗ tòa nhà trống nhưng một chỗ đã lâu không có sửa chữa quá cũ nát bây giờ vào ở e rằng không an toàn, một chỗ khác lại đã ghi vào của hồi môn đơn tử gửi qua hầu phủ làm đáp lễ sính lễ họ mang qua, xem ra phải mua một tòa nhà nhỏ tạm an trí nàng ấy thôi, nghĩ vậy liền lên tiếng nói với đại nha đầu đứng hầu ngoài cửa: "Đan Chi, người đi truyền lời cho Huỳnh Nhân đi mời địa ốc người môi giới đến phủ cho ta."

Nghĩ đến mua tòa nhà như thế nào với tài chính eo hẹp hiện tại của Huỳnh gia Trần thị không khỏi nghĩ đến thành tây và thành nam dân trạch, thành tây nơi ấy tuy không có quan to quý nhân nhà nhưng ở thành tây phần lớn là tiểu quan, thương hộ giàu có, mua nhà ở đó ít nói cũng tiêu tốn vài nghìn lượng bạc. Thành nam lại là nơi bình dân nghèo khổ sinh sống, tuy mua tòa nhà ít tốn kém hơn nhưng đồng dạng nhà cửa cũng tền toàn với lại nếu ngày sau người khác biết Huỳnh gia con dâu đó là từ thành nam xuất giá cũng thật mất mặt. Miên mang suy nghĩ bỗng Trần thị đôi mắt sáng rỡ, nàng nghĩ đến một chuyện, Thành tây nơi ấy kiếp trước nàng nhớ có nghe một thương hộ nhà vào kinh buôn bán nên đã mua một ngôi nhà cũ ở thành tây, vì tòa nhà lâu ngày không có người ở nên rất cũ nát bán giá cả cũng không cao, thương hộ nọ liền mua hạ rồi sai người trực tiếp đẩy ngã trọng tu, ai ngờ khi ấy nhân công dỡ nhà phát hiện dưới gầm giường chủ trạch cất dấu đến nghìn lượng vàng nén, thương nhân nọ lúc ấy liền kiếm lớn vừa được nhà vừa được vàng trong kinh quan to phu nhân ai cũng hâm mộ quá sức. Trần thị nhớ rõ hộ nhân gia kia năm sau mới vào kinh mua nhà, nàng lúc ấy chính đi theo Oánh nhi ở hầu phủ nghe người ta nhắc việc này. Nếu cơ hội đã cho nàng biết trước vậy không lý nào nàng sẽ bỏ qua, có số vàng này nàng có thể làm ơn mấy người trong cung kia giúp nàng làm việc.


Trần thị mấy năm nay cũng coi như suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, tiểu muội của mình có thể từ trong lãnh cung đi ra đó là vì nàng ấy trước khi vào lãnh cung đã mang thai cũng đủ may mắn bình an sinh hạ một đứa bé trai nhưng cũng chính vì muội ấy sinh là con trai nên những nữ nhân trong cung kia mới không dung được mẫu tử hai người, nếu muội ấy sinh là một nữ nhi như vậy mọi chuyện có thể đã khác. Dù sao, niệm tình tiểu muội sinh hạ một công chúa thái hậu cũng sẽ thả nàng ấy khỏi lãnh cung, một công chúa cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến vị trí của những hoàng tử khác. Như vậy tương lai hoàng đế có là ai thì tiểu muội cũng có thể ra cung sống ở công chúa phủ mà không phải thanh đăng cổ phật chốn hoàng gia chùa chiền. Đứa con trai kia Trần thị cũng nghĩ kỹ rồi, đại ca cưới chị dâu mười mấy năm nhưng chỉ sinh được hai nữ nhi, Trần gia nàng có lệ ' nam đến ba lăm mà vô tử thì được cưới thiếp ', đại ca và chị dâu tình cảm rất thâm hậu nhưng bây giờ huynh ấy đã ba bốn vẫn vô con trai nếu nàng có thể tìm cách thay long chuyển phượng mang được đứa bé kia ra cung giao cho chị dâu tin tưởng nàng ấy sẽ rất vui mừng, dù sao không có người vợ nào muốn nhìn chồng mình cưới thêm vợ khác, nhìn gia sản nhà chồng sẽ do một đứa bé do một nữ nhân khác sinh cho chồng mình kế thừa hết thảy. Như vậy việc nhận một đứa con thừa tự về nuôi dưỡng sẽ khá hơn rất nhiều nhất là đứa bé này mang một nửa huyết thống hoàng gia. Sau này nếu có cơ hội nhận tổ quy tông vậy hai nữ nhi của chị dâu thân phận cũng sẽ tăng lên không ít, như vậy dù Trần gia không có con trai thì nhà chồng của hai người cũng không dám hiếp bức các nàng, Trần thị cũng nhớ rõ kiếp trước đại ca sau có cưới một tiểu thiếp nhưng cũng không thể sinh ra con trai còn chọc gia đình xào xáo bị người ngoài cười nhạo không ít lần.


Kiếp trước sau khi tiểu hoàng tử chết non, tiểu muội vì lúc sinh sản ở lãnh cung không có người chăm nom tổn hại thân mình không có khả năng sinh con nữa nên nghĩ quẩn đi theo con hầu phủ mấy người kia mới không cố kỵ dám tha ma Oánh Nhi như vậy. Kiếp này nếu nàng có thể thuận lợi tráo đổi hai đứa nhỏ ít ra nếu nữ hài nhi kia bất hạnh bỏ mình thì tiểu muội cũng không sẽ tuyệt vọng mà nghĩ quẩn nhưng làm cách nào đổi người cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ nàng cần nghĩ thật kỹ phương cách mới được, cũng may tiểu muội lúc này mới chỉ mang thai một tháng nàng còn tám tháng nữa để mưu hoa mọi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận