Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng đầu óc lại không theo ý muốn, Huỳnh Oánh lăn qua lộn lại suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn đến tìm Trần thị để hỏi rõ mọi chuyện. Sau khi dùng bữa sáng cùng nhau Huỳnh Oánh ấp úng muốn nói lại thôi nhìn Trần thị, biết nữ chi bằng mẫu Trần thị nhìn nàng rồi thở dài. Kiếp trước ở hầu phủ cũng vậy, một nhà bọn họ tâm tư có bao nhiêu xấu xa, hèn hạ hại người thì trên mặt vẫn luôn trang hiền lành hòa ái. Chỉ có Huỳnh Oánh lại ruột để ngoài da, thẳng tính thẳng nết chọc người tìm được không ít nhược điểm, làm khó dễ. Trần thị vẫy lui hạ nhân ra nhưng lại giữ lại Huỳnh Minh Huy, Huỳnh Oánh nhìn thấy em trai ở lại thì muốn chuyển đề tài không nói nhưng Trần thị nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói: "Huỳnh gia bây giờ chỉ có mình em trai người là nam đinh, hắn phải có trách nhiệm với mọi chuyện trong nhà này."
Huỳnh Oánh nhìn em trai rồi nhìn mẫu thân cắn môi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Mẫu thân, ta muốn biết chuyện hôn nhân với hầu phủ."
Huỳnh Minh Huy vốn đang tò mò vì sao hôm nay mẫu thân và chị gái mình có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy bỗng nghe Huỳnh Oánh nói như vậy liền ngồi thẳng người nhìn về phía Trần thị, chuyện hôn nhân với hầu phủ trong lòng hắn luôn có chút đáng tiếc, có chút xin lỗi chị gái. Hai người cùng đi chùa cầu phúc cho hôn nhân của nàng, em trai như hắn không chăm sóc tốt cho chị gái làm nàng nhiễm phải bạo bệnh bỏ lỡ mối hôn sự tốt như vậy. Nghe chị gái hỏi mẫu thân như vậy trong lòng hắn bỗng giật mình, chẳng lẽ chuyện nàng nhiễm phải bạo bệnh có uẩn khúc gì trong đó hay.. có ai đó hại nàng? "Nhìn Huỳnh Minh Huy phản ứng Trần thị thầm gật đầu, nàng thật lòng có chút thất vọng với hai đứa con này của mình. Có lẽ vì nàng bảo vệ chúng tốt quá, Huỳnh gia bị nàng quảng nghiêm không cho chúng có cơ hội gặp phải những xấu xa nơi hậu trạch nên Huỳnh Oánh bị bệnh đúng dịp, lành bệnh cũng lâu như vậy mà đến hôm nay hai đứa con của nàng mới phát giác điểm bất thường trong chuyện này. Lúc trước không biết chúng trì độn như vậy nàng lại chỉ nghĩ làm Huỳnh Oánh gả vào hầu phủ có thể che chở cho Huỳnh gia, nàng cũng thật" thiên chân "chẳng trách thứ ấy nói bất hạnh của các con một phần là do nàng tạo ra.
Trần thị thở dài rồi nhìn thẳng vào mắt con gái mình hỏi:" Vì sao con lại nói như vậy? "
Huỳnh Oánh tuy đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây để hỏi mẫu thân mình nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt nàng như vậy trong lòng bỗng lạnh đi, mẫu thân biết, nàng biết mình bị người khác gia hại, bị cướp mất hôn sự, cướp mất cơ hội thành nhất phẩm phu nhân nhưng mẫu thân không nói ra cho mình biết, vì sao? Huỳnh Oánh hơi mất tiếng giận run lên nói:" Con ngu dốt nhưng cũng biết lần bạo bệnh vừa rồi của mình quá đúng dịp, Huỳnh Ngân được gả qua hầu phủ như vậy chuyện may mắn nếu con gái không bệnh hiểm nghèo nàng ấy một em gái sao có thể gả đi trước chị gái. "Huỳnh Oánh càng nói càng cảm thấy người hại mình nhất định là Huỳnh Ngân, ở Huỳnh gia có con gái lớn của vợ cả là nàng đây Huỳnh Ngân, Huỳnh Nguyệt hôn sự sao có thể thực hiện trước được, lại còn gả tốt như vậy. Huỳnh Oánh nhìn thẳng vào mẫu thân của mình nói:" Con gái bị bệnh kỳ quái như vậy được lợi lớn nhất là ai? Hại con gái như vậy vì mục đích gì đây? "
Huỳnh Minh Huy nghe chị gái mình nói như vậy cũng nhíu mày trầm mặt, nữ nhi nhà mình ai cần hại làm gì? Huỳnh gia nay đã sa cơ thất thế nếu có người bị nhắm vào thì họ nhắm vào nam đinh như mình cớ gì nhằm vào nữ nhi như chị gái? Mà chị gái thật bị hại vậy người hại nàng mưu đồ thứ gì? Huỳnh Oánh có thứ đáng giá nhất vừa rồi cũng là hôn sự kia với hầu phủ, Huỳnh Minh Huy không thể tin được nhìn mẫu thân của mình lắp bắp:" Huỳnh Ngân có thể làm như vậy sao? "
Trần thị nghe hai con mình suy đoán không biết nên mừng là chúng còn hiểu tìm nguyên nhân qua kết quả hay nên khóc vì chúng chỉ thấy cái trước mắt không nhìn sau lưng, nếu như những gì chúng nói là đúng, người làm mẹ là nàng sẽ dễ dàng để người hại con gái ruột thịt của mình đi hưởng phúc sao? Nếu Huỳnh Ngân không làm vậy thì ai là người đứng sau mọi chuyện, người đó mong muốn điều gì chúng không hề nghĩ đến. Trần thị thở dài nhận mệnh, thôi con dại cái mang nàng chỉ mong lần này mình có thể giáo chúng nhiều một chút, sau khi mình chết không mong chúng đại phú đại quý chỉ mong chúng không bước vào kết cục như trước kia.
" Đúng là con bị bệnh không phải tự nhiên mà có người đụng tay vào, Huỳnh Ngân được gả đi hầu phủ cũng vì con bị bệnh nên mới thành. "Trần thị nhàng nhạt nói ra sự thật trước sự ngỡ ngàng của hai đứa con mình, Huỳnh Oánh kinh ngạc qua đi là cảm giác phẫn nỗ tột cùng bật thốt lên:" Mẫu thân, sao người có thể để nàng ta được gả qua hầu phủ như vậy? "
Trần thị cuối đầu nhìn ly trà trên bàn một lúc rồi mới nói chuyện:" Vì sao ta không nên để Huỳnh Ngân gả sang hầu phủ? Nàng ấy đúng là nhờ con bị trọng bệnh nên mới có cơ hội này nhưng ta có nói con bị bệnh là do nàng ấy hại sao? "
Huỳnh Minh Huy tuy có phẫn nộ nhưng không nhiều bằng Huỳnh Oánh giờ chợt nghe mẫu thân mình nói như vậy bỗng không biết nên phản ứng ra sao, Huỳnh Oánh thì lại nhất quyết nhận định là Huỳnh Ngân hại mình:" Mẫu thân, nàng ta sao có thể không liên quan đến chuyện này được, nàng ta có thể có ngày hôm nay nếu con không bị hại sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...