Hai người vững vàng đáp xuống, đặt chân vào bên trong viện Nam Sở Môn, lúc này Khanh Linh vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Mặc dù vừa chạm đã tách ra, nhưng đây là trải nghiệm mà những năm gần đây Khanh Linh chưa bao giờ trải qua.
Cô đưa tay vuốt ve vị trí vừa bị Cố Vọng hôn qua, mày khẽ nhíu lại.
Nói là bị hôn cũng không chính xác, là tự cô chủ động kéo Cố Vọng tới, nhưng nhìn vẻ mặt Cố Vọng lại giống như cố ý làm vậy.
Trên mặt Cố Vọng cũng không có biểu cảm gì, vẫn là vẻ mặt nhàn tản như trước: “Sao, vẫn còn hồi tưởng mùi vị à?”
Khanh Linh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Cố Vọng mím môi: “Xin lỗi gì?”
“Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.” Khanh Linh nói: “Vừa rồi là ta sơ suất.”
“Chưa xảy ra chuyện gì sao?”
Ngươi là máy phát lại đấy à?
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, trước đó ta cũng không hề muốn hôn ngươi.” Khanh Linh không muốn phát sinh thêm nhiều rắc rối, cô mím môi bình tĩnh nói: “Lúc ấy ta chỉ muốn đi ngủ, không muốn thứ gì khác.”
“Tiểu Quỷ Chủ.” Ý cười của Cố Vọng hoàn toàn tắt ngúm: “Ngươi có ý gì?”
Không có ý gì cả, chuyện này là ngoài ý muốn, nếu không thì còn có thể làm gì được đây?
Khanh Linh suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Hay là ngươi đánh ta một cái đi, chúng ta huề nhau.”
“Huề nhau?” Khóe miệng Cố Vọng trễ xuống, cuối cùng mất hết kiên nhẫn nói: “Chẳng có nghĩa lý gì.”
Khanh Linh nghi hoặc ngước mắt, sao cô lại nghe không hiểu Cố Vọng đang nói gì vậy.
Lúc này ở trong viện không có người nào khác, Cố Vọng ngồi thẳng xuống, cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Ngồi đi.”
Khanh Linh còn đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không, lẽ nào Cố Vọng thật sự không định tính sổ với cô?
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhuốm bẩn thanh danh của người ta từ lúc khai thiên lập địa đến nay.
Có điều cô vẫn nghe lời ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Cố Vọng chống cằm, ánh mặt trời chiếu xuống một bên sườn mặt, lốm đốm vài vầng sáng li ti, hắn mím môi: “Hôm nay có lời gì muốn nói, ngươi cứ nói thẳng ra đi.”
Khanh Linh càng thêm mờ mịt, cô làm gì có lời muốn nói, chẳng lẽ còn phải nghiêm túc nói một câu xin lỗi hắn nữa sao?
Cô ngồi đó suy nghĩ thật lâu cũng không biết bản thân muốn nói gì, dứt khoát nói: “Hay là, ngươi gợi ý chút đi.”
Cố Vọng khẽ chậc một tiếng.
Hắn nghiêng mắt nhìn sang, ánh mặt trời rơi xuống lông mi hắn, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, có vẻ hơi mất tự nhiên: “Còn đòi gợi ý nữa sao? Vì sao ngươi cứ đòi đi theo ta, không đi theo ta thì không được, cả ngày trong lòng hay ngoài miệng đều nhắc tới ta, nguyên nhân này cũng muốn ta nói ra cho ngươi?”
Khanh Linh: “…”
Thì đúng là có như thế, nhưng mà từ trong miệng hắn nói ra lại rất quái gở.
Ngươi đỏ lỗ tai gì chứ?
Khanh Linh giương mắt nhìn mặt trời gay gắt chiếu xuống, cảm thấy có lẽ là hắn bị nóng, cô châm chước một lát rồi nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta xem ngươi là bằng hữu, cho nên mới muốn bảo vệ ngươi…”
Cô còn chưa nói xong, Cố Vọng đã bỏ cái tay đang chống cằm xuống, hoàn toàn là dáng vẻ để ta xem ngươi bịa chuyện thế nào.
Khanh Linh muốn kết thúc đề tài, không nóng không lạnh nói: “Mặc dù ngươi không coi ta là bằng hữu, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi rất tốt.”
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng hơi thả lỏng: “Rất tốt, còn gì nữa không?”
“Không.”
Nét mặt Cố Vọng lại một lần nữa đông cứng, mặc dù nói là đang tắm nắng, nhưng quanh người hắn lại tỏa ra một luồng khí lạnh.
Khanh Linh nhận thấy người này rõ ràng là không được vui, lại một lần nữa im lặng, có lẽ là do chuyện ngoài ý muốn ban nãy, chuyện đó quả thật là cô đuối lý.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội lần này, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.” Cố Vọng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu như bây giờ ngươi nói ra thì ta có thể đồng ý với ngươi.”
Khanh Linh hoàn toàn mê sảng.
Cô đã nói rất nhiều lần rồi, sao hắn vẫn còn muốn nghe? Bây giờ tần suất hỏi còn càng ngày càng nhiều.
Cô đang ngẫm nghĩ, vừa định chuẩn bị lặp lại lần nữa, Cố Vọng lại nói tiếp: “Thu hồi mấy lời không hy vọng ta nhập ma của ngươi đi, ta muốn nghe suy nghĩ chân thật nhất của ngươi.”
Khanh Linh nghe đến đây thì hơi giật mình.
Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cái gì rồi sao?
Cố Vọng cảm thấy bản thân hắn chưa bao giờ kiên nhẫn đến như vậy.
Hắn đã ám chỉ rõ ràng đến thế, chỉ cần Tiểu Quỷ Chủ mở miệng là hắn có thể đồng ý, sao ngược lại còn im lặng.
Vì hắn mà cô làm nhiều chuyện rõ ràng như thế, thật sự cho rằng hắn không phát hiện sao?
Nhưng cân nhắc đến chuyện Tiểu Quỷ Chủ vẫn còn là một tiểu cô nương, Cố Vọng lại nói tiếp: “A Linh, ngươi biết ta đối xử với ngươi rất tốt mà đúng không?”
Khanh Linh: “…”
Ngươi nghiêm túc đấy à?
“Cũng không phải ta không thích ngươi.” Cố Vọng nói tiếp: “Cho nên ngươi còn gì mà không dám nói?”
Trong lòng Khanh Linh xuất hiện một vạn dấu chấm hỏi.
Cô lại còn thành thật trả lời: “Thật sự không có.”
Toàn bộ sự dẫn dắt của Cố Vọng đều tan thành bọt biển, hắn hoàn toàn bị thái độ của cô chọc giận, cười lạnh một tiếng: “Được, ngươi tốt nhất là không có gì cả.”
Nói xong, Cố Vọng quay đầu đi thẳng về phòng của mình.
Khanh Linh nhìn theo bóng lưng hắn, không rõ rốt cuộc hắn đang giận chuyện gì, rõ ràng cũng là hắn không muốn làm bằng hữu, bây giờ còn nổi nóng.
Cộng thêm vừa nãy chỉ là đụng chạm ngoài ý muốn, thật ra cũng không phải cô thờ ơ, chỉ là cô cảm thấy lạ, vì thế lúc này cô cũng thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng mình.
Bây giờ Tiểu Kim Uyên đã tỉnh, nó đứng ở trong chậu hoa phơi nắng, cửa phòng vừa mở ra, nó lập tức hừ một tiếng.
Khanh Linh đi qua đó: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Tất cả cành lá của Tiểu Mộc Đầu đều quay sang hướng khác, không thèm nhìn Khanh Linh: “Hừ, người vứt tiểu hài tử của mình chạy ra ngoài chơi, không thèm nói chuyện với ngươi nữa.”
Khanh Linh lấy thật nhiều đồ ăn từ trong nhẫn trữ vật ra bày trước mặt nó.
Tiểu Kim Uyên từ từ quay lại, đột nhiên biến thành hình người ngồi trên bệ cửa, đung đưa bắp chân, không hề khách khí cầm hết mấy món đồ ăn kia lên: “Đây là việc các ngươi nên làm à?”
“Đừng tức giận.” Khanh Linh nói: “Là vì sự an toàn của ngươi nên mới không dẫn ngươi đi theo.”
Trước khi hai người đi đã để lại thư cho Tiểu Kim Uyên, làm vậy là để đề phòng có người đến tìm thì cũng có thể khai báo rõ ràng.
Tiểu Kim Uyên lẩm bẩm: “Vậy lần sau ngươi đi chỗ nào chơi vui có dẫn ta theo không?”
Khanh Linh thoáng ngẩn người.
Thật ra cô cũng không rõ bản thân có thời gian đi chơi vui vẻ hay không, nếu có đương nhiên sẽ dẫn nó theo, nhưng nếu không có thì cũng không thể tùy tiện hứa được.
“Ngươi vậy mà còn do dự!”
Khanh Linh vội vàng xoa tóc nó, tiếp tục đưa một chút đồ ăn qua: “Có cơ hội hẵng nói.”
Lúc này Tiểu Kim Uyên mới ổn định lại, ấm ức nói: “Lúc các ngươi không có ở đây, mấy người Vân Cửu Phong kia đã đi rồi, chỉ có một mình ta lẻ loi trơ trọi ở chỗ này đợi các ngươi về.”
Khanh Linh liếc mắt thấy trong phòng nhiều thêm mấy món đồ chơi và điểm tâm thừa.
Chắc là Tống Đoan không bạc đãi nó, nhưng cô vẫn thuận theo ý nó trả lời: “Là chúng ta không đúng.”
Tiểu Kim Uyên gật gật đầu, miễn cưỡng tin tưởng, lại hiếu kỳ hỏi: “Có điều, vừa rồi cái tên cẩu nam nhân kia đã nói đến như vậy, sao ngươi không nhân cơ hội này cho hắn thấy tâm ý của mình đi?”
Khanh Linh: “Tâm ý gì?”
Cô nói xong mới kịp phản ứng, không lẽ nó nghe được mấy lời ở trong viện?
Tiểu Kim Uyên bày ra vẻ mặt vô tội: “Không phải ta cố ý đâu, không có các ngươi ở đây ta rất nhàm chán, chỉ có thể tâm sự cùng những hoa cỏ này, vừa khéo các ngươi lại đến.”
Ngụ ý: chính là các ngươi để cho ta nghe, trong viện này toàn bộ đều là hoa cỏ, ngươi còn trách ta.
Lần đầu tiên Khanh Linh ý thức được, Tiểu Kim Uyên đúng là một vũ khí lợi hại dùng để nghe lén người khác nói chuyện.
“Không phải ngươi thích hắn sao?” Tiểu Kim Uyên vểnh môi, nhìn có vẻ cực kỳ bất mãn: “Mặc dù ta cảm thấy con người hắn chẳng ra sao, nhưng nếu ngươi thích thì… hắn cũng được, chơi đùa chút cũng không phải không được.”
Cô dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nó: “Ai dạy ngươi mấy thứ này vậy?”
“Ở Thần Cảnh nghe được nhiều lắm.” Tiểu Kim Uyên bày ra dáng vẻ rất có kinh nghiệm, nói năng đâu ra đấy: “Mặc dù hắn chó thật, nhưng gương mặt này đúng là không tệ.”
Khanh Linh tạm thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành nói: “Ta không hề thích hắn.”
Tiểu Kim Uyên hơi sửng sốt, rõ ràng là không tin: “Ta đã nhìn ra rồi, ngươi cả ngày đều không rời khỏi hắn, vì hắn làm cái này cái kia.
Hắn muốn giết ngươi, ngươi cũng cảm thấy không sao cả, đây không phải thích thì là gì?”
“Thật sự không có.” Khanh Linh thoáng khựng lại, đột nhiên có hơi phản ứng lại, chẳng lẽ mấy lời vừa nãy Cố Vọng nói cũng là có ý này?
Vậy mà cô lại trả lời chỉ muốn làm bằng hữu của hắn.
Khanh Linh nhíu mày, bất tình lình ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Ta không hề thích hắn, ngươi cũng đừng đoán mò, mất công người khác lại nghe được.”
Tiểu Kim Uyên cắn một miếng điểm tâm, ừm một tiếng: “Hình như đã có người nghe được rồi.”
“Hả?”
Khanh Linh vô thức nhìn ra xung quanh, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài cửa phòng vốn chưa đóng lại có một người đang đứng, giống như quỷ mị.
Hắn quay lưng về phía mặt trời, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng bức người.
Khanh Linh có chút ngẩn ngơ, sau khi xem lại những gì mình đã nói không có vấn đề gì xong, vẻ mặt cô vẫn giống như bình thường hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Cố Vọng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề lên tiếng.
Khanh Linh cảm giác ánh mắt hắn dừng trên người mình đã sắp sửa đốt bỏng cô, khiến cô cứ thấy không khỏe.
“Ối, đây là cái gì?” Giữa lúc im lặng, chỉ có một mình Tiểu Kim Uyên lên tiếng, nó cắn điểm tâm trong tay mình, giật mình thốt lên: “Đắng quá.”
Lời vừa dứt, một viên Phật châu lập tức bay tới, Tiểu Kim Uyên vội vàng né ra.
Nó trốn sau lưng Khanh Linh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn thẹn quá hóa giận rồi… ưm ưm ưm.”
Lần này rốt cuộc không phát ra được tiếng nào nữa.
Khanh Linh đau đầu, thẹn thùng thì hắn không có, nhưng nhìn sơ hình như nổi giận thật rồi.
Khanh Linh chưa bao giờ gặp dáng vẻ không nói tiếng nào này của Cố Vọng, chỉ là ánh mắt và luồng lệ khí quanh người kia có thể làm cho người ta không thể thở nổi.
Cô hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Cố Vọng dịch chuyển nửa bước chân, hơi ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Lặp lại lần nữa.”
Khanh Linh: “…”
Cô nghe theo lời hắn, hỏi lại lần nữa: “Ngươi bị sao vậy?”
Im lặng trong chớp mắt, Khanh Linh quan sát thấy Cố Vọng hơi nghiêng đầu, thế nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt cô, chậm rãi nói: “Những lời ngươi vừa nói với nó, lặp lại lần nữa.”
Cô nói với Tiểu Kim Uyên cũng hơi nhiều.
Khanh Linh nhớ lại một lượt, còn thành thật thuật lại không sai một chữ cho hắn nghe.
Biểu cảm trên mặt Cố vọng càng lúc càng trở nên nặng nề, giọng nói của cô cũng dần nhỏ xuống, mãi đến khi câu “ta không hề thích hắn” được nói ra, Cố Vọng mới mở miệng: “Dừng.”
Khanh Linh nghe lời dừng lại, lại nghe Cố Vọng không cảm xúc nói: “Câu này, lặp lại lần nữa.”
Khanh Linh: …
Mi mắt cô khẽ rung, cô ngước mắt lên nhìn Cố Vọng, rõ ràng lặp lại lần nữa: “Ta không hề thích…”
Có điều lần này còn chưa nói hết, cái người vẫn luôn đứng ở cửa kia đột nhiên bật cười thành tiếng.
Khanh Linh đang nói lập tức im bặt.
Cố Vọng nhếch mắt, không hề liếc mắt nhìn cô dù chỉ một chút, quay người rời đi, đi cực kỳ dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng.
—Hết chương 48–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...