Cảm xúc ở đầu ngón tay rõ ràng, nhưng Khanh Linh lại không hề nhíu mày lấy một cái, thậm chí còn không rụt tay lại.
Cố Vọng cắn một ngụm, mùi máu tươi lan rộng khắp miệng, điều này khiến cho màu con ngươi của hắn càng thêm đậm, nhưng lúc ngước mắt lên hắn lại bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Khanh Linh.
Cô chỉ thản nhiên nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Lực cắn không khỏi nhẹ đi một chút, phiền muộn trong lòng Cố Vọng đã sắp sửa không đè nén được: “Không la đau à?”
Lúc này Khanh Linh mới thu tay về, cô đeo mặt nạ lên, liếc mắt nhìn miệng vết thương trên tay, không nói câu nào.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện trong lòng người này đang nghĩ sẽ lặng lẽ rời đi vào một lúc nào đó, Cố Vọng lại cảm giác lệ khí lan tràn đầy lòng đầy mắt.
Hắn không thích cô im lặng, cũng không thích trong mắt người này không có mình.
Trong mắt cô lúc nào cũng trống rỗng, thứ gì cũng không thể lọt vào đó, điều này khiến Cố Vọng càng nóng nảy hơn.
Nắm tay đang siết chặt của hắn bỗng nhiên thả lỏng, cuối cùng cực kỳ thiếu kiên nhẫn “chậc” một tiếng.
Khanh Linh thông qua khóe mắt liếc thấy hắn đang di chuyển.
Cố Vọng vốn đang ngồi trên quỷ khí, lúc này hắn đã đứng dậy đi về phía trước, ngồi xổm xuống mặt đất, băng bó lại đầu ngón tay bị cắn của cô.
Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của hai người giao thoa với nhau, nơi đầu ngón tay kia đã có một chút độ ấm.
Cố Vọng đang dùng linh khí bên trong cơ thể chữa thương cho cô.
“Ngươi đừng chọc cho ta tức giận nữa.” Cố Vọng xoa miệng vết thương của cô, giọng điệu không được tốt: “Bây giờ ta không có lý trí, sẽ thật sự làm ngươi bị thương.”
Hắn không khách khí chọc đầu ngón tay non mịn của cô: “Là ngươi lúc nào cũng đòi đi theo ta, sao có thể đổi ý được chứ?”
Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngươi cũng đừng chọc cho ta tức giận.”
Cô biết trạng thái bây giờ của Cố Vọng không thích hợp, nhưng cô cũng không có thể chịu đựng cơn tức giận này mãi, động một chút lại nói muốn giết cô, mấy lời kiểu này cho dù là ai cũng không thích nghe.
Cố Vọng thoáng khựng lại, cắn chặt răng nhẫn nhịn, cứng ngắc nặn ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Khanh Linh có chút ngạc nhiên, cô ngước mắt lên nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của hắn, nhịn không được bật cười: “Thôi được rồi.”
Cô hào phóng nói: “Thấy ngươi bây giờ đang ở trong tình huống không được bình thường cho lắm, trước tiên ta sẽ không so đo với ngươi.”
Cố Vọng nghe được tiếng cười này, cơn cáu gắt bực bội kỳ lạ nơi lồng ngực mới tản đi một chút, hắn đứng dậy xoa nhẹ đầu Tiểu Quỷ Chủ.
Dọc đường đi Khanh Linh vất vả bôn ba, chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng cô tạm thời không nghĩ đến, hơi lười biếng liếc nhìn hắn: “Hửm?”
Dựa theo thói quen không phải ăn thì là ngủ của người này, Cố Vọng không cần dùng đến suy nghĩ sâu xa cũng biết được lúc này cô đang nghĩ cái gì: “Mệt rồi đúng không?”
Khanh Linh: “Ừ.”
“Ngủ một giấc đi.” Cố Vọng nói: “Vẫn còn thời gian.”
“Bỏ đi.” Khanh Linh ngáp một cái: “Chờ giải quyết mọi chuyện xong rồi hẵng nói sau.”
Đây chính là Ma Giới, nói không chừng lúc nào đó mấy tên Ma Tu kia sẽ giết tới đây, sao cô có thể yên tâm đi ngủ được chứ.
Cố Vọng cũng không ép buộc cô, hắn ngước mắt lên nhìn vào hư không, cười hỏi: “Có nhớ lần đầu tiên ngươi gặp ta, ngươi đã sắp xếp cho ta màn trình diễn gì không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Khanh Linh chợt cảm thấy lúc đó bản thân đã đi nhầm một nước cờ.
Theo lý mà nói, dựa vào tính cách của Cố Vọng ở trong sách, lúc ấy hắn phải nên vui vẻ vì tìm được đồng đạo cùng chung chí hướng mới đúng, nhưng không ngờ chỉ một câu của hắn đã trực tiếp phá hủy tất cả đường lùi của cô.
Khanh Linh mất tự nhiên ừ một tiếng.
Cố Vọng cong môi nói: “Một màn trình diễn vụng về.”
Khanh Linh ngầm thừa nhận, dù sao mục đích đều giống nhau cả thôi, không cần quan tâm đến quá trình làm gì.
Cố Vọng rũ mắt, có chút hào hứng hỏi: “Là có ý định tiếp cận ta từ sớm rồi đúng không?”
Khanh Linh không phủ nhận: “Đúng.”
Cố Vọng khẽ gật đầu: “Cũng thành thật đấy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn cũng không thấy tức giận.
Hắn chầm chậm nói: “Hôm nay để bồi tội với ngươi, ta cũng mời ngươi xem một tuồng kịch.”
“Nhưng bọn họ vẫn chưa tới đâu.” Cố Vọng nói tiếp: “Mệt thì cứ đi ngủ một giấc đi, chẳng lẽ… ngươi không yên tâm về ta sao?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Ngay cả việc ngươi muốn giết ta mà ta còn không sợ, có cái gì mà không yên tâm nữa.
“Ta chỉ sợ bọn họ đột nhiên tới đây, ta phản ứng không kịp.”
Cố Vọng: “Có ta ở đây.”
Hắn xoa nhẹ đầu cô: “Ngủ đi, vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Khanh Linh lắc đầu: “Ta giúp ngươi.”
Cố Vọng nghe vậy thì khẽ nhướng mày, Tiểu Quỷ Chủ không nổi giận với hắn đúng là dịu dàng đến mức khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Cô đã nói như vậy, hắn đương nhiên cũng không có lý do từ chối tiếp.
Cố Vọng vốn định ngồi thẳng xuống, nhưng nhớ tới bộ quần áo ướt sũng trên người mình, hắn vẫn sử dụng Thuật Tịnh Thân một lần, đợi quần áo sạch sẽ như lúc đầu rồi mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Khanh Linh.
Khanh Linh không phải người để bản thân chịu thiệt, cái ghế dựa này giống như một cái giường êm, một người thì dư xài, còn hai người, nhất là hai người trưởng thành thì lại hơi chật chội.
Khanh Linh nhích sang bên cạnh một chút, có vẻ không mấy tự nguyện: “Ngươi không có ghế sao?”
“Không phải ngươi muốn đi theo giúp ta à?” Cố Vọng không hề nhúc nhích, gác tay lên trên tay vịn, chống đầu nói: “Như thế này thì ta mới có cảm giác an toàn.”
Khanh Linh: “… Cảm giác an toàn gì chứ?”
Rốt cuộc da mặt ngươi phải dày cỡ nào mới có thể nói ra mấy lời kiểu này?
Vậy mà người nọ còn khẽ thở dài: “Đúng vậy, một mình ở chân núi Tam Giới Sơn này, có đôi khi đúng là rất sợ hãi.”
“Vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, còn bị ngâm mình trong thứ nước đen đúa ghê tởm này.”
Khanh Linh không muốn tiếp lời hắn, trực giác cho cô biết chỉ cần cô nói tiếp thì Cố Vọng chắc chắn sẽ ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’.
Cô quay đầu sang chỗ khác… tự dựa vào một cái tay vịn khác, không nói chuyện.
Cố Vọng nghiêng đầu, không thấy được mặt cô thì tầm mắt chuyển sang cần cổ trắng muốt kia của cô, nhỏ giọng cười: “Không phải đi theo giúp ta sao, như vậy cũng coi là giúp à?”
Khanh Linh vươn tay bịt kín miệng của hắn: “Đừng nói nữa, nói nữa sẽ ném ngươi đi đấy.”
Trên đầu ngón tay cô có mùi thơm mát, đây là lúc Cố Vọng cắn cô đã phát hiện ra, rất nhạt nhưng lại thấm vào ruột gan, giống như có thể khiến cho người ta bình tĩnh lại.
Cố Vọng còn chưa kịp xem xét kỹ lưỡng, mùi hương kia đã cách xa hắn.
Bởi vì Khanh Linh đã thu tay về, hai tay chống cằm, bắt đầu chờ Thiếu chủ Ma Giới đến.
Có điều cô đã đánh giá hơi thấp khó khăn lúc này, chỗ này vừa yên tĩnh lại tối tăm, cho nên cô vừa nằm sấp xuống đã bất giác ngủ thiếp đi.
Cố Vọng cảm giác được người bên cạnh không có động tĩnh, hắn dùng một tay chống đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng đụng vào bả vai cô: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Không có ai trả lời.
“A Linh?”
Vẫn im lặng như cũ.
Cố Vọng ngồi thẳng lên, nghiêng người về phía trước, xuyên qua khe hở của mặt nạ nhìn thấy cặp mắt đang nhắm nghiền của người nọ.
Hắn cười khẽ một tiếng, nhấc tay Khanh Linh lên, lại hít hà, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới cảm thấy hài lòng, tiếp tục nhẹ nhàng xoa vết thương cho cô một hồi rồi mới thả tay xuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu bịp bợm.”
Một giấc này Khanh Linh cũng không ngủ quá sâu, cô cảm giác bản thân vừa nhắm mắt lại đã bị người ta lay tỉnh.
Vừa mở mắt ra thì lập tức đối diện với gương mặt phóng to của Cố Vọng, đôi mắt màu đỏ kia hơi dọa người, rồi lại lộ ra một chút ý cười.
Cố Vọng: “Nếu còn không tỉnh, kịch sẽ diễn xong luôn đấy.”
Khanh Linh phút chốc tỉnh táo hơn không ít, cô ngồi dậy chớp mắt mấy cái, sau khi thoát khỏi cơn buồn ngủ mới giơ tay lên.
Sợi quỷ khí đặt trên người Lâm Ngân Chi có động tĩnh, hơn nữa còn càng lúc càng gần.
Khanh Linh: “Đến rồi sao?”
“Ừm.” Cố Vọng kéo nhẹ cánh tay của cô xuống, dẫn dắt quỷ khí bám trên người cô tới, rồi sau đó xuyên một viên Phật châu qua, hai chiếc ghế dựa lập tức bị hóa thành hư vô.
“Ma Giới không như những nơi khác, ở đây không có quỷ cho ngươi sử dụng đâu.” Cố Vọng tháo cái Chuông Ngưng Hồn mà trước đó Khanh Linh đã đeo trên cổ hắn xuống: “Sau khi bọn họ chết sẽ lập tức tan thành tro bụi, linh hồn đều dâng hiến hết cho Ma chủ, cho nên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tiểu Quỷ Chủ, đây là lần thứ ba ta nói điều này, quá tam ba bận, ngươi phải nhớ cho kỹ, sau này ta chắc chắn sẽ không nói lại.” Cố Vọng bước từng bước một về phía trước, đeo cái chuông lên cổ Khanh Linh: “Bản thân nhớ cẩn thận.”
Lời này vừa dứt, Khanh Linh lập tức cảm giác thân thể mình thu nhỏ lại.
Khanh Linh: “?”
Cô bị Cố Vọng nâng ở trong lòng bàn tay, hắn véo nhẹ mặt cô, giải thích: “Nơi này không có chỗ nào có thể ẩn thân được.”
“Hay là ngươi thích trốn vào ao nước đen hơn?”
Khanh Linh lập tức ngồi vững, dùng giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Có phải sau chuyện này ngươi có thể trở về trạng thái ban đầu không?”
Cố Vọng thoáng khựng lại, ừm một tiếng.
Khanh Linh không hỏi thêm nữa.
Lâm Ngân Chi sẽ thế nào cô không cần quan tâm, chưa kể đến chuyện nếu y là thật thì sẽ có hào quang nhân vật chính, ai cũng không làm gì được y.
Nhưng nếu như y là giả, vậy lại càng không liên quan gì đến cô.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, bên phía tổng cục chắc đã sớm phát giác ra rồi.
Sau đó, cô thấy Thanh Tả vốn đang nằm hôn mê trên mặt đất đột nhiên mở to mắt.
Khanh Linh cũng mở to hai mắt ra nhìn: “!”
Này là thật hay là giả vậy?
Cố Vọng phát hiện động tĩnh của cô, cười cười.
Cùng lúc đó, Thanh Tả cũng nhẹ nhàng phất ống tay áo nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên người Khanh Linh, cong môi nói: “Lại đây.”
Tình huống này là sao?
Sao hai người này lại tồn tại cùng một lúc được chứ?
Cô khiếp sợ hỏi: “Chẳng lẽ không phải một linh hồn ngủ say thì một cái khác mới có thể thức tỉnh ư?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Vọng đưa cô qua.
Thanh Tả cũng đón cô vào trong lòng bàn tay, đụng nhẹ vào cái chuông đeo trên cổ cô: “Ngươi không tiện vào ao nước đen, cứ tạm thời đợi ở chỗ này của ta đi.”
Nếu đã như vậy, chẳng lẽ Thanh Tả ở trong kịch bản sau này cũng vì là một linh hồn của Cố Vọng, cho nên mới luôn ở bên cạnh hắn sao?
Khanh Linh tò mò hỏi: “Vậy Thanh Tả ban đầu ở đâu?”
Cô vừa hỏi xong, động tác của Thanh Tả hơi khựng lại, hắn ta thu cái tay gảy chuông về, ý cười cũng phai nhạt đi một ít: “Lúc không cần hắn thì hắn đương nhiên sẽ biến mất.”
Cố Vọng cũng ngẩng đầu lên nhìn sang đây, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Yên lặng chờ đợi đi.”
Về mặt thị giác thì trước mặt cô có hai người đang đứng, nhưng về mặt tâm lý lại hiểu rằng hai người kia là cùng một người.
Chung quy cô cứ cảm thấy không được tự nhiên, bỗng chốc cũng không biết nên nhìn ai.
Lúc này Cố Vọng đã hành động trước, hắn lại trở về ao nước đen, khôi phục lại dáng vẻ lúc Khanh Linh mới vừa gặp hắn.
Đầu tóc rối tung, từ cổ trở xuống đều chôn ở trong nước, giống như bị Xích Trói Hồn này trói lại.
Thanh Tả mang theo Khanh Linh thoải mái đứng bên cạnh, nhìn sơ có vẻ hơi buồn bực ngán ngẩm, lúc thì ngắm nghía cái chuông của cô, lúc thì đi chọc búi tóc của cô.
Khanh Linh không vui nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đây có thật là linh hồn có chứa thiện niệm của ngươi không vậy?”
Thanh Tả mỉm cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Khanh Linh: “Không giống lắm.”
Ta cảm thấy hình như các ngươi không khác gì nhiều, đều có hứng thú ác độc.
Bởi vì Khanh Linh bị thu nhỏ, cũng sợ chốc nữa bị người tới phát hiện nên cô cố ý nói nhỏ, nhưng Cố Vọng ở một đầu khác lại giống như nghe được, ngẩng đầu lên.
Màu mắt hắn đỏ thẫm, quả thực giống hệt như ma quỷ kinh khủng nhất trong địa ngục tối tăm.
Thời gian Khanh Linh lưu lại Quỷ Giới cũng không tính là ngắn, lại chưa từng gặp được ai khiến cho người ta cảm thấy rùng mình hơn trạng thái bây giờ của hắn.
Cố Vọng cười như không cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới giống?”
Giọng nói cùng lúc vang lên chung với giọng của hắn, là Thanh Tả ở trên đỉnh đầu.
Giọng của Thanh Tả hơi khàn, không dễ nghe như giọng vốn có của Cố Vọng, ngữ điệu cũng có chút khác biệt.
Giọng của Cố Vọng thì giống như kèm theo một tầng hàn ý, bao phủ từng lớp lên người người khác, có cảm giác hơi khó chịu.
Thanh Tả thì thờ ơ hơn một chút, chỉ ngậm ý cười, nhìn qua không đứng đắn cho lắm.
Giống cái gì đây?
Khanh Linh ngẫm lại những người mà mấy ngày nay cô từng gặp qua.
Hình như cũng chỉ có lúc gặp Lâm Ngân Chi mới nhìn thấy khí thế thiên nhân xa cách kia ở trên người hắn.
Cũng không biết vì sao, dường như trải qua mấy ngày nay, loại khí chất lạnh lùng xa cách thế nhân trên người Lâm Ngân Chi đã phai nhạt đi rất nhiều.
Khanh Linh biết Cố Vọng và Lâm Ngân Chi không hợp nhau, cô chỉ lắc đầu, cũng không nhiều lời.
“Thiện ý không có nghĩa là Bồ Tát phổ độ chúng sinh.” Thanh Tả nhíu mày.
Cố Vọng miễn cưỡng nói tiếp: “Thiện ý và bổn ý là tồn tại cùng một lúc.”
Hai người kẻ xướng người họa, ngược lại đặc biệt hài hòa.
Khanh Linh “ồ” một tiếng: “Ý là bản chất của các ngươi chính là dáng vẻ này?”
Bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó hai giọng nói cùng nhau phá lên cười, quanh quẩn ở bên tai người, Khanh Linh có muốn không nghe cũng không được.
Cố Vọng ngước mắt nhìn lên, đuôi mắt đỏ thẫm: “Nói không sai, có lẽ ta sinh ra cũng chỉ có chừng ấy chút thiện ý hiếm hoi này.”
“Thật thông minh.” Thanh Tả nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Được rồi, A Linh đừng nói chuyện nữa, vở kịch sắp bắt đầu rồi.”
Nói xong, hắn ta lập tức thả Khanh Linh vào trong tay áo mình, Khanh Linh chỉ có thể từ ống tay áo của hắn ta nhìn ra bên ngoài.
Cố Vọng ở đầu bên kia cũng yên tĩnh lại.
Chưa đầy một lát sau, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “ông ông”, nháy mắt có thứ gì đó đáp xuống mặt đất.
Một giọng nữ rất trẻ vang lên trước: “Thanh Tả? Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?”
Thanh Thả khẽ gật đầu, cung kính nói: “Khởi bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ đến xem Đại công tử ra sao.”
Xem ra người này chính là mẹ của Cố Vọng.
Khanh Linh thông qua ống tay áo của Thanh Tả nhìn thấy nửa thân dưới của một người đang vận một chiếc váy dài màu vàng đen, bà ta chậm rãi đi tới bên cạnh ao, cất tiếng gọi: “Hài nhi.”
Một mảnh im lặng.
Thiếu chủ cười nói: “Con đang giận ta đấy à?”
“Nào dám.” Đây là giọng của Cố Vọng: “Chẳng qua chỉ là vứt bỏ ta không biết bao nhiêu năm, bây giờ lại nghĩ trăm phương ngàn kế bắt ta về để kéo dài tính mạng cho nhi tử bảo bối của bà, chỉ chút chuyện như vậy thôi, đáng để tức giận sao?”
Không hổ là Cố Vọng, chỉ dăm ba câu đã có thể chọc cho người ta nổi điên.
Có điều hắn nói kéo dài tính mạng là có ý gì? Lâm Ngân Chi cần phải kéo dài tính mạng ư?
Thiếu chủ thở dài: “Con…đứa nhỏ này, sao lại nói ta như thế, ta cũng là vì muốn tốt cho các con.
Sau này toàn bộ Ma Giới đều là của con, con nói cái gì thì chính là cái đó, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
“Ồ?” Cố Vọng giống như cảm thấy thích thú: “Ta nói gì thì chính là cái đó sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Cố Vọng ung dung cười nói: “Vậy nếu ta muốn giết bà thì sao?”
Khanh Linh: “…”
Không chỉ có Khanh Linh không phản bác được, sợ là ngay cả vị Thiếu chủ này cũng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sau một hồi lâu mới lên tiếng tiếp: “Vẫn còn tính khí trẻ con quá nhỉ.”
Mũi giày của bà ta chuyển hướng, hỏi: “Sao rồi?”
Thanh Tả hờ hững lên tiếng trả lời: “Bẩm, hết thảy đều thuận lợi.”
Thiếu chủ nghe xong rất vui vẻ: “Thời gian đúng là vừa khớp.”
“Lần này ngươi làm không tệ.” Bà ta nói: “Ta vốn cho rằng chúng ta cần phải đi một chuyến đến Nam Sở Môn, bây giờ ngươi đã đưa Lâm Ngân Chi tới đây trước, cũng bớt đi rất nhiều chuyện.”
Thanh Tả giống như mỉm cười: “Tạ ơn Thiếu chủ khích lệ.”
Thiếu chủ nói: “Vậy thì bắt đầu đi, người đâu.”
Bọn họ không chỉ đến một người.
Sau một trận tiếng động, Khanh Linh nhìn thấy có người bị đặt trên mặt đất, hiển nhiên chính là Lâm Ngân Chi đã ngất xỉu.
Lâm Ngân Chi bị hôn mê bất tỉnh rồi sao?
Thế này không hợp với phong cách mạnh mẽ của nam chính cho lắm.
Khanh Linh có chút ngạc nhiên, chợt nghe có tiếng nước vang lên, bọn chúng muốn động vào Cố Vọng.
Mặc dù biết đây là kế hoạch của Cố Vọng nhưng cô cũng hơi lo lắng, cô không khỏi níu ống tay áo Thanh Tả, sau khi giảm xuống cảm giác tồn tại của bản thân thì mới lặng lẽ thò đầu ra.
Chỉ vừa liếc mắt đã thấy được cái người gọi là Thiếu chủ đứng ở bên cạnh, chỉ có một mình bà ta là mặc váy dài màu vàng đen, bên cạnh còn có Khố Di và một Ma Tu khác đang đứng.
Không hổ là mẫu thân của hai nhan sắc giá trị cao nhất trong sách, vị Thiếu chủ này có ngoại hình đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
Có điều Cố Vọng lại không giống bà ta chút nào, ngược lại Lâm Ngân Chi thì có vẻ hơi tương tự.
Lúc này bà ta chợt giơ tay lên, nhìn dáng vẻ như muốn mở Xích Trói Hồn đang trói Cố Vọng ra.
Cố Vọng cũng thuận thế từ trong ao chậm rãi đứng thẳng người, nhưng lần này Khanh Linh ngược lại thấy rõ, thư trói buộc trên người Cố Vọng cũng không được tháo gỡ hoàn toàn, những dây xích kia vẫn đang trói chặt tay chân và eo của hắn.
“Chúng ta đã năm mươi năm không gặp rồi nhỉ.” Thiếu chủ nhìn hắn rất lâu, giống như bị vẻ đẹp này làm cho giật mình.
Bà ta bước từng bước đến gần: “Ánh mắt này rất đẹp, rất giống với phụ hoàng của con.”
Quanh người Cố Vọng ướt đẫm, hắn từ trên cao nhìn xuống bà ta, khẽ xùy một tiếng.
“Đừng tức giận.” Thiếu chủ cười nói: “Sau này con sẽ cảm tạ ta, về sau trên đời này chính là thiên hạ của huynh đệ các con, ngẫm lại có phải cảm thấy rất vui vẻ đúng không?”
Cố Vọng như đã bị thuyết phục, màu mắt hắn càng lúc càng đỏ: “Có một chút.”
Thiếu chủ bày ra biểu cảm ‘ta hiểu mà’: “Năm đó lúc ta sinh hạ các con, ta đã biết các con rất phù hợp.”
“Chỉ trong nháy mắt, huyết mạch đã nhận định con là vị vua kế tiếp của Ma Giới.”
“Thật không?” Cố Vọng gật đầu: “Vậy có phải ta nên cám ơn bà mới đúng?”
Thiếu chủ cười ha ha: “Hài nhi ngoan, vất vả cho con rồi.”
Nói xong, bà ta đứng ở giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, giơ hai cánh tay lên, một tay nhấc Cố Vọng, một tay nhấc Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh để ý thấy, trên người Lâm Ngân Chi dường như có ám quang lờ mờ lưu động, nhưng trên người Cố Vọng lại không hề có động tĩnh gì.
Có lẽ vị Thiếu chủ này cũng hơi nghi ngờ, bà ta nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Cố Vọng cong môi cười.
Ngay lúc bà ta tăng thêm một phần sức lực, sợi ám quang ở sâu trong Lâm Ngân Chi cũng dần biến mất.
Nét mặt Thiếu chủ cuối cùng cũng thay đổi, bà ta đột nhiên quay đầu nhìn Cố Vọng bên cạnh, một tay túm lấy cổ áo hắn kéo qua, lại không nhìn thấy cái được gọi là ma văn.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn nốt chu sa ở mi tâm Cố Vọng: “Có phải là thứ này không? Là đồ của lão hòa thượng đó?”
Vẻ mặt Cố Vọng bình thản, hỏi lại: “Có muốn chơi thử thứ này không?”
Thiếu chủ theo dõi vẻ mặt của hắn, đột nhiên cảm giác từ lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh.
Trước nay Cố Vọng không bằng lòng để Ma Giới đưa đi, thế nên mới cần có nhiều người đến cưỡng ép đưa hắn đi.
Thế nhưng lần này lại không giống, người của Ma Giới vừa tới Nam Sở Môn đã có người ở bên trong hướng dẫn, nên rất nhanh đã tìm được hắn, không giống với lúc trước lần nào phải đánh đập tàn nhẫn.
Lần này hình như Cố Vọng bị thương, giống như vừa mới khôi phục, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, cơ bản không hề có lực chống trả nên mới bị dẫn tới đây.
Nhưng lúc này nhìn lại, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Cho dù lúc hắn không có ý thức bị đưa tới đây thì lúc này cũng không nên bình tĩnh như thế.
Bà ta không nhịn được, lại liếc mắt nhìn vào ánh mắt Cố Vọng.
Quả thật không chọn lầm người, chỉ mới đến hiện tại mà dáng vẻ coi thường chúng sinh này của Cố Vọng đã có khí thế của Ma chủ, ngược lại đứa con kia vẫn chưa đủ tuyệt tình.
Đây mới là nguyên nhân vì sao lần này cần phải loại bỏ những thứ không cần thiết trong hồn phách của hai người này, người làm chuyện lớn thì không nên nghĩ tới những chuyện khác.
Cố Vọng thấy bà ta hơi lùi bước, châm chọc hỏi: “Sao hả? Hủy cấm chế này đi, không phải các ngươi muốn thấy kết quả tốt nhất sao?”
“Ninh Chiêu, bà sợ rồi à?”
Thiếu chủ tên là Ninh Chiêu sao?
Gọi thẳng tên chữ của mẫu thân mình như vậy, sợ là chỉ có một mình Cố Vọng thôi.
Ninh Chiêu cuối cùng cũng bị hắn chọc giận: “Ta là mẫu thân của ngươi đó!”
Cố Vọng mỉm cười: “Ta sinh ra không tên không họ, cũng không biết là một sợi hồn phách từ chỗ nào đó trong trời đất chui lên, mẫu thân ở đâu ra.”
“Nếu không phải cảm thấy hắn sắp chết, liệu bà còn khả năng nhớ tới chuyện bà là mẫu thân của ta không?”
Ninh Chiêu khiếp sợ hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”
“Vì sao ta lại không biết.” Cố Vọng cười khẽ: “Bà bắt ta tới đây, lại còn không cho ta biết chân tướng, có phải là hơi thiếu công bằng rồi không?”
Cố Vọng chậm rãi giương mắt: “Long khí trên người hắn bị huyết mạch thôn tính càng lúc càng phai nhạt, lúc này mới cần tới thứ trên người ta, có đúng vậy không?”
Ninh Chiêu cắn răng, sắc mặt xanh mét.
Quả đúng như vậy, không chỉ bởi vì cần hồn phách của bọn họ, mà còn vì lúc sinh ra thân thể của Lâm Ngân Chi đã không tốt, trong năm này sẽ có kiếp nạn.
“Thế nào hả, có muốn thử một lần không, xóa bỏ thứ này của ta?” Lúc Cố Vọng mê hoặc người khác, giọng điệu mềm mại tựa như yêu tinh: “Nói không chừng bà sẽ thành công thì sao?”
Ninh Chiêu cũng không phải kẻ ngốc, bà ta đương nhiên sẽ không xóa bỏ cấm chế ở mi tâm Cố Vọng, bây giờ ma tính của Cố Vọng vẫn chưa ổn định, vừa nhìn đúng là một thứ không tim.
Nếu bây giờ không hạn chế hành động của hắn trước, nói không chừng lúc hắn nổi điên lên tàn sát cả Ma Giới thì sao.
Ninh Chiêu hít vào hai hơi thật sâu: “Con nghĩ hay lắm.”
Bà ta quay người nhìn về phía Lâm Ngân Chi ở một đầu khác, vì sao lại không thấy những ma khí không sạch sẽ kia ở trên người Lâm Ngân Chi? Huyết mạch đã ổn định lại rồi, rõ ràng trước đó không phải như vậy.
Ninh Chiêu lại một lần nữa giơ tay lên, ở giữa Cố Vọng và Lâm Ngân Chi lập tức xuất hiện một đường nối mơ hồ.
Khanh Linh thấy Cố Vọng ngước mắt, lần này ánh mắt của hắn đặt trên người Lâm Ngân Chi.
Ánh mắt kia… Khanh Linh nghi ngờ chỉ trong chớp mắt tiếp theo hắn sẽ tiến lên, ăn tươi nuốt sống Lâm Ngân Chi.
Đường nối kia càng ngày càng rõ ràng.
Lần này cũng không giống nhau, trên người Lâm Ngân Chi bắt đầu lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng đi theo đường nối kia chậm rãi di chuyển về phía Cố Vọng.
Ánh mắt Cố Vọng rõ ràng đã bắt đầu trở nên kích động.
Nhưng ánh sáng kia chỉ vừa đi được một nửa, đường nối đột nhiên bị cắt đứt.
Ninh Chiêu hình như cũng phát hiện ra điểm không đúng, lập tức thu tay lại.
Kích động trong mắt Cố Vọng đột nhiên ngừng lại, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái, nhìn chằm chằm vào Lâm Ngân Chi ở đằng xa, bất chợt bật cười: “Lâm Ngân Chi, hay cho một Lâm Ngân Chi.”
“Một khi đã như vậy, chi bằng cùng nhau chết.”
Ninh Chiêu nghe nói như thế, lập tức quay đầu lại, tức giận nói: “Con lại nói cái gì nữa!”
Nốt chu sa ở mi tâm Cố Vọng chuyển sang đỏ tươi, lại còn lờ mờ phát sáng, hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Chiêu, cong môi cười, nói: “Đây hết thảy đều là do bà gây nên, bà cũng đi chết đi, mọi người cùng nhau chết.”
Lời của hắn vừa dứt, Xích Trói Hồn vẫn luôn trói chặt hắn đột nhiên vang lên mấy tiếng, ầm ầm tách ra.
Tình trạng của Cố Vọng không bình thường.
Khanh Linh kéo lấy tay áo Thanh Tả: “Cái này cũng nằm trong kế hoạch của các ngươi à?”
Thanh Tả khẽ chậc một tiếng: “Có chút phiền phức rồi.”
Ninh Chiêu nhìn Xích Trói Hồn đứt đoạn, nét mặt lập tức thay đổi: “Vì sao lại như vậy!”
Thế nhưng Cố Vọng đã kẹp chặt một tay của bà ta, vừa phất tay áo đã kéo bà ta từ giữa không trung rơi vào trong ao.
Khố Di và một tên Ma Tu khác ở bên cạnh lập tức tiến lên bảo vệ Ninh Chiêu: “Thiếu chủ! Ngài không sao chứ!”
Ninh Chiêu từ trong nước trồi lên, hất hai người kia ra, nhìn về phía Thanh Tả: “Thanh Tả, ngươi còn đứng đó làm gì nữa!”
“Mất khống chế rồi.” Thanh Tả đi về phía trước hai bước, nhìn Cố Vọng đang phát cuồng ở giữa không trung: “Tiểu Quỷ Chủ, có lẽ cùng nhau hủy diệt cũng là một lựa chọn không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Khanh Linh: “Không được tốt lắm.”
“Ngươi đã nói đây là tạm thời, ngươi sẽ tốt thôi.” Khanh Linh hiểu được, chắc là Cố Vọng không ngờ tới tình huống này, cộng thêm bây giờ trong thân thể kia của hắn đang là ác niệm, cho nên mới bị mất không chế.
Hắn bị cái gì kích thích vậy, là bởi vì muốn đổi chỗ cho Lâm Ngân Chi thất bại nên mới mất khống chế ư?
Nói cái gì mà cùng nhau hủy diệt, ai cho phép ngươi đi trước nội dung kịch bản hả!
Khanh Linh từ trong tay áo Thanh Tả nhảy ra ngoài, ngẩng đầu gằn từng tiếng hỏi: “Đã nói là tạm thời ta mới tin ngươi, bây giờ ngươi lại muốn gạt ta sao?”
Thanh Tả hơi dừng lại.
Cố Vọng ở giữa không trung cũng thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang…
Cặp mắt đỏ thẫm của hắn chăm chú khóa chặt Khanh Linh tí hon, bất thình lình hỏi: “Vậy ngươi nói đi, muốn thế nào?”
Bởi vì ánh mắt này của hắn, tất cả mọi người đều phóng mắt nhìn sang chỗ này.
Ninh Chiêu thoáng nhìn thấy một người xa lạ, khẽ quát lên: “Đó là ai!”
Khố Di ngược lại thấy rõ, đồng tử nháy mắt phóng to: “Quỷ chủ! Tại sao lại là Quỷ chủ!”
Không phải Quỷ chủ đã bị Thanh Tả đại nhân dẫn đi rồi sao?
“Quỷ chủ nào?” Ninh Chiêu lại càng tức giận: “Người của Quỷ Giới ở Cấm Nhai mà cũng dám chạy tới cấm địa Ma Giới của ta sao?”
Bà ta nói xong, lập tức xông về phía Khanh Linh.
Mấy chục viên Phật châu nháy mắt từ không trung bay tới, ra sức ép bà ta lui lại vài bước, tách Khanh Linh ra.
Cố Vọng hờ hững nói: “Người của ta, bà thử động vào nàng ấy thử xem.”
Hắn nói xong thì từ từ đi đến trước mặt Khanh Linh, quay người, chìa tay ra với cô: “Đến đây.”
Khanh Linh bò lên tay hắn, thử một chút, lại phát hiện nơi này không giống như Cố Vọng đã nói, không có quỷ hồn chịu cho cô sử dụng, bên trong cái ao này dường như có ẩn giấu rất nhiều thứ gì đó.
Đúng vậy, nếu như có người bị vây ở chỗ này, bị Xích Trói Hồn trói trặt, vì sao lại không có hồn phách được chứ?
Ánh mắt cô sáng rực lên.
Cố Vọng khẽ quét mắt nhìn một đám người ở bên kia, hắn cơ bản là không đặt bọn họ vào trong mắt, chỉ nhìn sang Khanh Linh: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Không phải ta muốn ngươi làm gì.” Khanh Linh lắc đầu, lay lay dưới ngón tay hắn: “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Cố vọng rũ mắt: “Vậy ngươi nói đi, ta phải như thế nào đây?”
Khanh Linh: “Nếu ngươi thật sự muốn hủy diệt thế đạo này, vì sao còn phải chiến đấu tới cùng như vậy? Còn chia thiện niệm của bản thân mình nữa.”
Cô nhẹ giọng nói: “Tỉnh lại đi, không phải ngươi đã chừa đường lui cho mình rồi sao?”
Cố Vọng run lên.
Ninh Chiêu cho rằng đây là địa bàn của bà ta nên không dẫn theo bao nhiêu người tới, lúc này trông thấy Thanh Tả dường như không đúng lắm, lập tức cầm truyền âm bài đặc thù của Ma Tộc lên: “Ma chủ, mau đến chân núi Tam Giới Sơn, chuyện là…”
Bà ta còn chưa nói dứt lời, Phật châu của Cố Vọng đã đánh tới.
Khanh Linh nhíu mày, nếu như Ma chủ tới đây thì chuyện này cũng không dễ xử lý.
Người bên bọn cô vẫn tương đối ít, đối mặt chắc ăn là không chịu nổi, huống chi bây giờ Cố Vọng còn không ổn định.
Cô lập tức nói: “Cố Vọng, chúng ta đi trước đi.”
Cố Vọng nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Thôi, đã đồng ý không lừa ngươi nữa.”
Dứt lời, hắn ngước mắt nhìn về phía Thanh Tả, gần như chỉ trong nháy mắt, Thanh Tả đột nhiên ngã xuống.
Thân thể Cố Vọng cũng hơi loạng choạng một chút, màu đỏ dưới đáy mắt hơi rút đi, nhưng vẫn có chút đáng sợ.
Hắn thản nhiên quét mắt nhìn những người xung quanh: “Đi thôi.”
Cố Vọng vừa mới đi được hai bước, Lâm Ngân Chi vẫn luôn hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên giật giật, bước chân Cố Vọng hơi khựng lại.
Trong nháy mắt khi Lâm Ngân Chi mở mắt, Cố Vọng đột nhiên khụ một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn nhỏ giọng chửi: “Mẹ kiếp!”
Ninh Chiêu vốn đang bị hắn ngăn cách thấy tình hình này, lập tức sai Khố Di tiến lên.
Khanh Linh nhận thấy không đúng, tức thì từ trong tay hắn nhảy xuống, gỡ cái Chuông Ngưng Hồn trên cổ mình ra, thân thể lập tức biến lớn, chặn đường của bọn họ.
“Quỷ chủ.” Ninh Chiêu đi lên phía trước: “Ngươi một thân một mình ở Ma Giới của ta, quấy rầy chuyện của Ma Tộc chúng ta, lá gan cũng đủ lớn.”
Khanh Linh đặt Chuông Ngưng Hồn vào trong tay Cố Vọng, cười nhạt nói: “Đa tạ đã khích lệ.”
“Chỉ là… ta chính là khách do Thanh Tả đại nhân của các ngươi mời tới.” Cô ngả về phía dưới, nhìn Khố Di: “Không phải ngươi cũng đã nghe rồi sao, ta là khách quý.”
Khố Di nhíu mày: “Thanh Tả đại nhân chắc chắn là bị khống chế tâm trí.”
Khanh Linh buông tay: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta, cũng không phải ta khống chế hắn.”
“Thì ra đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?”
Lâm Ngân Chi cũng từ trên mặt đất đứng dậy, lại nhìn sang Cố Vọng, ấn đường nhíu chặt.
Cố Vọng đứng ở sau lưng Khanh Linh, ánh mắt u ám, Khanh Linh ra sau lưng: “Ta đã từng nói những gì, ngươi không nhớ rõ sao?”
Khanh Linh quay đầu lại, mỉm cười với hắn: “Yên tâm đi.”
Ninh Chiêu nhìn ra bọn họ là cùng một phe, cười lạnh nói: “Đãi khách cũng phải nhìn xem là khách gì, loại khách như Quỷ chủ đây, chúng ta sợ là tiếp đãi không nổi.”
Bà ta gọi Lâm Ngân Chi: “Ngân Chi, con…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Ngân Chi đã đi tới bên cạnh Khanh Linh.
Ninh Chiêu: “?”
Không phải Quỷ chủ là đồng bọn của Cố Vọng sao? Không phải Lâm Ngân Chi đối đầu với Cố Vọng à?
Bà ta cắn răng: “Con đã quên ta từng nói với con những gì rồi sao?”
Lâm Ngân Chi thản nhiên trả lời: “Không cần thiết nữa rồi.”
Y quay đầu lại, đưa mắt nhìn Cố Vọng: “Ngươi cố ý.”
Cố Vọng khẽ xì một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Ninh Chiêu tức đến bật cười: “Một khi đã như thế, vậy thì đừng có trách ta.”
Cố Vọng thở dài một tiếng, cúi người nói nhỏ vào tai Khanh Linh: “Ngươi xem, nếu như tất cả bị hủy diệt thì sẽ không nhiều chuyện như vậy.”
Hắn nói xong, lập tức để Khanh Linh sang một bên: “Yên ổn đợi đi.”
Hắn vừa định đi lên phía trước, lại đột nhiên bị người giữ chặt, ngón tay thon gầy trắng nõn vẫn còn lộ ra miệng vết thương kéo hắn lại.
Khanh Linh níu ống tay áo của hắn: “Ngươi bị thương, đừng có nhúc nhích.”
Cố Vọng liếc nhìn tay áo của mình, lau máu ở môi đi: “Sao?”
Khanh Linh cười nhẹ: “Yên tâm, cứ giao cho ta.”
Cô lại bổ sung: “Ngươi cũng vậy, bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi.”
Cố Vọng nheo mắt.
Khanh Linh đi lên phía trước, vừa nhìn thấy ma khí ở trong ao nước đen đã khiến cô khó chịu, thở dài.
Cô dùng miệng thổi quỷ khí ở đầu ngón tay, hỏi: “Tới rồi sao?”
Tiếng nói vừa thốt ra không lâu, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Linh Si: “Chủ tử, thuộc hạ đã dẫn người tới bên ngoài Ma Cung rồi.”
“Nhưng mà… Tống thiếu chủ của Nam Sở Môn và Cổ cô nương cũng tới đây.”
Khanh Linh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bận tâm lắm.
Cô đã sớm thông báo cho Linh Si dẫn người tới đây, vì để tránh cho bản thân một mình ở chỗ này, đến lúc đó còn chưa xong chuyện đã bỏ mạng như chơi.
Tốc độ hiện tại của Linh Si cũng xem như khá nhanh.
Khanh Linh chuyển động quỷ khí, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Ninh Chiêu.
Lúc cô nói chuyện cũng không tránh Ninh Chiêu, đây là ý gì, Ninh Chiêu đương nhiên rõ ràng.
Bây giờ người của Quỷ Giới đã tới, còn có người của Nam Sở Môn và Vân Cửu Phong, như vậy người của Ma Giới đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nước đen trong ao bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, đầu ngón tay Khanh Linh điểm nhẹ một cái, trong dòng nước cuồn cuộn đó lập tức phát ra rất nhiều tiếng động ồn ào.
Cô hơi giật mình: “Không ngờ trong này lại có nhiều ác linh như vậy.”
Dứt lời, cô chớp mắt, bên trong màu mắt sạch sẽ cũng chứa ý cười: “Ninh thiếu chủ cảm thấy bây giờ ta đang là khách sao?”
Cô nhớ tới những lời Cố Vọng mới vừa nói, cũng học theo, ấm giọng nói: “Cố Vọng cũng là người của ta.”
Cô thẳng sống lưng, hết sức tự tin.
Cố Vọng ghé mắt, đôi mắt đỏ au thoáng nhìn ý cười gian xảo linh hoạt trên mặt Khanh Linh, bất chợt mỉm cười.
Hắn thật sự lui xuống một bước, đi ra sau lưng cô, gật đầu xem như lời xác nhận.
Khanh Linh nghe được giọng cười này thì chớp mắt ngừng lại, nhưng môi vẫn cong lên, nhàn nhạt nói với Ninh Chiêu: “Cho nên, bây giờ ngươi đang muốn ở ngay trước mặt ta đụng vào hắn sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...