"Em không nhớ nổi anh, cũng như từ trước đến giờ, trong mắt em vẫn chưa từng có anh."
Phương Bắc trời đông giá rét luôn làm cho người ta hận không thể phủ kín toàn thân, dù chỉ lộ ra cặp mắt để nhìn đường thì cũng cảm thấy gió lạnh dường như vẫn len lỏi được vào trong cổ áo, giẫm trên lớp tuyết xốp chỉ cảm thấy thân thể cứ như sẽ bị lún xuống, bông tuyết bay đầy trời, thỉnh thoảng sẽ rơi vài đốm li ti lên khóe mi, chớp mắt vài cái đã không còn thấy gì nữa, không biết là đã tan ra hay đã rơi xuống mặt đất rồi.
Quý Hách hà hơi một cái, hơi thở nóng rực từ trong miệng phả ra, sau đó bay lên không trung rồi biến mất, anh bước ra từ trong công ty, sít chặt cổ áo, bảo vệ trông thấy anh thì vẫy tay chào: "Giám đốc Quý, lại tăng ca đến giờ này rồi, hôm nay trời lạnh, sao không về sớm với bạn gái một chút?"
Anh thoáng nhìn bầu trời rộng lớn đã tối từ lâu, tìm không thấy một ngôi sao nào, anh khẽ cười, nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt dưới mi mắt nằm trên khuôn mặt tuấn tú, khiến bảo vệ nhìn thấy cũng có chút ngẩn ngơ, lại nghe anh nói: "Làm gì có cô gái nào nguyện ý quen một người cuồng công việc như tôi chứ?"
"Ngài nói gì vậy, giám đốc Quý, tại ngài không muốn tìm thôi, với điều kiện của ngài mà chẳng lẽ không thể tìm được đối tượng sao? Nếu vậy thì những người như chúng tôi sẽ thế nào? Ngài chỉ có một điểm không tốt, đó chính là quá yêu công việc, mấy cô gái sẽ không chấp nhận điểm ấy, nhưng dù thế nào thì đó cũng là một chuyện tốt, chứ không thì sao một người trẻ tuổi như vậy có thể lên làm giám đốc chứ?" Bảo vệ cười ngây ngô, nói.
Làn da của Quý Hách rất trắng, chiếc áo khoác đen bên ngoài dường như cũng hòa làm một với màn đêm u tối, trắng đen đối lập, có chút tương phản cũng có chút bất quy tắc, con ngươi đen láy, nơi khóe mắt có hơi ươn ướt, đôi mắt dường như có một lớp sương mù dày đặc che phủ, anh khẽ hé môi, đáp lời: "Tôi cũng không phải là yêu công việc."
Bảo vệ ngẩn người, hỏi: "Ngài nói gì cơ?"
Quý Hách phục hồi lại tinh thần, nở một nụ cười với bảo vệ, nói: "Không có gì, tôi đi trước đây, anh cũng mau vào đi, hôm nay..." Cảm giác có bông tuyết rơi trên mặt mình, thân thể anh khẽ run lên, tiếp tục nói: "...lạnh quá."
"Vâng, vâng, ngài đi cẩn thận." Bảo vệ nhìn bóng lưng cao lớn dần dần biến mất trong màn đêm, cho đến khi có một cơn gió lạnh ùa đến, anh ta mới run rẩy, vội vội vàng vàng quay vào phòng trực ban.
Quý Hách sống gần đây, từ công ty đi thêm vài trăm mét là đã về tới nhà, anh không thích lái xe, có thể là vì cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, tóm lại anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua xe, so với lái xe thì anh càng thích cảm giác an toàn khi đặt chân trên mặt đất hơn.
Anh trông thấy một đôi tình nhân ăn mặc đơn giản đang nắm tay nhau, chàng trai đem áo khoác của mình khoác lên người cô gái, rõ ràng là bọn họ rất lạnh, thế nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.
Thật tốt.
Không ai biết anh cũng đã từng làm như vậy, thời thanh xuân đầy nhiệt huyết, vì một cô gái nào đó bị lạnh đến run rẩy toàn thân, thế nhưng vẫn gắng gượng, ra vẻ không hề lạnh chút nào.
Anh nhớ tới cuộc điện thoại mình vừa nhận trong công ty, đối phương là bạn thời đại học, anh ta nói: "Quý Hách, cậu còn nhớ Giang Hòa không?"
Anh ngẩn người, trả lời: "Nhớ rõ."
Đúng vậy, nhớ rất rõ, làm sao anh có thể quên? Cho dù có quên người, cũng sẽ không quên được cái tên đó. Đó là một loại ký ức đã ăn sâu vào trong xương tủy, phảng phất như đã trở thành một phần trong cơ thể anh, nếu muốn khơi dậy thì sẽ phải bẻ xương rút gân, đau đớn đến tột cùng.
Đối với anh mà nói, đó là một loại tồn tại.
Anh còn nhớ rõ một năm trước, vừa mới từ nước ngoài trở về, anh vô tình nhìn thấy cô ở trên đường, cô mặc áo bông trắng, đội chiếc nón màu cà phê, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt sáng vẫn đẹp như trong quá khứ, cô đi cùng một cô gái mà anh không quen, khi lướt qua anh, cô cũng không nhận ra, anh nhìn theo bóng lưng của cô, vốn định cứ như vậy mà nhìn cô rời đi.
Chỉ là cuối cùng, không biết vì sao, lúc trông thấy bóng lưng của cô sắp biến mất, anh lại bất chấp lao về phía cô.
Anh gọi: "Giang Hòa!"
Giang Hòa quay đầu lại, gò má trắng nõn hơi gầy, lúc tầm mắt của cô trông thấy Quý Hách thì có chút hoảng hốt, như thể có một đám sương mù bị gió thổi qua.
Quý Hách quên cả hô hấp, không còn nghe được âm thanh xung quanh, anh bước tới, toàn thân cũng run rẩy, khẽ hé môi, thế nhưng lại không biết phải nói gì, bờ môi mấp máy, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu hỏi thăm đơn giản nhất: "Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
Giang Hòa nhìn Quý Hách, dường như là đang lục lọi ký ức để nhớ về anh, cô khẽ gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn với anh, khóe môi có chút trắng bệch, cô nói: "Em vẫn khỏe, còn anh thì sao?"
Quý Hách cười cười, cười đến gượng gạo, cười đến cay đắng, thế nhưng lại không thể để cho cô trông thấy.
"Anh cũng rất tốt."
Giang Hòa nhìn anh, trong đám nữ sinh thì cô cũng được coi như rất cao rồi, nhưng đứng trước Quý Hách cao 1m9 thì lại trở nên nhỏ nhắn đáng yêu, cô ngượng ngùng nói: "Ừm ... trí nhớ của em hơi kém ... chỉ cảm thấy anh rất quen mắt ... nhưng vẫn không nhớ được anh là ai ... Có phải anh là bạn của Từ Triêu Dương không?"
Quý Hách cụp mắt, nhẹ nhàng cười rồi lại lắc đầu, nói: "Không phải."
"Ơ..." Cô hơi nhíu mày, nói: "Thế ... là ai nhỉ ..."
Quý Hách trầm mặc vài giây, cuối cùng trả lời: "Không nhớ rõ cũng không sao, anh nhớ em là tốt rồi."
Giang Hòa còn định nói gì nữa nhưng lại bị cô gái bên cạnh gọi lại.
Quý Hách nói: "Thật ngại quá, đã quấy rầy rồi, có cơ hội sẽ gặp lại."
Giang Hòa nhìn anh, có hơi hoảng hốt, lại khẽ gật đầu, chẳng biết vì sao nhìn bóng lưng anh rời đi, cô lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
Hình như là ai đó mình đã từng gặp trong quá khứ, cô ngẫm nghĩ, chợt nói với bóng lưng của anh: "Em nhớ rồi, anh là Quý Hách."
Anh cười rộ lên, cũng không quay đầu lại, vành mắt khẽ ửng hồng.
Em không nhớ nổi anh, cũng như từ trước đến giờ, trong mắt em vẫn chưa từng có anh.
...
"Quý Hách, nghe nói hôm kia Giang Hòa mất rồi, cậu có biết không?" Giọng nói của bạn anh có chút không an tâm, anh ta nói ra mấy chữ sau cùng thì giọng nói cũng dần dần nhỏ đi, nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh cũng không còn nghe được nữa.
Đáng tiếc, cho dù là như vậy, nhưng từng câu từng chữ anh ta nói đều lọt vào trong tai của Quý Hách.
Quý Hách đang viết bản kế hoạch để đề xuất trong cuộc họp ngày mai, ngón tay cầm bút hơi khựng lại một chút, sau đó anh trả lời: "Chuyện này không buồn cười chút nào."
Bạn anh trầm mặc vài giây rồi nói: "Quý Hách, mình nói thật đấy."
Quý Hách cười cười, nói: "Mình nói rồi, đừng đùa nữa."
Bạn anh nhẹ giọng trả lời: "Quý Hách, cậu biết mình không nói đùa, ngày mai đưa Giang Hòa đi hỏa táng rồi, cậu ... có muốn đến gặp cô ấy lần cuối không ..."
***
Lúc còn trẻ, có bao giờ bạn từng nhớ nhung một ai đó hay chưa? Bạn giả vờ đi ngang rồi va vào bàn của cô ấy, trong giờ học lại len lén nhìn trộm cô ấy, lúc bạn chơi bóng rổ thì sẽ tìm trong đám người xem có bóng dáng của cô ấy hay không...
Những chuyện này, anh cũng đã làm.
Từng có người hỏi anh, vì sao cứ phải đem cả trái tim mình đặt trên người Giang Hòa, vì sao không bỏ đi ngọn cỏ không quan tâm đến mình, nghênh đón cả một khu rừng rộng lớn, anh cười người khác không hiểu, anh cũng muốn lắm chứ, nhưng lại không có cách nào khác, kể từ khi Giang Hòa xuất hiện, rốt cuộc đã không thể xua đi được nữa.
Anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện sẽ tìm một cô gái tốt, sau đó sống một cuộc sống bình thản, thế nhưng mỗi lần trông thấy cô gái kia thì trong lòng lại nghĩ: điểm này cô ấy không bằng Giang Hòa, điểm kia cũng không bằng Giang Hòa, tóm lại một câu, chẳng có ai có thể vượt qua Giang Hòa.
"Nếu cậu thích cô ấy, vậy sao không đoạt lấy cô ấy từ tay Từ Triêu Dương?"
Anh cúi đầu, khẽ nở nụ cười khổ, quanh đi quẩn lại, trong mắt Giang Hòa cũng chỉ có một mình Từ Triêu Dương, không cần hỏi cũng có thể biết rõ kết quả.
"Quý Hách, cậu đúng là yếu đuối, chẳng qua là cậu sợ bị Giang Hòa cự tuyệt mà thôi."
Quý Hách không phản bác.
Nếu ngay cả một tầng cuối cùng cũng phá vỡ rồi, với tính cách của Giang Hòa thì 80% là sẽ rời xa anh để cho anh hết hy vọng với mình, anh hiểu Giang Hòa, cũng hiểu được có những thứ nhất định không thể nói ra.
Anh luôn cho rằng mình sẽ không thể bước vào cuộc đời của Giang Hòa, vậy nên cũng chẳng dám tiến thêm bước nữa, cuối cùng mới khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Anh là người nhu nhược.
***
Bông tuyết rơi xuống trên mặt Quý Hách, cảm giác giống như bị kim đâm phải, hơi thở nóng rực của anh bay lên rồi biến mất trong không khí, anh dường như nghe thấy có người đang gọi mình.
"Em nhớ rồi, anh là Quý Hách!"
Anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dấu chân in trên mặt tuyết, người qua đường nhìn anh rồi lặng lẽ bỏ đi, anh cảm thấy sống mũi cay cay, bông tuyết đầy trời dường như cũng chặn mất tầm nhìn của anh.
Nhìn không rõ lắm.
Anh nghĩ, nếu biết trước như vậy thì lúc đó anh hẳn là nên xông lên, nói cho cô biết, nói cho cô biết tình cảm của mình dành cho cô suốt những năm qua, nếu biết trước như vậy ... nếu biết trước như vậy ...
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa.
Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...