Lưu Tịnh Dung không trả lời Hạng Hạo mà vẫn tiếp tục dùng lực đánh Hạng Hạo tới tấp rốt cuộc khiến hắn không nhịn được đánh trả.
Lưu Tịnh Dung thực ra không phải đối thủ của Hạng Hạo, khi cô sắp bị Hạng Hạo đánh trúng, Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo đồng thời hoảng sợ hô lên:- Đừng, đừng mà.- Hạng Hạo, Tịnh Dung vẫn còn bị thương.Nghe được mấy lời này, Hạng Hạo bỗng chốc bất đắc dĩ dừng động tác, nhưng Lưu Tịnh Dung lại không thu tay lại cứ thế đá cho Hạng Hạo một cái khiến cho hắn lùi về sau vài bước.
Cuối cùng Lưu Tịnh Dung cũng chịu dừng tay, Đỗ Phong và Cố Tiểu Bạch ngăn cản Hạng Hạo đang định đánh trả, Thẩm Văn Đào cũng nhanh bước chắn trước người của Lưu Tịnh Dung.
Lưu Tịnh Dung lại chẳng để ý quay sang Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm lớn tiếng nói:- Chúng ta là bạn bè đồng sinh cộng tử, lại tranh cãi đấu đá nhau vì một người đàn ông, đáng sao? Tôi nói cho hai người biết sau này nếu tôi còn nhìn thấy hai người còn cãi nhau vì Hạng Hạo thì tôi sẽ lại đánh Hạng Hạo một trận – Quay sang trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện, cảnh cáo nếu hắn còn khiến hai chị em tốt của cô xảy ra mâu thuẫn vì hắn, cô sẽ không tha cho hắn.Không cần biết Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm có đồng ý không, Lưu Tịnh Dung quay người bỏ đi.
Hạng Hạo khẽ xoa bụng nơi vừa bị đánh trúng than nhẹ:- Cô gái này hung dữ thiệt đó – Lại quay sang Thẩm Văn Đào đùa giỡn nói – Cô gái như vậy anh cũng chịu được sao?Thẩm Văn Đào trừng mắt nhìn hắn nói:- Chuyện của tôi không cần anh quản, quản tốt chuyện của mình đi.
Nếu như anh còn khiến cho Dung nhi tức giận, tôi sẽ không tha cho anh – Rồi cũng quay người bước đi.Lúc nãy nói chuyện thấp thoáng sau bóng cây một bóng người quen thuộc, Lưu Tịnh Dung sau khi quay người đi đã chặn lại người đó, người trước mặt chính là Âu Dương Phi, cô biết hắn đang nhìn ai, từ tận sâu đáy lòng âm thầm thở dài, lại nói:- Âu Dương giáo quan, có những chuyện không nói thì người khác sẽ không biết, nhưng nếu không thử thì sao biết không được.
Tiêu Hàm cố chấp với Hạng Hạo là vì năm xưa Hạng Hạo từng cứu cô ấy suýt chết đuối bên bờ sông, nhưng tôi đã từng hỏi Hạng Hạo không hề có chút ký ức nào về chuyện đó, vậy thì người đã cứu Tiêu Hàm có thể không phải Hạng Hạo? Nhưng người đó có thể là ai? Âu Dương giáo quan, anh nói xem.Âu Dương Phi trầm mặc hơi né tránh ánh mắt của Lưu Tịnh Dung, cô cũng không hi vọng hắn sẽ trả lời cô, cũng không mong muốn hắn sẽ lập tức nghĩ thông suốt, nói xong những lời nên nói Lưu Tịnh Dung quay người đi.Trong khi chuyện tình cảm của bọn họ đang giằng co thì cuộc thi tuyển chọn đội viên đội chiến sĩ tinh anh chính thức bắt đầu, mở đầu chính là cuộc thi lý luận quân sự.
Hạng Hạo cũng giống như trong phim, cực khổ với việc học bài, Tiền Bảo Bảo vẫn dùng Thẩm Văn Đào để khích tướng Hạng Hạo chăm chỉ học bài.
Lưu Tịnh Dung cũng chẳng đỡ hơn Hạng Hạo là bao, nửa đường xen vào nên kiến thức lý luận quân sự cả năm qua cô vốn chẳng biết gì, chỉ còn cách chong đèn học khuya mà thôi.
Giống như hôm nay, cô vẫn ở thư viện đọc sách.
Bỗng nhiên, có người đặt lên bàn cô một ly cà phê, cô ngước mặt lên nhìn thấy Thẩm Văn Đào, kinh ngạc hỏi:- Văn Đào, anh tới rồi sao?- Đúng vậy, Dung nhi, cô vẫn đang ôn bài lý luận quân sự à? – Thẩm Văn Đào đi đến ngồi đối diện với Lưu Tịnh Dung lại hỏi.Lưu Tịnh Dung cầm quyển sách thở dài thườn thượt nói:- Nhưng quá nhiều, ôn hoài cũng không ôn hết, được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.- Để tôi giúp cho cô được không? – Thẩm Văn Đào đề nghị.Phải biết Thẩm Văn Đào lúc nào cũng đứng đầu trong kì thi lý luận quân sự, được hắn giúp không biết đỡ được bao nhiêu chuyện, Lưu Tịnh Dung sao không nhanh chóng đồng ý được, đưa quyển sách trong tay cho Thẩm Văn Đào, mặt mày hớn hở vui vẻ, Thẩm Văn Đào cũng nở nụ cười nhẹ thỏa mãn.
Hai bọn họ cùng học bài cùng ôn tập mấy đêm, Lưu Tịnh Dung thuận lợi vượt qua kì thi lý luận quân sự.Tiếp theo nội dung cuộc thi vòng hai là dã chiến quân sự, Lưu Tịnh Dung chỉ mới huấn luyện gần cả năm nay, không thể hoàn toàn thích ứng với dã chiến quân sự khắc nghiệt nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa, Thẩm Văn Đào thời thời khắc khắc chú ý đến Lưu Tịnh Dung, khi cô ngã xuống hắn liền đưa tay ra cho cô nắm, che chở bảo vệ cho cô, kéo cô rời đi, Lưu Tịnh Dung cũng an tâm đem tay của mình giao cho hắn.
Vì thế, xem như cô may mắn vượt qua đoạn đường đầu của dã chiến quân sự, nhưng cô chưa từng quên nội dung phim, đã nhìn qua thấy được Tiết Thiếu Kỳ hình như không có ý xấu khi điều trị vết thương cho Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, chỉ là đôi mắt chứa đầy ý xấu của Lý Thiên Hàng cứ lia qua lia lại trên người của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào làm cho Lưu Tịnh Dung không thể không nâng cao cảnh giác.
Có thể do có chuyện lo nghĩ, cũng có thể do cả người mệt rã rời, trời tối đen Lưu Tịnh Dung lại không ngủ được, từ trong lều của mình đi ra, vừa ra khỏi lều đã nhìn thấy ba bóng người càng đi càng xa, hình như đang đi về phía vách núi bên kia.
Căng mắt lên nhìn kĩ cô nhận ra đó có thể là Tiền Bảo Bảo, Hạng Hạo và Tiêu Hàm, trời đã khuya còn đi đến nơi nguy hiểm như vậy, Lưu Tịnh Dung có chút lo lắng đi theo bọn họ.
Cô không đến trước mặt bọn họ mà là đứng cách xa, nhìn Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo đang nói gì đó, sau đó Tiêu Hàm giận dữ xuất hiện, bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn cãi vã, Lưu Tịnh Dung rất lo lắng nhưng vẫn nhịn không bước tới, có những chuyện người ngoài như cô không thể giúp được gì, chỉ người trong cuộc mới có thể giải quyết mà thôi.
Nhưng nhìn bọn họ càng cãi càng lớn tiếng, chân bước càng ngày càng gần vách đá, càng lúc càng kích động, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc không nhịn được nữa bước tới kéo cánh tay Tiền Bảo Bảo cách vách đá xa một chút, khuyên:- Tiêu Hàm, Bảo Bảo, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?Tiêu Hàm rất kích động vốn không nghe lọt tai lời của Lưu Tịnh Dung.- Có gì để nói chứ, Tiền Bảo Bảo cô không phải nói không có tình cảm với Hạng Hạo sao, cô giải thích đi chứ, giải thích đi chứ, giải thích đi - Càng nói càng lớn tiếng, còn đưa tay dùng sức đẩy Tiền Bảo Bảo mấy cái, Tiền Bảo Bảo muốn giải thích nhưng lại không thể chen miệng, bị đẩy bất đắc dĩ lùi ra sau vài bước, hành động này lại khiến Lưu Tịnh Dung đang đứng sau cô cũng bước hụt vài bước, nhưng phía sau cô chính là vách đá, cô cứ thế ngã người xuống vách đá, hốt hoảng kêu lên:- A…A…Tiền Bảo Bảo cũng phát hiện không ổn, quay người muốn lập tức kéo tay của Lưu Tịnh Dung nhưng tay của Lưu Tịnh Dung cứ thế trượt khỏi tay cô, Hạng Hạo và Tiêu Hàm cũng kinh hoảng muốn đưa tay kéo Lưu Tịnh Dung nhưng lại không kịp, cứ thế nhìn cô rơi xuống.
Nhưng bỗng nhiên có một người không hề do dự chạy đến nhảy xuống vách đá, nhận ra người đó là ai, Hạng Hạo hoảng sợ kêu lên:- Thẩm Văn Đào.Mấy người bọn họ lập tức bước đến gần vách đá cúi người nhìn xuống, la to thêm vài tiếng:- Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung, Văn Đào, Tịnh Dung.Sắc mặt không tốt Tiền Bảo Bảo nhìn quanh lại nhìn xuống vách đá, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Hạng Hạo khó hiểu hỏi:- Bảo Bảo, cô định làm gì?- Là do tôi đã gây họa, tôi phải xuống đó, tôi phải cứu bọn họ - Tiền Bảo Bảo vô cùng lo lắng và thật tâm nói.Ngăn lại Tiền Bảo Bảo đang hấp tấp vội vàng, Hạng Hạo đề nghị:- Chúng ta quay về tìm thêm người, tìm thêm người xuống dưới tìm bọn họ có được không?- Nhưng… - Tiền Bảo Bảo do dự, cô thật sự muốn ngay lập tức xuống cứu bọn họ, lỡ như trễ thêm một giây thì Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung sẽ gặp nguy hiểm thêm một giây.Tiêu Hàm lại có cùng suy nghĩ với Hạng Hạo:- Đúng vậy, chúng ta nên quay về tìm thêm người đi – Trong lòng cô thật sự vô cùng hối hận, đáng lẽ cô không nên kích động như vậy, là cô đã hại bọn họ rơi xuống, nếu bọn họ thực sự xảy ra chuyện thì cô sẽ ăn năn suốt cả cuộc đời.Hai người bọn họ đã nói như vậy, Tiền Bảo Bảo chẳng còn cách nào khác là thuận theo bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...