- Anh Tiếu Giang! Có người thèm muốn khuôn mặt xinh đẹp của em! -
Xử lý xong vết thương xe cứu thương bên kia mới gọi tới cho Tiếu Giang, anh hơi ngại báo cho bọn họ rằng mình trông thấy một phòng khám ở bên cạnh, nên kịp thời được cầm máu, bác sĩ chẩn đoán bệnh cũng không đáng lo ngại.
Rời khỏi phòng khám, Hứa Hiện gặp Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi vẫn còn đang ngồi trong sảnh.
Hứa Hiện ngờ vực nói thầm: "Không phải chỉ là trầy xước da thôi sao? Thế nào còn chưa trở về nữa?"
Phó Hoài Nam đỡ Chu Thụy Hi đi về phía Tiếu Giang, nghe thấy lời Hứa Hiện nói, anh ta lạnh nhạt nói thẳng: "Còn không phải vì đợi một kẻ vô lương tâm nào đó sao.
"
Trong mũi Hứa Hiện vẫn còn bị nhét bông gòn, cô đại nhân có đại lượng không thèm ầm ĩ cùng Phó Hoài Nam.
Tiếu Giang hiểu rõ ban nãy Phó Hoài Nam bị máu trên người bọn họ dọa sợ, bây giờ chờ ở phòng khám cũng là vì muốn nghe ngóng tình hình thực tế của Hứa Hiện, quan tâm đến cô bé.
Tiếu Giang đi tới trước người Hứa Hiện, ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Lại đây.
"
Hứa Hiện hợp lòng người ngoan ngoãn đi tới nằm bò lên người Tiếu Giang, đợi tới khi anh đứng thẳng dậy, cô ở phía sau giơ cao hai tay.
Phó Hoài Nam nhìn Hứa Hiện như đứa bị thiểu năng trí tuệ, nhìn cô hỏi: "Nhóc làm vậy để làm gì?"
"Cầm máu.
"
Tiếu Giang thông qua tấm cửa kính thủy tinh trong suốt ở phía trước của phòng khám cũng thấy được động tác quái gở của Hứa Hiện, anh cảm thấy bản thân mình đang cõng trên lưng một đứa ngốc, Tiếu Giang trầm giọng nói: "Bỏ xuống đi.
"
"À.
"
Hứa Hiện thu tay về, ghé sát khuôn mặt lên trên vờ vai khỏe khoắn của Tiếu Giang, tay nhỏ đen xì vòng ôm lấy cái cổ trắng nõn.
Phó Hoài Nam thấy Chu Thụy Hi không thể đi, cũng học theo ngồi xổm xuống, cõng Chu Thụy Hi đi.
Hứa Hiện buồn chán, cô thấy màu da của mình và Tiếu Giang trắng đen phân rõ, Hứa Hiện kéo dài giọng, yếu ớt nói: "Anh Tiếu Giang, sao anh lại có thể trắng như vậy được hả, so với em còn trắng hơn.
"
Âm thanh mềm mại vang lên ở bên tai, Tiếu Giang đặc biệt nghe rất rõ ràng, anh kiễn nhẫn nói chuyện với Hứa Hiện: "Chỉ là em phơi nắng nên mới đen thôi, đợi tới mùa đông sẽ lại trắng trở lại.
"
Hứa Hiện phiền não quay đầu: "Mùa đông còn lâu mới tới, ngày kia em phải đi học rồi, chắc chắn không thể tạo ấn tượng tốt với bạn học.
Aiz, mặt trắng nhìn đẹp vậy kia mà.
"
Tiếu Giang cười khẽ phát ra tiếng,nhóc mít ướt này không chỉ có lá gan lớn, mà còn trở nên tự luyến.
Trở lại đại viện, trời đã gần tối, trên lưng Phó Hoài Nam vẫn còn cõng một người, anh ta không có lòng đi tiễn Hứa Hiện, liền quay người đưa Chu Thụy Hi trở về trước.
Về đến nhà, Lý Như Nguyệt nhìn thấy Tiếu Giang và Hứa Hiện cả người đầy máu đứng ở ngoài cửa, bà lo lắng hỏi han: "Tiểu Hiện, hai đứa bị thương ở đâu à?"
Giọng của Hứa Hiện trầm xuống, ngẩng đầu trưng ra đôi mắt thống khổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ! Con giết người rồi!"
Trong lúc Lý Như Nguyệt còn đang bàng hoàng, Hứa Hiện túm lấy góc áo của Tiếu Giang, chật vật nói: "Anh Tiếu Giang đã giúp con xử lý thi thể rồi ạ.
"
Tiếu Giang:!
Nên phối hợp cùng nhóc biểu diễn, tui không thấy gì hết.
Tiếu Giang lựa chọn im lặng để tùy Hứa Hiện dày vò, hôm nay Hứa Hiện chảy máu nhiều như vậy, xem ra Lý Như Nguyệt cũng không nỡ hạ thủ đánh cô được.
Lý Như Nguyệt nghĩ đến việc Hứa Hiện quả thực lỡ tay giết người, bà che miệng lại, khuôn mặt hồng hào trở nên trắng bệch, Lý Như Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại nhưng môi không ngừng run rẩy, biểu thị rõ bà đang hoảng sợ.
"Có ai thấy không?"
Hứa Hiện nhìn thấy Phó Hoài Nam tới gần, quả quyết nói: "Có!"
"Ai?" Lý Như Nguyệt cầm lấy dao gọt hoa quả ở bên cạnh, trong mắt tỏa ra sự hung ác: "Mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện.
"
Cả người Phó Hoài Nam toàn là mồ hôi, chạy đến bên cạnh Tiếu Giang, nói: "Nó!"
Phó Hoài Nam vừa mới đưa người về nhà, liền vội vàng chạy tới đây, anh ta thấy Lý Như Nguyệt đứng ở cửa, trong tay nắm chặt con dao gọt hoa quả, còn cho là lý Như Nguyệt giúp Hứa Hiện trút giận, lấy máu trả máu.
Anh ta lập tức tiến lên giành lại dao về, lớn tiếng khuyên nhủ: "Dì à, không phải là Tiếu Giang cố ý.
"
Lý Như Nguyệt nghi hoặc, cái gì 'không phải cố ý' cơ?
Không phải là Hứa Hiện giết người?
Lý Như Nguyệt quét mắt nhìn về phía Hứa Hiện tập trung suy nghĩ, âm thầm túm lấy Phó Hoài Nam, Lý Như Nguyệt liền hiểu ra, có lẽ bà lại bị con nhóc này đùa giỡn rồi.
Tiếu Giang thấy sắc mặt Lý Như Nguyệt đã thoải mái, ngón tay bị nhéo kêu vang, anh lập tức che chở cho Hứa Hiện, thay cô giải thích rõ lí do: "Dì Lý! Hôm nay cháu sơ ý đẩy ngã Hứa Hiện, phía trước máu chảy đầy đất, bây giờ khó khăn lắm mới có thể khiến máu ngừng lại, em ấy cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
"
Hứa Hiện quyết định tha thứ cho Tiếu Giang việc anh nói cô là con khỉ đen, đứa nhỏ này rất biết điều, cô sẽ tiếp tục giúp đỡ sửa mệnh vậy!
Hứa Hiện cười hì hì nói: "Mẹ, con từng xem qua một câu chuyện kể rằng chính bản thân mình đóng giả thành kẻ sát nhân, đi cầu cứu bạn bè, bạn bè cũng không giúp, vẫn là bố mẹ giúp đỡ com cái.
Vừa vặn hôm nay con chảy nhiều máu, thiết nghĩ không thể lãng phí được, phải dùng cái này thử xem, không nghĩ tới mẹ yêu con nhiều như vậy.
"
Lý Như Nguyệt thấy trên người của Hứa Hiện và Tiếu Giang quả thật trên người có rất nhiều vết máu, nhìn Hứa Hiện ở quê chịu khổ, phải chịu đựng đến mức cơ thể vừa gầy vừa đen.
Trong lòng Lý Như Nguyệt nổi lên nỗi chua xót, cũng không đi so đo tính toán chuyện của Hứa Hiện nữa.
"Bác sĩ nói có nghiêm trọng không?"
Hứa Hiện nghĩ nghĩ một lát, cảm thấy nếu lại dám lừa Lý Như Nguyệt thêm lần nữa thì có lẽ sau khi khỏi bệnh sẽ bị Lý Như Nguyệt đánh chết.
"Không nghiêm trọng, ở nhà điều dưỡng bổ sung chất tạo máu, uống thuốc nữa là được ạ.
"
"Vậy là tốt rồi!" Lý Như Nguyệt kêu Hứa Hiện vào trong nhà trước, còn bà đi ra phía ngoài, cùng Tiếu Giang nói chuyện: "Tiếu Giang, dì biết cháu đối xử với Tiểu Hiện rất tốt, sẽ không chủ động trêu chọc khiêu khích con bé, chắc chắn là nó chơi cùng cháu không cẩn thận nên mới bị thương, cháu đừng quá để ý.
"
Tiếu Giang nhớ lại lúc ở cạnh Hứa Hiện, hình như đều là anh trêu chọc trước.
Tiếu Giang hơi chột dạ trả lời: "Dì ơi, lần này đúng là do cháu làm sai, sau này cháu sẽ chăm sóc Tiểu Hiện thật tốt.
"
Lý Như Nguyệt biết Tiếu Giang tự trách mình, bà vỗ vỗ lên bả vai của anh, thở dài: "Đứa nhỏ này cũng thật tốt quá, lúc nào cũng tự gánh lấy mọi thứ, chờ Tiểu Hiện khỏi rồi dì sẽ đánh nó một trận, trút giận giúp cháu.
"
Tiếu Giang còn muốn nói thêm, Lý Như Nguyệt không cho anh giải thích đã lựa thời cơ, đẩy nhẹ Tiếu Giang ra bên ngoài, đóng cửa lại, giục anh mau về nhà tắm rửa thay quần áo.
!
Tiếu Giang có dự cảm, chầu này, Hứa Hiện sẽ lại tính lên người anh.
Mùa khai trường, Hứa Hiện vất vả lắm mới thoát khỏi danh hiệu học sinh tiểu học, tham gia vào đội quân học sinh trung học, nhưng cô vẫn không chịu trưởng thành.
Hứa Hiện nhìn người ngồi ở chỗ bên cạnh, cô so với chú lùn này không cao hơn bao nhiêu, cảm thấy có một tia đau lòng, chẳng lẽ chú lùn chỉ xứng ngồi cùng chú lùn thôi sao!
Giận!
Chú lùn bên cạnh còn không tự mình biết mình, cậu ta xoay người nhìn Hứa Hiện tự giới thiệu: "Bạn học, chào cậu, cứ gọi tôi là Trâu Huy, từ tiểu học Dương Quang trúng tuyển vào trung học Nam Đại.
"
Hứa Hiện không muốn cùng chú lùn tán dóc, nhìn thấy cậu ta, cô đã tự nghĩ tới cơ thể mình giống như là ngừng phát triển.
Trâu Huy còn tưởng là Hứa Hiện đang ngượng ngùng xấu hổ, cậu ta thông cảm nói: "Bạn học à, cậu là người ở quê thi được vào đây hả, như vậy chắc cả ngày nắng nóng thế này đều phải ở bên ngoài cực nhọc làm việc đồng áng, mà tôi cũng không chê cậu, tôi rất sẵn lòng làm bạn tốt với cậu á.
"
Mặt Hứa Hiện không có chút biểu tình, không báo hiệu mà đưa tay đẩy mặt Trâu Huy ra.
Có Tiếu Giang chế nhạo cô đã đành, bây giờ lại còn thêm một đứa nhóc muốn chế nhạo cô, đúng thật là chán sống rồi!
Hứa Hiện học ở lớp tuyến đầu thuộc mũi nhọn của trường, ở đây đa số đều là người có tài năng xuất chúng lại là con nhà giàu, Hứa Hiện rất nghi hoặc, vì sao cô lại bị phân tới lớp này.
Trương Tử Dương vừa vào lớp học, liền thấy bạn học cũ Trâu Huy đang nói chuyện với một học sinh nữ ngồi cùng bàn, Trương Tử Dương mang theo dáng vẻ lưu manh tiêu sái đến bên cạnh người Trâu Huy, một bước dẫm lên trên ghế, chế nhạo nói: "Ôi, chú lùn nhỏ, mày không không tìm được bạn thì cũng không nhất thiết phải hạ thấp mình đi kết bạn với một kẻ bán than đó chứ!"
Sắc mặt Hứa Hiện sa sầm, khuôn mặt tối đen bài trừ ý cười, cô lãnh đạm mắng: "Khốn khiếp, cậu mắng ai là kẻ bán than?"
Thấy Hứa Hiện lại còn dám đứng lên phản bác, Trương Tử Dương bật cười, cậu ta túm lấy Trâu Huy lên rồi đẩy sang bên cạnh, còn bản thân mình thì ngồi lên trên chỗ của Trâu Huy.
Trương Tử Dương kinh miệt hai bên, phẩy tay lên hai má Hứa Hiện, khiêu khích dọa dẫm: "Bán than lại còn dám mắng chửi tôi, không muốn sống ở Nam Đại nữa đúng không? Cậu cũng không đi hỏi thăm xem anh Dương là ai.
"
Hứa Hiện nhíu mày phất tay ngăn lại bàn tay của Trương Tử Dương, khi sự chú ý của cậu ta còn dừng trên tay Hứa Hiện, cô liền duỗi chân đá mạnh vào điểm 'sinh mạng' của cậu ta.
Trương Tự Dương không kịp tránh đi, che 'sinh mạng' đau đớn quỳ trên mặt đất.
Nam sinh đi theo phía sau Trương Tử Dương muốn tiến lên giúp đỡ, Hứa Hiện mặt mày xa cách, vừa thấy một giáo viên ở bên ngoài, cô lập tức bật lên tiếng kêu the thé hô: "Học sinh mới gây sự đánh nhau rồi! Có người bị thương nặng, đổ máu rồi!"
Giáo viên đi qua lớp mũi ngọn nghe thấy thế liền chạy chậm tiến vào lớp học, vọt vào trong đám người, vội vàng dò hỏi: "Sao lại thế này?"
Hứa Hiện chỉ về phía Trương Tử Dương, nói: "Cậu ấy và bạn học này đánh nhau ạ, bây giờ vẫn nằm trên mặt đất vừa khẽ di chuyển liền rất đau.
"
Trần Vũ đi theo Trương Tử Dương nhiều năm, với ai cậu ta cũng đều dám đánh nhưng với Trương Tử Dương thì không, Trần Vũ chỉ về phía Hứa Hiện, sốt ruột giải thích: "Không phải em đánh, là cậu ta đánh mới đúng!"
Hứa Hiện vô tội đứng tại chỗ, yếu ớt nói: "Nếu người là do tôi đánh thì sao tôi có thể gọi giáo viên vào tận đây, huống hồ, tôi gầy ốm như thế này sao có thể khiến cậu ta bị thương tới mức này được chứ.
"
Trần Vũ vẫn còn muốn giải thích, Trương Tử Dương lại nhìn đám người xung quanh ngày càng vây lấy nhiều hơn, nếu để bọn họ biết mình bị một đứa con gái đạp, vậy mặt mũi cậu ta phải ném đi đâu!
Trương Tử Dương toát mồ hôi lạnh, mắng: "Im miệng, lần này tôi không trách cậu, lần sau còn làm xằng làm bậy, vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu.
"
Hứa Hiện nhướng mày, đúng là chết vì sĩ diện.
Trương Tử Dương được giáo viên đến đỡ dậy, lúc đưa đến phòng y tế, cậu ta thấp giọng đe dọa: "Tan học cậu chờ tôi!"
Hứa Hiện rất muốn chờ Trương Tử Dương, rồi sẽ lại hung ác khiến cho cậu ta nhục nhã, nhưng thực lực của cô không cho phép, Hứa Hiện đành phải đợi giáo viên chủ nhiệm cho tan học, tất cả học sinh còn chưa có phản ứng, trước mắt đã có làn gió thổi bay nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm bị 'làn gió' Hứa Hiện thổi qua khiến mắt có chút đau nhức, giật mình lùi lại vài bước hỏi: "Người vừa chạy qua là ai thế?"
Toàn bộ lớp học cùng trầm mặc.
Tốc độ quá nhanh, lại vừa tới lớp ngày đầu tiên, có quỷ mới biết cậu ta là ai.
Hứa Hiện biết rõ Tiếu Giang đang học ở Nam Đại, cô lao ra khỏi lớp học, muốn đi tìm Tiếu Giang làm chỗ dựa vững chắc, ai biết lại xui xẻo tới mức đụng phải Trương Tử Dương mới từ phòng y tế quay trở về.
Trương Tử Dương bị Hứa Hiện đánh ngã trên mặt đất, lúc đứng dậy từ mặt đất thấy rõ Hứa Hiện động tác linh hoạt, nhanh chóng chạy ra bên ngoài trường học.
Trương Tử Dương hét lên giận dữ: "Bán than! Hôm nay cậu chết chắc rồi!"
Hứa Hiện nhìn thấy Trương Tử Dương tăng tốc gấp ba lần đang đuổi theo phía sau, cô sợ tới mức ánh mắt hoảng sợ, oa oa kêu gào.
Làm cho hành lang của trường được một trận hỗn loạn.
Trải qua cuộc truy sát, Hứa Hiện liều mạng chạy ra cổng, mắt thấy sắp bị Trương Tử Dương bắt được, cô lại trông thấy ba người Tiếu Giang, Phó Hoài Nam, Chu Thụy Hi đi cùng một chỗ.
Hứa Hiện giống như bắt được ân nhân cứu mạng, cô đón lấy cái gió nóng của ngày hè, lớn giọng hét về phía Tiếu Giang: "Anh Tiếu Giang! Có người thèm muốn khuôn mặt xinh đẹp của em, muốn lừa em về làm vợ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...