Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương


-Bóp nát bông hoa nhỏ của tình yêu-
Đôi mắt của Hứa Hiện chuyển động liên tục rất muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng Tiếu Giang không cho cô cơ hội, trực tiếp cắt đứt lời nói của cô, anh xoa đầu cô giọng nói thâm trầm, ôn nhu: "Tiểu Hiện, ngoan một chút."
Hứa Hiện không thể hiểu những thay đổi của Tiếu Giang, rốt cuộc anh muốn gì? Những lời này là có ý gì?
Bảo cô không được gây sự hay là muốn cô không được động đến vị trí quan trọng của anh? Hoặc là không được động đến Chu Thuỵ Hi?
Hứa Hiện nghiêng đầu né tránh bàn tay của Tiếu Giang, không rõ lí do nhìn về phía anh.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, từng người từng người đi ra khỏi phòng học, trên mặt Tiếu Giang tràn đầy ý cười, đôi mắt hoa đào như yêu tinh hút hồn người tạo thành một đường, giọng nói nhẹ nhàng mỏng manh giống như nước chảy suối trong vừa êm tai vừa dễ nghe: "Tiểu Hiện trở về lớp học đi."
Suy nghĩ của Hứa Hiện có chút rối loạn, dù sao cô vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà cô cần phải biết nhưng dù cô đã thử nhớ lại cũng vẫn không nắm bắt được cũng không tìm ra được.
Hứa Hiện có chút mệt mỏi, khi đối mặt với Tiếu Giang cô luôn không kịp phản ứng.
"Vâng."
Hứa Hiện lờ mờ hiểu bèn gật đầu, xoay người đi về hướng toà nhà dạy học.
Cho dù cô biết trước tương lai sẽ phát hiện ra chuyện gì đó nhưng cô lại không đoán được tâm tư của Tiếu Giang, chỉ cần Tiếu Giang thật lòng không muốn nói cho cô biết, thì cô cũng không thể biết Tiếu Giang đang làm gì.

Quên đi, cô chỉ cần giúp Tiếu Giang vượt qua cửa ải khó khăn là được rồi, những chuyện khác, Tiếu Giang có quyền khống chế tất cả, chỉ cần là chuyện mà anh muốn biết miễn là anh không làm tổn thương cô, cô có thể nói toàn bộ mọi chuyện cho anh.
Hứa Hiện đi ngược với dòng người trở về phòng học, vừa đi đến cửa, đột nhiên cổ áo phía sau bị người nắm lấy, Hứa Hiện nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt đường hoàng của Trương Tử Dương, cô không vui lấy tay Trương Tử Dương ra, giọng nói không kiên nhẫn, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tình yêu tuổi dậy thì luôn vụng về và khó hiểu, rõ ràng trong lòng để ý nhưng muốn giả bộ như không quan tâm ra sức làm tổn thương đối phương, trong mắt Trương Tử Dương tràn ngập đố kị, giọng nói châm biếm, hỏi: "Không đến lớp mà chạy sang cao trung, có phải lại đi tìm Tiếu Giang rồi đúng không? Cậu thật sự không sợ Tiếu Giang ghét bỏ cậu cứ luôn bám dính khiến cho anh ta bận rộn hơn sao."
Lời nói sắc bén đâm thẳng vào tâm tư bối rối của Hứa Hiện, vừa rồi cô còn không hiểu tại sao Tiếu Giang lại nói cô ngoan một chút, nghe xong những lời Trương Tử Dương nói cô lập tức nghĩ tới, có lẽ cô đã mang đến rất nhiều phiền phức cho Tiếu Giang, anh không muốn nói thẳng ra cho nên mới nói cô ngoan một chút, không nên bám lấy anh.
Hứa Hiện có chút khó chịu, cô mâu thuẫn nói: "Việc này có liên quan gì đến cậu."

Trương Tử Dương không kịp cảm nhận sự khó chịu của Hứa Hiện, để phát tiết sự ghen tuông trong lòng bất kỳ từ ngữ tổn thương nào cũng dùng để nói, nói: "Tôi thay Tiếu Giang cảm thấy không đáng, anh ta có thành tích tốt lại đẹp trai còn có nhiều người theo đuổi, có nhiều thời gian đi hưởng thụ, nhưng việc này lại bị con ghẻ như cậu làm chậm trễ."
Trong lòng Hứa Hiện cảm thấy khó chịu, lời nói của Trương Tử Dương càng lúc càng quá đáng, sao cô lại là con ghẻ? Cô giúp Tiếu Giang tránh khỏi Chu Thuỵ Hi, tin tức sẵn có di động!
Hơn nữa, cao trung nói chuyện yêu đương gì chứ, học tập thật tốt mới là cách đúng đắn, cô đang giúp Tiếu Giang chống lại cám dỗ của tình yêu để không phải nếm trái đắng.
Bất tri bất giác, Hứa Hiện là vì chính mình mà giải thích, cô xoay người nhìn về phía Trương Tử Dương, càng nhìn cậu ta càng cảm thấy Trương Tử Dương chướng mắt, cô cười lạnh hai tiếng, nói: "Vậy cậu đúng là bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác, nếu như Tiếu Giang muốn nói chuyện yêu đương thì chỉ dựa vào danh tiếng của anh ấy, cậu cảm thấy anh ấy sẽ vì sự tồn tại của tôi mà ngăn cản được đào hoa của anh ấy sao? Vậy cậu cũng quá xem thường anh ấy rồi, anh ấy cũng không phải cậu, đừng đặt những suy nghĩ thấp kém áp lên đầu anh ấy!"
Trương Tử Dương bị Hứa Hiện chọc cho tức giận, cậu ta nổi giận mắng: "Ai thấp kém! Danh tiếng của Tiếu Giang đúng là rất cao nhưng cậu sống chết quấn lấy rất khó đánh, Tiếu Giang không chịu nổi, biết anh ta vì sao trốn tránh cậu không? Bởi vì cậu quá phiền phức, chính là một yêu tinh chuyên gây rắc rối!"
"Yêu tinh gây rắc rối gây trở ngại cho cậu sao?"
Đột nhiên cao giọng nói, bầu không khí giữa hai người hạ xuống tới điểm đóng băng, Hứa Hiện không quan tâm đến những bạn học xung quanh dần dần bị âm thanh của cô hấp dẫn, nhìn chằm chằm về phía cô: "Cậu đừng việc gì cũng chạy đến chỗ tôi kêu ấm ức có được không? Cậu có thể tránh xa tôi một chút không vậy!"
Hứa Hiện cất cao giọng nói làm cho Trương Tử Dương bị mất mặt trước các bạn cùng lớp, cậu ta tức giận trả lời: "Ai tìm cậu kêu ấm ức! Tôi cảm thấy cậu thật phiền phức! Yêu tinh gây rắc rối!"
Hứa Hiện thực sự rất muốn xông lên dùng hành động dạy dỗ Trương Tử Dương thật tốt, muốn cậu ta ngậm miệng lại, xét thấy cô và Trương Tử Dương càng cãi nhau thì hai người càng dây dưa không rõ, Hứa Hiện đành từ bỏ phương thức vừa nghĩ, quyết định dùng bạo lực để trả lời Trương Tử Dương.

Hứa Hiện không thèm để ý đến Trương Tử Dương, đột ngột ngừng cãi nhau trực tiếp đi thẳng vào lớp học, để Trương Tử Dương càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, mẹ kiếp, cái tính cách chó má này của Hứa Hiện là loại gì thế, nói thế nào không để ý tới người thì người cũng không để ý, sao cậu ta cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, còn không bằng để cho Hứa Hiện mắng chửi cậu ta.
Tuy rằng Hứa Hiện không phản ứng với Trương Tử Dương, nhưng những lời Trương Tử Dương không ảnh hưởng đến Hứa Hiện, Hứa Hiện đi theo Chu Thuỵ Hi mấy lần cũng không nhìn thấy cô ta làm phiền Tiếu Giang, mặc dù anh có đầu không đuôi* nhưng dù sao vẫn luôn phát triển, cô cũng bắt đầu từ từ rời xa Tiếu Giang.

*Có đầu không đuôi: Có một khởi đầu và không có kết thúc.

Có nghĩa là không hoàn thành công việc.


Cô phải quay về thế giới ban đầu cũng sẽ không có quá nhiều vướng bận ở thể giới này cô càng ỷ lại vào Tiếu Giang lại càng quan tâm đến Tiếu Giang, nghĩ đến Tiếu Giang sẽ ở cùng với những người khác, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cô không thích mình như vậy, cô sợ bản thân mình sẽ giống với nguyên chủ của nguyên gốc.
Từ trước đến nay, Hứa Hiện có khả năng đặc biệt ở phương diện tình cảm cũng không để nó bắt đầu trước, ngay từ đầu đã bóp chết tình yêu nhỏ miễn là cô không có vướng bận nào, thì cô vẫn có thể vui vẻ trêu chọc như trước.

Mặc dù mùa đông rất lạnh nhưng bởi vì có tuyết rơi nên mọi người đều chú ý đến cảnh tuyết đẹp đẽ, Hứa Hiện cũng không ngoại lệ, tuy rằng tuyết đẹp cũng khiến cho người khác cảm thấy lạnh nhưng cô vẫn như trước sẵn lòng ở lại bên ngoài, nâng lông ngỗng tuyết trắng lên nặn người tuyết.
Kỳ thi cuối kì đã trôi qua, Lý Như Nguyệt nhìn phiếu điểm xếp thứ nhất của Hứa Hiện, cười đến mức khoé miệng như muốn nứt ra.

Nghĩ đến đứa trẻ nhà họ Tiền ngoại trừ đăng ký lớp học còn đăng ký lớp vũ đạo.
Lý Như Nguyệt buồn rầu, lo lắng nhìn về phía Hứa Hiện đang vui vẻ chơi tuyết, những đứa trẻ khác trong kỳ nghỉ đông đang học thêm, còn con của bà lại đang chơi quả cầu tuyết trên đất, liệu những đứa trẻ khác có thể đuổi kịp và vượt qua không?
Không được, con của người khác có, con của bà cũng phải có.
"Tiểu Hiện, sau tết mẹ đăng ký cho con một lớp dạy nhảy, con đi học cùng với Hải Linh được không?"
Hứa Hiện đang vui vẻ chơi quả cầu tuyết, cô nhìn thấy Tiếu Giang cầm theo đồ đi về phía cô, ngồi xổm xuống ngây ngốc nhìn về phía Tiếu Giang, từ lúc ý thức được bản thân phải rời xa Tiếu Giang tới nay đã rất lâu cô không nhìn thấy Tiếu Giang nữa.
Hứa Hiện không nghe thấy những lời Lý Như Nguyệt nói, cô thuận miệng đáp: "Được ạ"
Sau khi trả lời xong, Hứa Hiện mới phản ứng lại, trong nháy mắt lập tức mở miệng nói: "Mẹ đăng ký đàn dương cầm đi."
Lý Như Nguyệt nghe thấy đàn dương cầm liền cảm thấy rất cao quý nhưng để Hứa Hiện có một sở thích, toàn bộ phương diện đều phát triển, bà khẽ cắn môi đáp ứng.
"Tiểu Hiện, lạnh."

Âm thanh quen thuốc truyền vào tai Hứa Hiện khiến cho cô có cảm giác giật mình, cô cười mỉm xoè tay ra tạo cơ hội cho Tiếu Giang mượn quả cầu tuyết, ngăn cản sự dịu dàng của Tiếu Giang đối với cô.
"Em nhìn xem em không cảm thấy lạnh sao?"
Gần đây Tiếu Giang có rất nhiều việc, anh không có thời gian chăm sóc cho Hứa Hiện, chỉ có thời gian cuối năm này mới có thể đi đến liếc nhìn cô một cái.

Anh cầm lấy quả cầu tuyết trên bàn tay đỏ vì lạnh của Hứa Hiện, dùng bàn tay ấm áp chậm chập lau khô, lau sạch sẽ nước trên tay Hứa Hiện, anh lấy từ trong túi một đôi găng tay ra đeo cho Hứa Hiện, ôn nhu nói: "Tiểu Hiện, đeo găng tay vào rồi chơi tiếp có được không?"
Trong lòng Hứa Hiện nóng bỏng, viền mắt có chút nóng.
Lý Như Nguyệt có vẻ không quan tâm đến cô nhiều như vậy, nhưng vô tình Tiếu Giang lại có thể dành cho cô nhiều sự quan tâm từ những điều nhỏ nhất.

Hứa Hiện tuỳ ý để Tiếu Giang đeo găng tay, khéo léo trả lời: "Vâng ạ."
Trong túi còn có một cái khăn quàng cổ, Tiếu Giang sợ đưa cho Hứa Hiện đeo nhiều, cô lại chơi không tiện nên không đeo cho cô, Tiếu Giang và Hứa Hiện nặn người tuyết, anh giả bộ như không để ý mà hỏi: "Thầy Quý còn khuyên em nhảy lớp không?"
Từ lúc Hứa Hiện thể hiện thực lực mà bạn bè cùng tuổi không có, sau khi Quý Nghiêu nhìn trúng cô vẫn luôn nghĩ biện pháp cố gắng hết sức để Hứa Hiện nhảy lớp vào học dưới danh nghiã của thầy ấy.

Mới đầu Lý Như Nguyệt còn cảm thấy rất vui vẻ, muốn dùng chuyện này tuyên truyền ở trong đại viện thay Hứa Hiện.
Nhưng về sau Hứa Hiện lại kháng cự Lý Như Nguyệt bằng giọng nói lạnh lùng khác thường, Lý Như Nguyệt mới không trả lời Quý Nghiêu.
Hứa Hiện thấy Tiếu Giang nặn làm người tuyết phồng lên, cô nhặt hai cây gỗ nhỏ từ bên cạnh cắm lên người tuyết, chậm rãi trả lời: "Còn."
"Tiểu Hiện không muốn."
Quả thật Hứa Hiện không muốn, cô không muốn cho bản thân nhiều gánh nặng, mặc dù hiện tại cô có thể đuổi kịp tiến độ cao trung, trở thành một người tầm thường có thể vào đại học, cô được xã hội dành cho quá nhiều kỳ vọng, nếu không thể làm tốt không chừng sẽ bị vạn người chê cười, nghìn người chửi rủa, cô không cần thiết phải tạo nhiều áp lực cho bản thân như vậy.
"Dạ."
"Anh Tiếu Giang rất lâu không nhìn thấy Tiểu Hiện rồi."
Bàn tay nhỏ bé của Hứa Hiện đang xoa tuyết bỗng nhiên dừng lại, nếu như Tiếu Giang đi Nguyên Thành, cô chắc chắn sẽ có năm, sáu năm thường xuyên không nhìn thấy Tiếu Giang.

Nội dung chính trong cuốn sách gốc là bốn năm sau, Hứa Hiện không cần thiết phải đi theo quá khứ Tiếu Giang bằng không kế hoạch rời xa Tiếu Giang của cô sẽ thất bại, cô vui mừng cười nói: "Đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh Tiếu Giang có thể đến gặp em không."
Tiếu Giang nhìn thấy Hứa Hiện bị lạnh tới mức hai má đỏ ứng, vẫn đưa tay lấy khăn quàng cổ bằng vải nhung màu trắng ra đeo cho Hứa Hiện, anh không ép Hứa Hiện buộc phải đưa ra quyết định.
"Anh Tiếu Giang bề bộn nhiều việc, lúc anh Tiếu Giang không có thời gian đến nhìn Tiểu Hiện vậy thì Tiểu Hiện có thể đến nhìn anh Tiếu Giang không?"
Khăn quàng cổ ấm áp quấn quanh cổ áo không để lọt gió vào trong, trong nháy mắt làm cho Hứa Hiện ấm áp hơn rất nhiều, chuyện có đi gặp Tiếu Giang hay không cô còn chưa nghĩ đến, nếu như Tiếu Giang muốn, chỉ cần Tiếu Giang mở lời, cô nghĩ cô nhất định sẽ không từ chối.
Hai mắt to tròn như viên ngọc thuỷ tinh, loé sáng nhìn về phía Tiếu Giang, cười nói: "Được ạ."
Tiếu Giang theo thói quen xoa đầu Hứa Hiện, khen ngợi nói: "Tiểu Hiện thật ngoan."
Hứa Hiện không hiểu, thật ngoan là bởi vì gần đây cô không gây phiền phức cho Tiếu Giang hay là giống như những lời Tiếu Giang nói cô thật ngoan.

Tiếu Giang ngước nhìn vào trong nhà, thấy Lý Như Nguyệt không có ý định đi ra ngoài, anh chậm rãi hỏi: "Tiểu Hiện muốn xem pháo hoa không?"
Hứa Hiện ngẩng đầu nhìn Tiếu Giang.
Sắc mặt của Tiếu Giang ôn nhu, anh cười nói: "Đêm 30, em muốn đi xem pháo hoa ở Cảnh Giang không?"
Hứa Hiện lén lút, mắt nhìn Lý Như Nguyệt ở phía sau, không nhìn thấy bóng dáng của bà, cô bèn hạ giọng trả lời: "Muốn ạ."
Tiếu Giang cười càng trở nên ôn nhu hơn, anh cười thành tiếng bắt chước Hứa Hiện đè nặng âm thanh nói: "Anh Tiếu Giang đưa em đi được không?"
Ngày nghỉ tết Hứa Hiện rất thích trải qua không khí náo nhiệt một chút, cô thích pháo hoa, muốn cùng Tiếu Giang ở cùng một chỗ xem pháo hoa, đây có thể là kỉ niệm đầy màu sắc của hai người.
Hứa Hiện gật đầu thật mạnh: "Được ạ."
Tiếu Giang và Hứa Hiện chơi một lúc, thấy Hứa Hiện cảm thấy lạnh đến độ bắt đầu hắt xì, anh giục Hứa Hiện đi vào trong nhà, Hứa Hiện có chút không muốn nhưng dưới ánh mắt của Tiếu Giang cô chỉ có thể đi vào trong.
Sau khi đợi Tiếu Giang rời đi, Hứa Hiện nhìn hai người tuyết nhỏ vừa mới nặn lại thừa dịp không có ai chú ý liền chạy nhanh lấy người tuyết vào trong nhà tìm một cái hộp, lấy người tuyết bỏ vào trong tủ lạnh.
Hứa Hiện lừa gạt bản thân tự an ủi chính mình, đây là mùa đông đầu tiên cô đến thế giới này, người tuyết đầu tiên cô nặn, cô nhất định phải bảo quản thật tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui