Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh





Sở Dịch Nhân một đường lấy lòng, được chọn đến Vân Phong làm tạp dịch. Nơi đó thuộc quyền quản lý của sư phụ nữ chính - Thiên Dịch đại sư. Gần quan được ban lộc, Sở Dịch Nhân liền quyết định khởi điểm của nàng sẽ ở tại chỗ này. Mà Tố Dĩ lại thay thế vận mệnh của Sở Dịch Nhân trong truyện, bị phân đến Nam Tuyết Phong - nơi hẻo lánh nhất của Huyền Thiên Phái.

Tố Dĩ không hề để ý. Tuy rằng người khác xem ra nàng là ngốc tử, cái gì cũng không hiểu. Trên thực tế, linh khí tại Huyền Thiên Phái thập phần sung túc. Ở trong hoàn cảnh linh khí loãng như Lâm Tiên Thôn, nàng còn có thể tự động tu hành, bây giờ đổi thành nơi đầy đủ như vậy, Tố Dĩ lại càng không so đo.

Dưới ánh mắt phức tạp xen lẫn may mắn, đồng tình, đắc ý,...của Sở Dịch Nhân, Tố Dĩ bị đưa đến Nam Tuyết Phong. Người kia chỉ đơn giản đem Tố Dĩ quăng đến trước đại môn liền rời đi. Nam Tuyết Phong không chỉ hẻo lánh, bên trong còn có các loại trận pháp kỳ quái. Từng có đệ tử suy nghĩ, đỉnh núi thần bí này thiết lập nhiều cạm bẫy mạnh như vậy, nhất định có cất giấu bí bảo gì, đều kích động xông trận. Nhưng kết cục của bọn họ nếu không phải là bị vây khốn, thì chính là đánh mất tính mạng. Còn có vài người không biết sống chết muốn hủy diệt trận pháp, tất cả chiêu pháp triển khai đều bị bắn ngược lại trên thân bọn họ. Ai căn cơ không ổn thậm chí còn bị phản phệ. Vì thế, gần trăm năm qua, không người nào dám xông vào núi. Mà ai bị phân đến nơi đây làm tạp dịch, đều có vào mà không có ra, bặt vô âm tín.

Khắp Huyền Thiên Phái liền nổi lên tin đồn. Phong chủ của đỉnh Nam Tuyết Phong này là một tà tu. Hễ ai đi vào đều bị hắn bắt lấy, hấp thụ nguyên khí nâng cao tu vi. Mà đệ tử duy nhất của hắn lại thập phần xuất quỷ nhập thần, xuống núi hơn mười năm chưa từng quay trở về. Tố Dĩ cũng không biết đến những đồn đại này. Nàng đứng ở dưới chân đỉnh Nam Tuyết Phong, khó được lộ ra biểu tình nhu hòa.

Mê Tung Trận, thật sự là làm cho người ta hoài niệm.

Nhưng trận pháp này hiển nhiên so với những trận pháp Tố Dĩ từng gặp qua ở mấy đời trước càng thêm cao thâm. Cho dù nàng biết phương pháp phá trận, nhưng trên đường còn có rất nhiều cạm bẫy nhỏ, tiêu phí rất nhiều tinh lực của nàng. Nàng bị vây khốn ba ngày ba đêm, xuyên qua rừng hoa đào, sương mù mới tan hết.

Tố Dĩ giương mắt liền thấy được một tiên ông đầu bạc đứng ở cách đó không xa, chòm râu trắng dài lay động theo gió, mặt mày uy nghiêm, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tố Dĩ.

"Ngươi tên là Hoa Thanh?"

Tố Dĩ khẽ gật đầu, lại nhìn thấy sắc mặt của lão ông càng ngày càng ngưng trọng.

Hắn bước nhanh tiến lên, hai tay kết ấn, đặt lên mạch đập của nàng. Trên người Tố Dĩ lập tức phát ra hào quang nhàn nhạt, làm cho lão ông nhất thời mở to hai mắt nhìn.

"Lại có mệnh cách như thế...Không đúng, chúng ta đã có mấy đời thầy trò chi duyên?" Lão ông đè nén sốt ruột, thả nhẹ hô hấp. Chòm râu bạc trắng cũng tựa hồ bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ.

Hắn trầm giọng hỏi:


"Nguyên danh của ngươi là gì?"

"Tố Dĩ."

Lão ông kinh hãi, ngóng nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng:

"Ta tên gọi Thiên Minh, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ?"

Vô tận uy áp nghênh diện mà đến, nhưng Tố Dĩ lại mặt không đổi sắc, chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ với Thiên Minh đại sư:

"Đệ tử cẩn tuân sư phụ giáo huấn."

Thiên Minh đại sư vươn tay nâng dậy Tố Dĩ. Xem tướng mạo của nàng, hắn càng ngày càng lo lắng:

"Trong số mạng của ngươi có họa kiếp, trải qua mấy đời thế mà vẫn chưa thể hóa giải? Vi sư nhìn không tới quá khứ cùng tương lai của ngươi, bởi vì mạng cách của ngươi thời thời khắc khắc đều không ngừng thay đổi. Ngươi có biết nguyên do vì sao hay không?"

"Đệ tử không biết, có lẽ đang chờ một cơ duyên."

"Cơ duyên..." Thiên Minh đại sư trầm ngâm.

"Vi sư tin ngươi sẽ không làm loạn một thế này."

"Đệ tử cùng ngài đã làm thầy trò qua mấy đời, gần trăm năm không gặp sư phụ."

"A! Vi sư ở nơi nào tu hành?"

"Sư phụ nghe nói gà nướng dưới núi rất mỹ vị, liền bỏ xuống đệ tử cùng sư huynh, đi tìm kiếm mỹ thực."


Thiên Minh đại sư cười lớn một tiếng:

"Ha ha, vi sư tu hành tùy tính, không thích bị quy củ thế gian trói buộc. Ngươi không cần hâm mộ vi sư, phương pháp tu hành đã truyền đến trong đầu ngươi, tùy vào bản lãnh của ngươi đi thôi!"

Dứt lời, hắn liền phất tay, hóa thành một làn khói, biến mất ở trước mắt Tố Dĩ. Mà trong đầu Tố Dĩ nhất thời một mảnh thanh minh, xuất hiện vài cuộn thư bộ cùng điển tịch. Toàn bộ đều là những sách cổ mà nàng từng tiếc nuối chưa có xem hết.

Tố Dĩ đại khái nhìn xem thư tịch, sau đó đơn giản thu thập một chút nơi ở của mình, liền đi đến chỗ ghi danh đăng ký thân phận đệ tử.

Người ở chỗ ghi danh vốn nhìn thấy Tố Dĩ ăn mặc phục trang đại biểu cho tạp dịch, không quá để ý, nhưng vừa nhìn đến ký hiệu của Nam Tuyết Phong, mới tò mò đánh giá người còn sống ra khỏi núi này một chút, phát hiện Tố Dĩ bộ dạng không có gì nổi bật, chưa có tu vi, thậm chí so với đứa nhỏ bình thường còn gầy yếu hơn, liền có điểm thất vọng. Tùy tiện tiến hành thủ tục ghi danh, liền xua nàng rời đi.

Tố Dĩ không nhận bài thân phận bài* của nàng, chỉ nói:

"Thỉnh chỉnh sửa lại thân phận đệ tử."

*Thẻ bài tượng trưng cho thân phận địa vị.

Người nọ không kiên nhẫn phất tay:

"Đệ tử gì a! Tạp dịch ngoại môn như ngươi ít nhất lo dẫn khí nhập thể xong rồi hẵn tính đi. Ngươi về tu hành khỏang bảy tám năm sau rồi quay lại."

Tố Dĩ kích phát ám văn trên thẻ bài. Người nọ nhìn đến ký hiệu đại biểu cho nội môn đệ tử phát ra kim quang lòe lòe phía trên, lập tức trợn to hai mắt. Hắn cải biến thái độ thờ ơ, tất cung tất kính chỉnh sửa thân phận cho nàng.

"Vị sư tỷ này, sư đệ có mắt như mù, hiện tại lập tức chỉnh sửa cho sư tỷ, thỉnh chờ một chút!"

Tố Dĩ không để ý đến thái độ của hắn, cầm lại thân phận bài liền xoay người rời đi. Nếu mới đầu nàng bày ra thái độ như vậy, khẳng định sẽ bị mọi người giáo huấn là không biết lễ phép. Nhưng sau khi biết thân phận của nàng, mọi người cũng chỉ cho là nàng ở địa vị tôn quý, đương nhiên có tư cách cao ngạo. Ở Tu Chân Giới, thân phận cao so với năng lực càng quan trọng hơn, cho dù Tố Dĩ chưa bao giờ để ý qua.


Tố Dĩ đi rồi. Trên dưới Huyền Thiên Phái liền lan truyền ra tin tức. Nam Tuyết Phong từ sau khi có Mộc Phong sư thúc, nay thêm một tân đệ tử không hề có tu vi!

******

Sở Dịch Nhân nghe được có người đến tìm nàng, trong đầu lập tức loại bỏ những người chỉ mới nhận thức một lần ra, suy đoán thân phận người đến. Cho tới khi nhìn đến gương mặt không có chút biểu tình của Tố Dĩ, mới nhớ ra nàng thiếu chút nữa quên mất nhân vật nhiệm vụ này.

Sở Dịch Nhân nhập môn liền bận rộn không thôi. Đến bây giờ, nàng đã tiêu phí công phu rất lớn mới tiếp cận được Thiên Dịch đại sư, thật vất vả làm cho hắn đáp ứng thu nàng làm ngoại môn đệ tử. Mức độ cạnh tranh tại Vân Phong rất cao, nàng thượng vị quá nhanh đã làm rất nhiều người đỏ mắt. Mấy ngày nay, Sở Dịch Nhân nếu không phải vội vàng đề phòng đồng môn hãm hại thì chính là lo hãm hại đồng môn, căn bản không có thời gian tu hành, làm sao còn nhớ rõ hàng xóm cùng thôn không chút bắt mắt này.

Nàng cũng có nghe đồn về Tố Dĩ. Tuy rằng danh tiếng của Nam Tuyết Phong so kém xa Vân Phong, nhưng Tố Dĩ tốt xấu cũng là đệ tử thứ hai ở đó. Vân Phong có nhiều tài nguyên hơn nữa, cũng không chịu nổi bị phân phối cho quá nhiều người. Nam Tuyết Phong lại không giống vậy, sư huynh đã xuất sơn, mọi thứ bên trong không phải đều tùy Tố Dĩ chọn lựa sao? Tố Dĩ thật đúng là ngốc nhân có ngốc phúc, Sở Dịch Nhân không khỏi dâng lên vài phần đố kị.

"Tiểu Thanh, thực xin lỗi, gần đây ta rất bận, không có thời gian đi xem ngươi. Ngươi ở bên kia thế nào? Nghe nói phong chủ của Nam Tuyết Phong rất thần bí, ngươi nhìn thấy hắn chưa?"

Sở Dịch Nhân cẩn thận dò hỏi. Nếu Thiên Minh đại sư đối đãi Tố Dĩ không tệ, nàng sẽ tìm cách đem toàn bộ tài nguyên Tố Dĩ được đến đoạt lấy. Dù sao Tố Dĩ là một ngốc tử, cũng không hiểu tu luyện, còn không bằng đưa cho nàng, chờ tu vi của nàng tăng cao lại chiếu cố ngược trở về, không phải sẽ tốt hơn sao?

Nghĩ đến tương lai có thể được đến càng nhiều linh dược tài nguyên, Sở Dịch Nhân lập tức bơm thêm vài phần kiên nhẫn, cảm thấy gương mặt than kia của Tố Dĩ cũng không quá mức khó coi:

"Tiểu Thanh, tuy rằng ta cũng vừa nhập môn, bản lĩnh không cao, nhưng nếu ngươi có khó khăn gì, có thể tới tìm ta nhờ hỗ trợ."

Tố Dĩ khó được gật đầu đáp lại nàng, làm Sở Dịch Nhân kinh ngạc mở to hai mắt. Sau đó, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn là, Tố Dĩ thế mà lại cho nàng một cây ngọc trâm.

"Cái này......cho ta?" Ngọc trâm vừa tới tay, Sở Dịch Nhân liền cảm thấy tâm thần chấn động.

Thật nồng đậm linh khí! Nàng kinh hỉ đến mức hai mắt phát sáng.

Nàng vừa lên làm ngoại môn đệ tử, căn bản không có linh dược hay vũ khí gì, vốn đang định đi tìm vài vị sư huynh hỏi muốn một ít, không nghĩ tới Tố Dĩ lại tự mình đưa lên cửa.

Sở Dịch Nhân làm bộ khó xử cự tuyệt:

"Thứ này rất quý giá. Tiểu Thanh ngươi vẫn là giữ đi."

Tố Dĩ không gợn sóng không sợ hãi nói:


"Sư phụ cho."

"Thiên Minh đại sư biết ngươi đem thứ này cho ta, có thể mất hứng hay không?"

Thấy Tố Dĩ lắc đầu, Sở Dịch Nhân đè nén vui sướng trong lòng, thật cẩn thận đem ngọc trâm cắm vào búi tóc, tại chỗ xoay một vòng, cười hỏi:

"Đẹp không?"

Dứt lời, Sở Dịch Nhân cũng không để ý Tố Dĩ trầm mặc, vội vàng nói từ biệt, chạy nhanh về phòng hấp thụ linh khí.

Nữ chính sắp lên núi, nàng phải nhanh chóng nắm bắt thời gian!

Sở Dịch Nhân thật vừa lòng thể chất lô đỉnh của mình, vừa có thể hưởng thụ vừa có thể đề cao tu vi, quả thực chính là đi đường tắt. Nhưng nàng cũng không vội công khai, nàng sẽ đích thân lựa chọn đạo lữ. Cái gì Thiên Dịch trưởng lão, Thiên Hư trưởng lão, cho dù là chưởng môn của Huyền Thiên Phái nàng cũng không để vào mắt. Ai năng lực cao, ai có thể trợ nàng tu hành, nàng liền tuyển người đó.

Chỉ là một cây ngọc trâm đã làm cho nàng hưng phấn như thế, không nên không nên, thu liễm một ít!

Trong mắt Sở Dịch Nhân lóe ra tinh quang. Nàng chính là nữ tiên thứ nhất trong tương lai, linh khí bảo bối gì đó lấy đến còn không phải dễ như trở bàn tay!

Bên kia, Tố Dĩ nhìn theo bóng dáng của Sở Dịch Nhân, hơi nheo lại con mắt.

Linh khí trong cơ thể Sở Dịch Nhân quả nhiên rất quỷ dị. Ngày đó nàng rõ ràng không cảm giác được tại cách vách có không khí dao động, Sở Dịch Nhân làm thế nào tránh thoát được bị sương độc cắn nuốt? Hơn nữa, nàng cũng chưa có tu vi. Chẳng lẽ Sở Dịch Nhân cũng giống như mình là trọng sinh, hoặc là đoạt xá?

Mấy đời ở chung, lai lịch của Sở Dịch Nhân vẫn luôn rất thần bí, ví như thường xuyên xuất ra mấy thứ không thuộc về thế giới này, một thân công pháp đột nhiên tăng vọt, một khuôn mặt đột nhiên trở nên mị hoặc chúng sinh. Chỉ sợ công pháp tu hành của nàng cùng người bình thường không giống nhau, trên người còn quấn quanh tà khí mơ hồ. Trừ bỏ người có thể hấp thu linh khí thiên nhiên như Tố Dĩ, không ai có thể cảm giác được.

Không hiểu sao, Tố Dĩ đối những người khác đều không có ác cảm, chỉ có Sở Dịch Nhân làm cho nàng cảm thấy cách ứng, không thích.

Lâm Tiên Thôn bị diệt cùng Sở Dịch Nhân chắc chắn có quan hệ. Nghĩ đến cảnh tượng sinh linh đồ thán đêm đó, ánh mắt Tố Dĩ hơi trầm xuống. Nếu là do Sở Dịch Nhân gây nên, nàng không thể không hồi báo. Mà lúc này, năng lực nàng còn hữu hạn, chỉ có thể đơn giản ở trên ngọc trâm thiết lập một trận pháp, mặt ngoài là Tụ Linh Trận, thực tế là để giới hạn linh khí trong cơ thể Sở Dịch Nhân. Nếu Sở Dịch Nhân có hành động thiếu suy nghĩ, Tố Dĩ sẽ lập tức biết.

Đem đồ đưa cho Sở Dịch Nhân xong, Tố Dĩ quyết định xuống núi một chuyến.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui