Mạc Duật có một nửa đời trước được người người ca ngợi.
Về sau, nghe nói hắn mê luyến một kĩ nữ, liền trở nên điên cuồng. Mạc Duật không nhớ rõ bản thân mình như thế nào bị trục xuất khỏi gia tộc, như thế nào vào Lục Quán làm gã sai vặt. Hồ đồ qua ba năm, có một ngày, hắn gặp được một cô nương kỳ quái, mới rốt cuộc thanh tỉnh.
Ngày đó, hắn tùy tùng Ngọc công tử đến tìm Sở Y Nhân, thời điểm đi ngang qua phòng giặt quần áo, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi cùng hoàn cảnh chung quanh không hợp nhau. Nàng ngồi xổm trong góc, thân hình thoạt nhìn thực kiều nhỏ, còn cực kỳ nghiêm túc vò quần áo. Thật khiến cho người ta lo lắng nàng có thể đem quần áo vò rách hay không?
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
Hắn từng ở trên đường nhìn đến nàng. Lúc ấy, nàng dường như không có việc gì khiêng một cái bao to tướng, đối với ánh mắt chăm chú xung quanh đều làm như không thấy. Hắn từng hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của nàng. Cho dù hắn là một công tử thế gia, cũng cần tuân thủ môn quy gia tộc, huống chi hiện tại luân lạc làm hạ nhân, càng không thể nói đến tự do. Hắn tựa hồ hiểu được, cái gọi là tự do cũng không phải để làm cho thân phận người ta càng thêm sáng rọi, mà là hiện trạng thỏa mãn, vô dục vô cầu của bản thân, cho dù bị nhốt, cũng có thể sống được tiêu sái.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý tưởng, tên nàng hẳn là Tố Dĩ, không có ai so với nàng càng thích hợp hơn với cái tên này.
Mạc Duật nửa đời trước mơ mơ màng màng, làm gã sai vặt ba năm cũng không thanh tỉnh. Đến giờ phút này, hắn rốt cuộc phát hiện, hắn là đang tìm một người, người sẽ luôn cùng hắn, không rời không bỏ, vinh nhục cùng chia. Hắn vẫn không tìm được, không phải vì không đủ may mắn, cũng không phải vì nàng không tồn tại, mà vì chỉ ở thời điểm thích hợp nhất, nàng mới có thể xuất hiện.
Hiện tại, hắn rốt cuộc tìm được rồi. Về sau nàng lại nói, có chút người sẽ vẫn khắc sâu vào trong trí nhớ, cho dù linh hồn trải qua bao nhiêu lần luân hồi, quên đi tất cả, nhưng chỉ cần gặp gỡ, liền có cảm giác vĩnh viễn không quên. Cho nên, mặc dù không cẩn thận mất đi đoạn trí nhớ kia, chỉ bởi vì một lát tim đập nhanh, hắn vẫn bằng cảm giác đến tiếp cận nàng, bất kể nguy hiểm bên người nàng, bất kể tất cả.
Nhưng đối với hết thảy chuyện này, Tố Dĩ cũng không để ý. Nàng nói, chờ thời gian trôi qua, mọi thứ dần phai nhạt, sẽ không còn quan trọng.
Không quan trọng sao?
Cho nên, vô luận hắn có là công tử thế gia phong hoa tuyệt đại, hoặc là tùy tùng mặc người giẫm dưới chân, đối với nàng mà nói, hắn chính là Mạc Duật. Một người bộ dạng cũng không phải rất được, nhưng nhìn thoải mái, lại cảm giác có điểm quen thuộc - như vậy là đủ rồi.
Ruy rằng Mạc Duật cũng không lưu luyến đối với thân phận từng phong hoa vô hạn của mình, nhưng cũng không đại biểu hắn chỉ biết cười trừ đối với kẻ dám trêu chọc người của hắn. Việc này không vội, hắn đã trải xong đường. Chờ sau khi hắn rời khỏi, từng người bọn họ đều sẽ thu được tạ lễ của hắn.
Mạc Duật bày mưu kế lên làm quốc sư, địa vị trên triều đình thập phần vi diệu. Mặc kệ các đại thần khác đối đãi hắn thế nào, hoàng đế vẫn đem lời nói của hắn tôn sùng làm khuôn vàng thước ngọc. Sau đó không lâu, Sở Y Nhân lên làm sủng phi, liên tiếp triệu hắn tiến cung.
Hoàng đế đối với Sở Y Nhân tin một bề đã sắp đến trình độ mù quáng. Đảng phái trung lập trong triều cũng có không ít kẻ ngu dốt, bị nàng mê hoặc, thậm chí lập kế ủng hộ nàng lên làm tân quân. Sở Y Nhân rất khó đối phó, vô số cung phi đã dùng sinh mệnh của mình nghiệm chứng điều đó. Cho dù thủ đoạn lợi hại cỡ nào, đối với nàng đều không có hiệu quả.
Mặc dù Mạc Duật đã chỉ rõ ràng rằng Sở Y Nhân bị trúng tà, hoàng đế lại chỉ nghĩ là do tiểu quỷ quấy phá, căn bản không phát hiện điểm kì lạ của nàng. Hắn âu lo gọi Mạc Duật khai đàn tế, tiến hành trừ yêu. Sở Y Nhân bắt đầu hành động bừa bãi, Mạc Duật tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể “bị bệnh” ở nhà. Trong triều còn có lời ra tiếng vào là “tà khí của Mị Phi nương nương đã chuyển dời đến trên người quốc sư”.
Hắn chính là đang đợi một người, nàng nhất định sẽ tìm thấy hắn. Có lẽ là ở sáng sớm, hoặc là sau giữa trưa, cho dù là ở hoàng hôn, hắn vẫn đều ngồi trong rừng trúc, quét dọn bàn ghế, sẵn sàng tiếp đãi.
******
Tố Dĩ, đã lâu không thấy.
Trong thân thể hắn có linh hồn của nàng, sự vô tình vô cảm của nàng, duyên cớ cũng là vì linh hồn mất đi sao? Một lý do hoang đường như thế, hắn lại tin. Hắn muốn giúp Tố Dĩ chữa trị hồn phách, cho dù vạn kiếp bất phục, cho dù phải chịu đau đớn xé ruột xé gan.
Sau khi Mộc Phong bị thương, Mạc Duật liền đẩy nhanh kế hoạch, cùng Phùng Hằng mưu lược. Hoàng đế nghi ngờ, Sở Y Nhân lòi đuôi. Hắn làm bộ trúng kế bị bắt giữ, Sở Y Nhân bị hỏa thiêu. Hết thảy đều nằm trong dự kiến, nhưng Sở Y Nhân lại có biện pháp thoát thân, làm bị thương đến Tố Dĩ.
Sở Y Nhân thập phần giảo hoạt, một khi nổi lên lòng cảnh giác, đã đem toàn bộ dấu vết thu hồi. Cho dù hoàng đế phái ra Ngự Lâm Quân, tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của nàng. Nhưng Mạc Duật tin tưởng, nàng khẳng định còn ở lại trong kinh thành.
Mạc Duật cùng Tân Từ từng có hiệp nghị, sau khi lên làm quốc sư cũng cho hắn không ít tiện lợi, với điều kiện Tân Từ cần bí mật kiềm chế Sở Y Nhân. Lại không biết Sở Y Nhân thương lượng với hắn điều kiện gì, hắn thế mà lại đồng ý vây công Nam Tuyết Sơn.
Tình huống của Tố Dĩ thực nguy cấp, ngọc phù mất đi làm hồn phách của nàng không ổn định, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Mộc Phong một lần nữa nhắc nhở hắn hậu quả của việc di hồn, Mạc Duật không nói lời nào, dứt khoát ôm Tố Dĩ đi dược tuyền tinh lọc linh hồn.
Tố Dĩ bộ dạng thực kiều nhỏ, cũng không có bao nhiêu sức nặng, nhưng hai tay Mạc Duật cơ hồ run run không vững, ôm nàng làm cho xương sườn của hắn đều cảm thấy đau đớn. Linh hồn ràng buộc, vận mệnh dẫn dắt, khắc sâu như thế làm cho hắn nhận thức được, người trong lòng ngực so với chính sinh mệnh của mình càng thêm trân trọng.
Mạc Duật từng nghĩ mình cũng không quan tâm đến thế sự, nhưng đến lúc này mới phát hiện, thì ra sự vô cầu của hắn, là vì đã sớm mất đi thứ quan trọng nhất, cho đến hôm nay ôm lấy nàng mới có được hết thảy.
Cho nên, sống lại đi, cho dù linh hồn của nàng không trọn vẹn, cho dù ngũ cảm của nàng có thiếu hụt, cho dù nàng mất đi trí nhớ, cho dù nàng xem hắn như người xa lạ...Chỉ cần nàng tỉnh lại, cô nương của hắn.
Mạc Duật không biết Tố Dĩ đang mê man có cảm giác gì. Hắn ở trong trận pháp cũng không tốt hơn bao nhiêu, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều đang bài xích, giãy dụa muốn xông ra bên ngoài. Thì ra tại một thế kia, Tố Dĩ đã phải chịu nỗi thống khổ như vậy......
Ở thời điểm đau nhức tột cùng sẽ sinh ra ảo giác hay sao? Hắn giống như nhìn thấy Tố Dĩ, linh hồn của nàng đang khóc, bốn phía thực im lặng, chính là bi thương trong mắt nàng lại rất rõ ràng. Thân thể của nàng cự tuyệt hấp thu, hơi thở của nàng ngày càng suy yếu. Mạc Duật hoảng hốt, hắn dùng môi hôn để ngăn trở Tố Dĩ. Bọn họ yên lặng chia sẻ linh hồn cho nhau, cùng với nước mắt.
Mạc Duật rốt cuộc đau đến hôn mê, đợi cho hắn thanh tỉnh, lại phát hiện Tố Dĩ đã ngã vào một bên không còn hơi thở, mà biểu tình bi thống của Mộc Phong đã nói cho hắn đáp án......Không! Hắn không tin! Nàng còn ở đây, nàng đang gọi hắn!
Không để ý tới tiếng kêu to của Mộc Phong, Mạc Duật chạy tới chân núi, thấy được cả núi rừng chìm trong biển lửa, Sở Y Nhân điên cuồng, cùng với ngọc phù tự bạo giữa không trung.
“Không!!!”
Ngọc phù phát ra lục quang mãnh liệt. Từng mảnh nhỏ nát vụn phân tán khắp chung quanh. Mạc Duật giương tay ra bắt, nhưng không bắt lấy được một mảnh. Sở Y Nhân hét chói tai, rồi đột nhiên tắt thở. Những người khác cũng bị kinh biến này làm giật mình chết lặng.
Bốn phía đều thực yên tĩnh, yên tĩnh......giống như hắn đã mất đi thính giác.
Trở về đi......Tố Dĩ, đã chạy trốn quá xa rồi......
Mạc Duật kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm giác được bên người giống như quanh quẩn một cỗ máy sưởi, rất quen thuộc. Sau đó, hắn ngửi được mùi cỏ hoa thoang thoảng.
"Mạc Duật......"
Mạc Duật kích động đứng lên, lại chỉ phát hiện người chung quanh đăm chiêu nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ điên. Ảo giác sao? Mạc Duật lấy tay ôm ngực, linh hồn của nàng còn tại đây, nàng không phải vẫn không rời đi sao?
"Mạc Duật, chúng ta nhất định sẽ tái kiến. Cho dù ngươi biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều sẽ nhận ra ngươi. Cho nên, chớ quên ta......"
Hắn tựa hồ thấy được nữ tử thanh y trắng trong thuần khiết kia, trên mặt nàng vẫn như cũ không có biểu tình, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
"Mạc Duật, linh hồn của ta liền giao cho ngươi, bảo quản cho tốt......"
"Mạc Duật, thực xin lỗi đã quên ngươi...Nhưng mà, thì ra ta......"
Mạc Duật thất thần nhìn mảnh nhỏ trên tay dần biến mất, nước mắt lẳng lặng từ hai má của hắn chảy xuống, linh hồn trên người cũng theo đó trôi đi.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay.
"Thì ra...ta tưởng niệm ngươi đến thế."
Sẽ tìm được, vô luận lại rơi vào luân hồi, trải qua bao nhiêu thế, vô luận bọn họ lại biến thành thân phận như thế nào, hắn lấy linh hồn của mình thề, nhất định sẽ gặp lại.
Cho nên, đừng chạy quá xa, hãy đợi hắn tìm đến.
Linh hồn của hắn cũng dần biến mất trong cái hư không này, không biết muốn thổi đi đâu về đâu, có lẽ hắn đã đến một vùng thế ngoại hoang tàn vắng vẻ, có lẽ là một nơi cực khổ, nhấp nhô gập ghềnh. Hắn không có ý thức, không thể khống chế bản thân mình.
Sau đó, một ngày nọ, hắn bị hút vào một đoàn ánh sáng.......
~***°•°***~
“Mạc Duật? Còn chưa tỉnh sao?”
“Làm sao bây giờ, tình huống của Tố Dĩ cũng không tốt lắm.”
“Mộc Phong, không phải ngươi nói lần này sẽ có chuyển biến sao, vì cái gì tình huống của bọn họ lại càng không ổn!”
“Mau nhìn xem, Mạc Duật đã hô hấp bình thường!”
“Hắn sắp tỉnh, mau gọi bác sĩ chuẩn bị cấp cứu!”
“Không, đợi chút, hình như hắn đã tìm được thứ gì đó? Kêu người đem hắn đưa vào nơi của Tố Dĩ, mau!”
“A, không phải bọn họ đã mất đi ý thức sao? Làm sao có thể nắm lấy tay đối phương?......Gỡ không ra?”
“Đừng động vào, nhìn biểu tình của bọn họ xem, cứ để như vậy đi.”
“Bọn họ có cảm ứng đối với đối phương! Nếu có thể cảm ứng lẫn nhau, đối với việc khôi phục sẽ có trợ giúp rất lớn!”
“Quả thực không thể tin được, việc này đại biểu chúng ta đã thành công phân nửa đi? Mộc Phong, mau đẩy nhanh tiến trình. Lần này Mạc Duật có thể thừa nhận không?”
“Mạc Duật rất kiên cường, thỉnh tin tưởng hắn.”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào phấn đấu quên mình như vậy. Không biết nên nói hắn ngốc hay là dũng cảm. Vì hắn, ta nguyện ý tin tưởng kế hoạch hoang đường của các ngươi.”
“Kia còn chờ gì nữa, đã điều chỉnh tốt......Mạc Duật, nghe được sao? Mạc Duật, báo cho ngươi một tin tốt, Tố Dĩ đối với ngươi có phản ứng, ngươi phải cố gắng đi tìm nàng. Nhớ rõ, tìm được rồi liền trăm ngàn lần không cần buông tay......”
Tìm được rồi liền trăm ngàn lần không cần buông tay, nhớ rõ, không cần buông tay.
Linh hồn của cô nương kia ngay tại bên cạnh ngươi, thuận theo cảm giác của ngươi.
Cô nương của ngươi chính là ở chỗ đó, chờ ngươi......
Tác giả: Hoan nghênh mở ra kịch bản kế tiếp, tiến vào thế giới tu chân cực kỳ vi diệu. Trừ bỏ nam chính, tất cả nam phụ, nữ phụ và nữ chính đều không phải nhân loại......Tự dưng phát hiện đây thật sự là một cái thế giới khẩu vị nặng, mau dừng lại mấy cái tưởng tượng kỳ quái!
PS: Cảm ơn các bạn đã đi được tới đây. Vì dạo gần đây có vài bạn nói là truyện luân hồi hoài mà nam nữ chính cuối cùng vẫn chết, thật nản!
Nói cho mọi người nghe, đây là thể loại truyện khá lạ, ngay cả tác giả lúc viết còn không biết có được lòng đọc giả hay không. Nhưng phải công nhận là nó khá đặc biệt giữa một rừng truyện xuyên nhanh, trọng sinh mà nam/nữ chính đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ta đọc gần trăm truyện rồi mà có khi còn nhớ không nổi tựa đề, chỉ nhớ cốt truyện. Đó cũng là lý do ta muốn edit truyện này.
Nam/nữ chính ở truyện này không quá bá đạo, có thể tản ra vầng sáng khiến người người kinh hãi, hay còn gọi là hào quang nhân vật chính. Họ không có "lính chạy chân" như phần lớn các truyện khác (như nha hoàn, thuộc hạ, sát thủ, cận vệ...). Họ rất bình thường, cái gì cũng phải tự mình mày mò đi làm, nên tất nhiên cũng sẽ thất bại rồi mới trưởng thành.
Hơn nữa, nữ phụ người ta có phần mềm hack mấy thím ơi. Chính là đạo lý bạn cày game 10 ngày không bằng người ta hack nửa tiếng.
Có thể các bạn cảm thấy đau lòng cho nam/nữ chính, nhưng tác giả khiến bọn họ chết là có ẩn ý hết. Nữ chủ tính cách thờ lơ không màng nhân thế như trên mây. Như vậy, muốn thức tỉnh nàng, đem nàng quay trở về thì phải làm cho nàng bị kích thích, làm cho nàng phát sinh tình cảm thì mới có thể kéo nàng xuống phàm trần, mà không có cái nào kích thích bằng tình yêu, sự hi sinh, và cái chết.
Với chân lý Happy Ending mà ta đã cam kết, sao mọi người không chỉ đơn giản là thưởng thức tác phẩm, xem xem họ sẽ làm thế nào vượt qua thử thách để đến với kết cục sau cùng. Ta sẽ không áp đặt các bạn tiếp đọc, dù sao mỗi người đều có gu riêng của mình.
Mà thế giới sau bắt đầu thay đổi rồi nha, nam chính không bị ngược thân tàn ma dại nữa đâu, yên tâm cày truyện.
Cảm ơn đã dành vài phút đọc mấy dòng lảm nhảm của ta, khưa khưa!!!
(= ̄ω ̄=)