Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh





Tố Dĩ cảm thấy Mạc Duật có vẻ tức giận. Hắn nhíu mày nhìn y phục dính đầy máu, sau đó mới chuyển ánh mắt tới trên mặt nàng.

“Không khó chịu sao?”

Mạc Duật không đề cập tới còn tốt, hắn vừa nhắc nàng lại cảm thấy cả người dinh dính, thành thật gật đầu:

“Có chút chút.”

“Cần giúp đỡ?”

Tố Dĩ sảng khoái gật đầu:

“Làm phiền ngươi.”

Mạc Duật ngẩn ra, thản nhiên nhìn về phía vị cô nương trì độn kia:

“Ta là nam nhân.”

“A?! Ta biết.”

Cầu người làm việc thì ngữ khí không thể quá lãnh đạm, Tố Dĩ thành khẩn bổ sung một câu:

“Ta tin ngươi.”

Xem ra, đời này Tố Dĩ ngốc lợi hại, dễ dàng như vậy liền có thể tin tưởng một người. Tuy Mạc Duật nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần.

Cho dù Mạc Duật biểu tình là lạ, trong mắt Tố Dĩ vẫn như cũ vạn phần thành ý. Mạc Duật đi ra ngoài đổ một chậu nước ấm, đặt ở một bên, sau đó mới bước tới bên giường, động tác mềm nhẹ nâng dậy Tố Dĩ.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Mạc Duật không biết nên bắt đầu từ chỗ nào. Tố Dĩ liền tự động chuyển qua thân, đưa tay cởi bỏ quần áo, nhưng áo khoác ở phía sau lưng hơi bị bết dính. Mạc Duật có thể rõ ràng nhìn thấy vết máu khô trên người nàng, mà y phục của nàng đã muốn cùng huyết nhục tuy hai mà một.

Mạc Duật khựng lại một chút, sau đó trấn định đem y phục của Tố Dĩ kéo xuống. Hắn có thể cảm giác được tiếng da thịt bị phân liệt ra, nhìn thấy trên lưng nàng lại trào máu tươi, hắn rốt cuộc vẫn dừng lại.


Cô nương trước mặt hơi cúi đầu, để tiện cho hắn hành động, một đầu tóc đen đều vén qua một bên. Dưới ánh nến mỏng manh, cần cổ không có vết thương tựa như mĩ ngọc trắng nõn tinh tế, nhưng tấm lưng vốn nên bóng loáng lại huyết nhục mơ hồ. Những chỗ không bị máu che lấp lộ ra từng vết thương chằng chịt, quả thật không có một tấc da thịt hoàn hảo.

“Ta không đau.” Thanh âm của Tố Dĩ rất thản nhiên. Nàng không đau, nhưng thân thể nàng lại cảm giác được đau đớn, theo bản năng hơi hơi run rẩy.

Mạc Duật dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt, vắt ráo, lau đi vết máu trên người nàng, lại bôi thuốc trị thương. Những nơi tầm mắt hắn có thể nhìn đến đều là vết sẹo, căn bản không thể tin đây là thân thể của một cô nương. Ngón tay của Mạc Duật khẽ vuốt qua từng vết sẹo của Tố Dĩ, làm nàng run lên một chút.

“Trước kia từng bị đánh?”

“Ừm.”

Đau không? Không cần hỏi cũng biết đáp án là không đau. Làm sao có thể không đau? Thì ra hắn cũng sẽ có lúc do dự, chính là ở thời điểm đối mặt với cô nương này.

Mạc Duật hạ xuống mi mắt, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng, khó phân biệt cảm xúc.

******

Tố Dĩ nghỉ ngơi bảy ngày. Mỗi đêm Mạc Duật đều lại đây giúp nàng bôi thuốc. Nhưng bọn họ không lại nói chuyện, bôi thuốc xong hắn liền ly khai.

Rốt cuộc đợi cho miệng vết thương kết vảy, Mạc Duật cũng không xuất hiện nữa.

Sau đó, quan gia phạt nàng ba mươi đại bản đã chết.

Nghe nói là bị bọn cướp xâm nhập nhà ở cướp bóc, thuận tay đem chủ nhân giết chết.

Nghe nói trên người vị quan gia kia bị vạch mười mấy đạo vết thương, dọa sư tăng nhập liệm sợ đến nhảy dựng. Trên người hắn cơ hồ không có một tấc da hoàn hảo.

Nghe được tin tức, Tố Dĩ cảm thấy có chút thất vọng. Nàng còn tính đêm nay đến thăm phủ đệ của vị quan gia kia khuyên bảo (uy hiếp?) hắn một chút, bảo hắn lần sau không cần chưa thẩm vấn liền lung tung đánh người.

Thời điểm đột nhiên toát ra ý tưởng này, Tố Dĩ cảm thấy có hơi vi diệu. Nàng rõ ràng rất lười, không thích tìm ai gây phiền toái, không có khả năng sẽ có suy nghĩ như vậy? Nhưng mà, nàng lại loáng thoáng cảm thấy dưới đáy lòng có gì đó đang xôn xao, khẩn cấp muốn thức tỉnh......

Mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, nói bọn cướp bây giờ quả thực quá càn rỡ, ngay cả quý phủ của quan phụ mẫu cũng dám đụng đến. Có lẽ bọn cướp cùng vị quan gia kia có thù oán gì đi, bằng không một xu còn chưa lấy, đã làm bị thương người ta lợi hại như vậy. Vì thế, quan phủ liền truy nã một kẻ không biết tên, không biết bộ dạng, thậm chí cả giới tính lẫn tuổi tác cũng không biết. Một mạch đến nửa năm sau, vẫn không hề có tin tức, lệnh truy nã kia mới bị tân nhiệm quan gia gỡ xuống.

Thời điểm mọi người đều tự đoán già đoán non về thân phận của tên cướp kia, Tố Dĩ rốt cuộc có thể xuống giường. Sở Y Nhân lập tức gọi người chuẩn bị một vài món ngon đến chúc mừng nàng bình phục.

“Tố Dĩ, thân thể của ngươi đã hoàn toàn bình phục rồi đi?”


Tố Dĩ gật đầu. Sở Y Nhân đột nhiên quan tâm làm cho nàng không quá thích ứng.

“Vậy uống chút rượu, bồi người ta nói chuyện phiếm, sẽ không quá vất vả đi?”

Tố Dĩ không rõ lắm nhìn nàng.

“Tố Dĩ, ngày mai có một vị quý nhân lại đây, nghe nói là đại quan ở kinh thành, rất có quyền thế. Sở ma ma kêu ta đi chiêu đãi hắn, nhưng ta nghe nói vị đại quan kia thích những cô nương trẻ tuổi đơn thuần, bộ dạng thanh tú giống như ngươi vậy.”

Thấy Tố Dĩ không có chút động tĩnh, Sở Y Nhân ôn nhu khuyên bảo:

“Tố Dĩ, kia chính là một đại quan. Nếu ngươi được coi trọng, sẽ không còn phải làm những công việc nặng này nữa. Ngươi không muốn làm hoa khôi không phải bởi vì không thích tiếp nhiều khách nhân khác nhau sao? Lần này không giống, ngươi đi theo đại quan kia, về sau chỉ cần hầu hạ một mình hắn là được.”

Nhưng nàng cũng không cam đoan vị đại quan kia có ham mê đặc thù gì hay không? Có thể dùng qua rồi sẽ đưa cho người khác hay không? Nàng nghĩ, đối với những nữ tử chưa có nhiều kinh nghiệm sống như Tố Dĩ, mỗi ngày nhìn thấy các cô nương trong lâu giàu sang phú quý, không hâm mộ khẳng định là không có khả năng, vẫn bảo trì trong sạch, nói không chừng là chờ cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Tố Dĩ không cần tiếp khách, trừ phi khách nhân yêu cầu. Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng còn chưa tiếp qua khách nhân, đương nhiên, đây là do Sở Y Nhân vì nàng chuẩn bị.

Tố Dĩ đã hiểu được tâm tư của Sở Y Nhân, nhưng nàng chỉ đơn giản cúi đầu nhìn xuống đất.

Nụ cười của Sở Y Nhân cương tại bên miệng. Nàng híp lại con mắt, nhanh chóng đổi trở về vẻ tươi cười thân thiết.

“Tố Dĩ, ngươi liền giúp ta một lần cuối cùng được không?” Sở Y Nhân luôn luôn cao ngạo lần đầu buông xuống dáng vẻ, ôn nhu nhìn về phía Tố Dĩ. Nếu là người bình thường đã sớm đáp ứng thỉnh cầu của của nàng, nhưng Tố Dĩ chỉ cúi đầu trầm mặc.

Qua hồi lâu, Sở Y Nhân cơ hồ muốn hao hết kiên nhẫn, Tố Dĩ rốt cuộc gật đầu:

“Tốt.”

Nhìn Tố Dĩ rời đi, Sở Y Nhân hừ lạnh một tiếng, trong con mắt xinh đẹp hiện lên một tia ngoan độc. Chỉ cần ngươi chịu tiếp khách, liền không tới phiên ngươi nguyện ý hay không.

******

Sở ma ma thập phần coi trọng vị quý nhân lần này, dặn dò kỹ lưỡng, phân phó Sở Y Nhân phải đem người dỗ tốt. Sở Y Nhân chỉ kiều mị cười, tự tin nói, thế gian này không có nam nhân nào nàng câu dẫn không được.


Ngày đó, Hồng Lâu đã sớm khéo léo từ chối tất cả khách nhân, chỉ chiêu đãi một mình đại quan kia. Đại quan hình như thực vừa lòng an bài như vậy, mỹ nhân cùng mỹ vũ, bất quá vẫn là thiếu chút gì đó mới mẻ. Đại quan nhìn xem ngán, hơi hờn giận hỏi:

"Hoa khôi Sở Y Nhân nổi danh kia của các ngươi đâu?”

Sở ma ma cười cười, nịnh nọt nói:

“Thỉnh đại nhân chờ trong giây lát, Y Nhân đã trang điểm xong, chuẩn bị lên sân khấu.”

Vừa dứt lời, nhóm vũ cơ trên vũ đài đều lui ra hai bên. Bốn phía lụa mỏng buông xuống, phảng phất như mây mù, che khuất thân thể mềm mại của giai nhân. Trong tiếng tỳ bà, khuôn mặt nữ tử bị che phân nửa, như ẩn như hiện, làm đại quan nhìn mà tâm ngứa, hận không thể vạch lên lớp lụa mỏng kia, chiêm ngưỡng mỹ mạo của nàng.

Sở ma ma nhìn thấy đại quan đã si mê nhìn không chuyển mắt, cúi đầu cười, cùng nhóm vũ cơ im lặng thối lui. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại vị đại quan đã thất hồn lạc phách, cùng với nữ tử nổi bật kiều diễm kia.

Nàng nọ vung lên tay áo lụa dài, phất phơ phiêu bạt, nhón bước chân từ từ khởi vũ. Nàng quyến rũ động lòng người xoay tròn, ống tay áo rộng thùng thình theo vũ đạo cao thấp trượt xuống. Mái tóc đen dài cũng hơi hơi bay lên, khiến người ta mê mắt, cũng mê đắm tâm của hắn.

Bài vũ dần đi tới hồi kết. Nữ tử khéo léo nhảy lên rồi gập eo lại, lẳng lặng cúi đầu ngồi ở trên đài. Đại quan rốt cuộc nhịn không được, nhanh chóng tiến lên kéo ra lụa mỏng, đưa tay nhẹ nhàng nâng dậy nữ tử.

Y Nhân ngẩng đầu, mỉm cười trong trẻo, đuôi lông mày chứa đựng tất cả phong tình.

“Bái kiến đại nhân.”

“Cực mỹ! Cực hay!” Đại quan chỉ có thể không ngừng tán thưởng, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Y Nhân, hít một hơi thật sâu hương thơm say lòng người trên người nàng.

Sở Y Nhân cười duyên, nửa người tựa vào trong lòng đại quan:

“Chỉ có một mình Y Nhân hầu hạ đại nhân rất cô đơn, không bằng mời thêm tỷ muội của ta cùng ra khoái hoạt đi?”

Dưới mị thái của Sở Y Nhân, đại quan đã sớm bị mê thần hồn điên đảo, vội vàng đáp ứng:

"Tốt."

Sở ma ma vẫn chờ ở ngoài cửa trông thấy tình huống này, lập tức đem Tố Dĩ đẩy vào, sau đó nhanh chóng khóa cửa.

Sở Y Nhân nhìn Tố Dĩ vẫn ngây ngốc đứng bất động, vội vàng vẫy tay:

“Tố Dĩ, mau tới nha!”

Đại quan thấy Tố Dĩ giống cái đầu gỗ không thú vị, đột nhiên mất hứng, bất mãn nói:

“Ngươi còn đứng đó làm gì, muốn bản đại nhân tự mình đi qua mời ngươi sao?!”

Sở Y Nhân ở trong ngực đại quan trấn an, dỗ dành nói:


“Đại nhân đừng tức giận. Vị tỷ muội này của ta là lần đầu tiên nhìn thấy một người khí phái như quý nhân, nên mới bị dọa đến.”

Đại quan nghe vậy, tâm tình sung sướng không ít, vội vàng nắm lên bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở bên môi khẽ hôn:

“Vẫn là Y Nhân hiểu quy củ.”

Sở Y Nhân bám vào bên tai hắn, cười nói:

“Y Nhân không dám nhận. Vị tỷ muội này của ta còn chưa hầu hạ qua ai, còn phải làm phiền đại nhân điều giáo nàng một phen.”

Đại quan nhất thời hiểu được ý tứ của Sở Y Nhân. Ánh mắt nhìn về phía Tố Dĩ cũng dần lộ ra tinh quang.

“Tốt lắm, bản đại nhân thích nhất chính là dạy tiểu cô nương quy củ.”



-- Tiểu kịch trường --

Đại quan: "Các học sinh thân ái, hiện tại là thời gian thể dục buổi sáng. Chúng ta cùng nhau lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế, lại một lần nữa!......Tốt lắm, tư thế của vị bạn học này thập phần tiêu chuẩn, tiếp tục giữ vững......Quá tuyệt vời, vị bạn học này rất có sức bật, tiếp tục cố gắng......A? Vị bạn học này, thân thể nữ tử không nên cứng ngắc như vậy! Đến đây, cầm tay của ta tập lại một lần, một hai ba bốn, hai hai ba bốn......Đợi chút!!! Sai phương hướng rồi a!!"

Hệ thống: [Hai tay đại quan đã thắt chặt vào nhau.]

Tố Dĩ: "Tay của ngươi thực mềm dẻo, thậm chí có thể làm thành dây thừng dùng."

Đại quan: "......Đa...đa tạ đã khen ngợi, trước giúp ta mở trói. Chúng ta đổi tư thế khác, ôm thắt lưng của ta tập lại một lần, một hai ba bốn, hai hai ba bốn......(răng rắc!)......Đợi chút!!! A!!!"

Hệ thống: [Thắt lưng đại quan đã bị niết hỏng.]

Tố Dĩ: "Thắt lưng của ngươi thực mảnh mai, vừa chạm vào liền vẹo."

Đại quan: "......Đa...đa tạ đã khen ngợi, trước giúp ta nắn trở về. Chúng ta đổi tư thế khác, ngồi vào trong lòng ta tập lại một lần, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, không tệ, lại tập......A? Ngươi muốn làm gì, đợi chút!!!"

Hệ thống: [Đại quan đã bị một quyền đánh văng như sao băng.]

Tố Dĩ: "Mặt của ngươi thực đầy đặn, không cẩn thận coi thành bao cát đánh."

Đại quan: "......Đa...đa tạ đã khen ngợi, trước đem ta kéo trở về a!!!!!"

Tố Dĩ: "Hình như văng quá xa, không nghe thấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui