Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh





Việc buôn bán của Sở Gia ngày một sa sút.

Nhưng đừng tưởng ngươi lũng đoạn được càng nhiều ngành sản xuất, mở càng nhiều cửa hàng, mời chào càng nhiều khách nhân, ngươi liền có thể ngang ngược hoành hành. Thương giới còn có Thương Hội. Chính là tổ chức chuyên môn đưa ra một vài chế tài cho thương nhân.

Từ ngày Vương Tiến Kim thăng chức làm chủ tịch Thương Hội, mỗi ngày đều có đủ loại người muốn hẹn gặp hắn. Hắn là người ở bực này thân phận, không phải ai muốn gặp là có thể gặp. Bất quá, vị tiểu thư kia của Sở Gia thì khác.

Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, luôn lộ vẻ khinh thường của người nào đó, Vương Tiến Kim híp mắt, vuốt cằm.

Tình huống gần đây của Sở Gia hắn đã rất rõ ràng tường tận, cũng thuận tay ở trong đó tranh thủ đến một bút lời. Người lãnh ngạo như Sở Di Nhân mời thì không đến, có việc liền cầu tới cửa. Ha ha, hắn phải chiêu đãi vị nữ hiệp này thật đàng hoàng mới được.

Vì thế, hai người rất nhanh liền ước định thời gian gặp mặt.

******

Đối với sự nhiệt tình của hạ nhân Vương Phủ, Sở Di Nhân cũng không nghĩ nhiều. Nàng vốn rất có danh tiếng, đi đến đâu cũng đều được cung xưng một tiếng Sở tiểu thư.

Sở Di Nhân chưa từng xem trọng Vương Tiến Kim dù là một chút. Từ lúc hắn lên làm chủ tịch, chưa làm được chuyện đại sự gì. Nếu không phải lần này cần hắn hỗ trợ, nàng cũng không muốn nhìn đến gương mặt đầy thịt thừa của hắn.

“Thật sự là khách quý! Sở tiểu thư đường xa mà đến, tại hạ lại chỉ có thể lấy rượu nhạt chiêu đãi, thứ lỗi thứ lỗi.”

Vương Tiến Kim ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, ưỡn cái bụng phệ, lúc cười rộ lên, thịt trên mặt đều nhăn thành một đoàn. Hơn nữa, bộ dạng híp mắt kia càng có vẻ đáng khinh. Sở Di Nhân bị hắn nhìn đến cả người đều không thoải mái. Nhìn quen La Chi Hoán cùng Tân Từ, nên bộ dạng của Vương Tiến Kim quả thực chính là muốn mưu sát ánh mắt nàng.

Mặc dù khó coi lại không thể phất tay áo rời đi, Sở Di Nhân chỉ có thể cúi đầu, làm bộ uống trà.

Vương Tiến Kim thấy Sở Di Nhân không lập tức rời khỏi, càng không hề như trước đây mắt lạnh nhìn hắn, xem ra việc muốn sở cầu không đơn giản. Hắn không khỏi cười cười sờ soạng cánh tay mình. Hắn không để ý nàng lãnh đạm. Đối đãi với mỹ nhân, hắn vẫn rất kiên nhẫn:

“Nghe nói Sở Gia gần đây gặp phải một ít phiền toái, tại hạ cũng có chút sốt ruột. Không biết Sở tiểu thư đã nghĩ tới đối sách hay chưa?”


Lúc này, Sở Di Nhân rốt cuộc ngẩng đầu, nhẫn nại chịu đựng diện mạo của hắn, từ trong lòng ngực xuất ra một cây súng, đi thẳng vào vấn đề, thống khoái nói:

“Ta đúng là vì chuyện đó mà đến. Ta muốn cho Vương chủ tịch kiến thức một chút uy lực của một loại vũ khí.”

Thế giới này chưa xuất hiện hỏa dược, nên càng không thể có súng. Sở Di Nhân chỉ cùng hệ thống đổi loại súng lục đơn giản nhất. Nàng tin tưởng, chỉ cần nó cũng đủ trấn trụ một nhóm cổ nhân không có kiến thức về sức mạnh của binh khí hiện đại này!

“A? Vật ấy là vũ khí gì?”

“Đây là súng lục, là loại vũ khí cực kỳ lợi hại, cho dù là khôi giáp cứng cỏi nhất cũng có thể đục xuyên qua!”

Vương Tiến Kim không chút để ý nhìn Sở Di Nhân hiển thị vũ khí. Hắn thực sự không cảm thấy thuyết phục với việc một nữ tử khuê các có thể hiểu được về vũ khí này nọ. Ví như đám giang hồ "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" kia, cái mà bọn họ tôn xưng là danh kiếm, không phải cũng chỉ là những thứ trung đẳng triều đình sàng lọc ra ngoài sao? Huống chi là món đồ chơi nhỏ bằng bàn tay này, mặc dù nhìn có chút ý tứ, nhưng nói đến uy lực, Vương Tiến Kim căn bản không tin.

Bất quá, Vương Tiến Kim tự nhận là một người biết thương hương tiếc ngọc, sẽ không cự tuyệt mỹ nhân thỉnh cầu, chưa kể tư thế thị uy của Sở Di Nhân còn rất cảnh đẹp ý vui.

Thân là đặc công, Sở Di Nhân đối với súng đạn còn muốn quen thuộc hơn cả thân thể của mình. Ở thời điểm Vương Tiến Kim định xê dịch lại đây, nàng đã bang bang nổ liền mấy phát súng, theo sau là tiếng thét chói tai liên tục vang lên trong viện, một lượng lớn chim sẻ đều rơi xuống đất.

Trước không đề cập tới việc Sở Di Nhân nhắm rất tinh chuẩn, tầm công kích của thứ súng lục này lại có thể xa như vậy?

“Cái này......thật sự có thể xuyên thủng khôi giáp?”

“Ta còn có bản vẽ vũ khí. Không biết Vương chủ tịch có hứng thú cùng ta hợp tác hay không?”

Vương Tiến Kim đã lạch cạch đánh bàn tính trong đầu. Vũ khí này lợi hại như thế, nếu sản xuất với số lượng lớn, nhất định có thể lấy một địch trăm, không, địch ngàn địch vạn đều có thể! Ánh mắt Vương Tiến Kim sáng rực lên một giây, nhưng rất nhanh hắn liền che giấu xuống:

“Có thể được đến Sở tiểu thư chiếu cố, là vinh hạnh của tại hạ. Bất quá, Sở tiểu thư cũng sẽ không khiến tại hạ hỗ trợ không công, phải không?”

Sở Di Nhân hừ lạnh trong lòng. Từ trong ánh mắt sắc mị mị của hắn, nàng đã sớm biết hắn đánh chủ ý gì, nhưng nàng sao có thể dễ dàng cho hắn được như nguyện:

“Chờ sau khi thành sự lại bàn tới thù lao cũng không muộn. Hiện tại, ta hi vọng Vương chủ tịch có thể giúp ta một việc.”

Vương Tiến Kim cười mà không nói, ý muốn Sở Di Nhân tiếp tục.


Trong mắt của nàng hiện lên một tia sát khí, lạnh lùng nói:

“Ta muốn ngươi giết Tố Dĩ.”

Vương Tiến Kim còn tưởng rằng nàng muốn mình nhúng tay vào chuyện làm ăn của Sở Gia, không nghĩ tới nữ nhân này là muốn động sát khí. Thực không ngờ ngay cả người lạnh lùng quả quyết như Sở Di Nhân cũng có lúc chịu thua.

Bất quá, chỉ là một nữ nhân. Vị Tố cô nương kia dù có năng lực cỡ nào, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.

“Tố cô nương là đang ở Phủ Thừa Tướng a. Bất quá, tại hạ cũng không phải không có cách.”

******

Cửa hàng vũ khí của Sở Di Nhân vừa khai trương liền nổi tiếng.

Tố Dĩ ở ngày khai trương cũng kiến thức qua thứ vũ khí mà nàng phát minh. Quả thật làm người ta nhìn đã con mắt. Xem ra, cho dù võ công của Sở Di Nhân có chỗ thiếu hụt, dựa vào những thứ vũ khí này cũng có thể bù lại không ít, thậm chí càng tiến nhanh từng bước. Tố Dĩ cũng không dám khinh thường.

Thời điểm rời đi liền phát hiện có cái đuôi đi theo, nàng khẽ nhíu mày, lặng lẽ thay đổi lộ tuyến.

Đến một ngõ nhỏ, Tố Dĩ dừng cước bộ:

“Xuất hiện đi.”

Không có thanh âm.

“Xem ra khách nhân có chút thẹn thùng a.” Tố Dĩ khó xử lắc đầu, đột nhiên mũi chân khẽ điểm, phi thân tiến lên, từ sau vách tường bắt lấy một người nam nhân. Nam nhân kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn quên giãy dụa.

Vài người đang ẩn thân ở chỗ khác lập tức chạy ra. Mỗi người đều cầm một cây súng nhắm vào Tố Dĩ.

“Muốn thử tân vũ khí?”


Sở Di Nhân là tới thử nàng, hay là muốn trả thù chuyện cái hố hôm nọ? Xem ra, lần này tính cách của tiểu thư hàng xóm vẫn keo kiệt như trước.

“Không được nhúc nhích, ngươi cũng đã kiến thức qua sự lợi hại của súng lục này!”

Tố Dĩ điểm huyệt nam nhân trong tay, không chút để ý nói:

“Vậy các ngươi nhớ phải cầm chắc, đừng vì không cẩn thận ấn sai lầm.”

“Kêu ngươi không được nhúc nhích! Ngươi cho là ngươi có thể tránh thoát súng lục của chúng ta sao?”

“Thân thủ của ta xác thực không đủ nhanh bằng nó, nhưng ta có nói qua muốn dùng thân thể để chắn đâu?”

“Cái gì?” Các nam nhân cả kinh.

“Ta chỉ cần hành động nhanh hơn so với các ngươi là được.”

Tố Dĩ không biết từ khi nào xuất ra một cây quạt, vận chuyển nội lực, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái. Không khí liền dâng lên một cỗ cuồng phong, cát bụi cuồn cuộn nổi lên đầy trời.

Tầm mắt bọn họ bị chặn, quá sợ hãi, không để ý phương hướng liền lung tung bắn về phía trước.

Âm thanh bang bang phanh phanh đột nhiên dừng lại. Các nam nhân phát hiện, súng lục của bọn họ không biết từ khi nào thì biến mất, hoảng hốt nhìn qua, chúng thế mà đều ở trên tay Tố Dĩ!

“Vũ khí này kêu là súng lục đi.” Tố Dĩ nâng súng lên, lật trên lật dưới, lật trái lật phải, phát hiện cái gì cũng không hiểu rõ:

"Quả nhiên là không biết cách dùng a, đành chịu.”

Đám nam nhân kia âm thầm thở ra một hơi. Chỉ cần nàng buông lỏng tay, bọn họ liền tiến lên đem vũ khí cướp về. Vừa rồi chỉ là do bọn hắn nhất thời khinh suất, chỉ cần vũ khí tới tay, còn có thể sợ một nữ nhân sao!

Tố Dĩ hơi câu môi, hai tay chuyển động. Động tác mau đến nỗi làm bọn họ cơ hồ đều nhìn không rõ, chỉ nghe được âm thanh "rắc rắc rốp rốp" không ngừng. Trong nháy mắt, tất cả vũ khí mà bọn họ cao ngạo tung hô thế mà lại đều biến thành một đống sắt vụn.

“Quả nhiên gia công hoàn mỹ, bẻ gãy có hơi lao lực, sớm biết vậy dùng nắm đấm tốt hơn.”

Bọn họ nghe được câu này, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, thấy Tố Dĩ nhìn về phía bọn họ, kìm lòng không đậu lui về sau từng bước.

“Trả lại cho các ngươi.” Tố Dĩ phất tay ném về phía trước. Một đống sắt vụn liên tiếp rơi đến bên chân bọn họ. Nàng nói:


“Nói cho tiểu thư nhà các ngươi, vũ khí này không sai, nhưng đã buôn bán thì nên chuyên tâm kiếm tiền, không cần đem tâm tư đánh tới nơi khác, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.”

Tuy rằng nàng không có chỉ số thông minh gần như biến thái như sư huynh, nhưng hắn từng nói, nếu gặp được chuyện nghĩ không thông, cứ trực tiếp sử dụng nắm đấm, làm bọn họ phải khuất phục với nàng là được. Tố Dĩ cũng không cảm thấy cách này có gì không ổn. Phương pháp càng trực tiếp, càng hợp với tính cách sợ phiền toái của nàng.

Vì nhất lao vĩnh dật (*làm một mẻ, khoẻ suốt đời*), nàng vẫn nên đi gặp gỡ một chút đối tác của Sở tiểu thư đi. Vương Tiến Kim - Vương chủ tịch phải không? Nghe nói muốn gặp hắn một mặt phải tốn đến trăm ngàn hoàng kim làm nước cờ đầu?

Cho nên mới nói, nàng thực không thích cùng thương nhân giao tiếp. Tố Dĩ hơi nheo lại ánh mắt, vậy đành phải chờ hắn tự mình đến mời đi.

******

Từ trong tay Phùng Tu tiếp nhận thiệp mời, Tố Dĩ nhìn đến cái tên "Vương Tiến Kim của Thương Hội" kia, hơi có chút đăm chiêu.

“Không phải thương nhân cũng được mời sao?”

Phùng Tu cũng không quá rõ ràng cách nói chuyện quanh co khúc khuỷu của những người này, liền suy đoán:

“Chắc là bọn họ có sản phẩm gì mới, muốn mời chúng ta đi cho ý kiến đi.”

Tới vừa lúc, nàng đang muốn tìm bọn họ.

Bất quá, thời điểm Tố Dĩ cùng Phùng Tu xuất môn, mới phát hiện độ ngốc nghếch của Phùng Tu quả thực không người nào có thể sánh bằng. Mới đi không đến nửa đường, hắn đột nhiên phát hiện túi tiền đã đánh mất, trọng điểm là thiệp mời cũng đặt trong đó.

Phùng Tu thực không cam lòng, liền sai hộ vệ theo cùng hắn đi lùng bắt kẻ trộm. Nhưng thời gian mất đồ này không phải quá chuẩn sao?

Tố Dĩ quả nhiên phát hiện có người lén lút theo dõi mình. Nàng làm bộ mua này nọ, ở một gian hàng nhỏ bán trang sức cầm một mặt gương đồng lên chiếu chiếu, phát hiện là một người không quen biết.

Nàng buông gương xuống, đang lúc chuẩn bị tìm nơi thuận tiện cắt rớt cái đuôi này, quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người:

“Mạc Duật?”



Tác giả: Tiểu thuyết Mary Sue sao có thể thiếu hỏa dược cùng súng lục!

Rất tiếc, tiểu kịch trường mà các bạn mong đợi không có ở nhà. ╮(╯▽╰)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui