Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Editor: Linh

Ngày hôm sau mặt trời lên cao Ôn Ly mới từ từ tỉnh lại.

Nàng là bị hệ thống đánh thức.

[Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly cùng phu quân cộng phó mây mưa, người chơi Ôn Ly trị số mị lực +100, phu thê độ thân mật +1000.]

[Tinh! Thưởng cho người chơi Ôn Ly một phiếu thông minh sắc xảo.]

Ôn Ly đang mơ mơ màng màng, cảm thấy cái [phu thê độ thân mật +1000] kia mang theo nồng đậm ác ý. Chậm rãi mở mắt ra, phần eo đột nhiên bị siết chặt, cả người đều bị ôm vào trong lòng Vệ Anh, “Ly Nhi, tỉnh rồi?”

Giọng nói ôn nhu của Vệ Anh vang lên bên tai, Ôn Ly quay đầu lại liền đối mặt với một đôi tròng mắt thâm thúy. Gò má lập tức bị bỏng, Ôn Ly ấp úng lên tiếng, “……. Dạ.”

Vệ Anh cười, chụt một cái hôn lên miệng nàng: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có….” Giọng Ôn Ly nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Vệ Anh cười cười, cố ý ái muội hỏi: “Ly Nhi, nàng cảm thấy vi phu thế nào?”

Ôn Ly đương nhiên biết hắn đang hỏi phương diện kia như thế nào, mặt lập tức đỏ lên. Khi ý thức được cả hai đều không mặc quần áo, nàng càng thêm xấu hổ ngay cả lỗ tai cũng đỏ, “…… Vô, vô cùng dũng mãnh.”

Vệ Anh phì cười ra tiếng, hắn ngậm chặt vành tai Ôn Ly, nhẹ nhàng mút vào, tay phải cũng chậm rãi mò xuống bên dưới Ôn Ly tìm kiếm.

Ôn Ly đè tay Vệ Anh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng….. Ta…..”

Câu nói tiếp theo thế nào cũng không nói được ra.

“Ngoan,” Vệ Anh dụ dỗ bên tai Ôn Ly, “Ta chỉ kiểm tra chút thôi, không làm gì hết.”

Ôn Ly nhìn Vệ Anh, nửa tin nửa ngờ buông lỏng tay ra. Vệ Anh đúng là chỉ kiểm tra một chút, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Cũng đã sưng thành như vậy rồi mà nàng còn nói không có việc gì?”

………..

Đây còn không phải là do chàng cầm thú à.


Ôn Ly giống như một con chim cút nhỏ cúi đầu không nói chuyện, Vệ Anh hôn lên khóe môi nàng, nói khẽ: “Nàng ngoan ngoãn nằm yên, ta giúp nàng bôi thuốc.”

Vệ Anh khỏa thân rời giường đứng dậy. Một đầu tóc đen mềm mại từ trên đỉnh đầu tuôn xuống, dài đến giữa lưng, phần lưng trơn bóng thẳng tắp dưới mái tóc dài che lấp như ẩn như hiện. Dưới eo nhỏ sít sao là cái mông cong vút và đôi chân thon dài thẳng tắp……………

Ôn Ly chỉ kém chút là xịt máu mũi!

Dường như là cảm ứng được ánh mắt nóng bỏng của Ôn Ly, Vệ Anh nghiêng người, cúi đầu nhìn Ôn Ly đang nằm trên giường, “Sao vậy?”

Ôn Ly rụt rụt đầu vào trong chăn, theo bản năng khịt khịt mũi, “Chàng, chàng mặc quần áo vào đi.”

Vệ Anh hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được cười ha ha. Ôn Ly bị hắn cười mặt đỏ tai hồng, liên tiếp rụt cổ chui vào trong chăn. Vệ Anh ngồi xuống bên giường, cứu Ôn Ly từ trong chăn ra, “Ly Nhi, ngày hôm qua chúng ta ngay cả chuyện thẹn thùng nhất cũng đã làm rồi, bây giờ nàng nhìn thân thể ta, còn có gì mà phải xấu hổ?”

Ôn Ly: “…..”

Người cổ đại có tư tưởng mở rộng như vậy từ bao giờ vậy!

Hôn một cái lên trán Ôn Ly, Vệ Anh cười cầm lấy áo lót ở bên cạnh mặc vào.

Đi đến trước ngăn tủ trong góc nhà, Vệ Anh tìm tìm, lấy ra hai bình sứ nhỏ màu trắng. Trở lại bên giường ngồi xuống, Vệ Anh xốc chăn bên nửa người dưới Ôn Ly lên, đôi chân trắng nõn thon dài của Ôn Ly lập tức lộ ra.

…………..

Mười năm phong thủy luân chuyển, nhưng lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy.

Vệ Anh tay cầm thuốc bỗng dưng cứng lại, con ngươi thâm sâu thêm mấy phần. Hít sâu một hơi, Vệ Anh lòng không tạp niệm bắt đầu bôi thuốc cho Ôn Ly.

Cảm giác được dưới thân có gì đó lành lạnh dính lên, Ôn Ly nhịn không được ưm vài tiếng, động tác của Vệ Anh hơi dừng lại, “Ly Nhi, nàng đây là đang khảo nghiệm định lực của ta à?”

Ôn Ly vội lấy tay che miệng mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vệ Anh. Vệ Anh bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục giúp Ôn Ly bôi thuốc. Sau khi bôi thuốc xong, Vệ Anh ghé vào bên tai Ôn Ly thấp giọng nói: “Ly Nhi, đói bụng không?”

“Đói.” Ôn Ly thành thật gật đầu. Vệ Anh cười giúp Ôn Ly đứng lên, giúp nàng mặc quần áo, sau đó hướng ra ngoài cửa nói: “Truyền lệnh.”

Ngoài cửa lập tức có động tĩnh, từng món từng món ăn đủ màu sắc bày đầy một bàn. Nhóm tiểu nha hoàn bưng thức ăn lên thấy Khánh vương vậy mà chỉ mặc một chiếc áo lót, cổ áo rộng lộ ra một mảng ngực lớn. Vì thế tất cả bọn nha hoàn mặt đều đỏ bừng, chỉ dám cúi đầu mang thức ăn vào trong đặt lên bàn, ngay cả mí mắt cũng không dám nâng một chút.


Vệ Anh lại giống như hoàn toàn không phát hiện, chỉ thật cẩn thận giúp Ôn Ly bôi kim sang dược lên vết thương trên cổ và lòng bàn tay. Nhưng hành động của mấy tiểu nha hoàn làm sao thoát được đôi hỏa nhãn kim tinh của Ôn Ly, đợi mọi người lui ra, nàng nhìn Vệ Anh nhỏ giọng nói: “Chàng, chàng mặc quần áo cẩn thận vào đi, không phát hiện vừa rồi bọn tiểu nha hoàn đều không biết nên đặt mắt đi đâu sao?”

Vệ Anh hơi sững sờ, sau đó ôm Ôn Ly nở nụ cười: “Vương phi giáo huấn đúng, sau này bổn vương không dám nữa.”

Ôn Ly xấu hổ không biết nên làm thế nào mới phải, trong mắt Vệ Anh tràn đầy ý cười, bế Ôn Ly ra khỏi giường. Ôn Ly nhu thuận dựa đầu lên ngực Vệ Anh, cũng ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn.

Vệ Anh trong lòng rung động, cả trái tim dường như đều sắp bị nụ cười này hòa tan.

Ly nhi nhà hắn sao có thể đáng yêu đến vậy chứ!

“Ly Nhi.” Giọng Vệ Anh có chút khàn khàn, “Nếu nàng lại quyến rũ ta như vậy, chịu thiệt chính là nàng đấy.”

Ôn Ly không hiểu gì nhìn Vệ Anh, Vệ Anh cúi đầu hôn lên trán Ôn Ly, Ly nhi đáng yêu như vậy, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.

Rửa mặt qua loa, Vệ Anh liền ôm Ôn Ly ngồi xuống bên cạnh bàn. Vì tay Ôn Ly vừa mới bôi thuốc nên Vệ Anh cũng không vội ăn, mà là từng miếng từng miếng đút cho người trong lòng ăn no trước. Đến khi Ôn Ly ăn no rồi, Vệ Anh mới qua loa ăn mấy miếng.

Ôn Ly thấy Vệ Anh ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống, lo lắng hỏi: “Chàng không đói à? Sao chỉ ăn có một chút vậy?”

Vệ Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, cười nói: “Tối qua ta đã ăn no lắm rồi.”

Ôn Ly: “…..”

Nàng cảm thấy Vệ Anh đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Như là nhớ đến cái gì đó, Ôn Ly đột nhiên có chút thẹn thùng nói với Vệ Anh: “Cái đó….. Ta có cái này muốn đưa cho chàng.”

Vệ Anh chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Không phải tối qua nàng đã đưa hết cho ta rồi sao?”

Ôn Ly: “…..”

Nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Ôn Ly, Vệ Anh nhịn không được cười nhẹ, “Được rồi, không đùa nàng nữa, cái gì vậy?”


Ôn Ly chỉ chỉ cái gối, ấp úng nỏi: “Ở dưới gối.”

Vệ Anh ôm Ôn Ly đến bên giường ngồi xuống. Ôn Ly mò tay xuống dưới gối tìm kiếm, lấy ra mấy cây cỏ Thiên Thành đã ố vàng, “Ừ, cái này vốn là hôm thành thân muốn cài lên tóc chàng, có điều không có cơ hội.”

Ôn Ly nói xong liền cúi đầu, không biết là bởi vì xấu hổ hay đau lòng. Vệ Anh trong lòng đau đớn, tay đặt bên eo Ôn Ly không tự giác được tăng sức, “Thật xin lỗi, là lỗi của ta.”

Giọng Vệ Anh tràn ngập áy náy, Ôn Ly ngẩng đầu cười nói: “Bây giờ cài cũng không tính là muộn.”

Nhìn đôi tay Ôn Ly khó khăn cài cỏ Thiên Thành đã khô héo lên tóc mình, nhu tình trong mắt Vệ Anh lan tràn như cỏ dại. Thấy Vệ Anh nhìn mình như vậy, Ôn Ly cũng rất ngượng ngùng, Vệ Anh không nói gì, chỉ ôm Ôn Ly lên hôn.

Thẳng đến khi hai người hô hấp ngày càng dồn dập Vệ Anh mới buông lỏng đôi môi mê người của Ôn Ly ra, “Lại tiếp tục nữa sợ là xảy ra tai nạn mất.”

Ôn Ly có chút xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Vệ Anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn. Bỗng dưng, Ôn Ly ngẩng đầu lên nhìn Vệ Anh, hỏi: “Lục La có phải là chàng đưa đến giám thị ta không?”

Vệ Anh: “…..”

Hôm nay hắn đã cảm thụ sâu sắc lý giải được câu – mua dây buộc mình.

“Thật xin lỗi….” Hiện tại Vệ Anh rất muốn trở lại trước kia, tát chết chính mình. Áy náy hôn lên mặt Ôn Ly, Vệ Anh thì thầm bên tai nàng: “Lục La từ nhỏ đã đi theo ta, nàng có thể yên tâm sai sử.”

“Ừ.” Ôn Ly trừng mắt nhìn Vệ Anh, “Bây giờ chàng không sợ ta phản bội chàng nữa à?”

Tay Vệ Anh đặt ở ngang hông Ôn Ly đột nhiên sít chặt lại. Hắn kéo Ôn Ly vào trong lòng, gối đầu lên vai nàng, nhắm mắt lại thấp giọng nói: “Ly Nhi, nếu nàng phản bội ta, ta sẽ tự tay giết nàng.”

Sau đó, lại chôn mình chung với nàng.

Ôn Ly ngẩn người, người như Vệ Anh cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Hai tay chậm rãi đặt lên ngang hông Vệ Anh, Ôn Ly nhắm mắt lại khẽ nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội chàng, ta thề.”

Vệ Anh kìm lòng không đậu tay siết chặt thêm mấy phần, hắn thật muốn cứ như vậy vĩnh viễn giam nàng lại, như vậy, nàng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào phản bội hắn.

Hai người cứ như vậy im lặng một hồi lâu, Ôn Ly mới lại hỏi: “Ngày hôm qua Thái tử có làm gì không?”

Nói đến chuyện này, Vệ Anh chỉ cười nhạo: “Hắn an bài thích khách trong rừng.” Nghe đến đó, Ôn Ly đột nhiên ngồi thẳng dậy, Vệ Anh trấn an hôn lên môi nàng, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, kế hoạch của hắn ta đã sớm biết.”

Ôn Ly tò mò nhìn Vệ Anh: “Kế hoạch của hắn như thế nào?”

Vệ Anh nói: “Hắn tìm người bỏ thuốc vào trong thức ăn của Ngân Câu, lại không biết thuốc đó đã sớm bị người của ta đổi. Ngân Câu tự nhiên là sẽ không bị sao, nhưng Thái tử hắn làm việc rất cẩn thận, không tận mắt nhìn thấy Ngân Câu gặp chuyện không may thì hắn sẽ không ra tay. Vì thế, Ngân Câu liền cùng ta ở trong rừng diễn kịch cho hắn xem.


Ôn Ly nghe chuyện hay, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chờ hắn ta ra tay ta liền làm Ngân Câu phục hồi như cũ. Nàng không thấy bộ dáng ngu xuẩn luống cuống tay chân của hắn ngày hôm qua đâu, thật sự làm người ta sảng khoái.”

Ôn Ly: “…..”

Người này tâm địa quả nhiên vẫn rất xấu.

Vệ Anh nhéo nhéo gương mặt phấn nộn của Ôn Ly: “Nàng đây là vẻ mặt gì đấy?”

Ôn Ly lập tức chân chó nói: “Là vẻ mặt chàng thật anh minh thần võ.”

Vệ Anh cười cắn nhẹ lên vành tai Ôn Ly, “Thích khách đó đã bị Phong Tình áp giải hết đến Bộ Hình rồi.”

Ôn Ly nói: “Bọn họ sẽ khai ra Thái tử à?”

Vệ Anh hơi dừng, đáp: “Bọn họ sẽ khai ra người trong lòng Thái tử suy nghĩ.”

Ôn Ly chớp chớp mắt, “Ai?”

Vệ Anh cũng học theo nàng, chớp chớp mắt nói: “Nàng đoán xem?”

Ôn Ly bẹt bẹt miệng nói: “Dụ thân vương.”

“Thật thông minh.” Vệ Anh kìm lòng không đậu hôn lên môi Ôn Ly, tay cũng bắt đầu không thành thật. Ôn Ly nhìn bàn tay đang xoa ngực mình, đỏ mặt nói: “Chàng hôm nay….. Không có chuyện gì phải làm à?”

Vệ Anh xoay người đè Ôn Ly xuống giường, nỉ non bên tai nàng: “Bây giờ việc ta muốn làm nhất chính là nàng.”

Ôn Ly: “…..”

Vệ Anh tách hai chân Ôn Ly ra, tay cũng trực tiếp mò vào trong quần áo Ôn Ly. Ôn Ly nghiêng đầu, mặc cho nụ hôn mạnh mẽ của Vệ Anh rơi trên người mình, “Chàng….. Bây giờ vẫn đang là ban ngày….”

Tay Vệ Anh vuốt ve bánh bao trước ngực Ôn Ly, khàn khàn nói: “Vậy tối là có thể làm à?”

Ôn Ly: “…..”

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hai người càng ngày càng cao, Ôn Ly cảm thấy nếu không dừng lại thì thật sự sẽ xảy ra chuyện, “Vệ Anh, chàng muốn làm Hoàng đế không?”

Câu này thành công làm Vệ Anh dừng tay lại. Hai tay đặt hai bên đầu Ôn Ly, hơi hơi chuyển động cơ thể, Vệ Anh mắt không chớp nhìn chăm chú vào người dưới thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui